Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 140 - Tập Hợp Thiên Tài Chín Nước

trước
tiếp

Rời ánh mắt khỏi nhóm Phỉ Thúy Cốc, con ngươi Diệp Trần hơi co lại.

Nhiều thanh niên cao thủ quá.

Trong hàng trăm thanh niên đệ tử của các đại tông môn, tựa hồ đều là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi, hơn tám mươi phần trăm là chuẩn cấp bậc công tử Thiên Phong Quốc, năm phần trăm là ngoài cấp công tử, trong đó vài chục người nhìn cường đại không kém gì Lâm Kì, rõ ràng là nhân vật có cấp bậc tương đương Bắc Tuyết công tử.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ khiến Diệp Trần kinh ngạc, Diệp Trần kinh ngạc là, Bão Nguyên Cảnh cấp bậc thanh niên cao thủ không hề ít, nhìn lướt qua đã phát hiện sơ sơ bảy tám người, còn một vài người khẳng định vẫn chưa đến.

La Hàn Sơn sắc mặt ngưng trọng nói:

– Diệp sư đệ, lần này chúng ta vào Thiên Mộng cổ địa, phải cần thận một chút, Tiềm long bảng đến rất nhiều thanh niên cao thủ.

– Cao thủ Tiềm long bảng?

Diệp Trần nhíu mày, hắn nhớ Tiềm long bảng khóa trước, Trang Phỉ đứng số sáu mươi tám, đương nhiên, lúc đó hắn vẫn chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi.

La Hàn Sơn nói:

– Tiềm long bảng khóa trước, trừ ngũ cường0 tất cả đề là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, ngũ cường là Bão Nguyên Cảnh hậu kì sơ kì, thập cường là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong, tam cường là Bão Nguyên Cảnh trung kì, họ đại diện cho giới thanh niên Nam Trác Vực, thực lực thậm chí còn mạnh hơn, đáng sợ hơn các tiền bối cao thủ, nhất là tam cường, nghe nói thực lực không hề thua kém ngũ đại tông chủ Thiên Phong Quốc chúng ta.

– Tam cường thực lực không thua kém ngũ đại tông chủ?

Không chỉ Diệp Trần, đến Chu Mai và Từ Tĩnh đều biến sắc, hướng ánh mắt về phía La Hàn Sơn, suốt mười năm qua, hắn là người duy nhất trong Lưu Vân Tông tham gia cuộc thi Tiềm long bảng. Mặc dù cuối cùng vẫn bị đào thải.

La Hàn Sơn gật gật đầu,

– Chưa được xem Tiềm long bảng thi đấu, các ngươi không thể biết được họ cường đại đến thế nào đâu, thập cường Tiềm long bảng có tư cách xưng là yêu nghiệt Nam Trác Vực, tam cường đã có thể cạnh tranh danh hiệu bất thế thiên tài, nếu có đại vận khí và đại kì ngộ, tương lại tiến nhập Linh Hải Cảnh thậm chí Sinh Tử Cảnh đều có khả năng, là thế hệ đỉnh thịnh nhất Nam Trác Vực trong suốt một trăm năm qua, ta nói không thua kém ngũ đại tông chủ Thiên Phong Quốc vẫn là việc của nửa năm trước, bây giờ không ai biết họ đã đạt đến trình độ nào.

Chu Mai tính tình không tệ, thân là đại sư tỷ nhưng không hề thể hiện thái độ của một đại sư tỷ, chỉ là ngôi trên vị trí đó, ít nhiều mang chút ngạo khí, nghe vậy không khỏi nhíu mày.

– Bây giờ nói các ngươi cũng không tin, nhưng các ngươi phải biết, tam cường Tiềm long bảng là ba đại quốc gia đến từ Nam Trác Vực, thiên phú ngộ tính tuyệt, võ học tu luyện tốt hơn chúng ta gấp mấy lần, tài nguyên chưa bao giờ thiếu, từ ba phương diện đó có thể tưởng tượng ra thực lực của họ.

So với họ, thực lực của mình bây giờ vẫn còn quá kém!

Diệp Trần khẽ thở dài, hỏi:

– La sư huynh, lần này Tiềm long bảng đến những cao thủ nào?

Ánh mắt dừng lại chỗ đám người phía Đông, La Hàn Sơn nói:

– Mặc y phục màu huyết viền vàng là Thất phẩm tông môn Đà La Tông Tà Huyết Tông đại sư đệ Cưu Vô Huyết, năm nay hai mươi hai tuổi, xếp hạng năm mươi tư Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Nhất đao vô huyết”, nghe nói một năm trước đã trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh, sớm hơn cả Trang Phỉ, đao pháp cũng giống biệt hiệu, giết người không thấy máu, quyết đoán tàn nhẫn.

Diệp Trần nhìn theo ánh mắt La Hàn Sơn, bảy trăm mét về hướng Đông, trong vòng vây bảo vệ của bảy đệ tử huyết y là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, hắn mặc một bộ y phục màu huyết viền vàng, dáng người cao gầy, trong vẻ ngoài cao quý ấy vẫn có một chút tà khí và sát khí, khí tức nguy hiểm dị thường.

– Người này đáng sợ quá!

Linh hồn lực của Diệp Trần kinh nhân, phán đoán bản lĩnh khí tức rất giỏi, chỉ cần liếc qua là biết Cưu Vô Huyết thâm bất khả trắc còn trên cả Trang Phỉ, nếu như nói Trang Phỉ là một con hổ uy mãnh thì Cưu Vô Huyết chính là một con cự mãng ẩn nấp trong hồng hoang, chỉ cần hắn động công kích, chính là lúc kẻ thù mất mạng.

Sợ làm cho Cưu Vô Huyết chú ý, La Hàn Sơn rất nhanh di chuyển ánh mắt, dừng lại ở nhân vật thứ hai phía Đông Bắc,

– Người này tên Nguyên Hoành Ưng là đại đệ tử của Đà La Quốc thất phẩm tông môn Thiên Ưng Bảo, năm nay hai mươi ba tuổi, xếp hạng năm mươi chín Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Sát thủ ưng”, thực lực không thua kém Cưu Vô Huyết, tâm tính thập phần hung tàn, Cưu Vô Huyết là vì giết người mà giết người, hắn là vì thích mà giết người, hai tên đều là ma vương giết người, nghe nói số người chết trong tay chúng nhiều không đếm xuể, bây giờ cũng là Võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Lần này Diệp Trần có thể nhìn thấy ngay vị trí nơi Nguyên Hoành Ứng đang đứng, không phải đối phương tu vi cao hơn Cưu Vô Huyết, trên thực tế còn thấp hơn một chút, chỉ là ám khí tán phát từ người đối phương quá đậm, thế nào cũng không giấu được, Chân Linh Đại Lục có một câu nói cổ, giết địch một ngàn, sát khí doanh dã, ý là sát khí nặng đến nỗi tràn khắp núi đồi, sát địch một vạn, sát khí sẽ chuyển hóa thành ám khí, ám khí không chỉ tăng gia lực chiến đấu, mà còn có thể áp bách đối thủ trên phương diện tinh thần, Lưu Vân Tông chỉ có Mông Trùng là đệ tử đã từng giết chết một ngàn người, thực lực của hắn không cao hơn những người khác, nhưng sát khí trên người khiến đao pháp của hắn tràn đầy sát khí, một đao là có thể giết chết kẻ địch, chỉ là bây giờ so với Nguyên Hoành Ưng, giống như một chú gà nhỏ gặp phải chim ưng, căn bản không cùng một tầng thứ.

Xoa xoa mũi, Diệp Trần thầm nghĩ: Đây mới là cuồng ma giết người chân chính, giết hơn một vạn người! Nhưng Cưu Vô Huyết cũng không kém, sát khí trên người đã có xu hướng chuyển hóa thành ám khí, trên tay có lẽ cũng phải dính máu của sáu bảy ngàn người!

Kìm lòng không được, Diệp Trần cười khổ một tiếng, đến bây giờ số người chết trong tay hắn không quá năm mươi, trong đó tuyệt đại bộ phận là trảm sát trong lúc làm nhiệm vụ.

Bị Diệp Trần quan sát, Nguyên Hoành Ưng quay đầu lại, nhếch miệng cười, hàm răng trắng bóng phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến người ta không khỏi rùng mình.

Kêu lên một tiếng khe khẽ, La Hàn Sơn, Chu Mai hai người sắc mặt hơi tái, sát khí của đối phương thực sự quá nặng, cho dù chỉ là liếc nhìn cũng mang đến cho người ta cảm giác như đang bị thi sơn huyết hải trùng kích, người nào định lực không tốt, nói không chừng sẽ thổ ra một ngụm huyết, nếu không để nó trầm tích trong cơ thể, đả thương tâm thần còn nghiêm trọng hơn.=

Kì lạ là, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đánh sợ của đối phương, Từ Tĩnh không hề phản ứng, mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lãnh đạm ban đầu.

Về phần Diệp Trần, lĩnh ngộ kiếm ý hắn không đả thương người khác thì thôi, muốn dùng sát khí đả thương hắn khác gì nằm mơ, phải biết kiếm ý vừa xuất, vạn tà bất xâm, có thể chém đứt hư vô chi niệm.

Nguyên Hoành Ưng hơi kinh ngạc, trong bốn người chỉ có hai người bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, hai người còn lại không hề hấn gì, ít nhiều còn con át chủ bài chưa lật, chỉ là hai người này rõ ràng là Ngưng Chân Cảnh hậu kì cảnh giới.

Hắc hắc!

Những kẻ như vậy giết mới thú vị, Nguyên Hoành Ưng nhếch miệng cười thầm, một lúc lâu sau, La Hàn Sơn mới ổn định lại tâm thần, không dám nhìn Nguyên Hoành Ưng nữa, mà tiếp tục giới thiệu cho Diệp Trần những thanh niên cao thủ Tiềm long bảng còn lại.

– Thái Nguyệt Dao, đại đệ tử của Đà La Quốc thất phẩm tông môn Nguyệt Hoa Tông, xếp hạng sáu mươi tư Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng Nguyệt hoa phi phụng, vũ khí là thủy nguyệt kích, sở trường lấy điểm phá diện, lực sát thương kinh nhân.

– Lục Chiêu, đại đệ tử của Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn Bạch Lộ Tông, xếp hạng sau mươi một Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Bạch câu qua khích”, luận tốc độ, có thể lọt vào tam cường0 Tiềm long bảng, giết người không thấy ảnh, thấy huyết người đã đi.

– Hồng Thiên Quân, Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn, đại đệ tử củaTrọng Nhạc Môn, xếp hạng sáu mươi chín Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Thiên quân chưởng”, chưởng lực thiên quân, như sơn nhạc áp bách, người thực lực không bằng hắn, rất dễ sụp đổ, căn bản không có năng lực phản kháng.

– Tiết Ngân, đại đệ tử Thiên Xà Quốc thất phẩm tông môn Vô Hình Tông, xếp hạng năm mươi bảy Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Vô ngân thủ”, người này sát thủ vô hình, những người đã chết dưới tay hắn thường không biết tại sao mình chết, cho nên đối thủ của hắn, rất ít người không tỏ ra sợ hãi.

Một lúc giới thiệu tám người, La Hàn Sơn mới dừng lại, lên tiếng nói:

– Nam Trác Vực có ba đại quốc gia, mười đại trung đẳng quốc gia, hai mươi tư tiểu quốc gia, lần này cửu quốc đệ tử tông môn có rất nhiều, Tiềm long bảng cao thủ chỉ có mười ba, Đà La Quốc thân là một trong hai mươi tư tiểu quốc gia, chiếm bốn người, trung đẳng quốc gia Bạch Huyền Quốc và Thiên Xà Quốc còn không bằng Đà La Quốc, mỗi nước chỉ có ba người, Thiên Phong Quốc chúng ta có Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ, cộng lại là mười một người, năm tiểu quốc gia khác chỉ chiếm hai suất, đương nhiên, Tiềm long bảng là việc một năm rưỡi trước, bây giờ không biết còn có thêm bao nhiêu cao thủ, nói không chừng lại có thêm Bão Nguyên Cảnh thanh niên võ giả mới xuất hiện trong thị tuyến chúng ta.

Đà La Quốc không tầm thường!

Trước đây rất lâu, Diệp Trần đã biết Đà La Quốc nổi danh bởi có nhiều thiên tài, thân là một trong hai mươi tư tiểu quốc, thiên tài so với trung đẳng quốc gia vẫn còn nhiều, phải biết một trung đẳng quốc gia diện tích trên cơ bản gấp năm lần tiểu quốc gia, tông môn nhiều như cây trong rừng, cạnh tranh thập phần tàn khốc, tiểu quốc gia bình thường cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp, Đà La Quốc là một ngoại lệ mà thôi.

Chu Mai gật gật đầu,

– Danh sách Tiềm long bảng, ba đại quốc gia chiếm bốn phần, mười đại trung đẳng quốc gia chiếm ba phần, hai mươi tư tiểu quốc gia chiếm ba phần, trong ba phần này, Đà La Quốc chiếm gần hai phần, cho dù trong trung đẳng quốc gia, cũng phải lọt vào top 4, nổi danh khắp Nam Trác Vực.

– Nhưng thanh niên cao thủ Tiềm long bảng hình như đều không có tên trong ngũ cường0.

Diệp Trần đột nhiên hỏi.

Chu Mai và La Hàn Sơn liếc nhìn Diệp Trần quái dị.

La Hàn Sơn cười khổ nói:

– Diệp sư đệ, không lẽ đệ không phát hiện sao? Tiến nhập Tiềm long bảng chín phần là thất phẩm tông môn, bát phẩm tông môn chỉ có một hai người, cửu phẩm tông môn không có ai, mà thất phẩm tông môn cũng phân thành dăm bảy loại, Phỉ Thúy Cốc Bắc Tuyết Sơn Trang so với cả Nam Trác Vực chỉ là thất phẩm tông môn bình thường, Đà La Quốc Tà Huyết Tông, Thiên Ưng Bảo và Nguyệt Hoa Tông thuộc trung đẳng thất phẩm tông môn, tông môn cường đại thực sự phần lớn thuộc trung đẳng quốc gia, cho nên danh sách của họ mặc dù không chiếm ưu thế, nhưng chất lượng thì tốt hơn rất nhiều, có thể lọt vào ngũ cường0 Tiềm long bảng, ba đại quốc gia càng không cần phải nói, trừ vô số thất phẩm tông môn, còn có lục phẩm tông môn tồn tại, thập cường tất cả đều là những đệ tử ưu tú nhất của lục phẩm tông môn.

Diệp Trần nói:

– Nói như vậy, chỉ có tông môn cường đại mới có thể sản sinh ra đệ tử xuất sắc, đến Đà La Tông cũng không ngoại lệ.

– Không sai, đó chính là đạo lý, thỉnh thoảng xuất hiện một số ngoại lệ cũng không thể chứng minh vấn đề, chỉ có thể nói vận khí của họ tốt, gặp phải một tên yêu nghiệt, nhưng, nếu như yêu nghiệt đó rơi vào tông môn phẩm cấp cường đại, nói không chừng thành tựu còn cao hơn.

La Hàn Sơn đột nhiên quay sang nhìn Diệp Trần dò xét,

– Kì thực đệ cũng được coi là một nửa yêu nghiệt, nếu như lĩnh ngộ được kiếm ý, nói đệ là yêu nghiệt chân chính cũng không quá, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không đủ thời gian trưởng thành, nếu không cũng có khả năng chống lại đám thiên tài yêu nghiệt trên Tiềm long bảng.

Nghe vậy, Chu Mai bội phục liếc nhìn Diệp Trần,

– Lĩnh ngộ kiếm ý và đao ý là giấc mơ của rất nhiều kiếm khách và đao khách, cho dù à yêu nghiệt trên Tiềm long bảng cũng không có mấy người lĩnh ngộ được, không thể không nói, đệ có tiềm chất phương diện này.

Diệp Trần cười cười, hắn bây giờ đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng vẫn chưa thuần thục, cần phải được rèn luyện trong chiến đấu.

Rống!

Gào!

Trên bầu trời sa mạc, vài chục con yêu thú khổng lồ từ rất nhiều phương hướng bay đến, trên lưng yêu thú nhấp nhô bóng người, rõ ràng là người của những tông môn khác nhau.

– Hai Tiềm long bảng cao thủ cuối cùng đến rồi.

La Hàn Sơn thì thầm nói.

Xoạt! Xoạt!

Yêu thú còn chưa đáp đất, hai thân ảnh thanh niên đã lao xuống, tốc độ như điện.

Hai người này một lừng lững như núi, thân cao trên hai mét hai, so với Tiêu Dã còn lớn hơn một số, một khí tức âm nhu, nhãn thần phóng lãnh mang u ám, như một con độc xà chờ thời cơ đột kích.

– Lâm Nhạc, Tượng Sơn Quốc thất phẩm tông môn Long Hổ Sơn đại đệ tử; Ngu Đông Xà, Thiên Ti Quốc thất phẩm tông môn Thanh Trúc Môn đại đệ tử, hai người này cũng đã bước vào Bão Nguyên Cảnh, xếp hạng bảy mươi và sáu mươi sáu Tiềm long bảng khóa trước.

Nghe La Hàn Sơn giới thiệu, Diệp Trần có chút suy tư, trong mười ba Tiềm long bảng cao thủ, có hai người vẫn chưa đột phá lên Bão Nguyên Cảnh, nhưng không thể vì thế mà đánh giá thấp họ, dù sao một năm rưỡi trước, họ đã có thể dùng Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi chen chân vào Tiềm long bảng, lực chiến đấu so với Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử còn cường đại hơn rất nhiều, huống hồ hôm nay đã là qua một năm rưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.