Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 166 - Quyết Định Rèn Luyện!

trước
tiếp

Một đêm vô sự!

Nửa tháng tiếp theo, đêm nào Diệp Trần cũng tu luyện Thái Huyền Hư Công, ban ngày tu luyện một môn địa cấp đê giai khinh công bí tịch lấy được từ Thiên Mộng cổ địa, cuộc sống mặc dù khô khan nhưng không hề nhàn rỗi.

Lại một tháng nữa trôi qua!

Trên vách núi, vân hải bôn đằng!

Một nhân ảnh lướt dọc lướt ngang trên bình địa, hành vân lưu thuỷ, quỷ mị vô thường, trong nháy mắt, thân thể đột nhiên biến thành hai, từ hai phương lao đến, một y phục phiêu phiêu, tung bay phấp phới, một dung mạo đờ đẫn, thân thể hơi trong, rõ ràng là chân khí hoá thành.

– Phân thân!

Đi được vài bước, thân thể Diệp Trần hơi run, nhân ảnh thứ hai do chân khí ngưng thành thoát ra ngoài, dung mạo chân thực hơn trước, y phục bay bay theo gió.

Ba đường nhân ảnh một thật hai giả sóng vai mà đi, nhất tề một quyền đánh lên vách đá.

Ầm ầm!

Quyền kình quán nhập vào trong vách núi, Diệp Trần nhảy ra sau, người lơ lửng giữa không trung, quát nhẹ một tiếng

– Thu!

Một khắc sau!

Hai đường nhân ảnh chân khí phân hoá dung nhập vào trong cơ thể.

Bàn chân chạm đất, Diệp Trần từ từ thổ ra một ngụm khí tức, ngẩng đầu, vách đá đối diện xuất hiện thêm ba thâm động, hai thâm động bên canh rộng nửa mét, sâu ba bốn mét, thâm động ở giữa rộng một mét, sâu sáu mét, thành động vẫn còn đá vụn rơi xuống.

– Không tệ, có năm phần công kích lực của mình!

Diệp Trần thầm gật đầu.

Bộ Phân Thân Hoá Ảnh khinh công này hắn vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao nhất, nhưng cũng sắp rồi, bây giờ đã có thể trong một thời gian ngắn phân hoá thành hai đường nhân ảnh bằng chân khí , mê hoặc kẻ thù, phải biết trong lúc giao chiến kịch liệt, bởi vì tốc độ di chuyển của hai bên quá nhanh, nhân ảnh vốn đã mơ hồ, lúc này đột nhiên có thêm hai nhân ảnh bằng chân khí có lực công kích tương đương nữa, chắc chắn sẽ làm lẫn lộn thị giác đối phương, tạo nên hiệu quả bất ngờ.

Ngoài ra, Phân Thân Hóa Ảnh trên phương diện khinh công cao hơn Hạc Ảnh Bộ một bậc, trong chốc lát có thể bay xa gần ba trăm mét, còn nhanh hơn thủ các trưởng lão của Võ Kĩ Các.

– Đáng tiếc, Thái Huyền Hư Công vẫn dừng lại ở cảnh giới trùng thứ năm, tạm thời không thể lên được trùng thứ sáu, nhưng thực lực tổng hợp đúng là tiến bộ hơn trước khi tu luyện Thái Huyền Hư Công!

Thái Huyền Hư Công bí tịch là lấy được từ Thiên Mộng chiến điện, mức độ trân quý vượt xa địa cấp trung giai công pháp bí tịch bình thường. Diệp Trần mới tu luyện đến cảnh giới trùng thứ năm, chất lượng chân khí vượt xa trùng thứ bảy đỉnh phong Thuần Quân Chân Khí, tổng lượng chân khí và Thuần Quân Chân Khí tương đương, rất khó tưởng tượng, chỉ cần đạt đến trùng thứ sáu, trùng thứ bảy… thậm chí cảnh giới cao hơn trùng thứ mười một, chất lượng chân khí và tổng lượng sẽ lên đến mức độ nào.

Đương nhiên, vạn vật có tốt có xấu, Thái Huyền Hư Công cường hãn như vậy, độ khó tu luyện đương nhiên cũng sẽ tăng gấp đôi, cả một tháng thời gian, Diệp Trần miễn cưỡng tu luyện đến cảnh giới trùng thứ năm, thực lực tổng hợp coi như tiến bộ không nhỏ.

Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Diệp Trần lẩm bẩm:

– Đến lúc đi gặp tông chủ rồi!

Trên tuyến đường chính Lưu Vân Tông

– Chào đại sư huynh!

– Đại sư huynh, chào buổi sáng!

Phía trước bước đến một đám nội môn đệ tử, trong đó nam có nữ có, tu vi cao nhất đã là cảnh giới Ngưng Chân Cảnh hậu kì, thấp nhất là Ngưng Chân Cảnh sơ kì, nhìn thấy Diệp Trần từ xa, không hẹn mà gặp đồng thanh lên tiếng chào đại sư huynh, ngữ khí đầy vẻ tôn kính.

Diệp Trần gật đầu chào lại, nhưng không lên tiếng.

Đợi Diệp Trần đi xa, đám người mới thì thầm nghị luận.

– Đại sư huynh hôm nay đã là Thiên Phong Quốc truyền kì thiên tài, lĩnh ngộ kiếm ý, bước vào Bão Nguyên Cảnh, một kiếm trọng thương ngoại môn đại trưởng lão thất phẩm tông môn Trọng Nhạc Môn, chiêu nào cũng đủ kinh hãi thế tục, vượt xa tứ đại công tử, độc lĩnh phong sáo. ( đại ý là một đứng trên cả cấp độ Công Tử )

– Thời đại tứ đại công tử đã qua, giới thanh niên Thiên Phong Quốc bây giờ mạnh nhất có sáu người, đó là Phỉ Thuý công tử, Bắc Tuyết công tử, Lâm Kì, Tần Vũ Liên, còn có Từ Tĩnh Từ sư tỷ, và đại sư huynh Diệp Trần.

Diệp Trần không nghe thấy họ nghị luận, cho dù nghe thấy cũng không đắc ý, có thể ở Thiên Phong Quốc này hắn đã là nhân vật số một, nhưng ở Chân Linh Đại Lục, hắn vẫn là tầng thấp, hơn nữa hắn luôn cảm thấy, tiếp tục ở lại Lưu Vân Tông, kiếp này sẽ chỉ dừng lại ở Tinh Cực Cảnh, không thể trở thành đỉnh tiêm cao thủ của Chân Linh Đại Lục.

Phải biết, lý tưởng của hắn không chỉ là Tinh Cực Cảnh.

Vòng qua một mảng lớn kiến trúc, Diệp Trần đến trước một toà cung điện cực lớn.

– Diệp sư huynh, đây là đại điện Lưu Vân Tông, không phải nơi nội môn trưởng lão và tông chủ thì không thể vào.

Tám thủ môn chấp sự đệ tử ngăn Diệp Trần lại, không chút kiêng nể.

Diệp Trần ngẩng đầu, thản nhiên nói:

– Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tông chủ và các nội môn trưởng lão, nhờ chuyển lời giùm.

– Chuyện quan trọng? Quan trọng thế nào?

Chấp sự đệ tử đầu tiên bên trái nhíu mày.

Diệp Trần nói:

– Ta muốn nói, Diệp Trần ta định ra ngoài rèn luyện, rời khỏi Thiên Phong Quốc.

– Rời khỏi Thiên Phong Quốc?

Tám chấp sự đệ tử mở to mắt, sự tích Diệp Trần ở sa mạc Xích Cổ họ sớm đã nghe nói, nếu không có gì bất ngờ, vị trí Lưu Vân Tông tông chủ tương lai sẽ là của hắn, về phần La Hàn Sơn mặc dù là con trai tông chủ, nhưng thực lực không đủ, vị trí tông chủ sẽ không truyền cho hắn.

– Đợi một lúc, ta đi thông báo cho tông chủ và các vị nội môn trưởng lão.

Thủ môn chấp sự đệ tử cho dù ngốc, cũng biết đây là một chuyện lớn, mà đã là chuyện lớn thì ai dám chậm trễ.

Chỉ một lúc sau, mười ba vị nội môn trưởng lão Lưu Vân Tông nhất tề xuất hiện, sắc mặt ngưng trọng, một số đệ tử không biết chuyện đi qua đây còn tưởng có người muốn đánh vào Lưu Vân Tông, lo lắng nhìn nhau.

– Diệp Trần, đi theo chúng ta.

Đại trưởng lão gật gật đầu với thủ môn chấp sự đệ tử, dẫn Diệp Trần vào trong.

Đại điện Lưu Vân Tông rất rộng, không hề thua kém đại điện Đằng Vân, hai bên là ba mươi sáu vị trí, có lẽ là chỗ ngồi của các nội môn trưởng lão.

– Diệp Trần, nghe nói ngươi muốn ra ngoài rèn luyện.

Không đợi tông chủ xuất hiện, đại trưởng lão đã hỏi.

Diệp Trần gật gật đầu,

– Vâng, đại trưởng lão.

– Ài, ta sớm đã biết có ngày hôm nay.

Đại trưởng lão thở dài, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần, đại trưởng lão đã biết Diệp Trần không phải con cá trong hồ, chí khí và dã tâm rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng, chỉ là không ngờ đối phương lại quyết định ra ngoài rèn luyện.

Rèn luyện có lớn có nhỏ, rèn luyện nhỏ là rèn luyện trong Thiên Phong Quốc hoặc mấy quốc gia xung quanh, không đi quá xa, ít thì vài tháng, nhiều thì một năm rưỡi là sẽ quay lại, rèn luyện lớn không giống vậy, Nam Trác Vực và Chân Linh Đại Lục đều trong phạm vi rèn luyện, mấy trăm năm lịch sử Lưu Vân Tông, có không ít người lựa chọn ra ngoài rèn luyện, chỉ là đại bộ phận những người đó đều không quay về, cũng không biết là sinh là tử, hoặc là ở lại xứ người không quay muốn về nữa.

Từ biểu tình của Diệp Trần, đại trưởng lão nhìn ra đối phương muốn đi rèn luyện lớn, không có thành tựu, tuyệt đối không quay về, như vậy, tương đương từ bỏ vị trí tông chủ Lưu Vân Tông.

Tứ trưởng lão là người thẳng thắn, vội vàng nói:

– Diệp Trần, ở lại Lưu Vân Tông cũng tốt mà! Với thiên phú của ngươi, tương lai trở thành Tinh Cực Cảnh cường giả đều rất có khả năng, thái thượng trưởng lão Lưu Vân Tông ta không phải là Tinh Cực Cảnh võ giả sao, ngươi khẳng định cũng sẽ đạt được.

Diệp Trần lắc lắc đầu,

– Đại trưởng lão, tứ trưởng lão, hai người yên tâm, đến cuộc thi Tiềm long bảng, con sẽ trực tiếp tham gia thi đấu, đến lúc đó vẫn có thể gặp lại.

– Tất cả còn phải đợi tông chủ

Đại trưởng lão không phải tứ trưởng lão, biết khuyên cũng vô dụng, nếu không Diệp Trần đã không lĩnh ngộ kiếm ý, người lĩnh ngộ kiếm ý, nói một không hai, tâm trí cực kì kiên định, đã quyết định gì có dùng trâu kéo cũng không được về.

Ba mươi vị nội môn trưởng lão tự tìm chỗ ngồi, Diệp Trần đứng giữa trung tâm đại điện.

Một lúc sau, Lưu Vân Tông tông chủ La Hành Liệt long hành hổ bộ bước vào đại điện, sắc mặt phù tạp liếc nhìn Diệp Trần, đi thẳng đến vị trí chủ toạ.

– Diệp Trần, rèn luyện là chuyện tốt, không biết ngươi muốn đến đâu rèn luyện.

Diệp Trần chắp tay nói:

– Nam Trác Vực, Chân Linh Đại Lục, đều trong phạm vi rèn luyện, đến lúc đó đệ tử sẽ căn cứ vào tình hình để ra quyết định.

La Hành Liệt và mọi người hít ngược một hơi lãnh khí, Nam Trác Vực đã đủ lớn, vậy mà hắn còn muốn đi ra Nam Trác Vực, mặc dù trước mắt vẫn chưa quyết định.

Phẩy phẩy tay, bảo Diệp Trần đừng khách khí, La Hành Liệt lên tiếng nói:

– Từ lúc lập tông đến giờ, ngươi là một trong những kiệt xuất thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông, chưa từng có ai vượt qua được ngươi, về lý mà nói, đợi ra bước vào Tinh Cực Cảnh, ngôi vị tông chủ sẽ thuộc về ngươi, chứ không phải La Hàn Sơn con trai ta, ngươi biết điều đó chứ?

Còn có chuyện này, Diệp Trần tưởng Chân Linh Đại Lục sẽ giống như tiểu thuyết võ hiệp mà hắn từng đọc, vị trí tông chủ phần lớn truyền cho hậu đại của mình hoặc là thân thích, người người muốn kế thừa khó như lên trời, cho dù có, cũng là chuyện rất hiếm.

Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với quyền lực, vị trí Diệp gia gia chủ, Lưu Vân Tông tông chủ đều không phải lý tưởng của hắn, lý tưởng của hắn là đi hết thế giới xa lạ này, từng bước trở thành đỉnh tiêm cao thủ, những thứ khác đều là vọng tưởng, không tồn tại trong mắt hắn.

– Tông chủ, đệ tử vẫn quyết định ra ngoài rèn luyện, Lưu Vân Tông có Từ Tĩnh là đủ, đương nhiên, Lưu Vân Tông nếu như có đại nạn, Diệp Trần bất luận đang ở đâu, đều sẽ lập tức quay về tương trợ.

Những nội môn trưởng lão khác bắt đầu nghị luận, có người không đồng ý nói:

– Diệp Trần, thế giới bên ngoài đa màu đa vẻ, cao thủ như mây, nhưng ngươi có biết, bao nhiêu người chết trong lúc tu luyện không? Ta không muốn nhìn thấy thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông mất đi.

– Cao trưởng lão nói không sai, Diệp Trần, suy nghĩ lại đi!

Nghe vậy, La Hành Liệt chăm chú nhìn Diệp Trần, hi vọng đối phương từ bỏ ý định ra ngoài rèn luyện, nếu là rèn luyện nhỏ thì cũng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.