Cố Mạn Yên vừa bước vào nhà đã nhìn thấy có người ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tức giận, cô có chút rùng mình nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh.
” xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau”. Cố Mạn Yên có chút sợ hãi, sợ anh tức giận sẽ không cho cô ra ngoài nữa.
” em về phòng đi”. Âu Cung Ngụy lạnh nhạt lên tiếng, một cái liếc mắt cũng không nhìn cô.
” vậy tôi lên phòng đây”. Cố Mạn Yên có chút hụt hẫng với thái độ lạnh nhạt của anh đối với mình, anh không để tâm đến cô sao.
Cố Mạn Yên nhanh chóng trở về phòng của mình, từ một tháng trước cho đến lúc cô trở về, cô và anh đã không còn ngủ chung với nhau nữa, tâm trạng cô càng thêm trùng xuống.
sau khi cô trở về phòng, không bao lâu anh cũng đứng dậy đi lên lầu, phòng làm việc của anh bây giờ cũng là phòng ngủ của anh.
~~~~~~~*~~~~~~~
sáng hôm sau cô thức vậy với đôi mắt gấu trúc của mình, cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô muốn bù đắp lại tất cả lỗi lầm của mình với anh, cô muốn dành lại tình cảm của anh đối với mình, bởi cô biết cô vẫn còn yêu anh rất nhiều.
thái độ của anh đối với cô tuy lạnh nhạt nhưng trong đó không có sự ghét bỏ, cô biết bản thân cô còn cơ hội, cô sẽ cố gắng nắm bắt cơ hội lần này.
tuy đêm qua cô không ngủ bao nhiêu, nhưng nó không làm ảnh hưởng tinh thần của cô, Cố Mạn Yên mang tâm trạng vui vẻ bước xuống lầu, nhanh chóng chạy vào nhà bếp, cô muốn đem cơm đến chỗ làm cho anh ăn, cô muốn cùng anh ăn cơm, như vậy tình cảm của hai người được tốt hơn.
nói là làm, tuy tay chân cô có chút vụng về, nhưng cũng không đến nổi vô dụng, nấu một vài món ăn cũng không thể làm khó được cô.
Cố Mạn Yên chuẩn bị cơm cho anh, thức ăn toàn những món anh thích ăn, cô nghĩ đến cảnh anh nhìn thấy thức ăn cô làm, còn toàn những món anh thích, chắc chắn anh sẽ rất vui, Cố Mạn Yên vừa nghĩ đến viễn cảnh đó, miệng còn kéo theo nụ cười, khiến mọi người trong nhà ai cũng vui vẻ theo, xem ra phu nhân của họ không còn buồn nữa, như vậy họ cũng yên tâm.
Cố Mạn Yên mang theo phần cơm mình đã chuẩn bị cho anh, để Tôn Lý đưa đến tập đoàn C.A, cô cũng đã hỏi qua Tôn Lý, hôm nay anh không có ra ngoài, nên cô cũng yên tâm, nên không có gọi điện thông báo với anh.
vì trong tập đoàn ai cũng quen biết cô, cô cũng quen với cấu trúc nơi này, nên Cố Mạn Yên một mạch đi thẳng lên phòng của anh, nhưng vừa đến trước cửa phòng chủ tịch đã bị Tô thư ký chặn lại.
” Cố tiểu thư cô muốn gặp chủ tịch sao”. Tô thư ký thái độ xem thường nhìn cô, đảo mắt nhìn đến tay cô, cô ta cũng biết cô muốn làm gì.
” tôi muốn gặp chủ tịch”. cô thật sự chán ghét cô ta, không hiểu sao cô ta vẫn còn làm việc ở đây, lại còn làm lâu như vậy.
” xin lỗi Cố tiểu thư, chủ tịch hiện không có trong tập đoàn”.
” vậy tôi sang phòng chờ chờ anh ấy”. Cố Mạn Yên không thèm để cô ta trả lời, một mạch đi thẳng sang phòng chờ khách.
Tô thư ký nhếch môi nhìn cô, thực ra chủ tịch vẫn còn trong phòng, nhưng cô cố tình nói như vậy, muốn quyến rũ chủ tịch của cô ta sao, mơ đi.
Âu Cung Ngụy trong phòng làm việc không biết bên ngoài có người đến tìm mình, còn cô từ ngồi đợi anh từ sáng đến chiều tối, cơm cũng không ăn, khiến bản thân không thể chịu nổi nữa mới đứng dậy ra về.
bụng thì đói, điện thoại lại không mang theo, nên không thể gọi điện Tôn Lý đến rước, đang không biết làm sao, lại gặp được vị cứu tinh là Cao Chí Minh.
” Mạn Yên, sao em lại ở đây”. hắn đã nghe Tần Tuyết Phi nói hết mọi chuyện, nên đáng lý ra giờ này cô nên ở Âu Viên, tại sao lại ở đây chứ.
” em..em.”. còn không biết nên nói thế nào, liền nhìn thấy xe Tôn Lý đã dừng trước mặt, bên trong còn có Âu Cung Ngụy.