Khó Để Buông Tay

Chương 28 - Chương 28

trước
tiếp

Lần này đúng thật là Cao Tử Quần đã nói dối, Lãnh Tây không hề gọi điện thoại cho anh. Khuyên nhủ con gái xong, anh lại xuống lầu. Ông Cao vẫn chưa về, đang ngồi trầm mặc trong phòng khách.

“Tử Quần.” Ông cao giọng gọi tên con trai: “Vừa rồi Văn Thư đã nói với ta rằng mẹ Hi Hi đã quay lại.” Ông đi thẳng vào vấn đề.

Cao Tử Quần hơi chau mày, anh thản nhiên trả lời: “Vâng ạ.”

Ông Cao kinh ngạc nhìn anh, hàng mi trắng chớp chớp: “Tử Quần, bố chưa bao giờ can dự vào việc của con. Năm đó con với Tiểu Lục của Tần gia vì một miếng đất mà gây xôn xao dư luận, suy cho cùng cũng chỉ vì một người phụ nữ. Con và Văn Thư từ nhỏ đã có hôn ước, con có từng nghĩ tới cảm nhận của con bé chưa?”

Cao Tử Quần lặng thinh không lên tiếng, vẻ mặt không mảy may thay đổi.

Lời nói ông Cao tình ý sâu xa. Cao Tử Quần là niềm tự hào của ông, tất cả mọi khía cạnh đều rất xuất chúng, chỉ là trong chuyện tình cảm rất phức tạp. Ông không thể để con trai lại giẫm lên vết xe đổ của chính nó một lần nữa.

“Bố biết trong lòng con vẫn luôn vướng mắc chuyện của Văn Thư và Kiều Vũ, nhưng tất cả đều là chuyện đã qua, huống hồ Kiều Vũ cũng đã qua đời nhiều năm rồi.” Ông Cao thở dài: “Con đã là một người cha có hai con rồi, sao vẫn làm việc mà không nghĩ đến hậu quả thế chứ.”

Cao Tử Quần nắm chặt hai tay, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, dường như đã ấp ủ rất lâu, lúc này đây anh mới mở miệng: “Bố, thật ra con và Văn Thư chưa hề kết hôn.”

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên đông lạnh.

Ông Cao kinh ngạc trợn mắt, dường như không tin nổi vào tai mình, ông sít sao gằn từng tiếng: “Anh nói gì?”

Cao Tử Quần không hề chớp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lõm của bố: “Bọn con chưa từng kết hôn, giấy tờ đăng ký tất cả đều là giả. Văn Tuyển… cũng không phải là con trai con.”

“Nghiệt tử!” Ông Cao thật sự rất giận dữ, run rẫy đứng dậy: “Đây là chuyện tốt mấy năm qua anh làm được sao?” Ông nắm chặt chiếc gậy trong tay gõ mạnh lên mặt sàn “Cạch…Cạch…” hận một nỗi không thể quất một roi thức tỉnh con trai.

“Hai đứa đã kết hôn bảy năm, giờ anh lại nói với tôi sự thật là chưa sao? Cao Tử Quần anh nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới có thể tin anh đây.”

Ông thở một cách nặng nề, gằng giọng nói: “Kết hôn là một chuyện lớn sao các người có thể coi như trò đùa.”

Ánh mắt Cao Tử Quần thâm trầm, vẻ mặt khó coi, đôi mắt khẽ nheo lại.

“Con xin lỗi.”

Ông Cao cũng chẳng còn cách nào: “Là ai đã nghĩ ra chủ kiến này?”

Cao Tử Quần không hề lưỡng lự: “Con.”

Ông Cao phẫn nộ bỏ đi.

Cao Tử Quần một mình ngồi trên sô pha, gió đêm từ ngoài lùa vào, rèm cửa lay động trong gió tạo thành những con sóng bồng bềnh.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có vẻ rất gấp gáp. Cao Tử Quần liền bắt máy: “Tìm ra được chưa?”

Tôn Thành thở ra một hơi: “Cao tổng, Lãnh Tây hiện tại đang ở bệnh viện.”

Sắc mặt Cao Tử Quần liền trở nên trắng bệch.

Tôn Thành vội vàng giải thích: “Là em trai của cô Lãnh xảy ra chuyện, bị một nhóm người đánh, tình hình có vẻ nghiêm trọng, bây giờ vẫn đang còn trong tình trạng hôn mê.”

Cao Tử Quần nhẹ nhõm thở ra: “Tôi biết rồi.”

Tắt máy, anh nhắm hai mắt tựa lưng lên sô pha, trong lòng có chút bối rối, Lãnh Tây ơi là Lãnh Tây, hiện tại thân mình em còn lo chưa nổi, nói gì đến chuyện đòi quyền nuôi dưỡng?

Lãnh Tây ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang, chiếc áo khoác vàng nhạt loang lổ vết máu, sắc mặt cô lộ vẻ mệt mỏi.

Sở Hàng mang theo cốc cà phê và chút bánh ngọt đi đến: “Cả tối em vẫn chưa có gì vào bụng, ăn một ít lót dạ đi.”

Lãnh Tây theo bản năng nhận lấy nhưng không hề đụng vào, sắc mặt cô giờ đây còn trắng bệch hơn tờ giấy.

Sở Hàng lên tiếng: “Tiểu Tây, anh ở lại đây giúp em trông Lãnh Lượng. Vẫn chưa đến mười hai giờ, bây giờ em qua đó có lẽ vẫn còn kịp.”

Đôi mi dài khẽ chớp, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Lượng trên giường bệnh, lòng cô quặn đau. Đó là em trai cô, từ nhỏ đã chạy theo cô nhõng nhẽo gọi: “Chị…Chị…”

Đến khi anh dần lớn lên mới bắt đầu gọi thẳng tên cô. Cô đã quên mất, Lãnh Lượng không còn là một cậu bé con ngày nào, em trai cô giờ đã trưởng thành.

Mấy năm gần đây, em trai đang làm gì cô cũng chưa từng hỏi kỹ, lòng cô hối hận không kể xiết.

Cô muốn khóc nhưng kiệt sức đến mức nước mắt không còn rơi được nữa, cô chăm chú nhìn em một hồi rồi từ từ đứng dậy.

“Đừng để bản thân mình phải hối hận, cũng đừng để Hi Hi phải tiếc nuối.” Bởi vì anh biết một khi đã bỏ lỡ, có lẽ cả đời này không thể nào vãn hồi được.

“Cảm ơn anh.” Ngoài trừ hai từ này, Lãnh Tây thật không biết phải nói gì hơn.

“Ngốc, chúng ta là…bạn mà. Đã là bạn thì cần gì phải nói những lời khách sáo này, em nhanh đi đi.” Sở Hàng cười nói, vẻ mặt tựa như rất bình thản.

Anh nhìn theo bóng lưng cô ngày càng khuất dần, khẽ quay đầu, nở một nụ cười bi thương.

***

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ sợ là đêm nay một vài người nào đó không thể an tĩnh được.

Lãnh Tây xuống xe đứng trước cổng Cao gia, cô chần chừ dừng bước, mím môi, nắm chặt hộp quà trong tay. Hiện tại mỗi bước đi của cô đều rất mệt mỏi.

Thấy cô, Cao Tử Quần dường như cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ khi đèn phòng khách bật sáng lên, trong ánh mắt anh lóe lên vài tia khác lạ.

Сhiếc cúc tinh xảo nơi cổ tay anh sáng lấp lánh, ba cúc áo trên cổ anh cũng được mở ra, lộ ra khuôn mặt u ám của anh lúc này. Lãnh Tây đột nhiên phát hiện anh không còn vẻ hung hăng của ngày thường. Nếu như ngày xưa rơi phải những tình huống như thế này, tốt nhất là không nên đến gần anh.

Mà giờ đây, anh chỉ ngồi đằng kia bình tĩnh nhìn cô, tựa như đang chờ đợi điều gì đấy.

“Hi Hi ngủ rồi à?” Lãnh Tây lên tiếng, thanh âm nghẹn ngào. Cô không nhìn thẳng vào mắt anh. Bởi vì lo lắng suốt cả một đêm, sắc mặt cô bây giờ đã trắng bệch không một tia máu, đôi mắt mờ mịt.

Tầm mắt Cao Tử Quần dần dần dời xuống tay cô, cuối cùng cũng mở miệng trả lời: “Con bé vừa mới ngủ, em có muốn lên gặp nó một lát không?”

Lãnh Tây gật đầu, chậm rãi bước đi. Khi lướt qua người anh, bỗng dưng Cao Tử Quần chú ý đến vết máu trên vạt áo, anh liền giữ chặt tay cô, giọng nói gấp gáp: “Có phải em bị thương không?”

Lãnh Tây giật mình nhìn anh, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong nhất thời cô chưa có phản ứng kịp.

Cao Tử Quần hỏi lại: “Có phải em bị thương không?” Anh nhìn xuống vết máu.

Lãnh Tây vội vàng né tránh anh: “Không phải tôi, tôi không bị thương.”

Ánh mắt lo lắng của anh làm cô có chút run sợ.

Cao Tử Quần từ từ buông lỏng tay cô, xoay người bước đi.

Lãnh Tây thở ra một hơi.

Cao Hi Hi khóc mãi rồi thiếp đi, trên đôi mi dài vẫn còn vương một vài giọt nước long lanh. Lãnh Tây nhẹ nhàng nâng tay lau nước mắt cho con gái.

Lãnh Tây xoay người, trên bàn bày rất nhiều hộp quà. Cô đi đến, đặt phần quà của mình lên đấy.

Chiếc ly.

Suốt một đời. Đó là những gì cô muốn gửi gắm vào món quà. (1)

(1) Chiếc ly phát âm là beizi(杯子) suốt một đời cũng phát âm là beizi (一辈子).

Một lát sau, Cao Tử Quần đi vào, đưa cho cô một chiếc áo khoác.

“Đi thay đi, buổi tối mặc như vậy em không sợ dọa người khác sao.”

Lãnh Tây cũng không lên tiếng, cô nhìn chiếc áo trong tay. Kí ức lại từ từ khơi dậy, đây là chiếc áo năm ấy Cao Tử Quần đã mua cho cô, cô nhìn lướt qua, đáng tiếc từ trước đến nay cô chưa bao giờ đụng vào đồ anh mua cho cô cả.

Cô lưu luyến ngắm nhìn Hi Hi, cố gắng buộc mình ngoảnh mặt lại: “Tôi về trước đây.” Giọng nói lộ vẻ tiếc nuối.

“Lãnh Tây, nếu như thái độ của em cứ như vậy, tôi khuyên em một câu, em nên từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hi Hi đi.” Cao Tử Quần nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.

Lãnh Tây dừng bước.

“Là một người mẹ, ngay cả ngày sinh nhật của con em cũng không thể tham dự, em còn có lý do gì để đòi quyền nuôi dưỡng đây.”

Lãnh Tây cố nuốt nghẹn ngào: “Nếu như tôi có quyền lựa chọn, tôi nhất định sẽ đến dự sinh nhật con bé. Cô siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau nhói: “Em trai tôi vẫn đang còn nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bố tôi vẫn còn trong trại giam. Anh nói đi, tôi phải làm thế nào đây?”

Lãnh Tây nhếch môi, dưới ánh đèn vàng nụ cười kia làm người ta cảm thấy hoảng hốt.

Vừa nói xong, những giọt lệ đã lăn dài trên má. Lúc ở bệnh viện thì cô không thể khóc nổi, giờ đây nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Có lẽ cô lẽ mọi thứ đã quá sực chịu đựng của cô.

Cao Tử Quần nhất thời không biết nói gì, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Lãnh Tây cắn khóe môi: “Cao Tử Quần, tôi và anh không giống nhau. Tôi không phải là một người máu lạnh, thế nên tôi mới để mình lâm vào hoàn cảnh này.”

Trong mắt Cao Tử Quần thoáng qua một tia cô tịch, anh khẽ nói: “Tiểu Tây, em muốn dành quyền nuôi dưỡng Hi Hi, mà tôi cũng hy vọng Hi Hi có một gia đình vẹn toàn.”

Cô bình tĩnh nhìn anh, đợi anh nói hết lời.

“Hãy kết hôn với tôi.” Cao Tử Quần nở nụ cười sáng rọi.

Lãnh Tây kinh ngạc, bất giác lùi về sau, chân phải vấp vào chân trái, cô theo bản năng nhìn qua.

“Mẹ.” Hi Hi dụi dụi mắt, tựa như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Cao Tử Quần nhìn qua con gái, trên môi vẫn mang nụ cười thản nhiên.

Sau khi xác định không phải là mơ, Cao Hi Hi chạy nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, sao mẹ giờ mới đến?” Cô bé vừa tủi thân lại vừa xúc động, dù sao mẹ cũng đã đến.

“Đột nhiên mẹ có việc gấp.” Lãnh Tây hơi dừng lại: “Xin lỗi, Hi Hi.”

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Lãnh Tây hôn lên trán con: “Sinh nhật vui vẻ, con yêu.”

Hi Hi hạnh phúc cười khanh khách, Hi Hi ngước mắt nhìn lên bố: “Bố, bố thật là không gạt con.”

Cao Tử Quần không nhanh không chậm nói: “Được rồi, thừa lúc vẫn chưa hết ngày, con hãy nhanh ước một điều đi.”

Cao Hi Hi liền nhắm mắt, hai tay chắp lại trước ngực, mím môi. Một lát sau, cô bé lại mở mắt ra nói: “Con đói chết rồi, mẹ cùng con ăn bánh kem được không?”

Lãnh Tây gật đầu: “Để mẹ đi thay áo trước đã.”

Cao Hi Hi cắt ba miếng bánh, chia đều cho cả nhà. Cô bé ăn một cách ngon lành , bị con gái nhìn chằm, Lãnh Tây cố ăn hết miếng bánh ga tô. Cao Tử Quần từ trước đến nay chẳng bao giờ đụng vào đồ ngọt, đêm nay cũng rất cố gắng ăn một vài muỗng.

Cao Hi Hi thật sự rất vui vẻ, cô bé cảm thấy rằng điều ước của mình rất nhanh sẽ trở thành hiện thực thôi.

Dù cho có chút không thoải mái, ít nhất ngay chính khoảnh khắc này một nhà ba người đều cảm nhận được tư vị của niềm hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.