Ngày mười bảy, Đường Y Y với cương vị là chủ tịch đi cùng bộ phận hỗ trợ đến thăm hỏi những hộ gia đình nghèo. Tần Chính quyên góp nhiều nhất, dĩ nhiên cũng theo cùng.
Trong đoàn một vài phóng viên đi theo, chịu trách nhiệm chuyên môn và chụp ảnh.
Khi Đường Y Y hay tin, mặt cũng không đổi sắc – những người này cộng lại cũng không bằng sức công phá của người nào đó.
Trong đoàn đa phần là người có mặt mũi, bất kể là đi cùng vì danh hay vì sự chú ý của công chúng, chỉ cần người được lợi cuối cùng là những người cần được trợ giúp thì mục đích đã đạt được.
Cách điểm đến càng gần, đoàn xe rung lắc càng dữ dội.
Đường Y Y khó chịu, nôn hai lần. Bình thường cô đều tự lái xe, không cảm thấy khó chịu, bây giờ ngồi xe người khác lái, lắc lư điên đảo, dạ dày dời sông lắp biển nhưng thực tế không còn gì trong ấy.
Tần Chính lột quýt xong đưa đến bên miệng cô – “Em ăn một chút.”
Cô há miệng ăn, sắc mặt tái nhợt, lộ ra màu da trắng xanh.
Tần Chính sờ sờ trán cô, đẩy vài sợi tóc dính phía trên ra – “Anh nói em để cho một vài người đại diện đến đây được rồi, nhưng em không nghe.”
Đường Y Y lắc đầu – “Lần này em muốn đích thân mình đi.”
Tần Chính day day huyệt Thái Dương, trầm giọng nói – “Còn bao nhiêu km nữa là đến nơi?”
Thanh Sơn ngồi phía trước, nhìn nhìn đường – “Còn tầm một trăm km nữa là đến nơi.”
Tần Chính khép mi lại, anh ôm Đường Y Y vào lòng – “Nhắm mắt lại, ngủ một lúc đi.”
Trong miệng Đường Y Y đầy vị quýt – “Không ngủ được.”
Cô rũ mắt xuống, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn bạch kim không tên trên ngón tay mình, suy nghĩ cô lùi về hai tháng trước.
Ngày hôm đó là thứ hai, Đường Y Y và Tần Chính đều ở phòng làm việc vùi đầu xử lý công việc riêng của mình.
Hai người không nói gì nhiều với nhau, chỉ khi cần hỏi ý kiến đối phương mới mở miệng.
Nhấp một ngụm trà, Đường Y Y lật văn kiện trong tay, đột nhiên hỏi một câu – “Sáng ngày mai anh có thể sắp xếp thời gian rãnh không?”
Tần Chính đang xem văn kiện của mình – “Có thể.”
Đường Y Y nói bâng quơ – “Chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Không gian, thời gian trong phòng dường như đột ngột dừng lại.
Nét chữ bút máy cứng cáp dưới tay anh vạch thành một nét cắt sắc bén trên tờ giấy cho thấy tâm trạng bất thường của anh lúc này.
Tần Chính đột ngột ngẩng đầu.
Anh ném văn kiện trong tay qua một bên, đứng bật dậy bước nhanh đến cạnh Đường Y Y, kéo cô vào tầm mắt mình.
“Anh không nghe nhầm phải không?” – Giọng nói của anh vừa thấp thỏm vừa nôn nóng mà trầm hẳn đi.
“Không.”
Lời Đường Y Y vừa thốt ra xong, môi cô đã bị anh ngậm lấy.
Sau một hồi cọ sát, chống đỡ qua lại, hai người ôm chặt lấy nhau, tim kề sát tim, mỗi một nhịp đập của hai người đều mãnh liệt.
Tần Chính ngưng mắt lại nhìn Đường Y Y đầy cuồng nhiệt, kích động, ngạc nhiên, mừng như điên và pha lẫn điên cuồng.
Anh cầu hôn nhiều lần, nhiều cách thức đều không thành công, đã chuẩn bị sẵn tinh thần năm sau lại tái chiến. Không ngờ được chiến thắng vào lúc cuối năm.
Anh trở tay không kịp.
Không kịp với tác phong của cô.
Vài chục năm qua, anh là người ra chỉ thị, truyền đạt mệnh lệnh, chỉ cô biết mình muốn làm gì, làm như thế nào.
Nhưng đối với chuyện quan trọng nhất của đời người, thì quyền quyết định lại nằm trong tay cô, hơn nữa nó bị siết chặt trong tay cô.
Anh chính là người bị cô khống chế.
Hít sâu mấy lần để lấy hơi, Tần Chính khắc chế xúc cảm đang phun trào trong lòng ngực mình – “Buổi tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Đường Y Y thở phì phò, khi cô nghe anh nói vậy, mặt mũi cô đầy nét nghi vấn – “Anh làm?”
Tần Chính kề sát lại tiếp tục hôn Đường Y Y thêm một lần nữa, nụ hôn lưu luyến trên môi, trong lưỡi cô – “Anh làm.”
Cô biết rõ thực lực của anh có bao nhiêu, nên cũng không kén chọn – “Anh tự do phát huy đi.”
Tần Chính kết thúc công việc mình nhanh nhất có thể, anh bước xuống lầu, tháo đồng hồ khỏi tay, mang tạp dề vào, chuẩn bị sẵn sàng vào bếp.
“Nguyên liệu nấu ăn hôm nay có gì?”
Ông quản gia hỏi ngược lại anh – “Tiên sinh muốn nguyên liệu gì?”
Tần Chính im lặng, anh còn chưa nghĩ ra mình sẽ nấu món gì.
Anh mở tủ lạnh ra, nhìn lướt sơ qua mọi thứ, nhưng vẫn chưa nghĩ ra mình muốn nấu món gì.
Đứng nghỉ chân một lát, Tần Chính bước lại tủ lấy trứng gà, cà chua, thịt nạc, ớt xanh, ngó sen, bột mì…
Cảm thấy món gì mình sẽ dùng đều lấy ra hết, vì thế lấy hết ra một nửa tủ lạnh.
Cả nhóm người giúp việc trong nhà ngoái cổ nhìn vào phòng bếp nghe ngóng động tĩnh, thì thấy Tần Chính dùng sức hạ dao xuống thớt – hình như là chặt sườn.
Ông quản gia bước lại gần nhìn kỹ, hóa ra không phải là chặt sườn, mà là cắt ngó sen, vậy mà mọi người nhìn cứ tưởng như chặt sườn – chênh lệch quá lớn! Ông nhắc chân bước vào trong – “Tiên sinh, có cần tôi giúp tiên sinh không?”
Tần Chính lạnh giọng ra lệnh – “Ra ngoài!”
Quản gia ra khỏi phòng bếp, ngồi trong phòng khách mà thấp thỏm không yên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cái nồi thứ tư bị ném vào thùng rác, ông đứng dậy lên lầu gọi Đường Y Y xuống.
Nghe tiếng cửa mở ra, Tần Chính quay đầu lại, gương mặt đầy lệ khí căng chặt, âm trầm đáng sợ.
Khi nhìn rõ ai vào, anh nuốt tiếng gầm nhẹ xuống, gương mặt xụ xuống, cất giọng nói không chấp nhận người khác cự tuyệt lên – “Ra ngoài chờ anh!”
Đường Y Y lướt mắt nhìn quanh phòng bếp – “Em muốn nhìn anh nấu ăn.”
Giọng nói dịu dàng của cô cất lên, rơi vào tai Tần Chính làm anh có ảo giác như cô đang làm nũng, cảm xúc thô bạo trong người anh biến mất không còn dư ảnh.
Có Đường Y Y bên cạnh, Tần Chính làm ra hình ra dạng hơn, cho đến khi anh cho thức ăn vào nồi lửa phừng lên nếu anh không giật mình nhảy ra xa thì càng ra hình ra dạng của một người làm bếp hơn.
Đường Y Y đứng một bên nhắc – “Châm nước.”
Tần Chính cho nước vào nồi – “Đủ chưa?”
Đường Y Y ừ một tiếng.
Khi nhìn cô cắt mì ánh mắt Tần Chính đầy thán phục.
Mùi thơm của thức ăn lượn lờ trong bếp. Tần Chính ôm Đường Y Y từ phía sau, tay anh thì lại chạy loạn khắp người cô.
Đường Y Y giữ chặt tay anh lại, kéo ra ngoài – “Thức ăn sắp bị cháy rồi, lấy cái xẻng đảo thức ăn đi.”
Tần Chính lập tức cắn lỗ tai cô một cái – “Đi ngay.”
Có Đường Y Y chỉ đạo kỹ thuật, khả năng nấu ăn của Tần Chính tiến bộ rõ rệt.
“Em thấy anh nấu ra sao?”
“Cũng được.” Đường Y Y nếm một ngụm canh, mỉm cười – “Sau này anh nấu bữa tối đi.”
Cơ mặt Tần Chính giật giật, anh cảm thấy dưới sự hướng dẫn của cô gái này, anh đi vào con đường của ông một chồng toàn năng không có lối về.
Nửa đêm, Tần Chính ngạo mạn vén chăn bước xuống giường, mở hốc bí mật trong thư phòng, kéo ngăn cuối cùng ra lấy hai quyển sổ nhỏ ra. Qua ngày mai, sẽ có thêm một quyển nữa, cũng là quyển cuối cùng.
Anh ngửa người ra sau, dựa vào thành ghế, lấy một hộp thuốc ra, chờ đợi ánh bình mình buổi rạng đông.
Ngày hôm sau, Tần Chính mặt một bộ tây trang màu gỉ sét, nhìn vào khoan khoái thanh tân.
Anh cẩn thận chải vuốt từng sợi tóc, đến đôi giày da bóng lưỡng, mỗi một chi tiết đều cho thấy sự coi trọng của anh đối với ngày hôm nay.
Đường Y Y nhìn thấy anh như vậy, nhìn lại bản thân mình chỉ mặc áo thun quần jean bình thường, bên ngoài thêm một cái áo khoác dày, mặt mộc không trang điểm – cô đỡ trán lắc đầu, đành quay lại phòng trang điểm lại.
Lần này chính là lần thứ ba hai người đến cục dân chính.
Đối với Đường Y Y mà nói, lần đầu tiên như bước vào địa ngục, lần thứ hai như được tái sinh.
Còn lần này, trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ gì. Đường Y Y được Tần Chính dắt tay đi một vòng hoàn thành các thủ tục, thì mới nghĩ ra cảm xúc của bản thân khi đến lại nơi này.
Ra khỏi cục dân chính, Tần Chính đan xen mười ngón tay của mình với Đường Y Y.
“Em muốn tổ chức hôn lễ ra sao?”
Đường Y Y nhìn lên trời xanh mây trắng trên đầu, cô đã tham gia rất nhiều hôn lễ, có cực độ xa hoa, có lãng mạn, có tinh tế cổ điển.
Đến bản thân mình, cô cảm thấy, đơn giản là được.
“Đi du lịch Châu Âu đi.”
“Được.”
Tần Chính đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cô – cô muốn đi đâu, thì anh đi đến đó.
Một tuần sau, hai người sắp xếp công việc đi Châu Âu. Hôn lễ được cử hành trong giáo đường của một thị trấn nhỏ, nghi thức thần thánh nhất được hoàn thành.
Suy nghĩ của Đường Y Y bị một lực giật mạnh kéo cô trở về với thực tế, Đường Y Y nắm chặt quần áo Tần Chính mới không bị ngã.
Nơi rừng sâu núi thẳm, đường đi nhấp nhô, vừa qua một hố thì đến hố khác, cả đoạn đường đầy hố to hố nhỏ.
Không biết đi mất bao lâu, thì đoàn xe dừng lại.
Trời đổ mưa lớn, trên đường đều là bùn.
Những người trong xe đâm lao đành phải theo lao.
Ai cũng muốn quay đầu xe trở về thành phố. Nhưng trước tiên là phải quay về khách sạn, qua một thời gian cho đến khi đường khô ráo thì quay lại sau. Cả nhóm người đều đang đợi.
Mặc dù là hạ sách, nhưng cũng không còn cách nào, ai cũng không muốn mình tẩm bùn.
Mọi người nghĩ có Tần Chính ở đây, ai cũng không muốn gây chuyện, đều lựa chọn án binh bất động. Anh chờ tôi nói, tôi chờ anh nói, cuối ai cũng không nói gì.
Thanh Sơn đi xuống một lúc rồi lại quay về – “Tiên Sinh, bên kia không qua được.”
Tần Chính nhướng mi mắt đang đóng lên – “Còn xa không?”
Thanh Sơn truyền đạt lại lời của người địa phương – “Ở ngay phía trước.”
Anh nói thêm – “Đoạn đường đó chỉ có thể đi bộ.”
Tần Chính lấy chiếc kính gọng vàng trên mũi xuống, nhéo nhéo ấn đường vài cái, nghiêng đầu hỏi Đường Y Y – “Em đi được không?”
Đường Y Y cầm túi lên – “Đi thôi.”
Thanh Sơn xuống xe, mở cửa sau xe ra, lấy mấy đôi giày nylon màu đen của người địa phương ra.
Tần Chính liếc mắt đầy ghét bỏ – “Đây là gì?”
Thanh Sơn nói – “Tiên Sinh, phía trước đều là đường bùn, họ nói mang cái này dễ đi hơn.”
Tần Chính nhíu nhíu mày, anh bất đắc dĩ cởi giày da ra, đưa chân mang vào. Anh đưa lưng về phía Đường Y Y – “Lên đi, anh cõng em.”
Đường Y Y thò đầu ra, ánh mắt chạy từ mặt Tần Chính qua lưng anh – “Đường này rất khó đi.”
Giọng nói Tần Chính trầm thấp xuống – “Lên đi.”
Đường Y Y nhấp miệng, duỗi tay ôm cổ anh, nằm úp sấp lên người anh.
Những người phía sau từng người từng người di chuyển theo, hướng về phía thôn xóm.
Khi đi vào trong bùn, giày trầm xuống rất nặng. Tiếng than oán liên tiếp cất lên.
Chỉ một lát sau, trên trán Tần Chính mồ hôi rịn ra, hơi thở không còn nhịp nhàng như lúc thường.
Đường Y Y nói – “Thanh Sơn, đưa giày cho tôi.”
Hàm dưới Tần Chính cắn chặt lại – “Không được.”
Thanh Sơn khó xử nhìn Đường Y Y.
Đường Y Y bất đắc dĩ.
Bùn văng tung tóe bắn lên kính, kính anh đã xuất hiện vài đốm bùn đen, anh bắt buộc phải ngừng lại, chửi nhỏ một tiếng.
Đường Y Y cúi đầu – “Sao vậy?”
Tần Chính nâng người cô lên một chút.
“Lau kính giúp anh.”
Đường Y Y lấy kính anh xuống, lấy khăn giấy trong túi lau sạch bùn trên mặt kính rồi đeo lại cho anh.
Nhìn dãy nhà nhỏ đối diện bên sông, Đường Y Y nói – “Tần Chính, để em xuống, đường bùn thế này đi rất mệt.”
“Vì biết rõ rất mệt, nên anh mới không cho em đi.” – Tần Chính nói – “Ôm anh, coi chừng té.”
Khóe miệng Đường Y Y cong lên, cô lại nằm sấp sát vào người anh, mặt áp vào vai anh.
Đi vòng qua hai hồ nước, một dòng sông, qua một ngọn núi, đoàn người cuối cũng vào đến trong thôn.