Kiếm Châu Duyên

Chương 7 - Bắt Bốn Mũi Gươm Giết Anh Sư Ác. Dùng Vài Lời Chính, Dạy Cậu Con Quan

trước
tiếp

Nguyên hôm trước, Lục Bất hòa thượng bắt được mũi tiêu của Lưu Tam Nương vẫn còn dắt ở trong mình, nay tới chùa Bồ Đề liền dùng mũi tiêu đó để ném Pháp Đạt. Pháp Đạt thấy mũi tiêu của Lục Bất ném ra liền né mình toan tránh. Bất chợt hắn vừa mới né mình ra thì mũi tiêu đà bay ngay đến, dính vào đầu vai bên tả, làm cho đau đớn bội phần.

Tuy vậy, Pháp Đạt cũng cố giữ vững tinh thần, đọc luôn mấy câu thần chú quát một tiếng “mau”, rồi cầm chuỗi tràng hạt buông ra, thì thấy cái tràng hạt bay đến giữa đầu Lục Bất hòa thượng và rơi ngay xuống đánh vào sau lưng hòa thượng. Kế đó, liền thấy Lục Bất hòa thượng kêu lên một tiếng rồi ngã vật ngay xuống. Pháp Đạt lấy làm đắc ý bèn một tay rút phắt mũi tiêu cắm trên đầu vai ra, một tay giơ thu chuỗi pháp bảo về rồi chạy ra nhìn xem Lục Bất hòa thượng đã chết thực chưa.

Không ngờ hắn vừa ra tới nơi, mồm vừa niệm được mấy câu “a di đà phật” thì chợt thấy Lục Bất hòa thượng bổ choàng ngay dậy, sấn đến tận nơi, không sao mà chạy tránh kịp. Lục Bất hòa thượng tới nơi giơ cái đầu trọc tếu, đánh luôn vào ngực Pháp Đạt mấy cái. Pháp Đạt bắn lùi hẳn lại hàng mấy chục bước, hai mắt hoa lên, mồm ộc máu tươi ra rồi ngã lăn ngay xuống. Vừa hay lúc đó Tiêu Thất và Chu Tứ cũng đi tới đó. Hai người thấy vậy cũng đều lấy làm hả dạ, bèn lôi Lục Bất hòa thượng trở về .

Lục Bất hòa thượng nhân quay lại la to lên rằng:

– Ta là Lục Bất hòa thượng Bành Khải Lôi cùng Trịnh Châu Tiêu Thất và Hào Châu Chu Tứ, vì nhà ngươi đánh sư huynh chúng ta là Lương Hưng Đạo bị thương, nên chúng ta đến đây để báo thù đó. Các ngươi có muốn nói gì cứ đến Nhất Nguyên quán, chúng ta sẽ tiếp. Nói đoạn liền cùng Tiêu Thất và Chu Tứ quay ra đi thẳng.

Lúc đó các sư tiểu mới rõ chuyện là bọn này đều báo thù cho Lương Hưng Đạo, bèn xúm lại vực Pháp Đạt vào cứu cho tỉnh dậy và nhất diện phi báo cho Tất Chấn Hùng biết. Chấn Hùng nghe báo lập tức đến miếu để thăm. Khi tới nơi thấy Pháp Đạt đã dùng thuốc chữa các thương tích gần khỏi, cũng không có gì là đau đớn nặng nề cho lắm. Chấn Hùng nghe chuyện, nổi giận đùng đùng, nói với Pháp Đạt toan về nói cùng tri phủ để đem binh mã ra phá chùa Nhất Nguyên, bắt trị bọn kia.

Pháp Đạt gạt đi mà rằng:

– Những bọn nhãi nhép ấy cần gì phải động đến binh mã thêm phiền. Vả chăng chúng nó có phép thuật yêu quái, binh mã cũng chưa chắc đã làm gì nổi họ. Vậy cứ để tôi dùng chút pháp thuật cỏn con, khắc là chúng nó chết ngay lập tức.

Nói đoạn liền dùng bùa thuốc làm cho người lại lành mạnh, rồi chiều hôm đó là làm phép lập đàn để trị bọn kia. Bên kia, bọn Lục Bất hòa thượng về tới Nhất Nguyên quán, thì thấy Lương Hưng Đạo vì uống viên thuốc của Tiêu Thất đưa cho, nên bệnh thế đã mười phần giảm hẵn ngay được tám chín, duy còn cân lực thì hơi yếu ớt một chút mà thôi. Bọn Lục Bất thấy vậy, lấy làm vui mừng, bèn đem chuyện vừa tới chùa Bồ Đề đánh Pháp Đạt, thuật cho Hưng Đạo nghe.

Hưng Đạo nghe nói, vui mừng vô hạn, nhân hỏi Lục Bất hòa thượng rằng:

– Nếu vậy sư đệ phen may hẳn được Phật tổ truyền cho bí pháp gì không? Tôi đây, cứ kể nội công còn hơn sư đệ, vậy sao nó cũng dùng chuỗi tràng hạt đó đánh tôi, thì tôi bị thương lập tức mà sư đệ lại không việc gì?

Hưng Đạo vừa nói tới đó, thì Lục Bất hòn thượng cười nói ngay lên rằng:

– Cái đó là vì tôi mới vào làm đồ đệ Phật tổ, nên Phật tổ che chở cho tôi, chứ có lấy gì làm lạ !

Chu Tứ cười mà rằng:

– Chắc là sư đệ lại gặp dị nhân nào dạy cho các ngón bí truyền chứ không sai. Sư đệ đừng giấu làm chi !

Lục Bất lắc đầu quầy quậy mà rằng:

– Không, làm gì có cái lạ lùng như thế! Thôi, các sư huynh đừng hỏi vặn thêm phiền, ta phải bàn tính ngay việc hôm nay đi thì hơn. Hôm nay tôi tưởng thế nào rồi Pháp Đạt cũng nghĩ cách báo thù chúng ta, chứ không khi nào mà nó chịu nhịn!

Hưng Đạo gật gật đáp rằng:

– Chính đó, Bát sư đệ nói thế rất đúng. Nó thế nào hôm nay cũng có mưu kế ma quỉ chi đây.

Tiêu Thất nghe nói, ra dáng khinh thường, cười bảo mọi người rằng:

– Các anh đừng ngại! Để chiều nay tôi làm phép trị cho nó một mẻ, chắc nó tuyệt nọc với tôi…

Hưng Đạo vỗ tay reo lên rằng:

– Ừ! thế mà tôi quên đứt mất! Có Tiêu sư đệ ở đây thì có gì mà đáng sợ! Nhưng còn chuyện các sư đệ, hôm nay đi đâu mà kéo đến đây cả thế, sao sư đệ không nói cho tôi biết?

Tiêu Thất nhân đem các việc từ Tung Sơn sang đó thuật qua cho Lương Hưng Đạo nghe và lại hỏi Hưng Đạo rằng:

– Sư huynh ở đây tất cũng có biết cái trại Lưu gia thì phải? Nhà hắn có Lưu Tam Nương và có cái tráp sơn đỏ để ở trên lầu Cận Nguyệt, không biết trong có những gì, sư huynh có hiểu hay không?

Lương Hưng Đạo nghe nói ngẩn người một lúc, rồi đáp lên rằng:

– Cái lầu Cận Nguyệt của nhà họ Lưu thì người ngoài khó lòng mà lén vào được. Tôi thấy họ nói, cái lầu ấy là của tổ phụ Lưu Tam Nương ngày trước dựng ra, trong đó đặt nhiều máy móc nguy hiểm, nếu lỡ vào đó tất là khó lòng sống thoát. Còn cái tráp sơn son ở đó đựng những gì thì mình cũng không hiểu, nhưng theo ý tôi thì bát sư đệ chớ nên vào đó làm chi, vì đó là một nơi nguy hiểm khó vào ra không dễ.

Lục Bất cười khanh khách mà rằng:

– Cái đó bất tất sư huynh phải nghĩ! Tôi đã định rồi, dù có nguy hiểm thế nào, tôi cũng phải đến, vì không khi nào tôi chịu để cho nó khinh tôi được.

Chu Tứ cùng Tiêu Thất nghe nói, lại xúm vào nói đùa một lúc để chế nhạo Lục Bất, song Lục Bất cũng cứ trơ trơ, không hề thay đổi. Đoạn rồi Lương Hưng Đạo sai người làm cơm lưu giữ ba người ở đó. Chiều hôm ấy, cơm nước xong rồi, Tiêu Thất bèn nói với Lương Hưng Đạo cho dọn một cái phòng kín sạch sẽ, rồi một mình vào đó làm phù làm phép ở trong.

Lục Bất hòa thượng nhân lúc rảnh rỗi, bèn đợi khi trời tối, rủ Chu Tứ cùng lẻn sang chùa Bồ Đề để xem, song không nói cho Hưng Đạo cùng Tiêu Thất biết.

Khi sang tới chùa Bồ Đề, thấy cổng chùa đã đóng kín mít. Lục Bất cùng Chu Tứ bèn nhảy qua tường chùa để vào. Vào tới Đại Hùng bảo điện vẫn thấy vắng ngắt vắng tanh, không gặp một ai. Hai người lại đi qua một lớp nhà ngang, tới chỗ cửa nách, rồi cùng đi theo cửa nách, ra cả phía sau.

Vừa khi ra tới nơi, gặp ngay hai người tiểu ở đằng kia đi tới. Chu Tứ vội nhảy né mình nấp vào một chỗ. Lục Bất thấy vậy, cũng tìm chỗ kín đứng nấp ngay vào.

Hai chú tiểu không trông thấy ai, vừa đi vừa lẩm bẩm với nhau:

– Hôm nay sư phụ ta làm phép để trị bọn ở bên Nhất Nguyên quán nhưng không biết có giết được cả bọn họ hay không?

– Á, pháp lực của sư phụ ta cao cường đến đâu, làm gì mà không giết nổi họ. Bây giờ chúng ta đem nước lã vào cho sư phụ, rồi chúng ta thử nấp một nơi, xem sư phụ làm phép thế nào?

Đằng này Lục Bất cùng Chu Tứ nghe nói bèn đợi cho hai chú tiểu đi qua, rồi len lén lần ra đi theo ở phía sau. Đi được một lúc tới một khu vườn rau rộng rãi, thì thấy ở về phía đông vườn đó có một cái đàn cao, bốn bên đều vây bằng cót, giữa kê mấy cái án thư, đèn nến sáng choang. Mùi hương mùi hoa bay thơm sực nức.

Lục Bất hòa thượng thấy vậy, ghé tai Chu Tứ nói thầm:

– Thằng sư này nó đương làm phép đấy, chúng ta cứ vào tận nơi ta xem, có chết ngay đây cũng chẳng sợ.

Nói đoạn, nắm tay Chu Tứ lôi kéo cùng đi. Lúc đó, hai chú tiểu cũng đi tới đàn cúng, chưa kịp đi lên, thì bọn Lục Bất đã đuổi sấn tới nơi. Lục Bất nhân giơ tay điểm vào phía sau hai chú tiểu thì hai chú tiểu bỗng đứng dừng lại, người ngay ra như khúc gỗ, không sao mà động cựa được.

Lục Bất hòa thượng cùng Chu Tứ bèn đi thẳng ngay vào bên chỗ đàn tràng, tìm nơi lỗ hổng để nhìn. Thì thấy Pháp Đạt đứng ở trên đàn, mình mặc cái áo cà sa đỏ, hai chân không đi giày, tay trái cầm cây gậy tầm xích, trên đầu gậy có đeo bảy cái vòng sắt nối liền với nhau, tay phải thì cầm ấn quyết, đi vòng quanh rất nhanh ở trong đàn. Chính giữa đàn kê một cái án, trong án bầy một pho tượng đồng con, cao chừng ba tấc, trước mặt pho tượng đặt chín cây nến và một cái lư, trong lư khói hương bay ra tua tủa, mờ mịt bốn bên. Bốn góc đàn chia đặt 4 cái bát đựng nước, trên mặt mỗi bát đều có đặt một thanh kiếm con con.

Pháp Đạt vừa chạy vừa lẩm nhẩm mồm đọc thần chú, song càng ngày càng chạy nhanh thêm, làm cho những cái vòng sắt ở trên đầu gậy cọ sát vào nhau, tiếng kêu loảng xoảng. Được một lát, chợt thấy Pháp Đạt bỗng đứng dừng lại, buông tay quyết ra, quát lên một tiếng rất to, rồi thấy 4 thanh kiếm con gác trên 4 miệng cái bát đều vụt bay lên, loang loáng ở giữa khoảng không.

Chu Tứ thấy vậy đưa mắt nhìn bảo Lục Bất. Lục Bất gật gật cười cười mà không nói gì.

Lúc đó, chợt thấy Pháp Đạt ở trên đàn, quát to lên mà rằng:

– Xin phiền 4 thanh thần kiếm, đi ngay đến Nhất Nguyên quán, cắt lấy đầu bốn tên nghịch tặc là Lương Hưng Đạo, Lục Bất hòa thượng, Tiêu Thất và Chu Tứ, đem ngay về đây để nộp.

Nói đoạn Pháp Đạt lại cầm cái gậy tầm xích dộng xuống đàn đến thình một cái thì thấy 4 thanh kia đều bay tít cả ra ngoài. Lục Bất hòa thượng xem tới đó, bèn quát lên một tiếng, mở cái phên che ở ngoài ra, bước thẳng lên đàn trỏ vào Pháp Đạt mà nói lên rằng:

– Ta là Lục Bất hòa thượng đây rồi, còn phải sai đi đâu giết thêm phiền!

Pháp Đạt đương khi bất thình lình, thấy Lục Bất hòa thượng đến, thì giật mình biến hẳn sắc mặt, vội cầm ngay cái gậy Tầm xích sấn sang để đánh Lục Bất. Lục Bất ra dáng ung dung, né mình tránh ra một bên, giơ tay lên mà rằng:

– Hãy khoan, không đi đâu mà vội!

Pháp Đạt nghe nói, cũng dừng tay lại, rồi thấy Chu Tứ cũng ở dưới nhảy lên. Pháp Đạt lại càng thất kinh, vội nói to lên rằng:

– Các anh định nói gì thì nói mau lên, ta không đợi lâu được mãi.

Lục Bất hòa thượng cười mà đáp rằng:

– Hiện bây giờ Nhất Nguyên quán chỉ có Lương Đạo gia cùng Tiêu Thất gia ở đấy; còn ta với Chu Tứ gia, chúng ta đến đây để đợi thần kiếm của ngươi, vậy ngươi nên làm phép thu ngay thần kiếm trở về để giết chúng ta ở đây cho tiện, không phải sai đi đến đó thêm phiền!

Pháp Đạt nghe nói, trong bụng tức giận vô cùng, liền lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú, rồi tay cầm cái gậy tầm xích dộng xuống một cái rất mạnh. Thì kế đó liền thấy một trận cuồng phong đưa đến, tung thổi lên đàn, làm cho những ngọn nến trên đàn đều bị tắt phụt mất cả.

Lục Bất hòa thượng thấy vậy, vội quát lên một tiếng rất to thì trận cuồng phong bỗng lại im ngay lập tức, nhưng trông đến Pháp Đạt thì lại không thấy đâu nữa. Chu Tứ không thấy Pháp Đạt đâu, thì ra dáng tiếc giận, dậm chân kêu lên rằng:

– Sao lại để cho nó trốn đi được thế?

Lục Bất hòa thượng lắc đầu đáp rằng:

– Nó trốn đi cũng không xa được đâu ! Đó chắc là pháp lực của Tiêu sư huynh, Tứ sư huynh lại không hiểu hay sao?

Chu Tứ nghe nói, trong bụng không tin, cố bắt Lục Bất hòa thượng phải đi ngay để tìm giết Pháp Đạt. Ngờ đâu vừa khi bước chân xuống dưới đàn, thì đã thấy có một người bị chết còng queo ở đó.

Chu Tứ vội chạy đến nhìn thì người bị chết đấy chính là Pháp Đạt. Chàng lấy làm kinh ngạc quay lại hỏi Lục Bất hòa thượng rằng:

– Quái lạ, làm sao hắn lại chết ở đây được!

Lục Bất hòa thượng cười khanh khách đáp rằng:

– Đấy sư huynh xem tôi nói có đúng hay không? Chả phải là Tiêu sư huynh làm phép để giết hắn ta thì còn gì nữa !

Chu Tứ thấy Pháp Đạt chết rồi liền rủ Lục Bất hòa thượng quay về Nhất Nguyên quán. Lục Bất ra dáng ung dung mà rằng:

– Hãy khoan, ta còn chút việc ở đây nữa.

Chu Tứ kinh ngạc vội hỏi việc gì?

Lục Bất hòa thượng lẳng lặng không trả lời, liền cầm tay Chu Tứ kéo ngay đi ra chỗ hai chú tiểu lúc nãy. Khi ra tới nơi, Lục Bất hòa thượng liền thổi cho hai người tiểu tỉnh lại, rồi bảo hai người rằng:

– Sư phụ các ngươi đã bị trời phật giết đi mất rồi. Vậy ta hỏi ngươi, con quan Tất tri phủ hiện giờ ở đâu, ngươi phải dẫn ta tới đó.

Hai chú tiểu run lên cầm cập đáp rằng:

– Bẩm cụ, Tất công tử hôm nay ngủ ở ngoài chùa đây, hiện bây giờ còn nằm trong phòng sư phụ đó.

Lục Bất hòa thượng chưa nghe dứt lời đã nắm tay chú tiểu bắt đưa đi ngay tới đó. Hai chú tiểu sợ hãi cuống cuồng, cũng phải vâng lời dẫn đi, lập tức dẫn đến phòng ngủ của Pháp Đạt. Hai chú tiểu giơ tay trỏ bảo Lục Bất hòa thượng rồi quay ra trốn ngay mất. Lục Bất hòa thượng khẽ đẩy cửa buồng ra nhìn, thấy trong đó đèn nến thắp sáng choang như ban ngày, cách bày biện trong phòng tựa như một nơi phòng ngủ của một cô tiểu thư con nhà khuê các. Chính giữa phòng kê một cái giường ngoài treo màn the trướng gấm, trong có một người con trai trông mặt rất dâm ác, đương ngồi nói chuyện với một người thiếu nữ. Lục Bất hòa thượng cùng Chu Tứ đẩy cửa bước vào thì đôi trai gái kia hoảng hốt vùng đứng ngay dậy.

Lục Bất hòa thượng đoán biết người ấy là Tất Chấn Hùng, bèn cười nói lên rằng:

– Tiểu tăng tức là Lục Bất hòa thượng mà thiên hạ vẫn biết tiếng đây…

Tất Chấn Hùng nghe tới đó lại càng kinh sợ vô cùng. Lục Bất hòa thượng lại nói tiếp ngay rằng:

– Nhưng công tử không việc gì mà sợ! Nhà sư Pháp Đạt ở đây vì làm nhiều điều ác ngược, cho nên trời phật đã giết đi rồi, vậy xin công tử từ nay, phải đổi ác theo thiện, để trở nên một người tốt ở đời. Nhược bằng công tử không nghe thì tính mạng của công tử khó lòng giữ nổi, mà không khéo có khi nguy đến quan tri phủ cũng nên.

Chấn Hùng nghe mấy câu đó, trong bụng vừa mừng vừa sợ, vội vàng cúi đầu vâng lời mà rằng:

– Sư phụ dã dậy, tôi xin tuân theo mệnh lệnh từ đây.

Lục Bất hòa thượng liền lôi Chấn Hùng cùng đi ra ngoài, và lại bảo rằng:

– Sau này nếu còn lảng vảng chốn này thì mất đầu lập tức, bây giờ phải về ngay đi.

Chấn Hùng run lên cầm cập, vâng dạ luôn mồm, quay ra đi thẳng. Lục Bất hòa thượng nhân cười bảo Chu Tứ rằng:

– Làm như thế sư huynh tưởng có ổn hay không? Lương sư huynh ta cũng không sợ phải lôi thôi dính dáng đến đấy nữa!

Chu Tứ gật đầu khen lấy khen để, rồi hai người cùng vui cười trò chuyện quay về. Khi về tới quán Nhất Nguyên, đã thấy Tiêu Thất cười cười nói nói, đón vào mà trách rằng:

– Hai anh cứ im ỉm đi sang chùa Bồ Đề giết thằng Pháp Đạt, cũng chẳng nói gì cho tôi biết, làm tôi khó nhọc công toi mất nửa đêm trời ?

Chu Tứ nghe nói, ra dáng kinh ngạc mà rằng:

– Thế thì không phải sư đệ dùng phép để giết Pháp Đạt hay sao? Nếu vậy thì ai giết nó vào đó? Thế mới là kỳ quái nữa !

Tiêu Thất thấy Chu Tứ nói vậy cũng lấy làm lạ, vội hỏi lên rằng:

– Thế hai người đi đâu mà nói vẩn vơ như vậy?

Chu Tứ nhân đem các việc trông thấy ở chùa Bồ Đề thuật cho Tiêu Thất nghe. Tiêu Thất nghe đoạn, càng lấy lạ, mà rằng:

– Thế thì kỳ quái thực. Ở đây tịnh không có một thanh kiếm nào bay đến, đừng nói là 4 thanh nữa!

Chu Tứ cũng trông vào Lục Bất hòa thượng mà phàn nàn:

– Kỳ thực? Tôi không hiểu thế thì 4 thanh kiếm của nó đi đâu?

Lục Bất hòa thượng lúc đó mới ung dung mỉm cười bảo hai người rằng:

– Cái đó có lấy gì làm kỳ quái ! Bốn thanh kiếm của thằng Pháp Đạt, hiện ở chỗ tôi đây chứ đâu!

Nói đoạn liền giũ tay áo một cái thì thấy bốn mũi kiếm sáng loáng ở trong túi áo thò ra.

Chu Tứ thấy vậy kêu vội lên rằng:

– Hóa ra bát sư đệ gớm thực. Làm cho đến tôi cũng cứ mờ mịt không hiểu ra sao !

Lục Bất hòa thượng lại cười khanh khách mà rằng:

– Tôi có làm gì mà sư huynh bảo là gớm. Đấy sư huynh cũng cùng đi đấy, thủy chung sư huynh có thấy tôi làm một việc gì. Chẳng qua lúc đứng trên đàn của Pháp Đạt thì chợt thấy như có một vị thiên tướng đến, nói với tôi rằng: “Pháp Đạt là người dâm ác tội không thể tha, vậy ngày nay ta mượn tay anh để giết nó đi cho rảnh. Câu nói ấy vừa dứt thì thấy Pháp Đạt chết ngay, chính tôi cũng không hiểu ra sao hết thảy.

Chu Tứ nghe tới đó lắc đầu mà rằng:

– Lúc ở đó có thấy chú nói thế đâu. Chẳng qua là chú nói dối chúng tôi tất cả. Tôi chắc là chú lại gặp được phật tổ dạy bảo cho pháp thuật, hơn cả Thất sư đệ rồi… Muốn sống chú phải nói cho chúng tôi biết cái đã.

Lục Bất hòa thượng lại cười ha hả mà rằng:

– Các anh nói thế thì oan cho tôi lắm! Nhưng thôi tôi cũng không cần cãi với các anh làm chi! Bây giờ khuya rồi, tôi hãy đi ngủ cái đã.

Nói đoạn ù té chạy đi vào buồng đóng cửa ngủ thẳng. Chu Tứ cùng Tiêu Thất cũng đều kéo nhau đi ngủ tất cả.

Sáng hôm sau dậy sớm, Lục Bất hòa thượng bèn rủ Chu Tứ và Tiêu Thất cùng đến Lưu gia trại. Chu Tứ cười bảo Lục Bất hòa thượng rằng:

– Sư đệ làm gì mà phải vội thế! Muốn cưới được vợ ngay thì chiều nay đến mà ăn cắp cái tráp về đây, rồi sẽ cưới, có đi đâu mà vội !

Lục Bất hòa thượng lắc đầu mà rằng:

– Chưa lấy được cái tráp, nhưng ta cứ đến xem nhà họ một tí có lẽ họ đuổi chúng ta hay sao?

Tiêu Thất cũng chiều ý bèn bảo Chu Tứ:

– Nếu vậy chúng ta hãy cứ thử đến xem sao cũng chẳng hại gì.

Lục Bất nghe nói, ra dáng vui mừng vô hạn, bèn quay ngoắt đi trước lập tức Chu Tứ cùng Tiêu Thất cũng theo gót ra đi. Khi ra tới cổng chùa Nhất Nguyên, thấy Lục Bất hòa thượng cứ tràng khoát theo thẳng hướng đông đi mãi.

Chu Tứ vội gọi giật lại hỏi rằng:

– Sư đệ còn phải hỏi đem Lưu gia trại ở về mạn nào đã chứ, biết đâu mà cứ đi liều như vậy?

Lục Bất cười ha hả quay lại đáp rằng:

– Tôi đã hỏi rõ cả rồi, các anh cứ đi với tôi là được.

Nói đoạn lại cứ khoát đạt đi thẳng. Chu Tứ cùng Tiêu Thất không hiểu ra sao, song cũng cứ đi theo để xem.

Đi chừng hơn mười dặm đường, đến một khu rừng kia thấy có một tòa trang trại, quay mặt về núi, ngoảnh lưng về sông, hình thế rất là hiểm trở. Lục Bất giơ tay trỏ bảo hai người rằng:

– Hai anh coi, đấy là nhà của nhạc gia tôi đấy…

Hai người nghe nói nhịn cười không được, bảo nhau phải cố làm ra bộ đứng đắn để đi.

Khi đi tới cửa trại, chợt thấy Lục Bất hòa thượng dừng lại gào to lên rằng:

– Chú rể mới đến đây, sao nhà các người không giăng đèn kết hoa cho đón tiếp mà để xoàng xĩnh thế này! Nhà các ngươi thực là vô lễ, để rồi ta sẽ liệu cho…

Chu Tứ cùng Tiêu Thất ở sau nghe nói, lại bảo nhau ôm bụng cười thầm một lúc.

Lúc đó bọn trang đinh canh cổng, thấy Lục Bất hòa thượng ăn mặc nói năng như vậy thì cho đúng là một anh điên, bèn mở cổng xô ra quát mắng đùng đùng:

– Thằng điên này, muốn sống đi ngay, không sẵn roi đây, lại quật cho một trận vào cái đầu trọc bây giờ…

Lục Bất hòa thượng lắc đầu một cái, rồi cười bảo bọn trang đinh:

– Các anh phải biết cái đầu của chú rể mới đây rắn chắc vô cùng, các anh có thích đánh chơi, thì cứ đánh một lúc xem sao?

Trong bọn trang đinh có một đứa nổi giận đùng đùng, giơ ngay cái roi da cầm sẵn ở tay, đánh luôn vào đầu Lục Bất hòa thượng một cái, nổi lằn hẳn lên như con rắn. Lục Bất hòa thượng vẫn cứ cười tràn không nói nửa lời. Tên trang đinh lấy làm lạ, lại cầm cái roi quất luôn một lúc lên đầu Lục Bất hòa thượng. Ngờ đâu mỗi khi cái roi đánh tới đâu thì đầu hòa thượng lại nổi lằn tới đó cho mãi đến lúc vết lằn nằm khắp cả đầu lồi hẳn cả lên, mà hòa thượng vẫn cười nói như thường, không hề tỏ ý đau đớn. Tên trang đinh thấy vậy cho hòa thượng là một tay cổ quái, đánh mỏi tay cũng chẳng ăn thua, bèn vất cái roi xuống, chạy vội vào bảo với Lưu thái thái trong trang.

Lưu thái thái nghe nói, một anh sư kiết mà lại tự xưng là chú rể mới thì bỗng cau mặt lại, bảo con gái là Lưu Tam Nương rằng:

– Không khéo lại thằng Lục Bất hòa thượng đã đến đây hẳn!

Tam Nương nghe nói đỏ bừng mặt lên lặng ngắt không nói câu gì. Lưu thái thái bèn sai trang đinh ra, mời hòa thượng vào nhà ngoài để nói chuyện.

Lục Bất hòa thượng thấy người ra mời bèn kêu lo lên rằng:

– Nào hai ông mối đâu, mời các ông đi vào với tôi một thể.

Nói đoạn bèn quay vào theo tên trang đinh cùng đi. Chu Tứ cùng Tiêu Thất cũng theo vào sau.

Khi vào tới nhà giữa đã thấy Lưu thái thái đứng sẵn ở đó rồi.

Lưu thái thái trông thấy Lục Bất hòa thượng thì mủm mỉm cười thầm mà rằng:

– Con cháu nhà tôi đã nói với sư phụ từ trước, nếu sư phụ lấy được cái tráp sơn son ở Cận Nguyệt lầu nhà tôi mà mang đến đây thì cháu nó xin tình nguyện tuân lời lập tức.

Lục Bất hòa thượng tươi cười đáp ngay rằng:

– Vâng, chúng tôi đã nghe thấy câu đó rồi. Chúng tôi đến đây hôm nay chính là vì việc ấy đó. Cái tráp hiện tôi đã lấy được rồi hôm nay đến đây là chỉ trình cụ rồi vào làm rể đó thôi.

Lưu thái thái nghe nói nét mặt sa xầm ngay lại, mà rằng:

– Sư phụ nói thế thì vô lý quá. Cái tráp đâu, sư phụ đưa đây cho tôi xem.

Lục Bất hòa thượng nghe dứt lời bèn quay lại bảo Chu Tứ cùng Tiêu Thất đứng gần cả đó để lấy cái tráp đưa ra. Hai người nghe nói đều kinh ngạc không tin song cũng chạy cả đến gần để xem Lục Bất xử trí ra sao.

Anh hùng sức chuyển nghìn non,

Thấm đâu chút việc cỏn con ở đời.

Một phen thi thố ra tài,

Rồi cho thiên hạ biết người dở hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.