Đám người lập tức không dám vươn tay nữa mà đồng loạt rụt về.
Tiền này mà cầm nhiều là mất việc.
Đòi tiền cũng phải cẩn thận!
Bạch Kính Thần tức run tay, giận dữ nói:
– Anh có phải anh của em không thế? Vì sao chỉ nghe lời vợ mà không nghe lời anh em?
– Chờ qua hôm nay là cậu sẽ biết.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
Bạch Kính Thần không cãi được.
Nhạc Yên Nhi thấy chuyện càng lúc càng không ổn, cô hung dữ lườm Dạ Đình Sâm:
– Ý em là thế à?
Hắn sững sờ, nói:
– Ý em không phải thế à?
Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm chặn chú rể mà.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt, đừng nói là Bạch Kính Thần, cô cũng sắp tức chết rồi.
Cô bất đắc dĩ đứng lên:
– Mọi người làm đúng là được, Bạch Kính Thần nhớ để lì xì dày nhất cho tôi, không được cướp.
Đám người giúp việc nghe thế mới thở phào, Bạch Kính Thần cũng thuận lợi phát lì xì rồi đưa chiếc dày nhất cho Nhạc Yên Nhi.
Anh ngẩng đầu nhìn Dư San San trên bậc thang, rung động như gặp được người trời.
Không phải vội vã như trong quán bar ở Canada.
Khuôn mặt cô khi ấy cũng không có nụ cười tươi rói thế này.
Áo cưới trắng làm nổi bật lên dung mạo cô, cô cao ngạo giẫm trên từng bậc thang trải thảm đỏ như đang giẫm trên mây, như bước từ trời xuống.
Dư San San nhìn anh cười. Khi nãy, cô bị Dạ Đình Sâm chọc cười, Dư San San nhìn chồng mình, thấy anh tức đến thở phì phò thì cảm thấy rất vui.
Nhìn anh sứt đầu mẻ trán vì mình cũng là một niềm hạnh phúc, phải không?
Bạch Kính Thần thấy nụ cười rực rỡ kia đang nở rộ như một đóa hồng kiều diễm.
Anh rung động, giờ phút này chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác nữa, anh bước từng bước về phía cô.
Nhưng chưa đi nổi hai bước thì không nhấc chân lên được nữa, bởi lẽ hai bên đùi anh có hai đứa nhóc bám vào.
Vãn Vãn và Evan mỗi đứa ôm một chân anh, bắt đầu đòi lì xì lần hai.
Bạch Kính Thần chán nản:
– Cuối cùng thì cái nhà này có bao nhiêu người? Sao không nói sớm?
– Chú Bạch, bọn con là hoa đồng, là người tiễn cô dâu, chú không cho lì xì là không được!
Vãn Vãn ngọt ngào nói, không ai có thể từ chối con bé cả.
Bạch Kính Thần mềm lòng, anh lấy ra hai bao lì xì đặt vào tay nó:
– Được chưa?
– Chưa chưa, đơn giản quá. Mẹ bảo chú phải cho bọn con mười lì xì, mỗi một lì xì đưa ra phải nói được một lý do yêu dì!
– Yêu một người nào có nhiều lý do thế?
– Con mặc kệ, mẹ bảo thế, chú mà không nói thì không cho đi!
Con nhóc nghiêm túc nói, xem ra nếu không làm theo lời nó thì nó sẽ không thả người thật.
Mười lý do yêu Dư San San à?
Anh sững người, nhìn về phía cô theo bản năng.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trái tim anh rung động, dường như đã hiểu ra lý do.
– Lý do thứ nhất! Em uống say không biết trời đất, coi anh là trai bao, đêm đó anh rất khó chịu nhưng vẫn lưu luyến mùi hương em để lại.
– Lý do thứ hai! Em kén ăn em vô lý, còn uống rượu cực giỏi, anh uống đến say mèm mà em còn có thể bình tĩnh rời đi. Lúc ấy anh nghĩ cũng nên có người đàn ông uống giỏi hơn để cản rượu cho em, về sau mỗi lần uống rượu, anh đều nhớ về em.
– Lý do thứ ba! Nhìn em ấm ức trong buổi diễn thời trang, nhìn em đỏ mắt mà không chịu khóc, lúc ấy anh đã chắc chắn mình sẽ không thể để em phải chịu ấm ức vô lý lần nữa.
– Lý do thứ tư! Lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, anh nói cưới em là gặp vận đen tám đời, bây giờ anh rút lại câu nói đó, cũng muốn nói với em rằng cãi nhau với em làm anh khó chịu, anh muốn ở hạnh phúc bên em.
– Lý do thứ năm! Lần em mắc mưa xuất hiện trước mặt anh, anh muốn người bung dù cho em từ nay về sau sẽ là anh.
– Lý do thứ sáu! Anh chưa bao giờ thấy người con gái nào đáng giận như em, đùa bỡn anh trong lòng bàn tay, anh hận em đến chết nhưng cũng yêu em đến chết. Chỉ cần em cho anh một chút hi vọng là anh có thể vui vẻ chịu đựng rồi.
– Lý do thứ bảy! Em không phải người hoàn hảo nhất nhưng lại là người trong lòng anh. Chúng ta từng tan hợp hợp tan, cũng từng yêu đương ngọt ngào, anh mong có thể cưng chiều em một đời.
– Lý do thứ tám! Anh thích em ghen vì anh, thích em chuẩn bị hôn lễ vì anh, mặc váy cưới vì anh, chịu kết hôn vì anh, vậy nên anh không muốn bỏ cuộc.
– Lý do thứ chín! Vì em là Dư San San, có thể em không tốt nhưng em là người anh yêu.
– Lý do thứ mười! Vì anh là Bạch Kính Thần, em chẳng có gì tốt nên anh sẽ cố gắng tốt hơn, nếu không làm sao anh nuôi em nổi một đời, sưởi ấm cho em một đời, bạch đầu giai lão một đời?
Hai lý do cuối cùng anh nói rất vang dội, rất có sức nặng.
Yêu một người sẽ luôn có lý do, sẽ có một khoảnh khắc của người ấy mà bạn nhớ kỹ cả đời.
Anh không hề nghĩ ngợi nói ra những điều này, tất cả đều là từ nội tâm.
Nhất là hai câu cuối.
Vì em là Dư San San, vì anh là Bạch Kính Thần, thiếu một lý do cũng không được.
Nếu là người khác thì kết cục sẽ khác, anh không bỏ lỡ em, em cũng không bỏ lỡ anh, tình yêu này là vừa vặn.
Dù chịu khổ nhiều năm nhưng may thay người đứng cạnh anh vẫn là em.
Dư San San đã mặc bộ váy cưới cô luôn sợ hãi vì anh.
Bạch Kính Thần cũng vì cô mà từ bỏ hết thảy.
Anh bước tới trước mặt Dư San San, từng bước lên bậc thang, cuối cùng đứng trước mặt cô.
– Em đồng ý cưới anh không? Anh đã bất an cả ngày rồi, anh luôn sợ hãi em sẽ đột ngột đào hôn. Anh không chờ được đến lúc cha xứ hỏi em câu này, bây giờ anh hỏi sớm, anh muốn tiêm một liều an thần cho tim mình.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, vẻ mặt rất chăm chú.
Đôi mắt đen sâu chỉ có bóng hình cô trong đó.
Dư San San che miệng, cô bị từng lý do của anh làm cảm động, bây giờ trong mắt đã toàn là nước mắt.
Để có ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì.
– Em đồng ý, Bạch Kính Thần, em đồng ý!
Cô nghẹn ngào nói, nước mắt rơi như mưa.
Bạch Kính Thần ôm chặt cô vào lòng rồi thở phào.
– Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mình đang mơ, nếu là mơ thì xin giấc mộng đẹp này hãy kéo dài cả đời, anh có thể cưới người anh yêu từ lâu. Anh chờ nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng chờ được tới lúc này.
Anh thâm tình nói, giọng nói trầm quanh quẩn bên tai cô.
Mọi người đều lặng im nhìn họ.
Đúng lúc này, một người vội vàng bước tới từ cửa chính, ánh mắt tĩnh lặng như mực.