Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 115 - Tranh Đoạt Hạng Nhất

trước
tiếp

Đì đùng!

Tia chớp huyết hồng sắc lấp lánh, Lý Vân khóe miệng rỉ máu, rơi khỏi bình đài.

Mông Trùng Kinh điện quyền càng ngày càng lợi hại.

Dịch Thanh nhìn thấy màn này, trong lòng thầm nghĩ.

Mông Trùng xuống đài, Diệp Trần và Tiêu Dã lên đài.

– Muốn khiêu chiến Mông Trùng, phải qua được ải của ta trước đã.

Tiêu Dã thân trên uốn lượn, ánh sáng xanh mờ lập lòe, hai cánh tay chân khí vươn ta từ bả vai, một thanh một lục, cánh tay thanh sắc hơi hư ảo, lúc sắc có khí lưu bốc lên, như ngọn lửa thiêu đốt.

Tựa hồ như một người khổng lồ, Tiêu Dã bước từng bước lớn về phía Diệp Trần, một quyền đánh qua.

– Bá đạo hoành hành!

Không như mọi người tưởng tượng, Diệp Trần không dùng kiếm kĩ phản kháng, tay trái nắm quyền, hắc quang lấp lánh, một quyền nghênh đón.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Trước ánh mắt khó tin của Tiêu Dã, cánh tay chân khí thanh sắc gãy thành từng khúc, hóa thành nguyên khí thuần túy, dung nhập vào trong không khí, tan biến vô hình.

– Bại cho ta!

Tiêu Dã không lùi không nhường, cánh tay chân khí lục sắc cường đại hơn tấn công ngay sau đó, định đánh thẳng vào mặt Diệp Trần.

Diệp Trần quát lạnh một tiếng:

– Độc bá nhất phương!

Ầm ầm!

Một quyền xuất ra hắc quang bạo phát, khí lưu sau lưng như bị cuốn vào trong một quyền này, cảnh tượng này thật giống Đại thế của Thiết Phong, toàn lực va chạm với cánh tay chân khí thanh sắc của Tiêu Dã.

Bịch, bịch, bịch …

Tiêu Dã liên tục lùi lại mười bước, cánh tay chân khí thanh sắc có dấu hiệu vỡ nát, nội tâm hắn cảm thấy quả thực khiếp sợ, phải biết rằng cánh tay chân khí thanh sắc này đã tiến giai rồi, uy lực chắn chắn ko phải nghi ngờ, vậy mà lại không ngăn được một quyền trực tiếp của đối phương, thế này còn đánh đấm gì nữa?

Thu cánh tay chân khí thanh vào trong cơ thể, Tiêu Dã khoát khoát tay nói:

– Không đánh, không đánh nữa, ngươi lợi hại.

Nói xong quay người đi xuống đài.

– Chỉ cần đánh bại Dịch Thanh sư huynh, thì sẽ trở thành đối thủ của Mông Trùng sư huynh và Diệp Trần sư huynh.

– Dịch Thanh sư huynh có lẽ không phải đối thủ của Diệp Trần sư huynh, hắn không phải thua dưới tay Thiết Phong sư huynh sao.

– Cũng đúng, năm nay nếu như Mông Trùng sư huynh lại đạt hạng nhất có lẽ chẳng còn biết thưởng gì, dù sao lần trước đã thưởng cho hắn một cuốn địa cấp sơ giai quyền pháp Kinh điện quyền, nhưng nếu như Diệp Trần sư huynh giành hạng nhất, bí tịch địa cấp sơ giai chắc chắn chạy không thoát.

Trong những tiếng nghị luận của mọi người, cuộc thi tiếp tục tiến hành.

Kì thực trước mắt, thứ hạng vẫn chưa xác định, nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng, hạng nhất và hạng nhì nếu như không có gì bất ngờ sẽ là Mông Trùng và Diệp Trần, hạng ba đến hạng năm có lẽ Thiết Phong, Tiêu Dã, Dịch Thanh ba người, hạng sáu đến hạng chín là Chu Nhược, Lý Vân, Lý Cuồng và Bùi Thiếu Khanh, Thu Nhược Đồng xếp cuối cùng.

Trận thứ nhất, Lý Vân bại dưới tay Lý Cuồng.

Trận thứ hai, Bùi Thiếu Khanh bại dưới tay Chu Nhược.

Trận thứ ba, Dịch Thanh bại dưới tay Tiêu Dã.

Trận thứ chín, Mông Trùng lên đài.

Thiết Phong lắc lắc đầu,

– Ta không phải đối thủ của hắn, bỏ quyền!

Ầm!

Quảng trường võ đạo nhất thời nóng bừng, Thiết Phong bỏ quyền, có nghĩa Mông Trùng sẽ quyết đấu sớm với Diệp Trần, đây sẽ là trận đấu đỉnh phong nhất hôm nay, trận đấu mà mọi người chờ đợi nhất.

Trên ghế khách quý phía Đông ngồi một hàng thiếu niên nam nữ, người lớn tuổi nhất mười tám tuổi, người nhỏ nhất chỉ có mười sáu mười bảy, y phục trên người không giống nhau, nhưng trên tay áo đều có hoa văn đặc thù của Lưu Vân Tông.

Khí tức trên người họ thuần túy hạo đại, gần một nửa có thể đối kháng cùng Huyết ảnh đao Mông Trùng, một vài người thậm chí còn vượt xa Mông Trùng, ngồi trên đó, chuyện trò vui vẻ, không hề bị không khí xung quanh ảnh hưởng, mang lại cho người ta cảm giác áp bách thâm bất khả trắc.

– Kinh Tuyệt, ngươi nói hai người này ai sẽ chiến thắng?

Trong đó, một thiếu niên tướng mạo thanh tú hỏi thiếu niên thần sắc băng lạnh bên cạnh.

Thiếu niên băng lạnh lạnh nhạt nói:

– Nhàm chán!

Thiếu niên thanh tú cười khổ,

– Sao phải lạnh nhạt vậy!

Quay đầu, hắn lại hỏi thanh niên áo lam,

– La sư huynh, huynh nói sao?

Thanh niên áo lam chính là Lưu Vân Tông nhị đệ tử La Hàn Sơn, hắn cụp mi mắt, suy tư một lúc nói:

– Ta cảm thấy sẽ là Diệp Trần!

– Ồ, tại sao vậy?

Một người khác bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc.

La Hàn Sơn nói

– Mông Trùng mang lại cho người ta cảm giác giống như một thanh đao nhọn, vô kiên bất tồi, chỉ là cứng quá dễ gãy, thậm chí còn không đẹp, Diệp Trần thì ngược lại, hắn giống như một mặt hồ lớn, thâm bất khả trắc, từ đầu cuộc thi đến giờ, luôn luôn tỏ ra bình tĩnh, cho nên ta đoán, hai người nếu lên nhất định sẽ là trường chiến, và ngươi duy trì được lâu hơn sẽ là Diệp Trần. Đương nhiên, suy đoán vẫn là suy đoán, không thể coi là thật, muốn biết ai thắng ai thua, còn phải xem trận đấu sắp tới.

Thiếu niên thanh tú cười nói:

– Năng lực phân tích của La sư huynh bao giờ cũng mạnh, nhưng ta cũng nghĩ như vậy, hai người họ ai thắng ai thua, quan trọng là xem sau này.

Thiếu nữ áo trắng ngồi ở hàng ghế thứ tám đột nhiên lên tiếng:

– Mông Trùng thua chắc.

Thiếu nữ ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tuổi có phần lớn, y phục thêu đầy hoa mai trắng chế nhạo nói:

– Từ Tĩnh, lần đầu tiên thấy ngươi lên tiếng đánh giá!

Từ Tĩnh không nói.

Những người khác cũng nhìn Từ Tĩnh với ánh mắt dị thường, có bức bách, có bội phục, đối phương năm ngoái mới trở thành đệ tử hạch tâm, vậy mà năm nay đã leo lên hạng tám, hơn nữa xem ra, đối phương vẫn còn dư lực, vẫn chưa chạy nước rút, nếu không ngũ cường cũng không thành vấn đề.

Đệ tử nội môn người dưới hàng ghế khách quý thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn, bụng nhủ nhầm: Vị trí này dành cho đệ tử hạch tâm, có một ngày mình được ngồi lên vị trí đó thì vinh quang biết mấy.

Mười bình đài thì năm cái đã bị hủy.

Diệp Trần và Mông Trùng lựa chọn bình đài nhìn có vẻ ổn nhất, nhìn đối phương không chớp mắt.

Xùy!

Trường đao xuất vỏ, Mông Trùng phát động công kích trước, đao mang huyết hồng sắc chém vỡ không khí, bổ xuống Diệp Trần.

Choang!

Diệp Trần không biết xuất kiếm từ lúc nào, vung ra một đường chặn đứng đao mang.

– Nhận thêm mười kiếm của ta, Mông Trùng thần thái cuồng phóng, trường đao trong tay như một con ngựa hoang, điên cuồng chém ra, đao mang huyết hồng tung hoành bừa bãi, tràn ngập khắp nơi.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh….

Trong nháy mắt, cả bình đài đầy những kiếm khí sáng loáng và đao mang huyết hồng sắc, nhân ảnh đã hoàn toàn bị che phủ, mắt thường không thể nhìn thấy được.

Ba, ba!

Hai nhân ảnh bay ngược ra ngoài, một lần nữa giằng co.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.