Máy bay trực thăng khẩn cấp hạ cánh xuống, tiếng vang ầm ầm và luồng khí lưu cường đại khiến Đỗ Hâm Lôi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cửa máy bay mở ra, Hoắc Vân Phi đi xuống trước, Lăng Lang theo sát phía sau.
“Quãng đường chạy trốn không ngắn, thể lực cũng không tệ lắm!” Lăng Lang tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, đi về phía bên này, không chút để ý nói đùa với Hoắc Vân Phi, “Tôi thích phụ nữ nhận huấn luyện ở quân đội, sức mạnh mười phần, tiếp tục giày vò ở trên giường càng đủ vị!”
“Cút con mẹ mày đi!” Trong bụng Hoắc Vân Phi tràn đầy tức giận, lúc này lời Lăng Lang nói không thể nghi ngờ chính là đốt lửa, anh thật sự có kích động muốn giết người.
Nhìn hai người kia sóng vai cùng đi tới đây, Đỗ Hâm Lôi biết tình cảnh của mình rất không ổn. Cô đã chuẩn bị xong tâm tư cho tình huống xấu nhất: Cùng lắm bị anh bắn hết một băng đạn ngay tại chỗ.
Hoắc Vân Phi tỏ vẻ gian manh, tròng mắt đen lóe ra tia sáng lạnh, tao nhã chậm chạp bước đến gần Đỗ Hâm Loi, giống như con báo hoang chuẩn bị vồ mồi.
Đỗ Hâm Lôi khom người, nắm chặt quyền, rõ ràng chuẩn bị liều lĩnh đánh cuộc. Thậm chí, cô còn dám anh dũng không sợ cười nhạo anh: “Ha ha, thật nực cười!”
Như thế nào cũng nghĩ không thông vào thời điểm này còn có chuyện gì có thể khiến cho cô cảm thấy buồn cười, Hoắc Vân Phi lạnh lùng nhếch môi: “Cười đi, thỏa sức cười nhiều đi! Đợi lát nữa đến lúc em khóc!”
“Tôi cười anh bắn nhiều phát như vậy cũng không bắn trúng tôi, quả thật lãng phí đạn! Công tử ca vô dụng, tôi nghĩ anh nên nhanh chóng đập đầu lên cây chết đi, đừng làm mất mặt xấu hổ!” Đỗ Hâm Lôi tốt bụng tránh ra khỏi cây đại thụ sau lưng mình, để cho Hoắc Vân Phi đụng vào cây tự sát.
“Ha ha ha…” Người cười không ngừng là Lăng Lang, anh cảm thấy dáng vẻ gần như phát điên của Hoắc Vân Phi rất thú vị rồi!
Chưa từng thấy Hoắc Vân Phi bị ai chỉnh đến chật vật như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ, đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết rồi!
Không để ý tới Lăng Lang giễu cợt, Hoắc Vân Phi vững tinh thần, vứt bỏ súng tiểu liên trong tay, rút một cây súng ngắn từ bên hông ra, nhắm ngay vào Đỗ Hâm lôi: “Hôm nay bản thiếu gia để cho em coi một chút cái gì gọi là kỹ năng bắn súng!”
Lạnh lùng vô tình bắn liên tiếp năm phát, mỗi một phát đều bắn bị thương đầu ngón tay phải của cô, trong nháy mắt, ngón tay đầm đìa máu tươi.
Năm ngón tay liền tim, Đỗ Hâm Lôi đau đến hất tay, giọt máu văng trên mặt đất, nhanh chóng bị đất đai hấp thụ, còn có một ít rơi vào trên cỏ xanh và bên trên cành lá dây leo, nhìn thấy mà ghê.
Siết chặt tay bị thương, cúi đầu nhìn kỹ, năm ngón tay đều bị đạn lột da, vừa đún glucs xé rách mô liên kết, phá rách mạch máu. Máu tươi chảy ròng ròng, nhìn như rất nghiêm trọng, thật ra thì hoàn toàn là bị thương ngoài da.
Cho dù bác sỹ ngoại khoa dùng dao phẫu thuật cắt gọt cũng không cắt gọt chuẩn xác đều đặn như vậy được, mức độ tổn thương dưới da của năm ngón tay hoàn toàn giống hệt gần như không tìm được điểm khác biệt.
“Khốn kiếp!” Vết thương rõ ràng không nặng, nhưng máu tươi chảy ròng nhìn rất dọa người, lại nói đau như thiêu như đốt trên đầu ngón tay kia thật sự khiến cô nổi giận, “Tại sao không nhằm vào ngực tôi mà bắn? Anh mắt lé hay thị lực kém?”
Hoắc Vân Phi nheo tròng mắt đen sắc bén lại, nhìn máu tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay nhỏ của cô, khát máu cười: “Bộ ngực của em dùng để chạm vào, không phải dùng để bắn!”
“…” Nếu có thể, cô thật sự muốn bóp chết anh một lần.
Lăng Lang nhìn thấu, kế hoạch chuyến này của mình vốn tuyên bố thất bại –– Hoắc Vân Phi sẽ không để cho anh mang Đỗ Hâm Lôi đi, cho dù Lương Tuấn Đào đưa ra điều kiện mê người cỡ nào.
Haizzz, lại là một kẻ đáng thương bị hãm sâu vào trong lưới tình. Đàn ông đang yêu khi ghen, chỉ số thông minh căn bản bằng không. Cho dù việc mua bán ổn định và có lợi nhuận nhiều cỡ nào, anh đều sẽ không đi làm!
Ngay trước mặt Lăng Lang, Hoắc Vân Phi tiến lên thô bạo nhéo Đỗ Hâm Lôi, siết bàn tay phải nhỏ máu của cô, cười gằn nói: “Không phải vẫn luôn muốn để cho tôi sờ ngực em sao? Được, lên máy bay, tôi sờ đủ cho em!”
“Bệnh thần kinh! Không biết xấu hổ!” Ai nhớ thương muốn anh sờ ngực cô? Người đàn ông thúi vô sỉ không có hạn cuối này! Đỗ Hâm Lôi liều mạng đạp anh, sau khi cho trên ống quần thẳng tắp của anh mấy dấu giày đã thành công chọc giận anh.
Anh ôm ngang eo cô, trực tiếp đi nhanh về phía máy bay đang đậu.
Lăng Lang và phi công biết điều không cùng đi tới, chờ ở bên cạnh, thỉnh thoảng từ xa liếc nhìn về phía máy bay.
Đáng tiếc, Hoắc Vân Phi đã sớm đề phòng bọn họ nhìn lén, dứt khoát đóng cửa máy bay lại, còn kéo rèm xuống.
Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng trận thét chói tai bi thảm nhân gian còn có tiếng khóc mắng tê tâm liệt phế của phụ nữ, cũng không biết Hoắc Vân Phi rốt cuộc đã làm gì cô.
Là tấn công tình dục hay lạm dụng tình dục? Hay thật sự bắn lên thân thể cô một phát súng? Vậy cũng không biết được.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, đúng lúc này cửa máy bay mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến sắp nhỏ nước của Hoắc Vân Phi: “Lên máy bay!”
Lăng Lang không khỏi ngẩn ngơ, hỏi: “Vậy đã xong chuyện? Lão tam, có phải cậu bị xuất tinh sớm không?”
Phi công kia không nhịn được cười, lại không dám cười, lúng túng cúi đầu, làm bộ như thật sự không nghe thấy.
Hoắc Vân Phi liên tiếp hít sâu, kiềm chế kích động muốn giết người: “Hai người con mẹ nó nhanh lên cho tôi!”
Thì ra là, Hoắc Vân Phi chỉ băng bó kỹ ngón tay bị thương cho Đỗ Hâm Lôi. Về phần tại sao Đỗ Hâm Lôi làm cho thê thảm như vậy, mắng đến kích động như vậy, người ngoài cũng không thể biết được.
Máy bay trực thăng lần nữa bay lên, bay về phía trước.
Đỗ Hâm Lôi yên tĩnh lại co rúc vào trong góc, giống như con thú nhỏ bị thương kiệt sức. Hoắc Vân Phi đồ biến thái kia, mới vừa rồi khi băng bó ngón tay cho cô lại liều mạng dội nước muối lên miệng vết thương trên ngón tay cô, đau đến cô gần như muốn ngất đi!
Anh đều dùng nước muối khử trùng vết thương trên năm ngón tay phải của cô, lại dùng thuốc cầm máu, cuối cùng dùng lụa trắng băng bó lại.
Không thể ngờ được trên máy bay còn có hòm thuốc cấp cứu ngoại thương, bên trong đầy đủ mọi thứ thuốc cần thiết chữa ngoại thương. Xem ra anh thường ở trên máy bay làm chuyện cực kỳ tàn ác này –– đồ biến thái này làm cuồng ngược!
“Anh đồ khốn kiếp này! Biến thái! Cầm thú…”
Phát hiện Hoắc Vân Phi cứ đuổi Lăng Lang đi như vậy, Đỗ Hâm Lôi cuối cùng núi lửa bùng phát.
Cả ngày ăn hiếp cô, cô nhịn; dùng súng đuổi cô chạy khắp trong rừng cây, cô nhịn; bắn bị thương ngón tay của cô còn dùng nước muối rửa, cô cũng nhịn! Nhưng mà, khi anh dương dương đắc ý tuyên bố đã đuổi Lăng Lang đi thì cô không thể nhịn được nữa.
Ở bên người cầm thú này chịu hết uất ức, cô tham sống sợ chết vì một ngày kia có thể lấy lại được tự do trở lại bên người Triệu Bắc Thành! Khó khăn lắm mới trông được một cơ hội như vậy, thế nhưng anh lại dễ dàng hủy diệt toàn bộ hy vọng của cô đi.
“… Tôi thật sự hận không thể giết chết anh, một ngày nào đó tôi sẽ giết chết anh!” Vì phát tiết căm phẫn, Đỗ Hâm Lôi lật ngược hòm ruby anh đưa cho cô. Nhất thời viên đá màu đỏ lăn xuống đầy đất, giống như từng giọt máu tươi.
Đối với Đỗ Hâm Lôi phản kháng và thị uy, Hoắc Vân Phi thủy chung giữ yên tĩnh. Anh mắt lạnh nheo mắt nhìn cô điên khùng náo loạn không ngừng, cũng không lên tiếng. Cho đến khi cô lật hòm ruby này, tỏ vẻ căm phẫn với anh, anh mới chậm rãi ngồi dậy, ưỡn thân hình cao lớn.
Xương cốt cường tráng lập tức phát ra âm thanh crốp crốp, anh hơi hoạt động tay chân, lại nắm quả đấm của mình nhìn như tản mạn đi về phía Đỗ Hâm Lôi.
Hỏng bét, con cọp muốn phát uy! Nói không sợ là giả, Đỗ Hâm Lôi theo bản năng lui về phía sau hai bước, cố giả vờ trấn định: “Anh đã đồng ý sẽ không dùng những phương thức xấu xa kia đối xử với tôi! Anh đã cầm súng bắn tôi, hơn nữa còn làm tổn thương ngón tay của tôi!”
Nhìn đôi mắt ưng khó coi của anh, trong lòng cô liền không yên. Con cầm thú này quá cấp hạn chế, đã từng làm mấy chuyện khiến cho cô run như cầy sấy.
“Náo loạn đi! Khóc đi! Mắng đi!” Hoắc Vân Phi gian tà nhếch môi, sau đó không biết rút từ đâu ra một cuộn dây thừng, từ từ buông tay chậm rãi thưởng thức.
Nhìn sợi dây trong tay anh, Đỗ Hâm Lôi lập tức bị sợ đến mặt không còn chút máu. Lần dạy dỗ trước mặc dù đã qua thật lâu, nhưng khi nhớ tới vẫn khiến cho cô hồn bay phách tán.
Không được, nếu lại trải qua một lần, cô không chết cũng sẽ điên khùng.
“Đừng, đừng tới đây!” Đỗ Hâm Lôi không nhịn được liên tiếp lui về phía sau, cô quên mất trên mặt đất còn rải rác viên ruby bị cô vứt bỏ, một cước đạp trượt, bất thình lình ngã ngửa té xuống.
Năng lực ứng biến của cô coi như mạnh, thân thể sắp chạm đất thì cô đưa tay đi chống đất. Nhưng không đợi lòng bàn tay của cô kịp chống đỡ, cả người đã lơ lửng.
Anh chặn ngang ôm cô lên, gần như không dừng lại chút nào đi về phía chiếc ghế sa lon bằng da thật rộng rãi xa hoa kia.
“Rầm!” Động tác ném cô vào ghế sa lon không hề dịu dàng chút nào, cô bị ngã thiếu chút nữa không thở nổi. Không đợi cô phản kháng, liền bị anh lập tức đè xuống.
Một bàn tay to túm được vạt áo của cô, từ dưới đi lên khẽ dùng sức “Roẹt!” Cả bộ quần áo rách thành hai mảnh, sau đó bị anh lột ra ném bỏ đi giống như rác rưởi.
Cuồng bạo lực của cầm thú lại phát tác, cô theo bản năng nhấc chân đá anh.
Chính xác không sai khóa mắt cá chân mảnh khảnh của cô lại, anh nâng cao một chân của cô, khẽ nhấc thân thể của cô lên, lộ ra cảnh tượng dưới váy chỉ mặc quần lót.
“Khốn kiếp!” Đỗ Hâm Lôi theo bản năng nâng một cái chân khác lên đá anh, lần này vẫn không thể may mắn thoát khỏi, biến thành cả hai chân đều bị anh tóm, tạo thành động tác “Xe đẩy”. “Buông tôi ra, anh đồ ma quỷ biến thái háo sắc!”
Tránh không được một trận giày xéo, cô tình nguyện anh đổi một phương thức khác hành hạ cô. Cho dù bắn bỏ tàn phế toàn bộ mười ngón tay của cô, cũng mạnh hơn gấp trăm lần sỉ nhục và hành hạ này!
Hai chân bị tách ra đến cực hạn, anh ép buộc cô làm động tác giạng thẳng chân, cười xấu xa nói: “Em từng luyện hình thể đi! Tôi thấy độ mềm dẻo của tứ chi em rất tốt!”
Cuối cùng một mảnh quần lót cuối cùng cũng bị vô tình kéo rơi, cô bị ép buộc ngồi vào trên người anh, phát ra một trận kêu rên đau buồn phẫn nộ.
Xâm chiếm không hề thương tiếc, anh tận tình chà đạp cô, ép buộc cô làm ra đủ loại động tác nghênh hợp đòi hỏi của anh.
“Hu hu… Anh không chết tử tế được!” Đỗ Hâm Lôi không nhịn được chảy xuống hàng nước mắt khuất nhục, lại đổi lấy anh chiếm đoạt cuồng bạo hơn.
Sợi dây kia liền nhét ở bên cạnh cô, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở cô, anh thật ra có phương thức trừng phạt cô lạnh lùng hà khắc hơn. Nếu cô lại kích thích anh nữa, tiếp theo anh không bảo đảm có thể làm ra được chuyện gì.
Giày vò ở trên ghế sa lon đủ rồi, anh lại ném cô xuống sàn nhà.
Trên sàn nhà lăn đầy viên ruby tán lạc, những viên đá này nhìn vui tai vui mắt, nhưng nếu nằm lên trên chúng tuyệt đối sẽ không thoải mái, nhất là còn phải chịu đựng Hoắc cầm thú giày xéo.
Đỗ Hâm Lôi đau đến nhe răng nhếch miệng, không nhịn được một lần nữa mắng ra tiếng: “Anh đồ khốn kiếp! Trên sàn nhà đều là đá!”
“Có đá?” Hoắc Vân Phi giống như mới phát hiện, anh ngừng động tác điên cuồng lỗ mãng, cúi đầu nhìn kỹ, “Oh, đều do tự em ném!”
Ngụ ý, cô tự làm tự chịu!