Đào Hoa còn đang muốn ở lại Giang Nam mấy ngày nhưng dù sao Tần Nghiêu Huyền vẫn còn chuyện quốc sự bận rộn, chuyện đê đập đã xong giờ buộc phải quay về rồi.
Mấy ngày nay chiến báo từ Đại Diễn liên tiếp đưa tới, khi đi thuyền cũng có bồ câu đưa tin bay tới thả thư, một đám quan văn quan võ đều lộ vẻ vui mừng.
Đào Hoa rất rõ ràng, Đại Diễn đã sụp đổ rồi. Xem chừng sau ba ngày hồi cung sứ giả Đại Diễn sẽ đến quy hàng thần phục Ngạo Quốc.
Gần đây, người thô bạo thành tính như Tần Nghiêu Huyền lại vô cùng ôn nhu với nàng. Rõ ràng dưới thân đã cứng rắn, nóng bỏng vô cùng nhưng hắn vẫn tỉ mỉ liếm láp thân thể nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn ướt át mới cắm vào.
Có đôi khi là tay, cũng có đôi khi là môi lưỡi. Những lời nói khiến nàng thẹn thùng hắn cũng không nói nữa.
Đào Hoa có cảm giác nàng giống như bảo bối trong tay Tần Nghiêu Huyền, hắn luôn cẩn thận, nhẹ nhàng giống như sợ làm bị thương nàng.
Chỉ khi rót long tinh vào thân thể nàng hắn mới không nhân nhượng, Đào Hoa dựa lồng ngực Tần Nghiêu Huyền, mấy ngày nay bị hắn chiều đến to gan, thò tay tóm hạt đậu nhỏ trước ngực hắn nghịch ngợm: “Nghiêu Huyền, lấy ra đi, ở bên trong rất khó chịu.”
Hơn nữa còn ẩm ướt dấp dính, mang theo tinh dịch ngủ cả đêm, Đào Hoa không thích một chút nào.
“Không được.”
Thấy Đào Hoa ủy khuất, bộ dạng muốn khóc, Tần Nghiêu Huyền ôm nàng vào ngực: “Tinh dịch tốt cho thân thể nàng. Cũng giúp nàng sớm mang thai long chủng.”
Tần Nghiêu Huyền vuốt tóc nàng, giống như vô tình nói: “Tiên đế đăng cơ nắm quyền ở tuổi mười sáu. Năm sau, Tần Lê Uyên được tấn phong làm Thái Tử. Năm thứ ba trẫm ra đời, trẫm đã là Thất hoàng tử rồi. Triều đại nào cũng thế, hoàng tử được dạy bảo từ rất nhỏ, càng sớm thì càng tốt.”
“Chàng không kém mà, không cần lo lắng không có hài tử đâu.”
Đào Hoa nhớ rõ, ở kiếp trước, Tần Nghiêu Huyền lên ngôi bảy năm, phi tử trong hậu cung đã sinh cho hắn mười hoàng tử và công chúa. Giờ hắn mới đăng cơ hơn một tháng, phi tử chưa nhiều, tin mừng có lẽ mấy ngày nữa sẽ truyền đến.
Kiếp trước Tần Nghiêu Huyền cũng không lập Thái Tử sớm, phải đợi đến tận nhiều năm sau khi triều thần đề nghị mới chọn người…
Đào Hoa nghiêng đầu, đột nhiên a một tiếng: “Thái Tử của chàng phải làm sao bây giờ?”
Kiếp trước, Thái Tử là do Lục Ninh Nhã sinh ra! Nhưng bây giờ, Viên phi đã bị hắn đưa ra khỏi cung rồi!
Bộ dạng hấp tấp vội vã của nàng, Tần Nghiêu Huyền nhíu mày thổi chóp mũi nàng, giọng nói có chút giận dỗi, “Hoa nhi ngốc, đương nhiên là nàng sinh cho trẫm. Nếu sinh công chúa mà nàng không muốn sinh nữa, cũng không sao, trẫm nguyện đem giang sơn giao cho nàng.”
“Nhưng nhỡ Hoa nhi không sinh được…”
Nữ tử được thừa kế ngai vàng xưa nay chỉ có trong lời đồn thổi của dân gian, Đào Hoa có cảm giác Tần Nghiêu Huyền cũng không phải trêu trọc nàng, hắn thật sự muốn đem giang sơn giao cho con của nàng và hắn.
“Sẽ sinh được. Chờ Hoa nhi dưỡng thân thể tốt tự nhiên sẽ mang thai thôi.”
“Nhưng ta sợ đau…” Thấy Tần Nghiêu Huyền quyết tâm, Đào Hoa lại ngụy biện, “Ai cũng nói sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, Hoa nhi sợ hãi sinh không được đứa bé. Hơn nữa rất đau, Hoa nhi không muốn sinh…”
Trầm mặc một lát, Tần Nghiêu Huyền mới vỗ nhẹ đầu nàng trấn an: “Hoa nhi đừng sợ, trước hết dưỡng tốt thân thể đã. Sinh đứa nhỏ ra, đối với nàng mới có lợi.”
“Có gì tốt chứ? Phu quân ta là Hoàng Đế là đủ rồi.”
Lời này của nàng chọc Tần Nghiêu Huyền cười ra tiếng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, phủ tay lên mắt nàng: “Ngủ đi.”
Đào Hoa muốn nói rõ những lời trong lòng, dù sao chuyện Thái Tử là chuyện lớn liên quan giang sơn xã tắc. Nhưng Tần Nghiêu Huyền thế nào cũng không bỏ tay ra, còn vỗ nhẹ lưng nàng.
Đây chính là tư thế dỗ hài tử.
Lúc sắp mơ màng thiếp đi, Đào Hoa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tần Nghiêu Huyền có lẽ rất thích trẻ con đi?
Trở lại hoàng cung, Đào Hoa nhìn tưởng thành đỏ thắm quen thuộc nhưng lại cảm thấy lạ lẫm ở đâu đó.
Bên trong Kim Ti Uyển được bố trí lại hoàn toàn, những món đồ liên quan đến Đại Diễn lúc trước Đào Hoa cố ý giữ lại đều biến mất, chăn màn, gối đệm, bàn ghế đều được đổi mới. Đào Hoa trông thấy Hạ Chu đang chỉ huy người mang một khối ngọc màu xanh mang tới thư phòng.
Đây chính là ngọc tỷ của lão hoàng đế mấy đời, là trân tàng cổ vật trong các đồ vật, vì sao lại mang tới đây?
Đào Hoa hô dừng lại nhưng Hạ Chu lại nói: “Nương nương, đây là hoàng thượng phân phó, chuyển mấy cái này qua quốc sư cũng tự mình đến đây tính toán đấy. Người cứ yên tâm đi.”
“Ta tưởng quốc sư xuất cung rồi.”
“Đúng vậy!” Hạ Chu cười híp mí, bộ dạng hưng phấn, “Vị quốc sư liệu sự như thần đó vì nương nương mà đến đây một chuyến, giờ toàn bộ hậu cung đều nói chuyện người sắp được phong hậu đó.”
Nàng ta tới gần Đào Hoa nói nhỏ: “Nô tỳ đi qua công viện nhìn thấy mũ phượng rồi, rất đẹp đó! Nhưng hoàng thượng còn cảm thấy chưa đủ, đang phái người mang thêm châu báu đến!”
“Chỉ sợ toàn bộ hậu cung đều không phục đi.”
Đào Hoa không cảm thấy huy động nhiều nhân lực như thế là chuyện tốt, nhất là bây giờ, Đại Diễn sắp không còn nữa.
Sau giờ ngọ, hắn nói đến chỗ nàng ngủ chưa nhưng lại đi đến chính điện nghị sự.
Không phải là Tần Nghiêu Huyền nuốt lời mà là những văn võ đại thần, hoàng thân quốc thích, ai cũng có chuyện muốn thượng tấu với hắn.
“Đây là chuyện lớn, lão thần cảm thấy hành động lần này của hoàng thượng rất không thích đáng! Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, cùng hoàng thượng là một đôi long phụng song tường, nhất định phải là mẫu nghi thiên hạ thông minh, hiền đức! Sao có thể phong người ngoại tộc được?”
Nguyên lão tiền triều quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu rất có tư thái: “Kính xin hoàng thượng nghĩ lại!”
Cả văn võ triều thần đồng loạt quỳ xuống, Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Vậy các ái khanh cảm thấy, ai làm hoàng hậu mới thích hợp?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một người nọ lên tiếng: “Hậu cung của hoàng thượng mỹ nữ nhiều không đếm xuể, không thiếu dịu dàng hiền thục, thân thế trong sạch, hiểu lễ nghĩ, có tài hoa, xứng đáng phượng ấn. Nếu như lúc này lão thần nhất định phải đơn cử, Viên phi con gái Tây Bình vương, thuở nhỏ cùng người lớn lên, là thanh mãi trúc mã, đương kim thái hậu cũng rất vừa lòng với nàng! Tiên đế lúc còn sống cũng muôn phần yêu thích nàng!”
“Yêu thích đến nỗi muốn cho nàng làm Thái Tử Phi.” Tần Nghiêu Huyền hừ lạnh, mọi người lập tức im bặt.
Lời này bén nhọn cực điểm, rơi vào trong tai Thái Hậu, cũng là cho người không vui.
“Huống chi, giờ hậu cung làm gì còn Viên phi? Lần này đi Giang Nam, nàng mưu hại hoàng hậu của trẫm không nói, còn đẩy trẫm đến hiểm cảnh!”
Quan viên đi theo lập tức đem chuyện Tần Nghiêu Huyền nhảy sông cứu người, Viên phi cho Đào Hoa uống chén thuốc hủy thai nói ra.
Có người còn muốn dị nghị nhưng huynh trưởng Viên phi đã thỉnh tội, tự mình đem nàng đưa về nhà mẹ đẻ đã là bằng chứng như núi.
“Hoàng hậu hiền đức hay không thì trẫm sẽ dạy bảo nàng. Quan trọng nhất là nàng làm trẫm vui vẻ, hậu cung không ai so với nàng thích hợp hơn.”
Nói hết lời này, Tần Nghiêu Huyền còn thấy có người không phục, lập tức tức giận: “Nếu không phải nàng, ngai vị hoàng hậu chính là chỗ trống không người. Tất cả lui xuống hết đi!”
Mặt rồng không vui, mọi người nhao nhao hành lễ lui ra, ai cũng sợ mở miệng đầu sẽ rơi xuống.
“Hoàng thượng, ở Kim Ti Uyển, nương nương cũng không ngủ trưa. Nàng u sầu giống như đang có tâm sự.”
Phúc Tang Viên hậu hạ Tần Nghiêu Huyền đã lâu, nói bên tai hắn, “Hay người đi xem thử?”
“Bảo ngự thiện phòng làm cho nàng chút điểm tâm. Trẫm đi Cống Hưng Các gặp quốc sư.”
Cống Hưng Các ở Đông Bắc hoàng cung, cao bảy tầng nên dù là ở ngoài cung cũng có thể nhìn thấy, nơi này là nơi đặt những cống phẩm cao cấp của các triều đại, thứ gì cũng là trân bảo.
Ở tầng thứ bảy, trong một gian các nhỏ, trên bàn trà bày một bàn cơ, một nam nhân mặc lam y đã ngồi bên bàn trà chờ đợi.
“Lần này hoàng thượng xuất cung, thu hoạch cũng không nhỏ.”
Người nọ từ từ nhắm hai mắt, khí chất tiên nhân giống như khói tản mây bay, không dính khói bụi phàm trần, “Chúc mừng hoàng thượng.”
“Trẫm muốn phong Hoa nhi làm hoàng hậu.” Tần Nghiêu Huyền không cùng hắn hàn huyên mà trực tiếp ngồi xuống, uống cạn chén trà nói: “Trẫm biết rõ đây không hợp quy củ.”
“Tại hạ đã sớm từng nói qua, hoàng thượng chỉ cần nuông chiều nàng trong Kim Ti Uyển là tốt nhất. Sao đột nhiên lại muốn phong nàng làm hậu?” Hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, gió bên cửa sổ lùa qua sợi tóc hắn, lông mày Tần Nghiêu Huyền nhíu càng chặt.
“Hoa nhi và trẫm cùng mơ một ác mộng. Nàng nói trẫm đánh gẫy chân nàng, bẻ gãy răng nàng, nhốt nàng mười năm.”
Tần Nghiêu Huyền hít sâu một hơi: “Nếu như không dùng phượng vị trói chặt nàng, làm nàng rõ tâm ý trẫm, trẫm sợ…”
Hắn nói hắn sợ, “Sau này nàng rõ mọi chuyện, nàng sẽ rời trẫm mà đi. Coi như dựa vào kế sách của quốc sư, trói nàng lại, lòng nàng cũng không có trẫm. Trẫm sợ bản thân sẽ làm chuyện giống như trong mộng, làm những chuyện kia với nàng.”