Mộc Trà vươn vai kéo vali của Tố Tố vào nhà, Tiểu Bạch vội chạy ra quẩn quanh chân cô.
Tố Tố nâng Tiểu Bạch, xoa đầu nó. Hảo kute a~~~
– Mộc Trà, tao phải về Bạch gia, có gì tao sẽ đến chơi với mày. Em chó này kute quá a~~
Bạch Bạch nằm bẹp dí một góc, thân hình to lớn không thèm nhìn ai mà lăn ra ngủ
Mộc Trà tiếp lời, trên tay cầm hai ly nước Cam.
-Mày thích Tiểu Bạch vậy mang về nuôi đi, tao nuôi Bạch Bạch là được rồi. Nhìn Tiểu Bạch có vẻ thích mày!!
-Thật nha!! Tao rước em cún này về Bạch Gia!!?
Mộc Trà gật đầu
______phân cách ________
Sau khi Tố Tố rước em cún về nhà, Mộc Trà nằm xuống ghế xoa đầu Bạch Bạch. Cảm giác vô cùng tuyệt vời!!!
Rầm!!
Cánh cửa nhà cô bị đập liên tục. Mộc Trà chửi thề một tiếng rồi ra mở của.
Lục Dật Thần xuất hiện vội vàng ôm cô vào lòng. Não cô còn chưa kịp load mà. Hắn ôm cô thật chặt. Mộc Trà hai tay chống đỡ, đẩy hắn ra khỏi bản thân.
– Tên khùng này??!! Anh bị say sao??
Tôi là Lâm Mộc Trà, không phải Lâm Lục Chi nhà anh đâu! Cút về cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Lục Dật Thần như người mất hồn, ánh mắt chứa tia u sầu đau khổ nhìn cô đầy hối hận. Hối hận Sao??? Nực cười thật. Tay hắn nắm nhẹ nhàng tay cô, áp vào lồng ngực trái của mình. Giọng nói trầm ấm thê lương.
– Mộc Trà, anh không hiểu tại sao khi nghe những lời nói tàn nhẫn của em, tâm anh lại nhói vậy. Anh không biết tại sao trong đầu luôn có hình bóng của em. Bác quản gia nói anh yêu rồi. Nhưng anh sao có thể yêu ác nữ như em. Đến giờ anh nhận ra rồi. Hóa ra vì tiếng xấu của em mà anh chối bỏ tình cảm của mình. Anh sai rồi. Anh sai thật rồi. Chúng ta bắt đầu lại được không? Anh nhất định sẽ yêu thương, trân trọng em. Không để em phải chịu ủy khuất. Có được không?
Mộc Trà nâng nhẹ một bên mép tạo nên nửa đường cong, đôi mắt ảm đạm lộ rõ ý cười khinh bỉ
– Yêu thương? Trân trọng? Tôi chỉ lo khi anh có được tình yêu của tôi thì lại ném nó như ném một đôi giày rách!! Mau cút đi, tôi không muốn thấy anh.
Cẩu huyết!! Rõ ràng che dấu chỗ ở kĩ vậy rồi tại sao vẫn bị phát hiện. Anh trai làm việc không có năng suất gì hết, cũng tại thực lực bọn nam chủ cũng quá tài giỏi .
Lục Dật Thần kéo cô vào lòng, rúc đầu vào hõm cổ của cô. Mùi hương này, thật sự dễ chịu!! Hắn biết sai rồi mà.
Mộc Trà khó chịu vô cùng. Tên nam chủ này sao lỳ quá vậy !! Mộc Trà cố gắng đẩy hắn ra thì càng bị ốm l ôm chặt.
– Tên kia! Thả Tiểu Trà ra.
Giọng nói này… Cố Minh Hạo.
Tình huống gì vậy trời !! Hai nam chủ muốn đè bẹp cô sao?
Nữ chủ sao cô không biết quản nam nhân của cô cho tốt vậy? Sao cứ để bọn họ đến tìm tôi? Sau đó lại nói rằng tôi quyến rũ nam chủ.
Nữ phụ là vô tội a…
Mộc Trà thầm gào thét trong lòng. Cô nhân lúc Lục Dật Thần thả lỏng nhìn Cố Minh Hạo đẩy hắn ra ngoài, trừng mắt nhìn hau người họ. Hối hận gì chứ? Đau lòng gì chứ? Cô phi!!
– Sao các người cứ làm phiền tôi vậy? Các người không có việc làm hay Sao? Thấy tôi đổi khác nên sinh ra hứng thú muốn chinh phục phải không? Tôi nói cho các người biết, tôi _ Lâm Mộc Trà không phải con rối mua vui hay con búp bê giúp các người vui vẻ. Tôi đơn giản là tôi thôi, không muốn giống ai, không muốn bắt chước ai. Vậy nên, để tôi yên.
Lâm Mộc Trà mạnh mẽ đẩy họ ra rồi đóng chặt cửa nhà. Họ đâu có biết cô đau thế nào? Họ đâu có biết họ gây tổn thương sâu sắc cho cô ra sao? Tại sao khi cô quyết định buông xuôi tất cả họ mới quay lại níu kéo. Họ có thấy buồn cười không?
Cố Minh Hao quay mặt đi về hướng khác, bước chân của hắn nhanh hơn mọi khi.
_______ Giải phân cách ____
Cố Minh Hao tựa người cao lớn vào thân cây khẽ liếc mắt về phía người đối diện mình.
– Lãnh Hàn! Anh Sao lại làm thế với Trà nhi của tôi.
Lãnh Hàn cười chế diễu,nhìn Cố Minh Hạo
-Cô ấy là của cậu từ khi nào vậy? Trà nhi là người yêu của tôi đó cậu không biết sao?
Cố Minh Hạo cười to hơn nhưng nu cười chưa chậm đến đáy mắt.
-Chỉ có mình anh cảm thấy vậy thôi! Cô ấy đâu thèm đếm xỉa gì tới anh.
Nói đến đây, giọng nói Cố Minh Hao trầm hơn
– Vì đó là Trà nhi nên cho dù là tình anh em, tôi cũng không nhường đâu.
Cố Minh Hạo bỏ đi một cách lạnh lùng. Nơi đây chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi.