Lâm Mộc Trà sau một tuần được chăm sóc tỉ mỉ, người cô như muốn mốc ra đến nơi luôn. Mà cô còn luôn phải nghe bọn hắn cãi nhau như đám con nít, có nhiều chồng mệt mỏi thật.
Lãnh Hàn hôm nay dẫn cô ra ngoài đi dạo, trong phòng nhiều cũng trở nên ngột ngạt khó chịu. Lâm Mộc Trà vô cùng vui vẻ, cô thích thú hít thở thật sâu. Đây mới là hương vị của cuộc sống.
Mộc Trà bất ngờ nhìn xuống nền đất, cô thấy từng bông hoa hướng dương đặt nối tiếp nhau. Liếc qua Lãnh Hàn một cái, cô nheo mắt dò xét.
-Lãnh Hàn, tụi anh lại giở trò gì đây? Hửm?!
Lãnh Hàn cốc nhẹ lên vầng trán lán mịn của cô, còn xoa thêm một cái vào đầu cô khiến tóc mái trở nên có chút rối.
-Em nghĩ sao?
Mộc Trà chỉnh lại tóc mái, cắn vào tay Lãnh Hàn một cái, Lãnh Hàn vẫn luôn bị cô đối xử vậy mỗi lần xoa đầu cô. Trên tay hắn chi chít vết cắn của cô. Vậy mà hắn lại yêu thích, cho rằng đó là vết cắn chủ quyền, cố tình khoe với đám người kia khiến bọn họ cũng muốn Mộc Trà cắn mình để gọi là ‘vết cắn chủ quyền ‘.
Mộc Trà cũng thật mệt mỏi, vừa đi vừa gomb lại hoa trên đất. Mộc Trà chính là luôn yêu thích loại hoa này. Loại hoa của sự hy vọng. Lãnh Hàn một bên làm culi ôm lấy hoa Mộc Trà cúi người nhặt, đi một đoạn đã đầy tay. Mộc Trà nhìn thẳng lên, là một bó hướng dương to đùng. Nam Cung Ngạo, Thượng Tử Đằng, Cố Minh Hạo rồi đến Tiêu Phong cùng Lục Dật Thần Âu Dương Triệt, Tống Hạo Thiên đứng trước mặt cô, ăn mặc chỉnh tề, soái khí ngút trời.
Tống Hạo Thiên bước lên trước mặt cô, hắn cầm trên tay một hộp nhung đỏ, tất cả quỳ xuống trong tư thế cầu hôn.
-Lâm Mộc Trà, bọn anh nguyện làm hướng dương hướng về em cả đời. Em có muốn làm mặt trời chiếu rọi ánh nắng tới trái tim bọn anh không?
Thượng Tử Đằng mỉm cười yêu nghiệt, con ngươi màu tràm xinh đẹp không dấu nổi sự hạnh phúc.
-Anh từng hứa bảo vệ em cả đời, giờ anh muốn thực hiện lời hứa đó.
Âu Dương Triệt thật tâm nhìn cô đầy yêu thương cùng vô vàn sự sủng nịch.
-Tiểu Trà, trước kia là em chăm sóc anh, đến giờ anh muốn là người chăm sóc em.
Cố Minh Hạo không che giấu được sự hạnh phúc nơi đáy lòng mình. Hắn rất hạnh phúc.
-Tiểu Trà, anh không muốn phải hối hận thêm lần nào nữa. Anh không muốn bỏ lỡ em thêm một giây phút nào nữa.
Lục Dật Thần ôn nhu lên tiếng.
-Anh không muốn làm học trưởng của em nữa. Anh muốn là chồng em. Danh chính ngôn thuận đi bên em cả đời.
Nam Cung Ngạo đôi mắt đào hoa đầy thâm tình, không dấu nổi sự hạnh phúc
-Tiểu Trà, anh không cần trạm dừng chân. Anh cần là bến đỗ, đó là em.
Tiêu Phong cười tươi, đôi mắt thể hiện rõ sự yêu thương chạm đến đáy mắt.
-Tiểu Trà, em có thể tiếp tục trả ơn anh chăm sóc em bằng việc cho anh đi bên em cả đời.
Lãnh Hàn yêu thương hôn lên trán cô mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của tất cả bọn họ.
-Anh muốn chúng ta là của nhau.
Tống Hạo Thiên cầm chiếc nhẫn trên tay, hắn cùng bọn họ đứng dậy tiến gần bé m về phía cô.
-Chiếc nhẫn này là hình tám bông hướng dương kết lại. Chúng ta đi với nhau đến suốt đời nhé.
Mộc Trà mỉm cười xinh đẹp gật đầu. Tim cô không tự chủ mà đập bang bang bang trong lồng ngực.
Từ trong bụi cây gần đó nhảy ra là Lạc Tố Tố và Triệu Vô Tâm, trên tay Lạc Tố Tố vẫn cầm máy quay, nàng quay lại toàn khung cảnh vừa diễn ra theo ý ai đó. Triệu Vô Tâm dắt theo Bạch Bạch đi đến gương mặt bình thường luôn một biểu cảm nay lại tràn đầy sự vui mừng.
-Khoảng khắc cả tám người đàn ông hoàng kim cầu hôn một cô gái thật đặc biệt đi.
Lâm Triệu Vũ cùng một nam nhân khác từ xa đi đến, vừa nhìn thấy Triệu Vô Tâm hắn liền nhanh chân bước tới ôm lấy nàng.
-Tâm nhi, em lại mang con chó chết tiệt này đi theo!
-Ca ca, thật không ngờ người khiến anh động tâm lại là Vô Tâm tỷ tỷ? Hai người là sao vậy? Mà người cạnh anh là ai?
– Chính là 419 nha… Hắn ta là Trình Dã, chồng sắp cưới của Lạc Tố Tố bạn thân em.
Lâm Triệu Vũ như Bạch tuộc bám lấy người Triệu Vô Tâm không buông, còn trợn mắt nhìn Bạch Bạch uy hiếp.
Nam nhân cạnh hắn tiến gần ôm lấy eo của Lạc Tố Tố.
Lâm Mộc Trà nheo mắt nhìn Lạc Tố Tố.
-Mày cũng thật biết giấu nha ~
Lạc Tố Tố cười tinh nghịch rồi chạy ra phía sau lưng Trình Dã lẩn trốn. Trình Dã cũng thuộc dạng cực phẩm, còn là một tổng tài của Trình Thị to lớn.
Nam Cung Ngạo cũng mỉm cười, thì ra là bạn của hắn. Tên hoa hoa công tử này cũng có ngày như hắn, chỉ để một người trong mắt đó là phu nhân tương lai.
-Lạc Tố Tố, Trình Dã cũng là một người đào hoa. Cô có từng bị hoa đào của hắn đến làm phiền?
-Tự tay tôi giải quyết tất cả. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là các chủ của’TÀ’. Xin được các lão đại ở đây chỉ giáo a…
Mọi người có chút giật mình nhẹ, không ngờ cô gái thoạt nhìn vô hại này mà thật nguy hiểm. Trình Dã yêu thương vuốt tóc nàng nhẹ nhàng.
-Tôi giờ chỉ có vợ thôi! Phải không Tố nhi…