Cả đời người dài đằng đẵng, nhưng cũng ngắn ngủi vô cùng. Hầu như ai cũng sẽ trải qua nhiều giai đoạn khác nhau.
Mỗi một giai đoạn đều khác nhau, có đắng, có cay, có chua, dĩ nhiên cũng có ngọt.
Đường Y Y và Tần Chính có hơn mười năm đầy máu và nước mắt, căm ghét không muốn nhìn mặt nhau, người chết kẻ sống, không lời nào tả được.
Những ký ức đầy máu và nước mắt đó dần dần bị dòng sông ký ức nhấn chìm.
Vị chua, đắng dần tan đi, còn lại hậu ngọt chầm chậm thấm dần.
Khi nó vừa đến, Tần Chính giữ chặt trong tay, giấu vào trong lòng, bao bọc tầng tầng lớp lớp.
anh sẽ nếm dần vị ngọt đó trong tương lai, cất giấu kỹ lưỡng và tận hưởng một cách tỉ mỉ, cho đến ngày anh không còn nữa.
Những năm tháng chung đụng bên nhau, Tần Chính hiểu tận tường tính cách của Đường Y Y, từ cách cô xử lý công việc – quả quyết, tự tin. Nhưng đời sống cá nhân của mình cô luôn rối rắm không xử lý được.
anh vô cùng mong đợi về tương lai của hai người.
Cuối tuần, anh đưa Đường Y Y về nhà, quản gia và những người giúp việc đều vui mừng, vui nhất là Tần Chính.
Buổi sáng thức giấc, khi mở mắt ra có thể nhìn thấy cô trong ngực mình, chăn gối thấm đẫm mùi hương của hai người, vành tai tóc mai vấn vít nhau. Buổi tối trước khi đi ngủ nói với nhau tiếng ngủ ngon, sau đó nghe tiếng hít thở của cô chìm dần dần vào giấc ngủ.
Cảm giác này anh không biết dùng từ ngữ nào để hình dung.
Trước khi thừa nhận bản thân mình yêu Đường Y Y, Tần Chính khôngbiết rằng, khi yêu một người anh chỉ hận mình không thể đem tất cả những gì mình có được đều cho người ấy.
Hai người đã ở chung một nhà với nhau từ rất lâu về trước, nhưng cảm giác hiện tại không giống trước kia, có nhiều điều không thể nói bằng lời, cũng không thể phân tích bao nhiêu biến đổi đã xảy ra.
Những tiểu tiết ngập tràn trong ký ức, mỗi khi nhớ lại trong lòng lại cảm khái một lần và lại cảm thấy bầu trời ngày hôm nay xanh hơn bầu trời ngày hôm qua.
Đồng hồ sinh vật của Đường Y Y cứ đúng sáu giờ là rời giường. Thói quen được hung đúc từ nhiều năm, cô không cần đồng hồ báo thức, cứ đúng khoản thời gian đó sẽ tỉnh dậy.
Ôm chặt người con gái cạnh mình trong khuỷu tay, giọng nói Tần Chính ngái ngủ – “Ngủ thêm một chút.”
Bị anh siết chặt, Đường Y Y không nhúc nhích được – “Hôm nay trời đẹp, em muốn ra bờ sông chạy bộ khoảng 1 tiếng.”
“Chạy làm gì?” – Môi Tần Chính ma sát theo đường cong cổ cô – “Ngày hôm qua vừa mới chạy xong.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật – “Hôm qua anh ăn cơm rồi, hôm nay có ăn nữa không?”
“…”
“không ăn, ăn em.”
Ngón tay Tần Chính linh hoạt cởi bỏ nút áo, vừa cởi vừa đẩy nó lêntrên, không kiềm chế được.
Đường Y Y mặc đồ ngủ mỏng manh, bàn tay bị đau vỗ vào đầu Tần Chính.
“Đau chết mất!”
Nắm lấy tay cô, Tần Chính đưa lên môi hôn một cái, anh trừng mắt lên, trong mắt có nhiều sắc thái khó diễn tả thành lời – “Vậy thì nhẹmột chút.”
Ngoài miệng anh nói vậy, nhưng không giảm chút sức lực nào.
một giờ dự định chạy bộ ngoài bờ sông của Đường Y Y đều bị Tần Chính chiếm lấy, địa điểm hoạt động chuyển từ bờ sông qua đùi anh.
Khi cô mang cả người mướt mồ hôi bước vào phòng tắm, vừa định đóng cửa thì Tần Chính chen một tay ở cửa rồi lách người vào trong.
anh ôm chặt eo Đường Y Y, nâng cả người cô dậy rồi thả lên bàn.
“Chúng ta tiếp tục đi.”
Đường Y Y không biết có phải tất cả đàn ông trên đời đều như vậy haykhông – nhu cầu không liên quan tới tuổi tác.
Nhưng Tần Chính là một người như vậy.
anh không cần dùng tới kỷ xảo hay đạo cụ gì, chỉ cần một bộ động tác phổ thông đã khiến cô chịu không nổi.
Từ phòng tắm bước ra ngoài, đã hơn tám giờ. Đường Y Y một bên vừa thay quần áo vừa nói – “Em hôm nay có một buổi họp rất quan trọng.”
Tần Chính ôm cô từ phía sau, giam cô vào trong lòng ngực mình – “Vẫn còn kịp.”
Đường Y Y mặc váy suông – “Kéo khóa giúp em.”
Đầu ngón tay Tần Chính đặt trên mảng lưng trắng nõn của cô, lướt dọc theo xương sống lưng đi xuống, cúi người mút một dấu rất sâu sau gáy cô, đầy tham lam chiếm hữu.
Khóe mắt Đường Y Y lướt nhìn bộ dạng “trung thực” của Tần Chính, côquay đầu đi, nhiệt độ ở hai gò má tăng cao. Lần đầu cô thấy mộtngười trắng trợn như vậy.
“Váy của em quá chật.”
Giọng nói bên tai khiến Đường Y Y sững sờ, cô cúi đầu nhìn bản thân mình một chút – “không nhỏ.”
Kích cỡ rất vừa người, chít eo vừa khít, lớn hơn một chút sẽ thùng thình.
Ánh mắt Tần Chính nhìn từ cổ áo cô trở xuống, nóng rực và mãnh liệt – “Em chắc là không chật sao?”
Đường Y Y xoay người bước ra ngoài.
Tần Chính liếc mắt nhìn qua đồng hồ quả lắc trên tường, đưa tay vuốt vuốt ấn đường. Khi đã ôm được cô vào lòng, anh căn bản không muốn bước ra khỏi phòng, chỉ muốn cả ngày chết dí trong phòng.
Tần Chính bước xuống lầu, nhìn bàn ăn đã được dọn lên như mọi ngày cùng với một tờ báo. Nhưng hôm nay có thêm một người.
Dùng xong bữa sáng, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi cửa chính.
Đường Y Y ngồi bên trong chiếc xe chạy trước, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhận cuộc gọi – “Sao vậy?”
Tần Chính ngồi ở bên trong xe chạy sau, anh dựa vào ghế xa – “Lúc nãy quên nói với em, hôm nay em qua chỗ anh cùng ăn cơm trưa.”
Đường Y Y nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ – “Được.”
Tần Chính khép mắt lại – “Muốn ăn gì nói cho anh biết.”
Đường Y Y nói – “Gì cũng được.”
Vừa dứt lời, cô chợt nhớ ra, có một lần cô đến nhà hàng với Tần Chính,cô cũng nói “gì cũng được”, khi Tần Chính gọi món lập tức gọi món “gì cũng được”.
Kết quả làm cho quản lý nhà hàng đơ mặt ra không biết làm sao.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Đường Y Y cười nói – “Gọi mấy món ăn gia đình là được rồi.”
Khóe môi Tần Chính vểnh lên – “Trưa nay anh nói Tần Sơn qua đón em.”
Cúp điện thoại, khóe môi anh vẫn vểnh như cũ, độ cong vẫn giữ cho đến công ty khiến cho nhân viên tiếp tân không tin vào mắt mình. mộtsố nhân viên ngẫu nhiên chờ thang máy nhìn thấy anh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thạch Tiến bình tĩnh nhất, đầy bộ dạng của kẻ xem kịch vui.
Nhìn bộ dạng “ta biết hết” của anh, một số người tinh ý kéo anh vào phòng trà nước hỏi nhẹ.
“Trợ lý Thạch, nhìn mặt Tổng Tài hớn hở vậy, có phải hạng mục đangquy hoạch ở khu Hồng Lưu đã nằm trong tay chúng ta rồi không?”
“Tôi nghĩ không phải như vậy, có lẽ liên quan đến phụ nữ.”
Em gái nhỏ vừa dứt lời, thì những người khác đang đứng hóng chuyện trong phòng cũng dựng lỗ tai lên.
Thạch Tiến ho nhẹ một tiếng, anh hắng giọng – “nói như thế nào nhỉ? Sau này mọi người sẽ thường xuyên thấy bộ dạng này của sếp.”
anh dùng ngón cái và ngón tạo thành hình chữ V men theo khóe môi.
Mọi người đồng loạt rùng mình, khó tin được những gì anh vừa nói.
Cho đến buổi trưa, chủ đề tám của tất cả phòng ban đều xoay quanh Tổng tài, có nhiều phiên bản khác nhau, đa dạng phong phú. Cho đến giờ dùng cơm, tin tức bùng nổ từ quầy tiếp tân.
Đường Y Y đến công ty.
Nhân viên mới không rõ tình hình như thế nào, nghe được chuyện từ nhân viên kỳ cựu, mới biết là đồng nghiệp làm lúc trước ở phòng thiết kế chính là phu nhânTổng tài
Khi Đường Y Y xuất hiện dẫn đến một trận xôn xao không ngoài dự đoán.
Bầu không khí ở phòng ăn hừng hực như bếp lò.
Mọi người bàn luận xôn xao việc Đường Y Y xuất hiện ở công ty, nước bọt văng tứ tung bốn phương tám hướng. Suy luận đến sự khác thường vào buổi sáng của Tổng Tài thì nguyên nhân của nó được mọi người miêu tả sinh động.
Hai người nhất định đã phục hôn với nhau!
Trong phòng làm việc, Đường Y Y nhìn người đàn ông đứng phía trước mặt đang dùng tay xoa xoa tóc mình thì mục đích anh gọi cô đến công ty đã rõ rành rãnh trước mắt.
Tần chính hôn mặt Đường Y Y, thấp giọng hỏi – “Em giận sao?”
Đường Y Y lắc đầu – “không có.”
cô nói không, vậy có nghĩa là không! Tần Chỉnh thở nhẹ ra một hơi.
anh muốn cô đến, là có tâm tư riêng của mình.
Có Trời mới biết anh muốn cho cả thế giới này biết cô là của anh, từ đầu đến chân chỉ thuộc về anh như thế nào.
“Chúng ta ăn cơm đi.”
Tần Chính chuyển đũa gấp thức ăn cho Đường Y Y, đầu tiêng là gấp rau cho cô.
“Cải bó xôi rất tôt cho cơ thể.”
Trong chén cơm của Đường Y Y có một đũa rau cải bó xôi.
Tần Chính vẫn tiếp tục gấp thức ăn cho cô – “Cà rốt cũng rất tốt.”
Trong chén của Đường Y Y lại có thêm cà rốt.
Tần Chính nói tiếp – “Trong mầm đậu xanh rất giàu vitamin E.”
Trong chén Đường Y Y lại thêm một ít mầm đậu xanh. Từ sau khi người kia chết anh, anh đặc biệt chú ý đến tình trạng sức khỏe của cô, chú ý đến ẩm thực của cô. Ngược lại chính bản thân cô lại không để tâm.
“Đừng gấp cho em nữa, ăn không hết, rất lãng phí.”
“Ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Tần Chính gấp tiếp cho Đường Y Y một tai nấm – “Em ăn nếu dư anh sẽ ăn.”
Giọng điệu anh không để tâm, thậm ý nghe ra được là chuyện thường ngày. Dường như anh không phát hiện những gì anh vừa nói nếu gắng liền trên người anh có bao nhiêu lạ lùng.
Đường Y Y giật mình.
Cho đến khi Tần Chính bưng lấy chén cơm của cô, gấp thức ăn còn thừa của cô vào miệng, Đường Y Y ngây người ra chỉ biết nhìn anh.
Tần Chính ăn bao lâu, cô nhìn chằm chằm anh bấy lâu.
Sau khi ăn trưa xong, hai người ngồi nghỉ trong chốc lát thì Tần Chính gọt táo cho Đường Y Y – “Buổi chiều em nhớ ăn thêm cam, quýt và quả hạch.”
Đường Y Y vừa lật tạp chí vừa trả lời – “Nhớ rồi.”
Tần Chính đưa quả táo cho cô – “Sắp đến trung thu rồi, em thích quà gì?”
Đường Y Y cắn một miếng táo – “không thích gì.”
Tần Chính nhíu mày lại – “Nghĩ xem.”
Tần Chính ôm Đường Y Y lên đùi mình, giữ chặt ót cô lại, cọ cọ chóp mũi với cô – “Cho anh cơ hội thể hiện đi, được không?”
Đường Y Y bật thốt ra – “Bánh trung thu.”
Lông mày Tần Chính co lại, tương đối tự tin – “anh làm cho em.”
Đường Y Y liếc nhìn anh – “Vậy em chờ ăn.”
Đến ngày trung thu, Tần Chính thật sự đem thành phẩm của mình đến trước mặt Đường Y Y, chẳng những vậy mà ra khuôn ra dạng.
Đường Y Y cắn một ngụm, vị ngọt tan ra xen kẽ vị béo nguậy thơm tho của lòng đỏ trứng.
Hơi ngán một chút, nhưng vẫn khiến người ta muốn ăn thêm một chút.
Tần Chính ở cạnh cô, nhìn chằm chằm vào Đường Y Y – “Như thế nào?”
anh tập luyện rất nhiều lần, mỗi một bước đều cẩn thận vô cùng, đầu bếp Trịnh cũng nói khá tốt, như vậy có lẽ cũng không đến nỗi nào.
Gương mặt Đường Y Y đầy ý cười – “Ăn ngon.”
cô vô ý thức liếm vụn bánh rơi trên khóe môi, lộ ra đầu lưỡi, đôi mắt Tần Chính tối sầm lại.
“Chúng ta đi chỗ khác ăn tiếp.”
Tần Chính ôm Đường Y Y bước vào thư phòng, anh càng dấn thân càng rút ngắn khoảng cách để có thể chạm vào nội tâm của Đường Y Y thì càng thấy văn kiện kinh doanh không có gì thú vị dù là hợp đồng trị giá mấy trăm ngàn USD cũng không bằng một giờ đồng hồ được ở cạnh cô.
Ở dưới lầu, quản gia trầm ngâm.
Tiên sinh không phải là thanh niên tuổi đôi mươi, càng không phải làmột cậu nhóc bốc đồng sao có thể thiếu kiềm chế như vậy? Có lẽ cần phải bồi bổ mới được.
Ngày hôm sau, trên bàn cơm có thêm vài món ăn, hai chén canh – mộtlà canh xương nấu với bắp, còn chén còn lại không biết là canh gì.
Đường Y Y với tay định lấy uống, thì bị quản gia cản lại – “Chén canh này dành cho tiên sinh.”
Tần Chính giương mắt lên – “Cho tôi?”
Quản gia gật đầu – “Đúng vậy, là chuẩn bị cho tiên sinh.”
Ông đưa mắt liếc nhìn vài cái về phía Đường Y Y.
Sắc mặt Tần Chính đen xuống – “Dọn xuống.”
Sắc mặt quản gia chần chừ, nhìn Tần Chính với ánh mắt đầy quan tâm – “Nhưng mà…”
Tần Chính nghiêng đầu, mím môi nhìn về phía Đường Y Y cười – “Y Y, em nghĩ anh cần uống chén canh này không?”
Đường Y Y ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
một lúc lâu sau cô mới chợt ý thức được chuyện gì đang xảy ra, trừng mắt về phía người đàn ông đang trêu chọc mình một cái, sau đó lại nhìn về phía quản gia.
Nhu cầu và thể lực của Tần Chính không khác gì còn một thú hoang, còn bồi bổ?! Vậy thì cô đừng nghĩ tới chuyện xuống giường.
Quản gia từ trong ánh mắt Đường Y Y lĩnh hội được có cảnh cáo, có bất đắc dĩ, có nài nỉ, ông mới thả lỏng cơ mặt ra rồi gọi người dọn chén canh xuống.
Tiếng cười bật ra từ lồng ngực Tần Chính.
Đường Y Y không còn gì để nói!
Tần Chính cầm khăn lau miệng – “Tối nay chúng ta đến phòng tập đi.”
Đường Y Y chợt nhớ lại cảnh tượng mấy giờ đồng hồ trong phòng tập thể hình của hai ngày trước, cô nhấp một ngụm canh – “anh đi mộtmình đi.”
“Có một số động tác một mình anh không thực hiện được.” – Tần chính nghiêm trang nói – “anh đẩy, còn em kéo dây chằn, đặc biệt là động tác tập chân.”
Đường Y Y vừa mỉnh mợ miệng, thì quản gia đã bước đến gần, có lẽ ông đã nghe thấy hết. cô ngậm miệng lại, mặt đỏ tới mang tai.
Cuối hè đầu thu, dâm bụt nở hoa, màu sắc tươi đẹp.
Nhiệt độ tuy có giảm xuống, nhưng sức nóng chưa tan.
Tần Chính và Đường Y Y đến thành phố A, hết bận chuyện công việc,thì chính là việc riêng.
Hai người ngừng xe vào trung tâm thương mại, mua đồ cho hai đứa con của Trương Tiểu Huy và Diệp Thời.