“Không thể quay về?”
Tần Nghiêu Huyền ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu yêu đáng yêu, cố gắng an ủi: “Đừng sợ, khác có cách.”
“Cách gì?”
Hoa đào tinh vậy mà không thể trở về vật chủ, nàng thấy ánh mắt Tần Nghiêu Huyền so với lúc đại khai sát giới còn đáng sợ hơn.
“Ừ…”
Hắn thay đổi tư thế, tay phải xách nàng lên như con gà, nàng còn chưa kịp phản ứng đã ném nàng vào thân cây!”
“Hu hu hu! Ngươi là tên khốn kiếp! Đồ bại hoại!”
Vậy mà hắn ném nàng!! Trên đầu nàng giờ chắc nổi hai cục u rồi, trước mắt một màu đen, Đào Hoa khóc tới kinh thiên động địa, giống như một đứa nhỏ bị khi dễ, “Tần Nghiêu Huyền là đồ khốn, bại hoại, Tần Nghiêu Huyền giết yêu diệt khẩu, vô tình vô nghĩa!”
Làm sao lại không quay về được…
Thiên Tôn chưa bao giờ thất bại kinh ngạc buông tay, hoa đào tinh thút thít trên mặt đất. Nàng vừa nức nở vừa nói nên tiếng nói không rõ ràng, nàng ôm tay ủy khuất vô cùng.
Tần Nghiêu Huyền vốn là nên tỉnh táo tìm cách, không tự chủ nhéo tay mình.
Lòng bàn tay có cảm giác ấm áp mà nàng lưu lại, mềm mại, còn có mùi hương thoang thoảng. Người sống mười vạn năm không nhiễm một phong trần như hắn vậy mà lại đưa tay lên mũi hít hà.
Tim đập nhanh hơn.
Hắn vui mừng.
Trông thấy Đào Hoa lùi ra sau thân cây nhìn hắn đề phòng, vừa khóc vừa mắng hắn, lời nói rất khó nghe, hắn nhíu mày cắt ngang: “Đừng mắng nữa.”
“Ô ô.” Đào Hoa thở không ra hơi ho khan vài tiếng, “Đồ bại hoại!”
Bị mắng thẳng mặt, lông mày Thiên Tôn nhíu chặt lại. Nhưng hắn cũng không giết nàng.
“Đồ khốn kiếp, bại hoại, lưu manh!”
“Có thể đổi từ ngữ không?” Tần Nghiêu Huyền thay một bộ quần áo trắng thuần, ngồi xổm xuống trước mặt Đào Hoa.
Chỉ thấy Đào Hoa mím môi, hốc mắt đỏ rực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ấm ức, cằm vểnh lên, thật lâu mới nói ra một câu: “Ngươi… Ngươi… Đồ ngốc! Đồ heo!”
Hắn cốc đầu chặn miệng nàng.
“Thật ngốc nghếch.”
Chỉ thấy hoa đào tinh ôm đầu hô đau, nắm lấy cánh tay hắn, hàm răng trắng như gạo nếp cắn lên tay hắn, quát: “Ta không có ngốc!”
Không đau chút nào, ngược lại lại cảm thấy khoang miệng nàng ấm áp, vì khóc lâu nên hơi khô. Tần Nghiêu Huyền thò tay xoa đầu nàng, cũng không phát hiện ngữ khí của mình trở nên dịu dàng, “Trở về cùng không về được, ngươi mới là đồ ngốc! Còn trần truồng như vậy, không biết kiếm cho mình một bộ quần áo sao?”
“Ta nào có quần áo?”
Nàng nâng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, sau đó kỳ quái nhìn xung quanh. Kim Ti Uyển cái gì cũng không có, toàn đá và cây trần trụi, thậm chí ngay cả căn phòng nhỏ của hắn còn không bằng căn phòng bằng cỏ, bằng tranh.
Thừa dịp nàng mở miệng, Tần Nghiêu Huyền rút tay về véo mũi nhỏ của nàng, “Tốt xấu cũng là yêu, ngươi không có yêu pháp sao?”
Hoa đào tinh sững sờ nhìn tay mình, khua khoắng mấy cái, cái gì cũng không có.
Tần Nghiêu Huyền coi như đã rõ sao nàng không về được. Ngay cả bấm tay niệm chú cũng không biết, huyễn thuật, thần tâm thuật cũng sẽ không, càng không nói tới chuyện trở về vật chủ. Hoa đào tinh này quả nhiên là đồ đần!
“Vậy ngươi biết cái gì?”
Mắt thấy nàng lại sắp khóc, Tần Nghiêu Huyền tranh thủ nắm bàn tay nhỏ bé của nàng ý bảo đừng khóc. Nàng tốt xấu gì cũng luyện ra được hình người, còn chạy được ra ngoài, nên có chút bản lĩnh mới đúng.
“Ta… Ta… Ta sẽ nở hoa…”
Tần Nghiêu Huyền nhìn cây đào nở rộ, nhìn nữ hài trước mặt, trong mắt chỉ có hai chữ đồ ngốc.
“Thật đó!”
Hoa đào tinh nói a một tiếng, hai tay chắp trước ngực, mắt mắt lại rất nghiêm túc… Bộ dạng rất ấm ức.
Chỉ thấy từ nơi sưng lên trên đầu nàng một nhánh lá xanh xuất hiện, sau đó một nụ hoa, cuối cùng là đóa hoa màu hồng phấn.
“Ngươi xem, ta thật sự biết nở hoa.”
Nàng thở hồng hộc bỏ tay xuống, vuốt mồ hôi trán, hai bánh bao nhỏ trước ngực phập phồng, Tần Nghiêu Huyền tranh thủ rời mắt đi, “Như vậy thôi sao?”
Như vậy còn chưa đủ sao!
Hắn cho rằng ai cũng nở được hoa sao?
Hoa đào tinh giận dỗi, dồn hết sức mạnh từ khi bú mẹ tới bây giờ nở ra ba đóa hoa trên đầu. Nàng thò tay nhổ xuống, nhét vào tay Tần Nghiêu Huyền: “Ngươi cho rằng đây là hoa đào bình thường sao?”
Sống mưới vạn năm, Thiên Tôn quả thật không nhìn ra hoa đào này có gì đặc biệt. Nhưng nhìn hoa đào tinh mệt mỏi ngã ngồi xuống, khí lực yếu ớt, nghiễm nhiên là bộ dạng tiêu hao yêu lực.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiêu Huyền nói: “Thơm lắm, rất mềm mại.”
“Hì hì, ngươi chưa từng thấy qua đi.”
Hoa đào tinh mệt lắm rồi, dựa đầu nhỏ vào lòng bàn tay hắn, nghiêng đầu sang một bên muốn ngủ.
Đúng là đồ ngốc. Tần Nghiêu Huyền thò tay nâng cằm nàng, một tay khác hướng về Vân Lam đỉnh, lấy một vài đám mây bao bọc lấy thân thể trần trụi của nàng.
Huyễn thuật dù sao cũng chỉ là Chướng Nhãn pháp. Nhưng vì một hoa đào tinh mà lấy linh hồn tạo vật, Tần Nghiêu Huyền cảm thấy có chụt nhục cho hai chữ Thiên Tôn thiên hạ ban tặng, đợi Đào Hoa tỉnh dậy hắn cởi áo ngoài mặc cho nàng.
Tiểu cô nương quơ quơ tay áo thật dài, buộc thắt lưng lên lộ ra hai núi đồi, hai chân trắng nõn không hề bị che lấp, mỗi một bước đi đều lộ cảnh xuân. Tần Nghiêu Huyền cảm thấy rất đau đầu.
“Đói bụng quá.”
Sau khi tỉnh lại Đào Hoa ôm thân đào gặm một cái, u oán nói: “Sao lại không kết quả đào nào thế?”
Tu vi cao, Tần Nghiêu Huyền không cần ăn uống nhiều, nhưng hắn lại nhớ tới tư vị ngọt ngào của quả đào, khẽ cắn cái có thể chảy ra nước ngọt.
“Ngươi hỏi chính ngươi á.”
Tần Nghiêu Huyền nói đến đây ngẩn người, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tên?” Hoa đào tinh nghiêng đầu, vẻ mặt dại khờ nhìn hắn, “Ta không có tên.”
Vậy thì càng khó.
Cũng không thể cứ gọi nàng là ngươi ngươi, này này, hoa đào tinh mãi.
“Lúc tu luyện ra hình người, thiên đạo không nói cho ngươi biết sao?”
Nàng giẫm chân nhỏ vào một hòn đá sắc bị chảy máu, hắn vội ôm nàng vào ngực cầm máu.
“Không có.”
Thiên Tôn dùng trì dũ thuật chữa trị làm cho hoa đào tinh rất nhanh thoải mái lại, nàng nắm cổ hắn không buông tay, “Ta nghe thấy ngươi đang rì rầm gì đó, thật đáng thương, sợ ngươi chết mất, mau… Mau đi ra đi.”
“Ngươi không phải rất sợ ta sao?”
“Thế nhưng ngươi khó chịu, giống như sắp chết vậy.” Hoa đào tinh đấm lồng ngực hắn, thì thào: “Ta chỉ muốn cứu ngươi, không nhớ tới sợ hãi.”
Bản thân được một hoa đào tinh ngốc nghếch cứu, Tần Nghiêu Huyền cười khổ một tiếng, ôm nàng lên thả xuống giường.
“Ngươi muốn tên gọi như thế nào?” Hắn bấm tay niệm chú.
“Không biết.”
“Vậy gọi Hoa Đào đi, sao nào?” Cho tới khi trên giường xuất hiện một chiếc chăn gấm nhồi bông, Tần Nghiêu Huyền buông rèm xuống.
Vốn tưởng tiểu cô nương sẽ cảm động rơi nước mắt vậy mà nàng không hài lòng.
“Trên đời nhiều hoa đào như vậy, ai biết ngươi gọi người nào?”
Dám ý kiến với tên Thiên Tôn ban cho, Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, cố nén cảm giác bị chống đối nói: “Vậy… Đào Hoa?”
“Ngươi đặt tên qua loa vậy?” Hoa đào tinh mím môi, nhưng rốt cuộc vẫn là cô nương hào phóng, “Bất quá ta thích cái tên đó.”
Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng hở ra.
Nếu nàng không thích, hắn cũng không nghĩ ra cái tên khác. Nói những cái tên phong nhã thi ca, nàng đương nhiên không hiểu, cùng nàng nói thiên đạo Đại Diễn Ngũ Hành, nàng càng không hiểu.
Tiên yêu có khác, lại càng không nói hoa đào tinh này là thứ duy nhất ma giới bảo vệ. Nếu truyền đi thiên cổ sẽ nói đây là tai họa. Tần Nghiêu Huyền đóng chặt cửa phòng, bố trí trận pháp thiên lôi vây khốn khắp nơi phòng hậu họa, sau đó mới nhìn tiểu cô nương đang tự nghịch tóc mình.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nàng chỉ là một cây hoa đào sinh trưởng trong Kim Ti Uyển, người khác cũng sẽ không băn khoăn.
Nàng không tu luyện, nếu cứ ở trong hình người không về với vật chủ, không bao lâu yêu lực sẽ suy yếu mà chết. Nhưng Thiên giới không phải nơi thích hợp cho yêu ma tu luyện.
Hắn đường đường là Thiên Tôn, cũng không thể tới nhân gian bắt đồng nam đồng nữ cho nàng ăn.
Nếu không, giết Tiên gia? Lấy Dương Thần Linh Thể cho nàng ăn?
Cái ý tưởng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Tần Nghiêu Huyền dẹp bỏ.
“Nghiêu Huyền, ta đói.” Chơi chán tóc mình, Đào Hoa ôm gối hô: “Thiên Tôn Thiên Tôn, ngươi lợi hại như vậy, biến ra cho ta vài quả đào có được không?”
Sử dụng pháp thuật tạo ra thức ăn đương nhiên không so được với những thứ được thiên địa thai nghén, Đào Hoa cầm lấy gặm một cái, sau đó đau khổ vứt bỏ.
“Ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta đi lấy thức ăn cho ngươi.”
Tiên gia nhiều bằng hữu khách nhân, Tần Nghiêu Huyền vừa mới đi vào Thanh Cung, đã thấy chúng tiên tụ họp, linh quả rượu ngon bày trên bàn.
Chúng tiên và người nhà vội vàng cung nghênh, Thiên Tôn yên lặng lấy một bàn điểm tâm, hỏi: “Cái này ăn ngon không?”
Khó mà hành động mà không nói gì. Hắn nói muốn ăn do thèm, mọi chuyện khác cũng dễ xử lý.
Vân tiên lộ ra sắc mặt vui mừng, bất chấp người khác rụt rè, vội vàng mang hoa quả trên bàn của bản thân cho hắn nói: “Đương nhiên không sánh được với quả tiên trên Vân Sơn đỉnh của ta, hấp thu một vạn năm linh khí đó, mỗi một quả ta đều dùng máu tươi tưới, vạn năm mới được một quả tiên.”
Một quả màu trắng nho nhỏ, không có mùi lạ, Tần Nghiêu Huyền gật đầu nhận.
Mắt thấy có thể nịnh nọt Thiên Tôn, chúng tiên lập tức mang hết trân tàng linh quả tới trước mặt hắn. Một vị nhân gia tiên trù đưa lên hẳn một hộp cơm, bên trong mùi thức ăn thơm nức, Tần Nghiêu Huyền không biết Đào Hoa có thích không, cũng không chịu nổi ánh mắt chúng tiên mà nhận hết..
Thật sự có chút quá nhiều, hắn phất tay ý bảo thôi, mọi người cứ tận hứng tiếp. Nhưng vừa đi ra khỏi Thanh Cung, Vân tiên đã đuổi theo.
Lại nghe thấy Tần Nghiêu Huyền tự thì thào: “Yêu thì tu luyện như thế nào?”
Những thứ Vân tiên đã chuẩn bị tốt nuốt hết xuống bụng, đi nhanh tới bên người Tần Nghiêu Huyền khom người, ánh mắt nhu hòa nói: “Thiên Tôn đang nói mấy con yêu nghiệt làm loạn nhân gian sao? Yêu quái bất quá là thứ ngu muội, hấp thụ linh khí cũng không sống nổi, chúng cũng không phụng dưỡng cha thiên mẹ địa. Phần lớn chúng lấy dương khí người mà sống.”
Thấy Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, Vân tiên nói: “Yêu quái đa phần áp dụng tà ma song tu, không như Tiên gia đôi bên cùng có lợi, mà là đơn phương thu thập. Nhất là nữ yêu, chúng thích tráng nam, tính tính dâm đãng vô cùng, có thể so sánh với Ma tộc năm đó. Nếu muốn giết yêu quái, chỉ cần giết phàm nhân nó hái, yêu lực của nó sẽ suy yếu, có thể giết nó dễ dàng.”
“Song tu?”
Nghe Vân tiên nói giết yêu quái, Tần Nghiêu Huyền không so đo, hỏi: “Song tu thế nào?”
“Thiên Tôn người… Người không biết sao?”
Hắn dĩ nhiên là kham khổ tu luyện trên Thiên giới, phương pháp song tu vô dụng còn chưa thấy qua bao giờ.
Vân tiên kích động, thẹn thùng nói: “Đương nhiên là âm dương giao hòa, linh hồn kết hợp…”
Tần Nghiêu Huyền cau mày, bất mãn với cách nói ấp úng của Vân tiên.
“Thiên Tôn nếu chưa hiểu, xem… Xem một chút xuân cung đồ sẽ hiểu!” Giọng Vân tiên nhỏ đi, “Nếu Thiên Tôn muốn thử, tại hạ nguyện ý biểu diễn song tu cho người xem.”
Tần Nghiêu Huyền cuối cùng cũng nghe được ba chữ quan trọng ở vế đằng trước.
Xuân cung đồ. Khi còn ở nhân gian, hắn dường như có nghe qua thứ này.
***
Có độc giả nào nguyện ý viện trợ cho cẩu độc thân Thiên Tôn mười vạn tuổi chút tư liệu học tập không? Cười.