Tiêm Tiêm cúi đầu lắng nghe tiếng tim mình đập.
Tim của Kim Xuyên cũng đập mạnh, đập còn nhanh hơn cả tim nàng.
Nàng biết tại sao tim y đập nhanh, cũng biết trong tâm y đang nghĩ gì.
Đây là một tiểu khách sạn rất tĩnh tại, tuy nhỏ, lại rất tinh trí, rất sạch sẽ.
Nhìn ra cửa sổ, có thể thấy rặng núi xa xa đang nuôi tình, cũng có thể thấy ngọn gió đang ôm ấp hoa cỏ.
Đặc biệt vào lúc hoàng hôn như bây giờ, thanh sơn tại hồng hà, bích thiên tại thanh sơn ngoại, đứng tại song cửa, đợi màn đêm giáng lâm, đợi các vì sao từ từ mọc.
Chỉ tới lúc đó mới thấu hiểu minh bạch, thế gian đẹp đến dường nào.
Một nam nhân cô độc, dẫn một nữ nhân cô độc đến đây, trong tâm hắn đang nghĩ gì?
“Nơi đây rất yên tĩnh, nàng có thể nghỉ ngơi”.
“Ta ở lại đây, để chăm sóc nàng nếu cần”.
Kim Xuyên nói câu đó, từ giọng nói tới mặt mày đều lộ vẻ dịu dàng thông cảm.
Tiêm Tiêm cúi đầu lắng nghe, liếc mắt tỏ vẻ cảm kích, nhưng trong tâm lại cảm thấy rất tức cười.
Nàng không còn là một đứa trẻ, tâm lý nam nhân lại tưởng như vậy, nàng biết rõ còn hơn đa số nữ nhân khác.
Đêm xuống, đèn đã thắp.
Kim Xuyên đọc sách dưới đèn, phảng phất đọc tới nhập thần.
Nhưng dám đánh cá, trong sách có viết gì, y một chữ đọc cũng không thông.
Y cố ý làm ra vẻ nghiêm trang trân trọng, chỉ bất quá là muốn ở lại trong phòng không ra ngoài, một khi có thể ở gần kề thân nàng, sớm muộn gì cơ hội cũng sẽ đến.
Nàng không nói chuyện với hắn, cũng không có ý muốn y phải đi ra.
Bởi vì hiện tại nàng đang cần y, đang muốn lợi dụng y, lợi dụng y để trả thù Tiểu Lôi, lợi dụng y làm công cụ sinh tồn.
“Ôi, một nữ nhân cô đơn, muốn cất tiếng trên thế gian này, không phải là dễ”.
Tiêm Tiêm cúi đầu, tiếp tục may vá y phục.
Bộ y phục này không phải của nàng, là của y.
Bộ y phục này vốn không bị rách, nàng trong lúc sắp xếp đồ đạc, đã cố ý bí mật xé rách một miếng.
Một người đàn bà nếu muốn biểu thị tình ý với người đàn ông, có chuyện gì có thể so sánh với chuyện may vá quần áo, có gì dễ dàng hơn?
Kim Xuyên liếc mắt bí mật nhìn nàng.
Nàng biết. Nàng vốn muốn tạo cơ hội để y nhìn, tạo dũng khí cho y, hiện tại cơ hội xem chừng đã đến.
Ánh đèn chiếu lên mặt nàng, soi rõ nét ửng hồng trên má nàng.
Nàng cố ý phải để y biết rằng nàng đã nhận ra y đang nhìn lén nàng, cho nên mặt nàng tới lúc đó mới ửng hồng, không những ửng hồng, tim đập loạn, cho nên bất cẩn, mũi kim đâm vào tay.
Kim Xuyên quả nhiên quăng sách lập tức, chạy qua, có vẻ lo lắng, quan tâm.
Vì quá lo lắng, quá quan tâm, cho nên không nhịn được nắm lấy tay nàng, thốt :
– Nàng coi nàng kìa, làm mà không cẩn thận, đau lắm không?
Tiêm Tiêm lắc đầu, hai má đỏ hồng như giọt máu rỉ ra trên đầu ngón tay.
Kim Xuyên cắn môi, phảng phất lo lắng tới mức muốn cắn cả môi mình chảy máu :
– Vầy mà không đau? Máu chảy ra rồi kìa.
– Một vài giọt máu, đâu có quan hệ gì.
Nàng dịu dàng vùng vằn, làm như vùng vằn muốn rụt tay lại, nhưng vùng vằn đương nhiên tịnh không dùng lực.
Bàn tay của Kim Xuyên lại cố nắm chặt hơn :
– Nàng vì ta mà bị thương, ta… ta làm sao mà an tâm?
Y đột nhiên cúi đầu dịu dàng mút giọt máu trên ngón tay nàng.
Toàn thân nàng chừng như mềm nhũn, rên nho nhỏ, đột nhiên, hai giọt nước mắt trong veo lưu lạc duyên dáng trên má, rơi xuống lưng bàn tay.
Kim Xuyên ngẩng đầu :
– Nàng… nàng khóc? Tại sao vậy?
Tiêm Tiêm cúi đầu càng thấp :
– Tôi… tôi đang nghĩ…
– Nghĩ cái gì?
– Tôi nghĩ rằng, tôi cho dù có chặt bàn tay cho hắn, hắn cũng không thèm để ý.
Kim Xuyên thở dài ảm đạm, phảng phất đang tìm cách biện hộ giải thích cho “hắn”, nhưng không nói được.
Tiêm Tiêm cũng cắn môi, lệ lại tuôn trào :
– Anh biết, hắn nếu có thể tốt với tôi phân nửa như anh, tôi cho dù phải cắt cả hai tay cho hắn, cũng tự nguyện.
– Ta biết… ta biết…
Kim Xuyên chợt nói lớn :
– Nhưng, nàng biết, nàng đối với ta nếu chỉ bằng một nửa đối với hắn, ta… ta tình nguyện… tình nguyện chết vì nàng.
Y lại làm như không thể khống chế nổi mình, đột nhiên quỳ xuống trước nàng, ôm chặt lấy hai đầu gối nàng.
Thân thể nàng lập tức run rẩy, thở hổn hển :
– Đừng… xin chàng… đừng làm vậy.
Kim Xuyên càng ôm chặt hơn, những thanh âm của nàng càng làm hắn kích động hơn :
– Tại sao? Nàng còn đang nghĩ về hắn?… Tại sao chúng ta không thể quên hắn?
Tại sao phải nàng phải vì hắn?
Nàng vốn muốn đẩy y ra, nhưng đột nhiên, nàng nằm xuống người hắn, khóc rưng rức.
Kim Xuyên dịu dàng vuốt ve tóc nàng, tiếng nói thì thào thổi vào tóc nàng còn dịu dàng hơn cả gió xuân :
– Nếu nàng nguyện ý, chúng ta có thể sống khoái khoái lạc lạc, quên đi tất cả những thống khổ trước đây.
Tiêm Tiêm ôm mặt :
– Tôi muốn… tôi muốn… Chúng ta nhất định phải sống hạnh phúc.
Nàng làm như không tự chủ được, ôm hắn bằng cả hai tay.
Nhãn tình của Kim Xuyên như muốn ôm ấp mặt nàng, không khác gì hôn lên những giọt lệ trong mắt nàng :
– Ta phát thệ, suốt đời này sẽ đối đãi tốt với nàng, vĩnh viễn không để nàng phải rớt thêm một giọt nước mắt.
Mặt Tiêm Tiêm nóng bừng.
Đôi môi của Kim Xuyên bắt đầu di chuyển, tràn ngập khuôn mặt nàng tìm kiếm đôi môi nàng.
Đôi môi nàng nóng bừng, nhưng người nàng đột nhiên đứng dậy ráng sức đẩy y ra.
Kim Xuyên gần té, miễn cưỡng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn nàng :
– Nàng… nàng đổi ý?
Tiêm Tiêm cúi thấp đầu :
– Tôi không có đổi ý, nhưng hôm nay… đêm nay không tốt.
– Sao vậy?
– Chúng ta sau này sẽ sống chung suốt đời, tôi… tôi không muốn để chàng coi tôi là một người đàn bà tùy tiện.
Nước mắt nàng như gần trào :
– Chàng nếu thật sự… thật sự tốt với tôi, nên hiểu thấu ý tứ của tôi.
Kim Xuyên ngẩn ngơ, một hồi lâu sau, chung quy cũng gật đầu, miễn cưỡng cười nói :
– Ta đương nhiên hiểu ý tứ của nàng.
– Chàng không trách tôi?
– Nàng vốn lo nghĩ cho tương lai của chúng ta, ta làm sao mà trách nàng được.
Tiêm Tiêm nở một nụ cười, ngọt ngào nói :
– Một khi chàng hiểu tâm ý tôi, con người tôi… sớm muộn gì tôi cũng thuộc về chàng mãi mãi.
Nàng chừng như không cầm được, cúi người xuống, hôn lên tóc y, nhưng lập tức khống chế, nói dịu dàng :
– Tôi muốn đi ngủ, chàng về phòng đi, sáng sớm mai, tôi sẽ đến tìm chàng.
Kim Xuyên chầm chậm gật đầu, nắm tay nàng, dịu dàng vuốt ve, rồi im lặng đi ra, im lặng đóng cửa.
Y tịnh không miễn cưỡng nàng.
Bởi vì y biết, nếu muốn hoàn toàn lấy được một người đàn bà, đôi khi cần chịu đựng một cách nhẫn nại tinh quái.
Nếu không, cho dù có lấy được người nàng, cũng có thể đánh mất trái tim nàng.
Hôm nay thu hoạch tuy không được nhiều, nhưng cứ từ từ, chỉ cần tiếp tục phát triển theo đà này, nàng sớm muộn gì cũng là của y.
Tinh quang sáng lạn, đêm mát mẻ như nước.
Y lần đầu tiên phát giác ban đêm rất mỹ lệ.
Y cười, răng trắng hếu, trong bóng đêm lóe sáng như loài lang sói.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn y đi ra, nhìn y đóng cửa.
Nàng biết người đàn ông này đã từng bước từng bước rơi vào lưới của nàng – khi y nghĩ nàng đã khuất phục, y vốn đã nằm trong cái lưới của nàng.
Đó là cái tâm của nam nhân.
Một khi thấu hiểu tâm lý nam nhân, sẽ phát giác ra bọn họ vốn không khó đối phó lắm.
Trong tâm nàng muốn cười, trong dạ dày lại muốn nôn mửa.
Bởi vì khi nàng nhìn y, nàng nhìn thấy cái thứ đàn ông bán đứng bằng hữu.
Nhưng nàng phải làm vậy.
Phải sống mạnh, sống để tìm Tiểu Lôi.
Nàng tin tưởng có đủ năng lực, “một ngày, ta sẽ làm cho hắn hối hận”. Nàng cũng cười.
Nàng cười, nước mắt cũng đồng thời trào dâng.
Một người đàn bà muốn tranh đấu một mình trên thế gian, không phải là dễ.
* * * * *
“Người này là một người rất bất khuất”.
Nhưng có ai biết, một người muốn bất khuất phải trả một cái giá lớn dường nào?
Tiểu Lôi mở mắt, ánh mặt trời ngập tràn khung cửa sổ.
Bóng tối cuối cùng đã tiêu tán, quang minh đã đến.
Long Tứ gia đầu bạc trắng, trong dương quang nhìn như những sợi tơ bạc.
Khóe mắt của lão đầy vết nhăn thâm sâu, khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt, có vẻ mệt mỏi.
Nhưng khi lão ngồi dưới ánh mặt trời, toàn thân lão chừng như sung mãn sinh khí, sung mãn nội lực, cơ hồ vĩnh viễn không già chút nào.
Nhãn tình lão không thấy già chút nào, đang nhìn Tiểu Lôi đăm đăm, đột nhiên thốt :
– Hiện tại ngươi không thể nói chuyện?
Tiểu Lôi đáp :
– Có thể.
Long Tứ hỏi :
– Ngươi họ Lôi?
Tiểu Lôi đáp :
– Đúng vậy.
Long Tứ lại hỏi :
– Ngươi biết Kim Xuyên tên thật là gì không?
Tiểu Lôi nói :
– Không biết.
Long Tứ thốt :
– Nhưng ngươi lại kết bằng hữu với y.
Tiểu Lôi nói :
– Đúng vậy.
Long Tứ tiếp :
– Ngươi không biết y vốn là loại người gì, lại coi y như bằng hữu.
Tiểu Lôi đáp :
– Đúng vậy.
Long Tứ hỏi :
– Tại sao?
Tiểu Lôi nói :
– Tôi kết bạn với y, là vì cá nhân y, không phải vì thân phận y, không phải vì tên tuổi y.
Long Tứ hỏi :
– Cũng không cần biết y đã làm chuyện gì trước đây?
Tiểu Lôi đáp :
– Chuyện trước đây đã là quá khứ.
Long Tứ hỏi :
– Còn hiện tại? Y có còn là bằng hữu của ngươi?
Tiểu Lôi đáp :
– Còn.
Long Tứ hỏi nữa :
– Cho dù y có làm lỗi với ngươi, ngươi vẫn đối xử với y như bằng hữu?
Tiểu Lôi đáp :
– Đúng.
Long Tứ không hiểu :
– Tại sao?
Tiểu Lôi đáp :
– Bởi vì y là bằng hữu của tôi.
Long Tứ thốt :
– Cho nên y vô luận làm gì, ngươi cũng tha thứ cho y?
Tiểu Lôi nói :
– Có lẽ y có chuyện bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng – ai ai mà không có chuyện bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng.
Long Tứ hỏi :
– Cho dù y có phản bội ngươi, dụ dỗ cướp lấy cái ngươi yêu thích nhất, ngươi cũng không để ý?
Lão hỏi câu đó, giống như cây trường thương của lão, bén nhọn, sắt đá, tuyệt bất lưu tình.
Tròng mắt Tiểu Lôi co thắt, con tim cũng co thắt, một hồi lâu sau, nói từng tiếng :
– Ông hỏi tôi những câu đó, tôi vốn bất tất phải hồi đáp một câu nào.
Long Tứ gật đầu, thốt :
– Ta biết.
Tiểu Lôi tiếp lời :
– Tôi trả lời những câu hỏi của ông, cũng không phải vì tôi sợ ông, cũng không phải vì tôi cảm kích ông đã cứu tôi.
Long Tứ hỏi :
– Vậy ngươi vì cái gì?
Tiểu Lôi đáp :
– Đó chỉ bất quá là vì tôi nhận thấy ông hoàn toàn là một con người.
Mục quang Long Tứ lóe chớp, thốt :
– Hiện tại ngươi không muốn trả lời câu hỏi của ta nữa.
Tiểu Lôi nói :
– Ông hỏi đã quá nhiều rồi.
Long Tứ gia hỏi :
– Ngươi có biết tại sao ta lại hỏi ngươi nhiều như vậy?
Tiểu Lôi đáp :
– Không biết.
Long Tứ gia đột nhiên thở dài, nói :
– Ta cũng như ngươi, cũng đã từng bị y phản bội.
Tiểu Lôi thốt :
– Ồ?
Long Tứ gia nói :
– Cho nên ta hiểu, bị bằng hữu thân tín nhất phản bội, thống khổ tới cỡ nào.
Tiểu Lôi thốt :
– Ồ.
Long Tứ gia tiếp :
– Ta hỏi ngươi những câu đó, chỉ vì ta muốn biết ngươi cũng có những nỗi thống khổ như ta hay không.
Lão nhìn Tiểu Lôi đăm đăm, thở dài nói :
– Hiện tại ta mới biết, ta còn thua ngươi, còn thua cả y, y có thể có một bằng hữu như ngươi, quả thật là hạnh vận của y.
Tiểu Lôi cũng nhìn lão đăm đăm, bên ngoài cửa sổ dương quang vẫn còn sáng như nãy giờ.
Nhưng lão cơ hồ già hơn, những nếp nhăn nơi khóe mắt thâm sâu hơn, nhiều hơn.
Trên bàn có rượu, Long Tứ gia uống cạn một chén, thở dài nói :
– Tâm ta vốn eo hẹp chưa từng nghĩ qua có thể hắn cũng có nỗi khổ riêng.
Tiểu Lôi hỏi :
– Còn hiện tại?
Long Tứ gia đáp :
– Hiện tại ta đã biết, một khi có thể tha thứ người ta, tâm địa mình có thể thay đổi, khai thông tươi sáng, mọi phiền não thống khổ, lập tức bị quét đi.
Mục quang Tiểu Lôi lóe sáng, hỏi :
– Ông đang nghĩ ông đã làm sai lúc trước?
Long Tứ gia đáp :
– Đúng.
Tiểu Lôi thốt :
– Ông tịnh không sai.
Long Tứ gia lắng nghe.
Tiểu Lôi chầm chậm nói tiếp :
– Bị bằng hữu bán đứng, vốn là một nỗi đau không thể xua đuổi ra khỏi tâm trí, chỉ bất quá tàng ẩn sâu trong tim, có chết cũng không muốn nói ra.
Long Tứ gia kinh ngạc nhìn hắn, không nói tiếng nào một hồi lâu.
Tiểu Lôi nói tiếp :
– Con người có thể trước mặt người khác thừa nhận sự sai lầm và nỗi thống khổ của mình, không phải là một chuyện dễ dàng, làm vậy không những cần phải có tâm địa khai khoát, mà còn cần phải có dũng khí hơn người.
Long Tứ gia im lặng một hồi lâu, đột nhiên thốt :
– Những câu này ngươi vốn bất tất phải nói.
Tiểu Lôi chầm chậm gật đầu, thở dài :
– Tôi thật sự bất tất phải nói.
Long Tứ gia nói :
– Nếu không có tâm địa khai khoát và dũng khí hơn người, những câu nói đó cũng không nói ra được.
Tiểu Lôi điềm đạm thốt :
– Ông nhìn lầm tôi rồi.
Long Tứ gia đột nhiên đứng dậy, cười lớn :
– Ta nhìn lầm ngươi? Ta có thể nhìn lầm ngươi… nhưng ta Long Tứ gia nếu có thể kết bằng hữu với ngươi, chết cũng không hối tiếc.
Tiểu Lôi lạnh lùng thốt :
– Chúng ta không phải là bằng hữu.
Long Tứ gia nói :
– Hiện tại có lẽ là chưa, nhưng sau này…
Tiểu Lôi ngắt lời lão, lạnh lùng thốt :
– Sau này cũng không.
Long Tứ gia hỏi :
– Tại sao?
Tiểu Lôi thốt :
– Bởi vì chúng ta vốn không có chuyện sau này.
Long Tứ gia đột nhiên đi tới, nắm lấy tay hắn, nói :
– Huynh đệ, ngươi còn trẻ, tại sao…
Tiểu Lôi thốt :
– Tôi không phải là huynh đệ của ông.
Mặt hắn chợt biến thành lạnh lùng, đứng dậy đi ra ngay lập tức.
Long Tứ gia nắm vai hắn, gượng gạo cười nói :
– Cho dù ngươi không là huynh đệ của ta, cũng lưu lại đây vài ngày chứ.
Tiểu Lôi thốt :
– Rồi cũng phải đi, tại sao lại ở lại?
Long Tứ gia thốt :
– Ta… ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Tiểu Lôi trầm ngâm, chung quy cũng dừng chân, điềm đạm nói :
– Được, ông cứ nói, tôi đang lắng nghe.
Long Tứ gia cũng trầm ngâm, như đang tìm cách vào đề, làm sao cho Tiểu Lôi chịu nghe. Một hồi lâu sau, lão chầm chậm thốt :
– Kim Xuyên vốn không phải là tên thật, tên thật của hắn là Kim Ngọc Hồ, chính là đứa con duy nhất của Kim Tam ca của ta, Kim Tam ca đã qua đời, ta…
Tiểu Lôi đột nhiên ngắt lời lão, nói :
– Quan hệ của các người tôi đều biết.
Long Tứ gia thốt :
– Ồ?
Tiểu Lôi tiếp :
– Ông là tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tứ đại phiêu cục, y và Âu Dương Cấp vốn là tả hữu thủ của ông. Có một lần y dẫn đầu đoàn bảo tiêu, số hoàng hóa trị giá tám chục vạn lượng từ kinh thành đến Cô Tô, toàn đội bảo tiêu bị hạ độc thủ, y tự nghĩ không thể trở về gặp mặt ông, cho nên kiếm chỗ ẩn cư lánh mặt.
Long Tứ gia đang lắng nghe.
Tiểu Lôi nói tiếp :
– Nhưng ông lại tưởng số hàng hóa bị y biển thủ, nghĩ rằng y phản bội ông, cho nên dương ngôn thiên hạ, tuyệt không tha y.
Long Tứ gia cười khổ.
Tiểu Lôi tiếp lời :
– Lần này Âu Dương Cấp vô tình phát hiện chỗ ở của y, trở về báo tin cho ông, lại sợ y chạy trốn, cho nên bỏ ra một vạn lượng mướn ba người canh giữ y, chuyện ngoài ý muốn, đến khi ba người đó tới, y đã đi rồi.
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nhưng khi nói tới ba chữ “ngoài ý muốn”, trên mặt hắn lộ rõ nét thống khổ.
Mục quang của Long Tứ gia lóe sáng, hỏi :
– Chuyện này y kể cho ngươi nghe?
Tiểu Lôi đáp :
– Đúng vậy.
Long Tứ gia thốt :
– Hắn dám khai bí mật đó cho ngươi biết, không trách ngươi đối đãi hắn như một bằng hữu.
Lão không để Tiểu Lôi mở miệng, nói tiếp :
– Nói như vậy, khi ba người đó đến tìm ngươi, ngươi đã biết họ đến tìm lầm người?
Tiểu Lôi đáp :
– Đúng.
Long Tứ gia hỏi :
– Tại sao ngươi không giải thích cho họ biết?
Tiểu Lôi cười lạnh :
– Họ không xứng.
Long Tứ gia hỏi :
– Người nào mới xứng?
Tiểu Lôi lạnh lùng đáp :
– Có lẽ có người sinh ra có cái tính ương bướng như con la, cho dù bị người ta trách lầm một vạn lần, cũng không muốn giải thích một chữ.
Đột nhiên nghe một người nói lớn :
– Người đó không phải ương bướng, là một con lừa ngu si.
Câu nói chưa dứt, Âu Dương Cấp đã vào tới. Gã đi tới đâu cũng như một ngọn gió lớn thổi tới đó, nói cái gì, cũng như một trận mưa to ào xuống, cho dù có mười người hợp lại muốn ngắt lời gã, cũng không thể xen miệng vào.
“Y rõ ràng đã bán đứng ngươi, tại sao ngươi vẫn muốn tin y?”
“Người đi chung với y, ai cũng chết, y còn sống phây phây được sao?”
“Long Tứ gia luôn đối đãi y như là một đứa con ruột, y cho dù có làm sai điều gì, cũng nên quay về giải thích, sao lại bỏ đi như vậy?”
“Ngươi có biết Long Tứ gia là thủ lãnh thì phải hứng chịu hết? Để đền bồi tám chục vạn lượng này, đem hết trên dưới bao nhiêu người của tiêu cục, cũng không bồi thường đủ”.
Gã nói liền một hơi bảy tám câu, xong hết mới hổn hển thở lấy hơi.
Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn gã, im lặng nghe gã nói, sau đó lạnh lùng hỏi :
– Làm sao ngươi biết y phản bội ta? Ngươi thấy?
Âu Dương Cấp ngậm câm.
Tiểu Lôi nói tiếp :
– Cho dù ngươi có thấy tận mắt, cũng không nhất thiết tất cả là thật, cho dù y có thật sự phản bội ta, cũng không thể chứng minh y đã biển thủ tám mươi vạn lượng bạc đó.
Âu Dương Cấp ngậm miệng một hồi lâu, đột nhiên thốt một tiếng thở dài, thì thầm :
– Quả thật trên thế gian có người sinh ra đã ương bướng như con la.
* * * * *
“Đây là đâu?”
“Khách sạn”.
“Những người trong chuyện, tại sao cơ hồ luôn luôn ra vô khách sạn”
“Bởi vì họ là những người lưu lãng”.
“Bọn họ không có nhà?”
“Có người không có nhà, có người nhà bị hủy diệt, có người không về nhà được”.
Nếu độc giả cũng lãng tích tại thiên nhai, độc giả cũng vậy, cũng ra vào tửu lâu, khách sạn, hoang thôn, dã điếm, am vắng, chùa cổ.
“Ra vào ân oán phiền hà, ra vào hư không tịch mịch”.
Trong khu vườn của khách sạn, đã đầy nghẹt những cỗ tiêu xa, những thùng gỗ in tiêu chí ngôi sao bạc đã được khiêng xuống, đem vào ba căn phòng phía đông phòng thủ nghiêm ngặt, ba mươi ba vị tiêu sư kinh nghiệm phong phú thay nhau trấn giữ, chia làm ba tốp, ngày đêm luân phiên canh giữ.
Bên ngoài cổng lớn cắm bốn ngọn tiêu kỳ đầy màu sắc, trên lá cờ thêu hình ngũ trảo kim long. Tiêu kỳ nghinh phong tựa hồ con thần long đằng vân phi khứ.
Đây chính thị ngọn Phong Vân Kim Long kỳ uy trấn hắc bạch lưỡng đạo, tuy nhiên, Phong Đại, Vân Nhị, Kim Tam đều đã qua đời, chỉ còn lại Long Tứ hoàn lưu tại giang hồ.
Long Tứ đã già, vẫn là một lão anh hùng, hùng phong không thua gì lúc còn trẻ, nhưng nhớ về quá khứ ngày trước, truy niệm chuyện xưa, không khỏi cảm khái muôn trùng.
Đêm khuya. Cửa lớn, cửa nhỏ những căn phòng phía đông đều đã đóng kín, ánh đèn mờ mờ, trừ tiếng ống khóa đập lộc cộc vào cửa, tuyệt không nghe tiếng động nào khác. Tuy là một đêm xuân, nhưng khu vườn này lại đầy cảm giác chết chóc.
Ai cũng biết giang hồ là một cái chén lớn mà rượu là máu nhỏ từ đao của anh hùng hào kiệt, mỗi ngày qua lại càng khẩn trương, mỗi ngày qua lại càng gian khổ. Suốt năm suốt tháng, khó kiếm một ngày nghỉ ngơi thoải mái, cùng thê tử an an ổn ổn giấc nồng.
Cho nên, đa số bọn họ không có nhà, cũng không thể có nhà, một người đàn bà thông minh, có ai tự nguyện cưới bọn họ để can đảm chịu đựng cái nguy cơ một ngày biến thành một quả phụ?
Nhưng trên giang hồ, sinh hoạt cũng quả thật đa thái đa tư, làm cho tâm tư con người xua đuổi hết mọi gian khổ. Cho nên có rất nhiều người, thà hy sinh cuộc sống an định hạnh phúc, để đánh đổi lấy tia chớp nhất thời đó.
Căn phòng phía tây, cửa vẫn mở, Long Tứ gia và Âu Dương Cấp đang ngồi kế cửa sổ uống rượu, hai người đã uống rất nhiều, trong tâm chừng như có nhiều cảm khái.
Âu Dương Cấp nhìn đám tiêu xa ngoài vườn, đột nhiên thốt :
– Chúng ta đã nằm ở đây hết bốn ngày rồi.
Long Tứ gia nói :
– Ừm, đã bốn ngày.
Âu Dương Cấp thốt :
– Đợi như vầy, đám huynh đệ chỉ e tê điếng hết.
Long Tứ gia mỉm cười, nói :
– Ngươi nghĩ ai cũng nóng nảy như ngươi?
Âu Dương Cấp nói :
– Nhưng chuyến hàng này một ngày chưa đến nơi, đám huynh đệ vai kề vai không thể ngơi nghỉ, họ đã muốn uống cho đã, muốn ôm mấy ả a đầu cho đã. Miệng họ tuy không dám nói ra, trong tâm chắc cũng đã nóng nảy như tôi.
Gã càng nói càng nóng nảy, uống cạn chén, lại nói tiếp ngay lập tức :
– Hà huống, người ta đã nói rõ, phải chuyển hàng trước cuối tháng, trễ một ngày, phạt ba ngàn lượng, trễ hai ba ngày, tính ra cũng tốn một vạn lượng, coi như trắng tay.
Long Tứ gia thốt :
– Những điều ngươi nói ta hiểu, nhưng…
Âu Dương Cấp thốt :
– Nhưng vết thương của họ Lôi còn chưa lành, chúng ta phải lưu lại đợi hắn.
Long Tứ gia thở dài :
– Đừng quên người khác nếu không phải vì chúng ta, cũng không bị thương nặng như vậy.
Âu Dương Cấp cũng thở dài, đứng lên đi hai vòng, chán nản nói :
– Kỳ thật tôi nghĩ vết thương của hắn đã đỡ nhiều, muốn đi thì cứ đi, tại sao…
Long Tứ gia ngắt lời gã, cười nói :
– Ngươi nên biết, hắn tuyệt không phải là người không chịu đi, hắn muốn đi, chúng ta có muốn giữ cũng không được.
Âu Dương Cấp hỏi :
– Ông nghĩ chừng nào hắn đi?
Long Tứ gia chầm chậm uốn cạn chén, chầm chậm nói :
– Cũng sắp rồi, có lẽ tối nay, có lẽ ngay bây giờ.
Ánh mắt lão nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ vẻ kỳ quái, Âu Dương Cấp đột nhiên quay lại, thấy một người vừa đi ra khỏi phòng, chầm chậm đi qua vườn, hắn đi tuy chậm, nhưng ngực ưỡn thẳng, vô luận là trong bất cứ trường hợp nào, đều không cúi mình.
Long Tứ gia nhìn hắn đăm đăm, thở dài, thì thào :
– Người là quả thật là một người bất khuất.
Âu Dương Cấp chợt cười lạnh một tiếng như muốn chạy ra.
Long Tứ gia cản gã, trầm giọng thốt :
– Ngươi muốn làm gì? Muốn giữ hắn lại?
Âu Dương Cấp đáp :
– Tôi phải hỏi hắn vài câu.
Long Tứ gia hỏi :
– Hỏi chuyện gì?
Âu Dương Cấp thốt :
– Ông đợi cho hắn khỏe, tốt hay xấu gì thì cũng đã cứu mạng hắn, hắn lại bỏ đi như vậy, không nói một lời nào, bằng hữu loại gì đây chứ?
Long Tứ gia cười khổ nói :
– Hắn vốn không thừa nhận là bằng hữu của chúng ta.
Âu Dương Cấp chợt hỏi :
– Tại sao chúng ta lại đối với hắn như vậy?
Ánh mắt của Long Tứ gia nhìn xa xăm, chầm chậm nói :
– Có lẽ đó chỉ vì người như hắn trong giang hồ không có mấy người.
Lão không đợi Âu Dương Cấp mở miệng, nói tiếp :
– Hà huống, hắn thật sự không phải không muốn kết giao bằng hữu với chúng ta, hắn làm vậy, chỉ vì hắn không muốn làm liên lụy đến ta.
Âu Dương Cấp thốt :
– Ồ?
Long Tứ gia ảm đạm nói :
– Hắn không những tao ngộ chuyện cực kỳ bi thảm, tâm tình lại cực kỳ thống khổ, hơn nữa, nhất định có những mối ẩn tình bi thống, sở dĩ vậy cho nên không muốn tái giao bằng hữu.
Âu Dương Cấp hỏi :
– Ông nói hắn không muốn làm liên lụy đến ông, nhưng hắn không phải đã làm liên lụy đến ông sao, hắn điểm này phải biết chứ?
Long Tứ chầm chậm lắc đầu, thốt :
– Có nhiều chuyện, ta còn muốn hắn không biết.
Âu Dương Cấp nói :
– Ông vì hắn, không do dự đả thương môn hạ của Huyết Vũ môn, hắn không thấy sao? Huyết Vũ môn chỉ sợ đã kết thù, nhất định sẽ quấy nhiễu, hắn còn không biết chuyện đó sao?
Long Tứ gia im lặng một hồi lâu, lại chầm chậm thốt :
– Đừng có nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên sơ xuất, có nhiều chuyện, ngươi cũng chưa biết.
Âu Dương Cấp hỏi :
– Chuyện gì?
Mục trung Long Tứ gia đột nhiên đầy vẻ bi phẫn oán độc, nói từng tiếng :
– Ngươi không biết bọn Phong đại ca, tại sao mà chết?
Âu Dương Cấp nhìn thấy ánh mắt của lão, đột nhiên như lạnh run, hỏi :
– Có phải… có phải bị bọn Huyết Vũ môn hạ thủ?
Long Tứ gia không trả lời, chén rượu trong tay “tách” một tiếng bể nát.
Âu Dương Cấp thối lui một bước, thét lớn :
– Ông biết? Tại sao chờ tới bây giờ mới nói ra?
Long Tứ gia nắm chặt hai tay, đáp :
– Bởi vì ta sợ ngươi đi trả thù.
Âu Dương Cấp thốt :
– Tại sao lại không thể trả thù?
Lộ Tiểu Giai đột nhiên nắm quyền đập lên bàn, trầm giọng thốt :
– Ân còn chưa báo, làm sao đi báo thù?
Âu Dương Cấp chấn động toàn thân, lùi thêm một bước, ngã phịch trên ghế, mồ hôi xuất ra như mưa. Long Tứ gia chầm chậm mở bàn tay, máu chảy đầy tay, ghim đầy những mảnh chén.
Lão nhìn chằm chằm lên bàn tay bê bết máu, gằn từng tiếng :
– Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu, hiềm một nỗi đại ân, chưa thể đền được.
Chúng ta cho dù có cùng Huyết Vũ môn huyết chiến, đồng quy ư tận, nhưng ân tình của người, ai sẽ trả đây?
Âu Dương Cấp đột nhiên đứng dậy, nói lớn :
– Tôi đã minh bạch, chúng ta trước hết phải báo ân, sao đó mới báo thù.
Long Tứ gia đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt nở một nụ cười tươi, thốt :
– Không sai, đó mới chân chính là bản sắc nam nhân.
* * * * *
Không nói lời từ biệt, không nói lời cảm tạ, ngay cả một chữ cũng không nói, Tiểu Lôi rời khỏi khách sạn như thế đó.
Trước mặt hắn, cũng là một bóng đêm. Khi hắn đi đến chân núi, thì đã sáng.
Sương mờ mờ sáng sớm, phủ đầy mặt đất, rặng núi nhuộm dương quang một màu vàng chói như đồng lúa tươi mát.
Hắn đi chầm chậm trên núi, dáng điệu vẫn không khác lúc đi ra khỏi khách sạn, ngực vẫn ưỡn thẳng.
Vết thương đang nhói đau, nếu cúi mình đi lên, nhất định thoải mái hơn.
Nhưng hắn muốn ưỡn ngực. Đi dọc theo con suối trong vắt cạnh bìa rừng. Cánh rừng đào hoa vẫn y như cũ, còn người?
Hắn đứng dưới một cây dương hoa nở rộ, phảng phất như có chút dư hương của nàng, nhưng còn người nàng?
Rơi xuống dòng suối đưa đẩy đến tận chân núi, đưa đẩy đến nơi xa xăm, nhưng đóa hoa rơi cũng còn có thể nở. Người nàng một khi đi, chỉ sợ không bao giờ trở lại.
Ngực Tiểu Lôi ưỡn thẳng, cố sức, vết thương cơ hồ vỡ ra. Hắn không chùn chân.
Hắn không sợ lưu huyết, chỉ sợ òa khóc. Hắn đi bước dài, không quay đầu, đi qua khỏi rừng đào, trước mặt là nhà của hắn.
Đây vốn đã từng là một nơi đầy ấm áp, hạnh phúc, hiện tại đã thành một đống gạch vụn.
Hắn bất nhẫn hồi lai, bất cảm hồi lai. Nhưng hắn phải trở về.
Vô luận có sợ hãi hiện thực tới cỡ nào, luôn luôn phải có lúc đối diện nó.
Trốn tránh vĩnh viễn không có dụng đích, cũng vĩnh viễn không bao giờ giải quyết được vấn đề. Tình huống hiện tại, hắn thật sự chơi trò cút bắt, tịnh không phải với người khác, mà là với chính hắn.
Không ai có thể trốn tránh chính mình. Hắn nghiến răng, bước trên con đường về nhà, con đường quen thuộc.
Nhưng thân thể phụ mẫu hắn, đã bị thiêu rụi, nhất định không thể nhận ra. Hắn trở về, chỉ để làm tròn bổn phận của một hiếu tử.
Có thể phụ thân hắn lúc sinh thời đã bỏ qua quá nhiều chuyện, sau này có lẽ những chuyện hắn nghe quá bi oán thống khổ. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã là quá khứ…
Tất cả đã là quá khứ, nơi hỏa hoạn cũng đã được dọn dẹp, vẫn còn trên bờ núi xanh thẳm, nhiều ngôi mộ mới.
Một lão già đầu bạc lưng gù, đang vải rượu trên mồ cúng tế. Tiểu Lôi ngừng chân.
Ai đã lo liệu những chuyện này cho hắn, ân tình này làm sao hắn có thể hồi đáp?
Lão già chầm chậm quay đầu, trên mặt toàn nếp nhăn, nở một nụ cười cay đắng.
Hạnh Hoa Ông, con người trượng nghĩa không ngờ chính là Hạnh Hoa Ông chủ quán rượu. Tiểu Lôi nhìn lão, hắn cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, một tiếng cũng không nói được.
Hạnh Hoa Ông đi tới, mục trung cũng không ngăn được nước mắt nóng hổi trào dâng, dịu dàng vỗ vay hắn, miễn cưỡng cười nói :
– Ngươi đã về, rất tốt, cuối cùng ngươi cũng về.
Tiểu Lôi nghiến chặt răng, thốt :
– Tôi…
Hạnh Hoa Ông nói :
– Ta biết tâm tình của ngươi, ngươi không cần nói gì, cũng bất tất phải cảm kích ta, những chuyện này ta không làm nổi cho ngươi đâu.
Tiểu Lôi không nhịn được, hỏi :
– Không phải ông? Là ai?
Hạnh Hoa Ông thốt :
– Hắn vốn không muốn ta cho ngươi biết, cũng không muốn ngươi cảm kích hắn, nhưng ta…
Lão thở dài, nói tiếp :
– Người nghĩa khí như vậy, một hảo hán trên giang hồ có huyết tính như vậy, cả mấy chục năm nay ta chưa hề thấy qua, ta nếu không muốn dây dưa với ngươi, sẽ không để ngươi giao du bằng hữu với hắn, ta thật sự an tâm…
Tiểu Lôi nắm vai lão, hỏi :
– Thật ra người này là ai?
Hạnh Hoa Ông thốt :
– Long Tứ gia.
Tiểu Lôi đột nhiên nới lỏng tay, thốt :
– Là ông ta?
Hạnh Hoa Ông đáp :
– Ông ta đến chỗ ta, hỏi về lai lịch ngươi, nhưng nếu ta không nói cho ngươi biết, có lẽ ngươi không bao giờ biết ông ta quan tâm đến ngươi.
Tiểu Lôi ngẩng đầu lên trời, thì thầm :
– Tại sao ông ta lại phải làm vậy? Tại sao…
Hạnh Hoa Ông thốt :
– Bởi vì ông ta nghĩ ngươi cũng là một hảo nam nhi, ông ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi.
Tiểu Lôi nắm chặt tay, không biết hắn làm sao có thể khống chế, mục trung của hắn đầy lệ nóng, một giọt cũng không trào ra.
Cũng không biết bao lâu sau, hắn mới chầm chậm đi đến hàng mộ mới, quỳ xuống đằng trước.
Bia mộ đá xám, chữ mới khắc, nhưng hắn không thấy rõ, mắt hắn đã nhạt nhòa.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn đăm đăm, đột nhiên nói :
– Khóc đi, muốn khóc thì hãy khóc, trên thế gian vốn chỉ có những nam nhi đầy huyết tính, đầy dũng khí, mới dám khóc to.
Tiểu Lôi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, vết thương trước ngực cũng vỡ ra.
Ngực hắn ưỡn thẳng, máu đã nhuộm đỏ áo hắn, nhưng nước mắt hắn, cũng vẫn còn giấu trong nhãn tình, giấu trong tim, những nơi không ai thấy được. Hắn thà lưu huyết, tuyệt bất lưu lệ.
Trên thế gian này nước mắt nào có thể bi thảm hơn cảnh này?
Gió thổi qua, gió rất lạnh. Hạnh Hoa Ông im lặng gạt nước mắt, quay đầu, nhìn đống gạch vụn trên đất.
Gió lùa hương thơm từ dãy núi xa xa đến, mang theo những hạt giống phương xa.
Hạnh Hoa Ông trầm tư, hồi lâu lẩm bẩm :
– Năm nay chưa dùng được, đợi xuân sang năm, một mảnh tro tàn này, nhất định có thể khai hoa kết trái.
Thế gian một khi còn có gió, còn có đất, nhân loại tựu trung còn hy vọng tồn hữu.
Vô luận là lực lượng đáng sợ nào, cũng vô phương hủy diệt hoàn toàn.
Đêm, trên núi không có người.
Giữa ngọn gió đêm lại truyền vang tiếng khóc bi ai, như sói hú giữa băng nguyên, như khỉ gọi bầy giữa hoang vu.
Hạnh Hoa Ông chống gậy, một mình dưới chân núi bao la trong đêm tối, nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt già cỗi.
Lão thật sự không thể hiểu được thiếu niên cô độc quật cường đó.
Tiếng khóc vẫn chưa dừng, thiếu niên đó vẫn còn tràn đầy bi phẫn sầu khổ, khóc suốt đêm trường.
Hạnh Hoa Ông lẩm bẩm :
– Hài tử khờ dại, tại sao ngươi lại phải đợi không còn ai rồi mới khóc? Tại sao ngươi lại phải chịu đựng một mình?…