Từ sau khi trùng sinh, Đào Hoa luôn sống trong lo sợ, mỗi khi ngủ ký ức kiếp trước lại tái hiện trong đầu nàng. Nàng bị Tần Nghiêu Huyền dùng roi đánh, bị dâm cụ tra tấn, thân thể yếu ớt bị hắn giày vò tới nát vụn, cõi lòng nàng đã nhơ nhuốc còn bị hắn nghiền nát thành bùn, vứt ở một nơi không ai để ý.
Người như hắn… Hôm nay lại nói yêu nàng, muốn phong nàng làm hậu, muốn nàng vì hắn sinh hoàng tử.
Nói thật, Đào Hoa không dám tin. Nhưng ánh mắt, cử chỉ, thậm chí là hơi thở của hắn, từng cái một đều thể hiện rằng hắn thật sự xem nàng như trân bảo.
Làm sao nàng có thể nghi ngờ lời của bậc Đế Vương? Đào Hoa cảm giác nàng nên vui mừng nhưng nàng chỉ từ từ thăm dò xem lòng hắn có thật sự yêu nàng sủng nàng hay không, bởi vì nàng không dám tin.
Giấc mộng đêm nay mông lung giống như những cánh hoa đào rơi trên tóc, bàn tay, chóp mũi nàng. Giống như có cánh hoa rơi vào mí mắt, che khuất tầm nhìn, trước mắt là màu hồng phấn của mùa xuân, khung cảnh tuyệt đẹp.
“Hoa nhi.”
Hình như có ai đó gọi nàng, là giọng nói trong sáng của thiếu niên, mang theo hương trà thanh khiết, nhưng khí chất của người đó giống như kiếm quang lạnh lẽo, hai thứ chậm rãi giao hòa, người đó dần trở nên ấm áp, những lời hắn nói rơi vào tai Đào Hoa tựa như những lời luyến lưu thâm tình.
Người nọ thò tay gạt đi cánh hoa trên mũi, mùi thơm nhè nhẹ của hoa đào làm cho hắn an tâm không thôi.
Đào Hoa muốn nhìn rõ xem tột cùng là người nào, sao khi hắn gọi nàng lại cười khanh khách vui mừng như vậy.
Nhưng nàng cái gì cũng nhìn không thấy.
Thật sự quá mơ hồ.
Giống như kiếp trước ở Đại Diễn, rõ ràng chưa từng trải qua nhưng nàng lại mộng thấy cảnh tượng bình yên quái dị này.
Tỉnh lại, Đào Hoa mới phát hiện thứ che kín đôi mắt nàng không phải cánh hoa mà là nước mắt.
Nàng muốn đưa tay lau đi nhưng cánh tay bên hông bị nắm chặt, bên tai là hơi thở đều đều.
Đào Hoa nhìn gương mặt ngủ say của Tần Nghiêu Huyền, hiếm khi thấy hắn ngủ yên tĩnh như vậy, dung mạo tuấn lãng, không có lạnh lẽo cao ngạo ngày thường khiến lòng nàng rung động.
Dường như chỉ có lúc này, hắn mới thật sự là Tần Nghiêu Huyền mà không phải là Đế Vương.
Đào Hoa cử động đôi chân đau buốt, nàng chợt nhận ra ngoại trừ eo, ở đâu nàng cũng đau. Không rõ có phải Tần Nghiêu Huyền đã náo đủ rồi hay không mà lại rủ lòng từ bi tắm rửa cho nàng, nàng cảm nhận được trong cơ thể được bôi thuốc cao mát lạnh.
Có chút thoải mái…
Đào Hoa chưa phát giác bản thân ho nhẹ một tiếng, chỉ cảm khái bản thân bị khi dễ đã quen, một chút ngon ngọt này lại có thể khiến nàng xấu hổ, cảm thấy hắn thật tốt.
“Hoa nhi tỉnh rồi?”
Hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng trong mắt mờ mịt làm cho Đào Hoa ngẩn ngơ.
Đẹp mắt quá, Đào Hoa muốn, muốn dùng đôi môi hôn lấy đôi mắt của hắn.
“Sao nàng lại ngơ ngác thế, lại còn rơi nước mắt nữa?”
Thừa dịp Đào Hoa ngu ngơ thò tay lau mắt, Tần Nghiêu Huyến vỗ về nàng nói: “Mộng thấy trẫm sao?”
Đào Hoa vô thức gật xong lại lắc.
Tuy rằng không biết vì sao nàng mộng giấc mơ như vậy, tỉnh lại mắt còn rưng rưng, không rõ là mộng đẹp hay ác mộng. Nhưng vẫn thành thật trả lời hắn.
“Mộng thấy mưa hoa đào. Còn lại Hoa nhi nhớ không rõ…”
Đào Hoa cọ lồng ngực Tần Nghiêu Huyền, ngáp một cái tỉnh táo lại, “Hiếm khi thấy bệ hạ dậy muốn như vậy, Hoa nhi đi phân phó thị nữ chuẩn bị đồ ăn sáng nhé?”
“Đã sớm chuẩn bị rồi.”
Sờ mũi nhỏ của nàng, so với hành động gạt cánh hoa trên mũi đi trong giấc mộng còn dịu dàng hơn, Tần Nghiêu Huyền khẽ cười nói: “Trẫm thấy hoa nhi ngủ ngon, không nỡ đánh thức nên ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ một thêm một lát.”
“Hoa nhi đâu có tham ngủ…”
Nàng bất mãn cong khóe môi, rõ ràng hôm qua hắn bắt nạt nàng quá độ như vậy mà giờ có thể tỉnh táo hoàn toàn.
“Không tham ngủ mà Hoa nhi đã ngủ tới lúc mặt trời chiếu tới mông rồi.”
Giật áo ngủ bằng gấm của nàng ra, thân thể trắng nõn lộ ra trong ánh nắng mặt trời, Tần Nghiêu Huyền thấy nàng thẹn thùng đoạt cái chăn trong tay hắn, nhũ thịt phiếm hồng trước ngực lay động, mái tóc xõa xuống, quả thật mê người.
Tần Nghiêu Huyền cảm thấy hoan ái ban ngày cũng rất tốt.
Nếu không nghe thấy động tĩnh của thị nữ, khẽ gõ cửa mời bệ hạ dùng đồ ăn sáng, hắn sẽ lại đem côn th*t đã đứng thẳng vào trong nàng.
Đào Hoa xô hắn, thấy người gõ cửa càng nhanh mà Tần Nghiêu Huyễn vẫn chọc cái kia vào nàng. Nàng ủy khuất che miệng, dứt khoát mở hai chân ra, lộ ra nơi bị giày vò quá độ kia, sưng đỏ thê thảm, nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn.
“Chàng còn nói là cưng chiều ta. Ta đã bị chàng làm sắp hỏng mất rồi này.”
Tần Nghiêu Huyền hận không thể làm nàng hỏng thật, hắn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Đào Hoa, hít một hơi thật sâu nói: “Mặc quần áo vào, đi dùng bữa.”
Không xong rồi, hình như hắn tức giận rồi.
Tần Nghiêu Huyền thấy nàng run rẩy, cũng không nói nữa, Đào Hoa ngoan ngoãn bò xuống giường, mặc quần áo tử tế ra hiên nhà dùng bữa sáng một cách qua loa.
Bởi vì Tần Nghiêu Huyền hắn… Vậy mà ra nhà sau tắm rồi!
Phái thị nữ và gã sai vặt đi thám thính, Đào Hoa vô cùng sợ hãi, ăn càng nhanh hơn, sợ Tần Nghiêu Huyền đi tắm xong cũng không dập được dục hỏa sẽ trở lại đây khi dễ nàng.
Ăn cháo xong, Đào Hoa rón rén chạy về tiểu viện của mình.
“Hoàng hậu nương nương!”
A Mật Đóa canh giữ ở đó thấy Đào Hoa chạy ra, kinh ngạc vội vàng hành lễ: “Nô tỳ có mắt không thấy quý nhân, vài ngày trước không hiểu quy củ lễ nghi, không biết lựa lời, sau này sẽ tận tâm tận lực hầu hạ hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi!” Đào Hoa thậm chí còn không dừng lại, chạy đến giường nằm sấp xuống, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một tiếng.
Đợi cho đau nhức bớt đi, Đào Hoa mới ôm chăn gối, nhìn A Mật Đóa đứng bên kia giường không dám ngẩng đầu lên.
“Giờ gọi hoàng hậu nương nương còn quá sớm. Là ai nói cho ngươi biết phải đổi cách xưng hô?”
“Là Lục thị vệ.” A Mật Đóa nói xong lại quỳ xuống, sợ tới mức run rẩy, nàng ta làm Đào Hoa không được tự nhiên.
“Được rồi được rồi, đừng như vậy. Ta cũng không phải được phong hậu xong mặt sẽ vênh lên trời đâu.” Đôi mắt to khẽ chớp, Đào Hoa hơi ngáp một cái, “Đến đây, ngồi bên giường tâm sự giải sầu cho ta, cảnh xuân đẹp như vậy mà ta lại không cách nào ra ngoài dạo chơi.”
Thấy Đào Hoa u oán, thật sự giống như không thể đi chơi như những người bình thường, A Mật Đóa lúc này mới a một tiếng, thuận theo ý Đào Hoa ngồi xuống.
“Hoàng hậu nương nương sao chỉ muốn đi chơi vậy?”
“Bằng không thì làm gì đây?” Thấy A Mật Đóa ngu ngơ hỏi, Đào Hoa thấy kỳ quái nhìn chằm chằm nàng ta, nhăn đầu lông mày: “Mẫu nghi thiên hạ? Quản lý lục cung? Ta một cái cũng không biết làm. Nói thật ra bệ hạ muốn phong ta làm hoàng hậu, ta cảm thấy quá bất ngờ, còn tưởng hắn ở trên giường hứng chí muốn trêu ghẹo ta.”
Nhưng nô tài ở đây đã đưa tới phượng bào, mặc dù thời gian may gấp gáp, so ra kém trong cung nhưng vẫn tỉ mỉ tinh xảo vô cùng, hoa văn ẩn ý, người thường nào ai dám dùng.
“Hoàng hậu không nên như vậy…”
A Mật Đóa há miệng, nói quanh co nửa ngày cũng không nói rõ ràng được.
Nàng ta muốn kêu Đào Hoa nên có tâm tư.
Trên thực tế, Đào Hoa còn không biết hoàng hậu cụ thể phải làm những gì. Nàng là công chúa Đại Diễn nhưng chưa từng thấy qua hoàng hậu Đại Diễn, ngay cả phụ hoàng cũng ít thấy. Đại Diễn sống trên thảo nguyên, dù là ở trong hoàng cung, thì ai cũng tính tính có phần du đãng phóng khoáng.
Hậu cung đông người, các loại nữ nhân gì cũng có, phàm có thể sinh hạ hoàng tử đều được phong phi. Phụ hoàng Đào Hoa là người phong lưu, sủng ái nữ nhân còn nhanh hơn cây tùng nở hoa, đêm trước vừa sủng ái người này, sáng ngày sau đã sủng một thị nữ khác ngay chỗ sủng hạnh ngưởi kia.
Nhi tử của ai được tán thưởng, nữ nhi của ai khéo miệng, được phụ hoàng ôm nhiều hơn một cái, thậm chí nhìn lâu một chút, đã có thể nói là có địa vị.
Hoàng hậu tột cùng là ai, Đào Hoa không biết. Về phần hoàng hậu phải làm những gì, nàng thấy những phi kia ai cũng vắt óc bày mưu sinh cho phụ hoàng hoàng tử, ngoại trừ nịnh nọt lấy lòng còn có thể làm gì?
Ở Ngạo Quốc quan trọng lễ nghi, tôn ti trật tự đấy, nhưng kiếp trước Tần Nghiêu Huyền cũng đâu có hoàng hậu để nàng học theo.
Hay nói thái hậu đi, Đào Hoa cũng từng gặp qua một lần, khi đó nàng vẫn đối nghịch với Tần Nghiêu Huyền luôn tìm cách sinh sự với hắn, đương nhiên không để ý ai khác.
Địa vị mẹ đẻ của Tần Nghiêu Huyền cực thấp, trong cung hầu như không nghe ai nhắc tới, Đào Hoa cũng không nghĩ ra nên học người nào.
“Hoàng hậu phải làm những cái gì?”
Nghĩ đến phượng ấn nặng trịch rơi vào tay nàng, Đào Hoa hoảng sợ.
“Dù sao vẫn là muốn quốc thái dân an, dân chúng tốt lành.” A Mật Đóa thì thào nói qua, lắc đầu, nhìn Đào Hoa với vẻ sầu tư: “Nói ra cũng không sợ nương nương chê cười, A Mật Đóa hai mươi năm làm người Nam Cương, đã thấy qua ba hoàng hậu Nam Cương. Người thứ nhất là khuê nữ quý tộc, lúc đại hôn cả nước chúc mừng nhưng cũng không qua được vài năm đã bị ban chết. Người hiện tại… Ngày đêm nghĩ quốc sự thay vua nhưng lại muốn đương quyền, nhiễu loạn Nam Cương.”
Đào Hoa gật đầu, ý bảo A Mật Đóa nói tiếp.
“Nương nương chắc biết, kinh thành Nam Cương sớm chỉ là cái tên rồi, tuy rằng cha ta rời bỏ triều đình, cùng người gọi là hoàng hậu kia không liên quan, nhưng cũng biết người đầu sỏ gây ra chuyện đó là hoàng hậu thứ hai. Hai mươi mấy năm trước, nghe đồn nàng ta xinh đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành, múa một điệu múa đã khiến quốc quân ái mộ không thôi, lập tức phong nàng làm hậu.”
A Mật Đóa càng nói càng thương tâm, còn mang theo oán hận sâu sắc: “Tuy rằng hoàng hậu đó không giống hoàng hậu bây giờ, nhưng ngày đêm hoan ái với quốc quân, trong nhất thời biến hoàng cung Nam Cương thành nơi dâm loạn thối nát. Quốc quân còn dùng các loại cổ thuật, nói là muốn nàng ta mang long chủng khỏe mạnh, nhưng cổ thật đó chỉ dùng được cho đêm đầu tiên! Dẫn đến thân thể quốc quân suy sụp, tâm tư không màng quốc sự, nước khác xâm lược cũng không chống cự được…”
“Có người nói muốn giết yêu nữ kia, nhưng quốc quân không đành lòng, khi bị Ngạo Quốc xâm chiếm, quốc quân mới thỏa hiệp đem yêu nữ kia làm vật thế chấp, nịnh nọt cầu hòa.”
Nói đến đây, A Mật Đóa cười mỉa mai, “Yêu nữ dâm loạn như vậy, lại ăn mặc trang sức Nam Cương, lấy thân phận hoàng hậu đến Ngạo Quốc đàm phán. Tuy rằng cuối cùng Ngạo Quốc lui binh, nhưng nàng ta lại bò lên giường tiên đế Ngạo Quốc, cũng không biết đã tiết lộ bao cơ mật quốc gia cho Ngạo Quốc. Quốc quân đáng thương trong cung ngày nhớ đêm mong, đợi đến khi tích lũy đủ tiền tài, lực lượng, hy sinh máu và nước mắt của nhân dân đòi nàng lại, nàng cũng không muốn trở về.”
Quả nhiên dâm đãng thành tính, quả nhiên là hồng nhan họa thủy.
Những chuyện này do A Mật Đóa nói ra tràn ngập hận ý và mỉa mai.
“Nhưng ta chưa từng nghe nói hoàng đế Nam Cương có hoàng hậu nha?” Đào Hoa mở trừng mắt, nghiêng đầu hỏi thăm.
“Ngạo Quốc tối kỵ nữ nhân làm ảnh hưởng thánh tâm, nghe đồn yêu nữ kia đến Ngạo Quốc không lâu, bị tiên đế chới chán ban chết rồi.” A Mật Đóa suy tư, ngay thẳng nói: “Cũng nghe nói nàng ta lại bị tiên đế Ngạo Quốc đưa ra ngoài làm con tin cho nước khác, chỉ là quốc quân đến bây giờ vẫn si tình, còn chưa có con nối dõi, nếu hắn chết, ngôi vị hoàng đế cho ai đây… Đương nhiên lại một phen gió tanh mưa máu.”
Nhìn A Mật Đóa thương tâm căm phẫn, Đào Hoa lại cảm nhận được sự bất lực.
Quân vương không yên, thiên hạ bất hòa, thường dân như các nàng càng khổ sở.
Giờ Nam Cương vẫn vì người kế vị quân vương mà tranh giành quyền lực, tình huống bên trong ưu sầu thế nào, làm sao có thể không bị Ngạo Quốc xâm chiếm?
Nghĩ đến chuyện vài năm nữa, A Mật Đóa là người vong quốc, Đào Hoa cũng thấy thương cảm.
“Đừng quá khổ sở, ngươi an ổn ở bên ta, ít nhất sẽ yên ổn.”
Đào Hoa nắm tay nàng, chân thành nói: “Bệ hạ sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, ta cũng sẽ không. Ta sẽ nhìn hắn thống nhất thiên hạ, bệ hạ là người xuất chúng, hắn sẽ đem giang sơn này đời đời truyền cho con cháu.”
Cô nương mới mười lăm tuổi đã nói được những lời này. A Mật Đóa như trút được gánh nặng lộ ra nụ cười, cảm kích nói: “Cô nương quả là phi phàm. Gương mặt và thân thể này so với người kia còn quyến rũ hơn, nhưng trong lòng lại là châu báu đấy.”
“Ta như thế nào lại cảm thấy, ngươi dường như đang nói, ta rất có tố chất làm yêu nữ…”
Bị lấy lòng như vậy, Đào Hoa xấu hổ vùi đầu trong gối.
“Nô tỳ không dám nói bậy! Chẳng qua thấy nương nương thật sự đẹp động lòng người, thế gian không ai sánh kịp!”
“Ngươi rất biết nói chuyện đấy!” Che miệng A Mật Đóa, Đào Hoa bảo nàng ta, “Ngươi ra ngoài cửa nhìn xem, sao giống như có người đến, sao không lên tiếng nhỉ?”