Phải biết đến phụ thân Diệp Trần cũng chỉ có hơn mười vạn lạng, mặc dù ông không cần dùng tiền, tất cả có gia tộc chi trả, nhưng đủ để nói rõ sự thật.
Trừ tiền tài tục vật, ở góc còn có một giá sách nhỏ đặt mấy cuốn bí tịch.
Tâm thần Diệp Trần thoáng động, lấy ra cuốn bí tịch trên cùng.
Ngoài bìa bí tịch có ghi bốn chữ Kinh tâm động phách: Tàn Nguyên Huyết Thủ!
Mở ra xem.
– Tàn Nguyên Huyết Thủ, võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, độc môn võ học thất phẩm tông môn Đà La Quốc Tà Huyền Tông, người tu luyện cần hấp thu huyết cương sát khí ít ỏi trong thiên địa, huyết cương sát khí càng nặng, uy lực càng mạnh, một khi tu thành, có thể dễ dàng phá trừ chân khí hộ thân của võ giả đồng đẳng cấp.
Là võ học Thất phẩm tông môn Đà La Tông Tà Huyết Tông, trong lòng Diệp Trần có chút hoài nghi, phải biết Tà Huyết Tông ở Đà La Quốc là nhất đẳng đại tông môn, thực lực tổng hợp còn cao hơn Phỉ Thúy Cốc, không phải kiêng nể bất cứ điều gì, không biết bí tịch Tàn Nguyên Huyết Thủ sao lại nằm trong tay Huyết Thủ Đồ Tể.
Trên lưng ngựa, Diệp Trần lắc lắc đầu, lại cất bí tịch Tàn Nguyên Huyết Thủ vào trong, loại võ kĩ này tai họa quá lớn, tông môn kiêng kị nhất là võ học truyền ra ngoài, dù mình không liên quan, chỉ cần học là xui xẻo, nói không chừng sẽ bị phế võ công, so với một quái vật khổng lồ như Tà Huyết Tông, sức mạnh của mình quá yếu ớt.
Huống hồ Tàn Nguyên Huyết Thủ có lợi hại cũng chỉ là võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, vẫn chưa đạt đến trình độ khiến Diệp Trần phải mạo hiểm để tu luyện.
Tâm thần một lần nữa thâm nhập vào trong Linh Giới Trữ Vật, Diệp Trần lấy ra cuốn bí tịch thứ hai.
Cầm trong tay xem xét, cuốn bí tịch này là bí kỹ.
– Địa bạo thiên kinh, bí kĩ nhân cấp đỉnh giai, người tu luyện cần quán chú chân lực toàn thân lên bàn chân, sóng địa chấn đặc thù truyền ra, đạt đến địa điểm chỉ định rồi bạo phát, bí kĩ phân thành ba trọng cảnh giới, đệ nhất trọng, chân khí xé rách đại địa, xông thẳng đến chỗ đối thủ; đệ nhị trọng, chân khí ẩn vào lòng đất, không thanh không tức bạo phát ở địa điểm chỉ định; đệ tam trọng, chân khí ẩn núp dưới lòng đất, có thể khống chế bạo phát từ xa, tiêu hao toàn bộ chân khí.
Ừm, Diệp Trần nhíu mày, từ miêu tả cảnh giới có thể thấy, Huyết Thủ Đồ Tể luyện đến đệ nhất trọng, công kích tương đối rõ ràng, đối thủ cảm ứng đủ mạnh, tốc độ đủ nhanh vẫn có thể tránh được; đệ nhị trọng có chút khó phòng, chân khí ẩn nhập dưới đất, vô thanh vô tức đến dưới chân, không kịp chuẩn bị, rất có khả năng nổ chết võ giả cùng đẳng cấp, đệ tam trọng càng biến thái hơn, có thể ẩn giấu chân khí dưới đất, khống chế bạo phát từ xa vậy có khác gì địa lôi được điều khiển từ xa đâu.
Diệp Trần tự thấy mình may mắn, Huyết Thủ Đồ Tể nếu như tu luyện Địa bạo thiên kinh đến đệ tam trọng, bản thân dù có thể rút lui an toàn, chí ít thì cũng bị giật mình đôi chút, may mà linh hồn lực đủ mạnh, tốc độ đủ nhanh, đổi thành người khác, căn bản không kịp tránh đi, hoặc là khoảng cách tránh vẫn chưa đủ lớn.
Đương nhiên, bí tịch chính là bí tịch, tu luyện khó gấp mấy lần võ kĩ đồng cấp, mà độ khó tu luyện bí kĩ Địa bạo thiên kinh tuyệt đối không dưới võ kĩ địa cấp sơ giai, người tư chất không cao, mất mười năm cũng chưa chắc đạt đến đệ tam trọng.
Bí kĩ trong tay, Diệp Trần đương nhiên không bỏ qua, hạ quyết tâm tu luyện thành công, coi như một trong những đòn sát thủ của mình.
Tiếp theo là cuốn bí tịch thứ ba, cũng là cuốn cuối cùng.
– Liễm khí bí quyết, công pháp phụ trợ địa cấp sơ giai, phân thành thượng hạ hai cảnh giới, hạ cảnh giới, ở Ngưng Chân Cảnh tầng thứ, có thể tùy ý cải biến sóng chân khí, ẩn giấu một bậc tu vi, thượng cảnh giới, ở Bão Nguyên Cảnh tầng thứ ẩn tàng một bậc tu vi, vượt qua Bão Nguyên Cảnh, Liễm Khí Quyết không thể sử dụng. Chú ý: Ngược lại với Liễm Khí Quyết là một môn công pháp phụ trợ gọi là Vọng khí quyết, hai bên gặp nhau, người nào cảnh giới cao hơn sẽ thắng.
Xem đến đây, Diệp Trần hiểu ra, tại sao nói là người cảnh giới cao hơn thắng, đừng thấy Liễm Khí Quyết chỉ có hai đại cảnh giới, tỷ suất gặp phải người cùng cảnh giới với mình rất cao, nhưng cùng là hạ cảnh giới, chỉ cần cảnh giới của mình cao hơn đối phương một chút, vậy cũng là cao, đối phương không thể sử dụng Vọng khí quyết để nhìn ra tu vi của mình, ngược lại cảnh giới đối phương nếu như cao hơn mình một chút, bản thân cũng không giấu được đi đâu.
– Liễm Khí Quyết, tốt quá, đủ dùng đến cấp độ Bão Nguyên Cảnh!
Trong lòng Diệp Trần mừng thầm, có nó, tỷ lệ sinh tồn của mình sẽ đại tăng.
Về phần gặp phải võ giả tu luyện Vọng khí quyết, trong một thời gian ngắn có thể không cần nghĩ đến, thiên địa to lớn, hai người gặp được nhau đã khó, trừ phi có một tông môn nào đó, đem Vọng khí quyết truyền bá như một món hàng bình thường, tiền đề là đối phương có Vọng khí quyết.
Lùi một bước mà nói, cho dù gặp phải thì đã làm sao, Diệp Trần có tự tin luyện Liễm Khí Quyết đến thượng cảnh giới đỉnh phong, nói như vậy, đối phương cũng chỉ có đem Vọng khí quyết tu luyện đến thượng cảnh giới đỉnh phong mới có một nửa cơ hội có thể nhìn thấu mình, là một nửa so với một nửa.
Hắc Tông Mã chạy như điên, chớp mắt đã được mấy chục mét, cảnh vật hai bên lướt qua vùn vụt, mơ hồ một mảng.
…
Đêm tối không sao, tàn nguyệt một mảnh, tầng mây dày đặc chậm rãi di chuyển từ phía chân trời, phô thiên cái địa.
– Có lẽ nửa đêm sẽ có mưa, tốt nhất là nên tìm chỗ nghỉ ngơi đêm nay!
Trên con đường u tối, tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, Diệp Trần trên lưng ngựa đang nghĩ như thế.
Vốn chuẩn bị đi suốt đêm, chiều tối mai là về đến Lưu Vân Tông, bây giờ xem ra không thể.
Lại đi thêm một lúc nữa, xa xa xuất hiện những ánh sáng mờ mờ.
Là thôn xóm.
Thôn không lớn, nhờ có ánh trăng mờ mờ, Diệp Trần chỉ cần tụ tập chân khí vào hai mắt là có thể dễ dàng nhận ra ánh sáng phát ra từ căn nhà nào, phòng ốc nhà ai rộng nhất.
Qua một lát, Diệp Trần đi tới cửa thôn
Xuống ngựa, Diệp Trần một tay dắt ngựa, cất bước đi vào.
Tiếng vó ngựa sớm đã làm kinh động không ít người, rất nhiều nhà đều đã sáng đèn, thanh âm ồn ào hỗn loạn, rõ ràng là đang tìm đồng bọn.
Liền sau đó, cửa của môn hộ gần đó mở tung, từ trong lao ra một nhóm người.
– Ngươi là ai, đến Hoàng Thạch Thôn làm gì!
– Người đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta không sợ ngươi đâu.
Diệp Trần cười khổ, vung tay đánh thủng một lỗ trên mặt đất,
– Ta chỉ là muốn ngủ nhờ một đêm, ngày mai sẽ đi, với thực lực của ta, muốn đối phó với các ngươi là quá dễ dàng.