Kiếm Đàm Bí Kíp

Chương 23 - Công Chúa Lẳng Lơ Đành Thất Vọng

trước
tiếp

Đột nhiên một tiếng cười lạnh từ xa vọng lại :

– Thế gian lại có hạng nữ nhân không biết xấu hổ là gì như vậy sao!

Lời tới người tới, bóng người chớp lên, trước mặt hai người đã sừng sững Triệu Tố Chân mặt đẹp như hoa nhưng lạnh như băng giá.

Súy Chấn Vũ bất giác cười khan nói :

– Biểu muôi, muội tới lâu chưa?

Độc Cô Minh Châu mặt sa sầm, trầm giọng hỏi :

– Ngươi chửi ai?

Triệu Tố Chân nhìn Súy Chấn Vũ lặng lẽ cười nói :

– Ta đến không phải lúc đúng không?

Kế đó nhìn sang Độc Cô Minh Châu lạnh lùng đáp :

– Ai không biết xấu hổ thì ta chửi kẻ ấy!

Độc Cô Minh Châu sắc mặt biến đổi liên tiếp, nhưng không nổi giận lại cười nói :

– A, Triệu đại tiểu thư, ta gọi người là đại tẩu hay là thím Chúc đây?

Hai câu này quả thật làm tổn thương người ta rất nhiều. Gọi là đại tẩu (chị dâu) dĩ nhiên là chỉ vào quan hệ nghĩa huynh nghĩa muội giữa nàng và Súy Chấn Vũ mà nói, còn như hai chữ thím Chúc thì lại không thể nghe nổi. Đó là ý ở ngoài lời, chỉ vào việc Chúc Thiếu Thu toan cưỡng bức Triệu Tố Chân, câu chuyện tai tiếng này nàng cũng đã biết.

Nhưng thật bất ngờ, Triệu Tố Chân nghe xong hai câu nói nửa tàn ác cực điểm ấy lại không chút giận dữ, chỉ có ánh mắt lóe lên tia sáng lạ nói :

– Té ra là tin tức có quan hệ tới hai nhà họ Triệu họ Chúc, là ngươi nói ra.

Độc Cô Minh Châu tựa hồ thoáng sửng sốt nói :

– Thì cứ cho là thế đi! Liệu ngươi làm gì được ta?

– Chẳng làm gì được cả.

Triệu Tố Chân cười một tiếng nói :

– Nhưng đêm nay ngươi đừng có nghĩ tới chuyện trở về.

Độc Cô Minh Châu cũng cười nhạt nói :

– Triệu đại tiểu thư, trước khi việc ngươi giả làm quỷ bị lộ ra, thì cũng có thể giữ được ta lại đây, chứ bây giờ thì chưa chắc đâu.

Súy Chấn Vũ vội nói :

– Biểu muội…

Triệu Tố Chân đang nghiêng người như sắp vọt lên, cười nhạt ngắt lời nói :

– Cái gì? Ngươi đau lòng à?

Độc Cô Minh Châu bĩu môi xì một cái nói :

– Triệu đại tiểu thư, ta không muốn nói những lời quá đáng châm chọc ngươi, nhưng ta không thể không nói rõ cho ngươi biết rằng, ngươi chưa có tư cách gì để ghen tuông với ta đâu!

Súy Chấn Vũ cau mày nói :

– Biểu muội, chúng ta còn rất nhiều chuyện lớn phải làm…

Triệu Tố Chân cười nhạt một tiếng ngắt lời nói :

– Chuyện lớn à? Chuyện bây giờ đây còn lớn hơn cả chuyện lớn nữa!

Ngừng lại một chút, lại giận dữ nói tiếp :

– Súy Chấn Vũ nếu ngươi vẫn còn tự coi là biểu huynh của ta, thì ít nhất ngươi cũng không nên giúp đỡ người ngoài, để ta bắt sống y thị làm con tin để đổi lấy phụ mẫu ta.

Câu nói ấy thật rất hợp lý, vả lại trước mắt đang là một cơ hội thuận tiện hiếm có. Súy Chấn Vũ nhăn nhó chưa kịp đáp, Triệu Tố Chân lại nhìn Độc Cô Minh Châu lặng lẽ cười nói :

– Độc Cô Minh Châu, trong con mắt người thì ta là một kẻ hoa tàn liễu héo, không có tư cách để ghen tuông với ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có là hoa tàn nhụy rữa chăng nữa, thì so với con tiện tỳ đĩ thõa lẳng lơ ai cũng làm chồng được như ngươi, cũng cao sang hơn nhiều!

Độc Cô Minh Châu cười khanh khách duyên dáng đáp :

– Đúng lắm! Độc Cô Minh Châu ai cũng làm chồng được này làm sao cao thượng bằng Triệu đại tiểu thư, vừa làm con dâu, vừa làm dì ghẻ…

Hai người này mồm miệng như gươm, lời lẽ như giáo, lấy hết khả năng mỉa mai ra châm chọc lẫn nhau. Súy Chấn Vũ bối rối nóng nảy đứng bên cạnh thấy xấu hổ lây, trong lúc gấp rút bất giác quát lên một tiếng :

– Im miệng…

Nào ngờ Độc Cô Minh Châu ngữ âm chuyển sang ngọt ngào duyên dáng nói :

– Súy Chấn Vũ đừng nóng nảy thế, có câu “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, các người rốt lại cũng là biểu huynh biểu muội mà. Người đã không muốn nghe những lời chướng tai, thì tôi không nói nữa vậy.

Triệu Tố Chân mặt lạnh như băng, nói luôn :

– Độc Cô Minh Châu, rút võ khí ra!

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Võ khí của ta đã bị biểu huynh ngươi lấy làm lễ vật về sau này rồi. Triệu cô nương nhất định muốn đánh nhau, thì đành phải dùng tay không bồi tiếp vậy.

Triệu Tố Chân hừ lạnh lên một tiếng nói :

– Vậy ta chỉ cần bắt ngươi đã rồi sẽ nói chuyện tiếp.

Sải chân nghiêng người ào một tiếng, đánh luôn một chưởng vào Độc Cô Minh Châu.

Độc Cô Minh Châu lạng người một cái tránh qua phát chưởng, lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm trang, tay trái thuận thế đánh một phát chưởng vào vai phải đối phương. Tứ Tuyệt ma cung vốn lấy bốn môn tuyệt nghệ là cầm, kiếm, quyền, chưởng xưng bá võ lâm. Bây giờ, Độc Cô Minh Châu đang dùng đúng là Thiên Ma chưởng trong bốn tuyệt nghệ, so với Bách Cầm chưởng của Triệu Tố Chân có thể nói là cờ trống ngang nhau khó phân cao thấp.

Hai người này chiêu thức tinh diệu đã khó phân cao thấp, mà công lực nông sâu lại suýt soát như nhau, chỉ thấy bóng người loang loáng, gió chưởng ào ào, trong lúc nhất thời đánh nhau tới mức không chia không gỡ. Lúc ấy Súy Chấn Vũ đứng bên cạnh như cũng đồng ý để Triệu Tố Chân bắt giữ Độc Cô Minh Châu làm con tin đổi lại dì dượng của chàng, nên tuy không ra tay giúp đỡ nhưng cũng không ngăn cản, chỉ chăm chú quan sát cuộc đấu.

Độc Cô Minh Châu vừa đánh vừa cười nói :

– Triệu đại tiểu thư, nếu vị biểu huynh này của cô nươmg không xuống trường giúp đỡ, thì muốn lưu Độc Cô Minh Châu ta lại không phải dễ dàng đâu.

Triệu Tố Chân cười nhạt một tiếng nói :

– Ngươi chờ mà xem.

Trong câu nói đã vút, vút, vút đánh luôn một hơi ba tuyệt chiêu, bức Độc Cô Minh Châu lùi lại năm bước.

Độc Cô Minh Châu cười khanh khách nói :

– Hảo chưởng pháp! Thật không hổ là đệ tử chân truyền của Bách Liễu thần ni!

Ngừng một chút, lại trầm giọng nói tiếp :

– Triệu đại tiểu thư, cô cũng xem ta đây!

Lời phát chiêu ra, cũng liên tiếp đánh luôn ba tuyệt chiêu. Nhưng ba tuyệt chiêu này của nàng ta chỉ bức được Triệu Tố Chân lùi lại một bước, rồi lập tức bị Triệu Tố Chân hóa giải.

Súy Chấn Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy bất giác tự nhủ:

“Tình hình này nếu không phải là Độc Cô Minh Châu còn giấu diếm sát thủ chưa đánh ra, thì rõ ràng nàng ta còn kém Triệu Tố Chân một mức…”

Trong lúc chàng đang xoay chuyển ý nghĩ như chớp, chợt ngẩng đầu quát hỏi :

– Người nào?

Trên ngọn tùng vang xuống một giọng cười đáp :

– Ta.

Súy Chấn Vũ dằn giọng hỏi :

– Ngươi là ai?

Độc Cô Minh Châu sang sảng đáp :

– Súy đại hiệp, đừng hoảng sợ, đó là thị tỳ A Đào của tôi… Này! Triệu đại tiểu thư, ngươi đúng là muốn bắt ta…

Té ra trong lúc phân tâm, suýt nữa nàng ta bị trúng một chưởng phách không của Triệu Tố Chân.

Triệu Tố Chân cười nhạt một tiếng nói :

– Độc Cô Minh Châu, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút, tự động ở lại, không thì, hừ.

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Ta mà không ở lại, cô nương sẽ uống cạn hũ giấm chua, còn nếu ta ở lại, Triệu đại tiểu thư không tức chết mới là lạ…

Soạt, một tiếng cắt ngang câu nói của cô ta, té ra Triệu Tố Chân liên tiếp thi triển tuyệt chiêu, xé rách nửa ống tay áo của cô ta. Độc Cô Minh Châu kinh hãi lui lại ba bước liên tiếp, nhưng miệng vẫn khanh khách cười nói :

– Triệu đại tiểu thư, lịch sự một chút chứ!

A Đào trên ngọn tùng chợt quát lớn :

– Dừng tay!

Triệu Tố Chân tức giận quát :

– Con nha đầu kia, ngươi ra oai với ai đấy?

A Đào cười nhạt một tiếng nói :

– Dĩ nhiên là với phu nhân hai đời nhà họ Chúc nhà ngươi!

Thật đúng là chủ nào tớ nấy, lời nói mỉa của A Đào so ra còn tổn âm đức hơn cả chủ của nàng ta là Độc Cô Minh Châu.

Bao nhiêu căm giận của Triệu Tố Chân chỉ còn biết trút vào Độc Cô Minh Châu, ra đòn liên tiếp. Nhưng Độc Cô Minh Châu tuy võ công kém nàng nhưng chênh lệch không nhiều, nếu muốn chế phục nàng ta thật cũng không phải chuyện dễ.

Súy Chấn Vũ nghe xong không tiêu hóa được, bất giác ngẩng đầu tức giận quát :

– Con nha đầu, ngươi xuống đây!

A Đào cười nói :

– Tại sao ta lại phải xuống?

Tiếp theo giơ tay ra một cái, trong đêm đưa qua đưa lại nói :

– Súy đại hiệp, ngươi nhìn xem cái gì đây?

Tuy là khoảng cách đôi bên cao tới năm trượng, lại là trong đêm tối, nhưng Súy Chấn Vũ nhãn lực rất tốt, đã thấy rõ ràng A Đào vung vẩy một vật to bằng cái trứng bồ câu, tròn tròn đen bóng. Đó chính là Thanh Lân Giới Tử đạn, một độc hỏa khí độc môn của Tứ Tuyệt ma cung. Lần trước, Triệu Tố Chân giả làm nữ quỷ ở Thiên Hạ Đệ Nhất Gia hù dọa Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên, lúc ấy Thời Phùng Nguyên đã toan thi triển loại độc hỏa khí bá đạo tuyệt luân này, nhưng bị Triệu Tố Chân dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai chế phục, Thanh Lân Giới Tử đạn trên mình y cũng chuyển qua tay Triệu Tố Chân, có điều Triệu Tố Chân lại đem giấu nó với viên Tuyết Hồn châu ở một nơi kín đáo, chưa từng sử dụng.

Súy Chấn Vũ vừa nhìn thấy trong lòng thầm hoảng sợ, song ngoài mặt chàng lại bĩu môi xì một cái nói :

– Một viên đạn tròn tròn nhỏ tí ấy mà cũng đem dọa người!

Độc Cô Minh Châu sang sảng cười nói :

– Đừng có dối trá nói lấy được, Súy đại hiệp, người là kẻ cao minh, chắc đã nhận ra Thanh Lân Giới Tử đạn, vật báu trấn sơn độc môn của bản cung…

– Ngươi định đôi bên cùng chết à?

Độc Cô Minh Châu nói :

– Tới lúc cần thiết, cũng chẳng mong gì hơn.

Tiếp theo lại lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Chỉ cần Súy đại hiệp ngươi không ra tay! Ta tin chắc có thể rút lui an toàn, dĩ nhiên cũng chẳng cần phải lãng phí một vật báu như vậy!

Súy Chấn Vũ cười nhạt nói :

– Độc Cô cô nương, chuyện Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên trước đây cô đừng có quên! Bốn năm trượng cao lặt vặt thế này, chẳng lẽ Súy mỗ ta không lên được à?

Độc Cô Minh Châu cười nói :

– Vậy sao ngươi không ra tay chế phục con nha đầu kia đi?

Súy Chấn Vũ nói :

– Ta không thèm ra tay với một con nha đầu, ta cũng không tin là ngươi lại đến nỗi giở hạ sách đôi bên cùng chết…

Chàng nói chưa dứt lời, Độc Cô Minh Châu lại suýt bị Triệu Tố Chân đánh trùng một chưởng. Lúc ấy Triệu Tố Chân cũng lớn tiếng quát :

– Con tiện tỳ, ngươi còn không bó tay chịu trói, hay là muốn ta phải dùng sát thủ đấy!

Độc Cô Minh Châu cười nhạt nói :

– Huênh hoang thì có làm cái gì, có bao nhiêu trong rương cứ dốc cả ra đi!

Súy Chấn Vũ cao giọng gọi lớn :

– Hai vị hãy tạm dừng tay nghe ta nói một câu!

Chàng không lên tiếng gọi còn tốt, vừa gọi xong câu ấy thì Triệu Tố Chân lại xoay tít xông vào tấn công như điên cuồng. Súy Chấn Vũ bất giác cau mày gọi :

– Biểu muội, xin dừng một chút, bàn bạc không xong sẽ đánh cũng không muộn mà!

Triệu Tố Chân giận dữ nói :

– Bàn bạc không xong ta cứ bắt yếu nhân của ngươi đã.

Súy Chấn Vũ quát sang sảng :

– Dừng ngay!

Tiếng ngay vừa buông ra, Triệu Tố Chân vội đánh hờ một chiêu, nhảy lui ra khỏi vòng chiến. Độc Cô Minh Châu giơ tay vuốt lại mái tóc đen mướt rối tung trên đầu, bĩu môi xì một tiếng nói :

– Nghe các người nói, cứ như Độc Cô Minh Châu ta đã là miếng thịt trên thớt của các ngươi rồi ấy! Có điều, ta mà phải chết, các người ai cũng đừng nghĩ tới chuyện được toàn thây!

Triệu Tố Chân không kìm được nụ cười nói :

– Từ cổ gian nan duy một chết, ngươi bỏ được thế gian đẹp đẽ này, tự nguyện đôi bên cùng chết sao?

Súy Chấn Vũ cười khổ nói :

– Hai vị đừng cãi vã nữa, Độc Cô cô nương, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau được không?

Độc Cô Minh Châu chậm rãi nói :

– Tôi đang chờ nghe đây.

Súy Chấn Vũ nghiêm trang đáp :

– Độc Cô cô nương, trước tiên ta phải đặc biệt nói rõ, việc giải thoát cho phu thê Triệu đại hiệp là việc quan trọng bậc nhất của bọn ta. Trước mắt, cô nương là con tin thích hợp nhất để trao đổi, nếu cô nương ở vào địa vị ta thì có chịu bỏ qua cơ hội này không?

Độc Cô Minh Châu cười duyên nói :

– Đúng vậy, ta sẽ không bỏ qua, mà ta nghĩ cũng chẳng ai bỏ qua cả.

– Cô nương hiểu rõ chuyện ấy là tốt rồi.

Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói tiếp :

– Vậy thì tại hạ theo nguyên tắc không làm tổn thương hòa khí đôi bên, cô nương tự động lưu lại đây, cho A Đào về báo lại để quý cung sai người đưa phu thê Triệu đại hiệp tới đây trao đổi, không biết ý cô nương thế nào?

Độc Cô Minh Châu lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Súy đại hiệp, nói thật người biết nhé! Cách ấy không được đâu. Giả như người có bắt được cả gia phụ làm con tin đi chăng nữa, cũng không có cách nào đổi được phu thê Triệu đại hiệp đâu.

Súy Chấn Vũ, Triệu Tố Chân hai người bất giác giật mình, đồng thanh hỏi :

– Nói như thế là ý gì?

Độc Cô Minh Châu chậm rãi nói :

– Một câu nói đơn giản như vậy mà các người cũng không hiểu được, lại còn phải chờ giải thích nữa à?

Triệu Tố Chân hừ lạnh một tiếng nói :

– Bịa đặt vu vơ!

Độc Cô Minh Châu lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Thì cứ cho là bịa đặt vu vơ đi! Xin chào!

Ngẩng đầu trầm giọng gọi một tiếng :

– A Đào, đi!

Dư âm của tiếng đi chưa dứt, hai người đã song song phi thân ra ngoài rừng tùng, chạy đi như bay.

Súy Chấn Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao nhấp nháy xa xa, lông mày nhăn tít nói :

– Biểu muội, chỉ mong là cô nàng bịa đặt vu vơ.

Triệu Tố Chân nói :

– Còn nghi ngờ gì nữa chứ, rõ ràng nàng ta sợ ta cương quyết bắt làm con tin, mới cố ý bịa đặt ra để đánh lạc hướng.

Súy Chấn Vũ thở dài một tiếng nói :

– Chỉ mong là như vậy, chứ nếu không thì hậu quả rất là nghiêm trọng.

Đúng vậy, nếu quả cho dù bắt được Độc Cô Lam cũng không thể đổi lấy phu thê Triệu Nguyên Lượng thì chỉ có hai khả năng, một là phu thê Triệu Nguyên Lượng không còn sống trên đời, hai là trong những người đứng đầu Tứ Tuyệt ma cung đã có thay đổi quan trọng. Song dù là khả năng nào đi nữa, thì đứng về phía quần hiệp mà nói, cũng là một chuyện nghiêm trọng phi thường.

Triệu Tố Chân vốn là người thông tuệ, mới rồi chỉ vì trong lòng nàng bị giằng xé, nhất thời không nghĩ được chuyện gì, cũng không kịp cân nhắc, nhưng Súy Chấn Vũ vừa nói lướt qua một câu, cũng lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi, chăm chú nhìn Súy Chấn Vũ hỏi :

– Biểu ca, nếu đó không phải là lời bịa đặt vu vơ thì có thể là chuyện gì?

Súy Chấn Vũ nghiêm trang nói :

– Trước khi sự thật chưa rõ ràng, tốt nhất chúng ta cũng đừng đoán mò để tránh hoang mang sợ sệt.

Triệu Tố Chân khe khẽ gật đầu, Súy Chấn Vũ nói qua chuyện khác :

– Biểu muội, sao muội lại quay lại…

Triệu Tố Chân bĩu môi cười khẩy nói :

– Làm phá ngang chuyện tốt đẹp của ngươi, đúng không? Được ta đi ngay đây!

Nói chưa dứt lời, thân người đã chớp một cái, lao đi vun vút.

Súy Chấn Vũ cao giọng gọi :

– Biểu muội, muội sao thế, xin chờ một chút đã!

Có điều tiếng kêu của chàng chỉ được trả lời bằng một tiếng hừ lạnh từ xa truyền âm vọng lại. Súy Chấn Vũ không kềm được lắc đầu cười gượng nói :

– Tâm tình của các cô gái này, thật là thay đổi nhanh quá…

Nói xong cũng vươn người vọt lên, mất hút trong bóng đêm dày đặc.

Đêm ấy, Súy Chấn Vũ cùng quần hiệp trong khách điếm Bình An ở trấn Thảo Điếm tiến hành một cuộc họp bí mật, nhận định tình thế trước mắt và đặt ra kế sách hành động sắp tới, sắp xếp lại các công việc bí mật. Mờ sáng hôm sau, quần hiệp đều phân tán ra làm nhiều nhóm nối nhau lên đường. Chỉ còn một mình Súy Chấn Vũ trong khách điếm Bình An.

Vào khoảng giờ Thìn, Súy Chấn Vũ đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị rời khách điếm thì một văn sĩ trung niên mặc áo xám không râu lặng lẹ bước vào phòng không gây một tiếng động, hướng về chàng ôm quyền khom người nói :

– Súy đại hiệp, xin bỏ ra chút thời giờ quý báu.

Súy Chấn Vũ thoáng kinh ngạc hỏi :

– Các hạ có gì dạy bảo?

Trong câu nói cũng chăm chú quan sát đối phương. Chỉ thấy người ấy tầm vóc trung bình, vẻ mặt anh tuấn, hai hàng lông mày xếch kéo dài đến chân tóc, hai con mắt trong suốt như nước hồ thu nhưng đen trắng phân minh, bề ngoài như một thư sinh du học, lưu lạc chốn quê người, song trong lúc ánh mắt di động thì lộ ra một vẻ phiêu dật xuất thần, tiêu sái thoát tục, có điều, nhìn từ góc độ nào, cũng chẳng có vẻ gì là một nhân vật trong võ lâm.

Văn sĩ áo xám ấy lặng lẽ cười nói :

– Thật không dám nhận hai chữ dạy bảo, nhưng tại hạ tới đây lần này, quả thật cũng có mục đích.

Mở cửa thấy núi, ý tứ câu nói thật vô cùng rõ ràng.

Súy Chấn Vũ lấy lại vẻ mặt nghiêm trang nói :

– Xin mời ngồi.

Tiếp theo đích thân đi pha một chén trà thơm bưng tới, rồi ngồi xuống tiếp khách, chăm chú nhìn vào đối phương hỏi :

– Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh là gì?

Văn sĩ áo xám thần sắc chợt ảm đạm, thở dài một tiếng nói :

– Lòng đau vô tận hờn vô tận, một kiếp hư danh để lụy người, tên họ của tại hạ không nói cũng được mà.

Súy Chấn Vũ nhíu mày nói :

– Các hạ đã không muốn nói rõ tên họ, Súy mỗ cũng không dám cưỡng ép. Có điều, trong việc xưng hô giữa chúng ta rất là…

Văn sĩ áo xám ngắt lời khẽ nói :

– Vậy thì Súy đại hiệp cứ gọi ta là Mạch Sinh nhân (người lạ) hoặc là Thặng nhân (người thừa) cũng được.

Ngừng lại một chút, hạ giọng hỏi :

– Súy đại hiệp đang chuẩn bị cải trang để lên thám thính phái Võ Đang phải không?

Súy Chấn Vũ cười cười nói :

– Làm sao các hạ biết được?

Văn sĩ áo xám cười bí ẩn nói :

– Tại hạ không những biết Súy đại hiệp định đi đâu, mà còn biết cả việc Phương đại hiệp cùng hai vị cô nương họ Triệu đến nữa kìa, Súy đại hiệp có tin không?

Súy Chấn Vũ trong lòng thầm kinh hãi, nhưng ngoài mặt chậm rãi đáp :

– Các hạ quả thật là đã bí ẩn, lại cao minh!

Văn sĩ áo xám thở dài một tiếng nói :

– Các hạ không cần khiêm tốn quá đáng.

Súy Chấn Vũ nói :

– Đã biết được hành tung của bọn ta, ắt đêm hôm qua đã nghe lén được bọn ta nói chuyện. Súy Chấn Vũ ta thật không dám tự khen mình, nhưng ngươi có thể nghe trộm bọn ta nói chuyện mà không bị phát hiện thì phóng mắt nhìn suốt cả võ lâm hiện nay cũng không có được bao nhiêu người đâu!

Văn sĩ áo xám nghiêm trang nói :

– Súy đại hiệp lần này lên Võ Đang, có phải để dò xét hành tung của phu thê Tùng viên chủ nhân Triệu Nguyên Lượng không?

Súy Chấn Vũ gật đầu nói :

– Có thể nói như vậy.

Tiếp đó nhìn chằm chằm vào đối phương hỏi :

– Các hạ sao lại tò mò như vậy?

– Tại hạ không phải là tò mò, chẳng qua để mượn lời cho các hạ biết trước là chuyến đi này vất vả nhưng không có kết quả gì đâu.

– Lời ấy của các hạ là có ý gì?

– Tại hạ cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ dám quả quyết rằng chuyến đi này của Súy đại hiệp chẳng thu lượm được gì, bởi vì, tại hạ đối với những việc lớn bí mật có quan hệ đến tình hình võ lâm trước mắt thì có thể tự tin là đều có biết qua loa, thế mà trong việc có quan hệ với hành tung của phu thê Triệu đại hiệp thì thủy chung chưa biết được chút gì.

Súy Chấn Vũ trầm tư nói :

– Mặc dù ta đối với lai lịch và lập trường của các hạ đều không thể không nghi ngờ, nhưng ta tin các hạ nói thật.

– Cám ơn ngươi đã tin tưởng.

Văn sĩ áo xám nghiêm trang nói tiếp :

– Súy đại hiệp, tại hạ trong lời nói việc làm hoặc giả có chỗ khó hiểu, chứ lập trường thì tuyệt đối là bạn chứ không phải là thù của Súy đại hiệp. Nếu không đêm hôm qua, bọn Súy đại hiệp không dễ dàng đi được khỏi rừng tùng như vậy đâu.

Súy Chấn Vũ lộ vẻ ngạc nhiên mất một lúc, mới chăm chú nhìn đối phương hỏi :

– Đêm qua trong rừng tùng, chính các hạ ngươi ẩn núp truyền âm chỉ giáo cho Triệu tam tiểu thư phản hồi giữ được thế hòa sao?

– Súy đại hiệp không tin ư?

– Đương nhiên ta tin, đồng thời ta còn xin trân trọng cảm ơn các hạ!

Súy Chấn Vũ nói xong chắp tay bái tạ.

Văn sĩ áo xám vừa đứng dậy đáp lễ, vừa cười nói :

– Không dám, chút công lao nhỏ mọn ấy, có đáng cái gì.

Đôi bên lại ngồi xuống ghế xong, Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn đối phương hỏi :

– Các hạ đã có thể giải phá được chiêu thức võ công của Tư Mã Đan, dĩ nhiên cũng biết lai lịch võ công của y…

Văn sĩ áo xám ngắt lời cười nói :

– Những điều có liên quan đến lai lịch võ công của Tư Mã Đan thì võ lâm hiện nay, kể cả nhóm Võ lâm Tam thánh của lệnh sư, cũng chưa chắc đã có ai biết.

Câu này rõ ràng là không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.

Súy Chấn Vũ thoáng vẻ trầm ngâm nói :

– Các hạ đánh giá Tư Mã Đan là người thế nào?

Văn sĩ áo xám nói :

– Về mức độ nguy hiểm thì không kém gì Độc Cô Lam.

– Vậy thì, với sự cao minh ấy, các hạ cũng nguyện ý đứng vào hàng ngũ trừ ma vệ đạo trong võ lâm chứ?

– Súy đại hiệp định xô người xuống nước à?

Súy Chấn Vũ bất giác chau mày nói :

– Chẳng lẽ, chuyến này các hạ tới đây chỉ để làm ta chán nản không muốn lên núi Võ Đang thôi sao?

– Hoàn toàn ngược lại.

Văn sĩ áo xám cười nói :

– Súy đại hiệp, chuyến này tại hạ tới đây, là để khuyến khích ngươi, cũng là để bồi tiếp ngươi lên núi Võ Đang.

– Tiểu nhân xin nghe lời cao luận.

– Tuy tại hạ quả quyết chuyến này Súy đại hiệp lên núi Võ Đang dò xét hành tung của phu thê Triệu đại hiệp sẽ hoàn toàn công cốc, nhưng về mặt khác, chắc lại có thu hoạch lớn lao.

– Câu về một mặt khác của các hạ là chỉ vào chuyện gì vậy?

– Súy đại hiệp, hiện tại quanh vùng Võ Đang này mây gió tụ họp, cao thủ các môn phái đông đặc mà còn có những người ở nơi xa tiếp tục kéo về nữa, ngươi có biết là vì sao không?

– Chẳng lẽ không phải là do Độc Cô Lam ẩn mặt bày ra, âm mưu hà hơi khuấy sóng hay sao?

– Sai rồi.

Văn sĩ áo xám nghiêm trang đáp :

– Tại hạ dám nói chắc rằng người ẩn mặt giở trò ma này nhất định không phải là Độc Cô Lam.

Súy Chấn Vũ chăm chú nhìn đối phương hỏi :

– Vậy thì Độc Cô Lam phất cờ gióng trống, lại phái cả nghĩa nam nghĩa nữ lên núi Võ Đang trước là để làm gì?

– Súy đại hiệp, Độc Cô Lam cũng chỉ là một trong những kẻ mắc lừa mà thôi…

– Các hạ, núi Võ Đang hiện nay đã thành một trong những căn cứ địa của Độc Cô Lam, thử nghĩ ai lại dám khinh dị vuốt râu hùm, giở trò ma ngay giữa căn cứ của Độc Cô Lam?

Văn sĩ áo xám gật đầu nói :

– Đúng thế, buổi đầu tại hạ cũng có ý nghĩ ấy, nhưng sự thật thắng hùng biện. Vả lại tối đa là đến canh ba đêm mai, đã chứng minh được lời nói của tại hạ rồi!

Súy Chấn Vũ hỏi :

– Các hạ đã biết kẻ ẩn mặt gây ra trò ma là ai rồi à?

Văn sĩ áo xám nói :

– Tuy tại hạ đã ngờ ngợ trong lòng, nhưng bây giờ nói ra thì quá sớm, chúng ta cứ chờ sự thật chứng minh vậy!

Tiếp theo đứng dậy cười nói :

– Súy đại hiệp, làm phiền người quá, canh ba đêm mai, tại hạ ở trên ngọn cổ thụ tại phía đông Thiên Trụ phong tức điện Kim Đỉnh chờ ngươi.

Súy Chấn Vũ gật gật đầu nói :

– Được rồi, tại hạ sẽ tới đúng giờ.

Văn sĩ áo xám hướng về chàng ôm quyền chào một cái, xoay người rời khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.