Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam

Chương 5 - Huyết Dư Lệ

trước
tiếp

Tiêm Tiêm cúi đầu, phảng phất không dám nhìn tiểu hầu gia đang ngồi đối diện, đáp lại câu hỏi của gã :

– Tôi họ Tạ.

* * * * *

Một lão nhân đầu bạc trắng vận thanh sam, độc hành nhàn nhã trên sơn đạo, khóe miệng hé một nụ cười thần bí quỷ quyệt.

Đám mây đen trên trời đột nhiên phát ra một tiếng sét đinh tai, chớp từ trên mây kích hạ, sáng chói như kim long.

Kiện mã chùn vó, người đứng lặng, đội ngũ tiêu xa lập tức đình đốn.

Long Tứ người ướt sũng, những giọt mưa tí tách rơi, đã thấm vào áo mưa. Thân người lão cơ hồ bị may dính trên yên ngựa, động cũng không động, nhãn tình động cũng không động nhìn chằm chằm lên người lão nhân vận thanh sam đằng trước.

Lão nhân chừng như không thấy cả đoàn nhân mã, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời, thì thầm :

– Lạ thật, ai nói có phi long tại thiên? Ta có thấy đâu? Chỉ bất quá thấy một con rồng chết.

Âu Dương Cấp hét lớn :

– Con rồng này không chết.

Nói dứt lời, trong tay gã đã rút ra ngọn Ô Sao Tiên nhắm hướng lão nhân quất tới, quả nhiên giống như một con độc long bay lượn.

Hai người chỉ cách nhau chừng hai khúc roi, Ô Sao Tiên lại có bốn khúc, đầu roi linh xảo uốn lượn như muốn quấn vào cổ lão nhân.

Lão nhân vẫn từ từ đi tới, mắt thấy Ô Sào Tiên quyện tới, cây dù làm bằng giấy dầu trong tay đột nhiên phóng ra, chĩa xuống, lướt dọc theo trường tiên. Chớp mắt một cái, ngọn roi đã quấn ba vòng xung quanh cây dù.

Cây dù của lão nhân chợt bung ra, chỉ nghe “băng” một tiếng, phần đầu ngọn roi nhu nhuyễn đã bị đứt thành bảy tám đoạn. Âu Dương Cấp tái mặt, Long Tứ cũng không khỏi động dung.

Lão nhân nheo mắt mỉm cười, nhìn trên mấy đoạn roi rơi rớt, thì thầm :

– Con rồng này vốn phải chết.

Âu Dương Cấp thét lớn :

– Ngươi hãy coi lại lần nữa.

Thân người hắn rướn lên, chân nhún trên bàn đạp, toàn thân rời khỏi yên, tà tà bay lên một trượng, lăng không phiên thân, giang rộng tay chân, cả mấy chục điểm hàn tinh bắn ra như bão táp từ lưng, hông, áo, tay, chân.

Đệ nhất tiêu sư của Trung Nguyên tứ đại nhiếp cục, tuy nóng tính, võ công lại cực kỳ thâm hậu, lại còn là một cao thủ ám khí.

Vô luận ai chỉ trong một sát na có thể phóng ra mấy chục mũi ám khí, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lão nhân nheo mắt nhìn, từ đầu đến chân không có một cử động, nhưng cây dù giấy dầu trong tay lại đột nhiên xoay vòng như cối xay, xoay nhanh tới mức như hóa thành một cái vòng sáng choang. Chỉ nghe “đinh đinh đinh” liên hồi, mấy chục mũi ám khí đó đã bị hút vào vòng chấn động văng ra tứ phía.

Thủ pháp phóng ám khí của Âu Dương Cấp rất nhiều cách, có cái xoay vòng, có cái bay thẳng, có cái nhanh, có cái chậm, có cái hậu phát tiên chí, có cái tại không trung tương kích.

Vô luận dùng cách nào để phóng ám khí, một khi vừa đụng vào cây dù giấy dầu, lập tức bị chấn bay trở lại.

Bay trở lại đường cũ, muốn bắn vào Âu Dương Cấp cũng bắn không được. Âu Dương Cấp đã hạ mình trở lại trên yên ngựa, trừng mắt nhìn lão nhân, cây dù kỳ diệu trong tay lão ta, vô luận ai hiện tại cũng thấy, đương nhiên không phải là một cây dù che nắng che mưa bình thường.

Long Tứ trầm ngâm, đột nhiên thốt :

– Nguyên lai các hạ chính là “Diêm La Tản” Triệu Phi Liễu Triệu đại tiên sinh.

Lão nhân nheo mắt cười cười, nói :

– Long Tứ gia quả nhiên có nhãn lực phi thường.

Long Tứ cười lạnh, nói :

– Triệu đại tiên sinh tự nhiên cũng đã gia nhập Huyết Vũ môn, quả là một chuyện không thể tưởng.

Diêm La Tản thốt :

– Chỉ sợ chuyện ngươi không nghĩ ra có quá nhiều.

Lão nhân chợt chỉ tay về phía con đường đằng sau lưng kế vách núi, hỏi :

– Ngươi coi lại coi ai đó?

Dốc dựng đứng, cây cỏ không sống nỗi, có người nào đâu? Nhưng lão nhân vừa nói dứt lời, đột nhiên nghe “ùm” một cái, hỏa tinh bắn tứ phía.

Một vật bay tà tà trên dốc, ghim thẳng vào vách núi cứng như sắt, nhìn kỹ chính là một cây Tuyên Hoa Đại Phủ.

Tiếp đó, ở vách núi đối diện, bay ra một sợi dây dài, quấn quyện vào đầu búa, căng ra thẳng thớm, chận ngang đường.

Trường sách đen sì hắt ánh thiểm quang, lộ rõ những khúc bện chặt chẽ.

Bốn người từ xa xa đi trên dây, cơ hồ như là đi trên mặt đất bằng phẳng.

Người đầu tiên mắt beo râu xồm, áo phạch ngực, để lộ bộ ngực lông lá đen thui, phảng phất cố ý phơi bày phô trương lông ngực như dã thú của y, phô trương khí khái nam tính.

Người thứ hai cao ráo đẹp mã, mặt trắng không râu, mặc trường bào dài thượt, đi chập chững, thắt lưng quấn một thanh kiếm mỏng ẻo lả.

Độ chừng bốn mươi lăm tuổi, vô luận là có râu mọc dài hay không có râu cũng không giấu được tuổi tác.

Người thứ ba là một đại hán cao ốm, mặt vàng như nghệ, trên lưng mang một thanh quỷ đầu đao.

Người thứ tư cũng cao ốm, nhìn chẳng khác gì một hoạt quỷ.

Bốn người này thản nhiên nhàn nhã đi xuống từ vách núi bên kia, tướng mạo tuy không làm kinh người, nhưng khí phái không phải nhỏ.

Âu Dương Cấp cười lạnh :

– Nguyên lai Ngũ điện Diêm La toàn bộ đã gia nhập Huyết Vũ môn, quả là một chuyện đáng ăn mừng.

Triệu đại tiên sinh nheo mắt cười cười :

– Đã thấy Diêm La Tản, ngươi cũng nên biết Diêm La Phủ, Diêm La Kiếm, Diêm La Đao, Diêm La Sách, tất cả cũng sẽ đến đây chứ.

Âu Dương Cấp thốt :

– Đây không phải là âm ty quỷ ngục, sao lại có nhiều diêm la đến vậy?

Triệu đại tiên sinh đáp :

– Đến vì muốn cái tiêu kỳ và tiêu xa của bọn ngươi.

Âu Dương Cấp nói :

– Không nhiều lắm, không biết bọn ngươi còn muốn cái gì?

Triệu đại tiên sinh đáp :

– Một khi tiêu kỳ và tiêu xa lưu tại đây, mỗi người để lại một tay một chân, ân oán giữa các ngươi và Huyết Vũ môn coi như thanh toán xong.

Âu Dương Cấp hỏi lại :

– Bằng không?

Triệu đại tiên sinh trầm mặt, thốt :

– Bằng không, ba mươi sáu cái đầu của bọn ngươi, toàn bộ rơi xuống.

Âu Dương Cấp đột nhiên cười cuồng dại, thốt :

– Được, đầu của bọn ta còn trên cổ, ngươi cứ qua lấy.

Triệu đại tiên sinh lạnh lùng thốt :

– Chuyện đó không khó gì mấy.

Long Tứ bất động, ngồi yên trên lưng ngựa, đột nhiên vẫy tay, hét to :

– Thương.

Văn tứ trường thương, mũi thương cột tua hồng anh đỏ như máu. “Đinh” một tiếng, trường thương găm trên đất, Long Tứ hét lớn :

– Long mỗ vốn muốn lãnh giáo tuyệt kỷ của Ngũ điện Diêm La, vị nào muốn lên trước?

Triệu đại tiên sinh đáp :

– Cả năm.

Lão ta nheo mắt cười cười, thốt :

– Cuộc tỷ võ này, việc chặn đường này, bất kỳ phương pháp nào cũng dùng.

Chữ cuối cùng vừa thoát khỏi miệng lão, Diêm La Kiếm trên dây đột nhiên phiêu phiêu phi khởi, chớp mắt một cái, đã thâm nhập vào đội tiêu xa. Ánh kiếm nhoáng lên, một tiếng la thất thanh, huyết quang bắn túa, thân người từ từ hạ xuống.

Người này tuy đi trên dây chập chững, xuất thủ cực kỳ triệt để, cực kỳ chuẩn xác.

Đại hán mặt vàng cũng phi thân lên, một đao chém xuống Âu Dương Cấp. Diêm La Sách uốn mình nhún trên trường sách, cây Tuyên Hoa Đại Phủ trên vách núi bay ra.

Diêm La Phủ giơ tay tiếp nhận, chém ngược một búa, chém từ trên đầu của Âu Dương Cấp chém xuống.

Âu Dương Cấp vừa tránh được một đao, hô thảm một tiếng té xuống đất.

Trường sách của Diêm La Sách quấn vòng quanh tiêu kỳ, uốn cong tiêu kỳ.

Bên kia Triệu đại tiên sinh tiếp trường thương của Long Tứ gia. Trường thương tuy bay lượn như du long, nhưng thân hình của Triệu đại tiên sinh cũng nhanh nhẹn như tia chớp, xuyên trảo không môn, nhất thời thương pháp của Long Tứ không thể thi triển được.

Hà huống lão không những phải lo cho những người kề cạnh, mà còn phải lo cho con ngựa bên dưới mình.

Lúc này Diêm La Phủ đã xâm nhập vào giữa đội ngũ trấn xa, một kiếm một búa, một cương một nhu. Có tiếng la thảm, lại có năm người ngã gục.

Trường sách quấn quanh tiêu kỳ, một tiêu sư lập tức nghênh đón, dùng thân bảo vệ tiêu kỳ, ai biết được trường sách vừa mới rụt lại, đã quấn chặt yết hầu của gã.

Chỉ nghe một tiếng “cách”, cái đầu của gã đã ngoẹo về một bên, toàn thân mềm nhũn.

“Ngũ điện Diêm La” đồng xuất đồng tiến, thân kinh bách chiến liên thủ công kích phối hợp rất chặt chẽ.

Huống hồ trận chiến này, thời gian, địa điểm, tất cả đều do bọn chúng chọn lựa, có lẽ mỗi bước đi đều đã kinh qua một kế hoạch chu mật, cho nên xuất thủ chiếm hẳn ưu thế. Trận chiến này đối với Long Tứ mà nói, quả thật không tốt chút nào.

Tiểu Lôi ngồi trên yên ngựa, quan sát. Trận huyết chiến tuy đã khai diễn, nhưng không biết vì sao, không có tới một binh khí hướng về phía hắn.

Có lẽ vì hắn quá ốm o, quá dơ bẩn, quá ốm dơ cho nên người ta nghĩ rằng hắn không xứng để ra tay.

Hắn cũng chỉ ngồi đó, quan sát, con ngựa có nhảy dựng, hắn cũng vẫn ngồi bất động, chớp mắt cũng không chớp.

Thần kinh trên người hắn nếu không phải sắt đá, chắc hoàn toàn tê liệt. Nhưng hắn thản nhiên bất động, tại sao lại đến đây?

Hắn có phải chờ đợi cơ hội? Diêm La Kiếm kiếm quang như dãy lụa trắng, đông tây nam bắc tung hoành, đột nhiên bước mạnh ba bước, phản thủ đâm một nhát dưới xương sườn của hắn.

Không thể thả hắn đi – ba mươi sáu mạng, tất cả phải lưu hạ.

Tiểu Lôi nhướng mày, nhưng cũng không chống đỡ, đột nhiên thấy tua hồng anh phất phới, mũi trường thương tà tà đâm tới, đỡ lấy trường kiếm.

Long Tứ hét lớn :

– Hắn không phải là người của tiêu cục, các ngươi không thể đả thương hắn…

Thanh âm đột nhiên đình đốn, chân trái đẫm máu. Lão tuy đã đỡ một kiếm cho Tiểu Lôi, chân lại bị Diêm La Tản rạch một đường bảy tấc trào máu, nếu không phải nhờ lão ngồi trên lưng con ô tuấn mã đã kinh qua trăm trận, cái chân này đã bị chặt đứt.

Tiểu Lôi nghiến chặt răng, mục trung tựu đầy nhiệt lệ.

Tới lúc này Diêm La Phủ hãm nhập trùng vây, Diêm La Kiếm trường bào nhất triển, lập tức tả xung hữu đột, khai mở một huyết lộ.

Diêm La Sách điều khiển trường sách, chung quy cũng quấn quyện quanh tiêu kỳ, rung tay một cái, tiêu kỳ vọt lên bay theo trường sách.

Tiêu kỳ này nếu lọt vào tay gã ta, chiêu bài của tiêu cục tính ra coi như đã mất phân nửa.

Tiêu sư canh giữ tiêu kỳ đôi mắt đỏ ngầu, thét một tiến lớn, toàn thân hướng về phía tiêu kỳ bộc phát. Ai ngờ trường sách lăng không lắc một cái, như con độc xà quấn chặt yết hầu của vị tiêu sư.

Tả thủ của Diêm La Sách giơ ra đón lấy tiêu kỳ, hữu thủ điều khiển trường sách trên yết hầu của vị tiêu sư, toàn thân vị tiêu sư lập tức từ trên không trung rớt xuống, lưỡi thè ra, chừng như sợ hãi kinh dị.

Diêm La Sách không nhìn vị tiêu sư tới một lần, tay phải không ngừng siết dây, mắt nhìn lên ngọn tiêu kỳ trong tay trái chằm chằm, khóe miệng không nhịn được hé một nụ cười thỏa mãn.

Mắt Âu Dương Cấp đỏ ngầu, rống cuồng dại phóng người tới, nhưng thanh quỷ đầu đao phía trước không để cho gã có một giây thở lấy hơi, trong chớp mắt đã chém tới bảy tám đao.

Lúc này, giữa đao quang kiếm ảnh chợt có một nhân ảnh như mũi tên phóng tới, giơ một tay bấu lấy mạch môn của Diêm La Sách.

Diêm La Sách một tay cầm tiêu kỳ, một tay đang siết chặt trường sách, đang đắc ý, đang hoan hỉ, làm sao có thể chống đỡ chiêu thức của dạng cao thủ như Tiểu Lôi.

Gã thậm chí chưa thấy rõ người đó là ai, mạch môn đã bị nắm giữ, tả thủ cử động theo quán tính, cầm tiêu kỳ như một đoản mâu, đâm vào ngực người đó.

Chỉ đáng tiếc bây giờ nửa thân phải của gã đã tê liệt, cử động của tả thủ cũng không còn linh hoạt như bình thường, — cổ tay trái của hắn đang đâm tới cũng bị nắm lấy, toàn thân bị người ta giở hổng lên không trung.

Tiểu Lôi chung quy đợi cho đến cơ hội này, hắn vừa xuất thủ, coi như đã chế trụ cả song thủ của Diêm La Sách, nhấc bổng người gã lên, thốt :

– Các ngươi nhìn coi ai đây?

Triệu đại tiên sinh quay đầu nhìn, lập tức biến sắc, phi thân thối lui.

Hai người một đao một búa cũng ngừng tay, thối lui hai trượng, khuôn mặt ba người chứa đầy vẻ hoài nghi kinh ngạc.

Ai có thể nghĩ một kẻ ốm o dơ bẩn như vậy, lại có thứ võ công đó.

Triệu đại tiên sinh trầm mặt, trầm giọng :

– Bỏ y xuống, chúng ta để cho ngươi đi.

Tiểu Lôi điềm đạm thốt :

– Nếu ta muốn đi, đã đi rồi.

Triệu đại tiên sinh hỏi :

– Ngươi có thả y xuống không?

Tiểu Lôi hỏi lại :

– Nếu ta thả hắn, các ngươi có thả mọi người không?

Triệu đại tiên sinh đáp :

– Ngươi muốn gì? Ngươi nếu thả y xuống, chúng ta sẽ đi, ngươi thấy thế nào?

Tiểu Lôi đáp :

– Được.

Chữ “được” vừa ra khỏi miệng, thân mình hắn đã hướng về phía Triệu đại tiên sinh phóng tới.

Triệu đại tiên sinh nhìn Diêm La Sách nhấc bổng trên tay hắn, không biết nên nghênh đón, hay là thối lui.

Ai lại đoán được thân hình Tiểu Lôi chợt chuyển hướng, dùng Diêm La Sách làm vũ khí, quay vòng vòng quật về phía đại hán mặt vàng.

Đại hán mặt vàng giật mình, không tự chủ được vung đao đón đỡ, quên bẵng binh khí của đối phương chính là huynh đệ của mình.

Chỉ nghe một tiếng la thảm, vai phải của Diêm La Sách đa bị lưỡi đao chém phặp vào, máu tươi phún ra như mưa, tạt vào mặt đại hán mặt vàng.

Đại hán mặt vàng hét lên một tiếng cuồng dại, buông đao, giang tay đỡ thân người Diêm La Sách, hét thảm :

– Ngươi…

Đại hán mặt vàng nói được chữ đầu, không nói được chữ thứ hai.

Tiếng la thảm chưa dứt, Tiểu Lôi lại nhấc bổng Diêm La Sách lên, người của hắn hướng về phía Diêm La Phủ bộc phát.

Tới lúc này, lưỡi đao của đại hán mặt vàng đã lìa khỏi trận mưa máu trên người huynh đệ của gã, Diêm La Phủ kinh hãi.

Đợi đến lúc gã phát giác có người nhảy tới, đến khi búa chém xuống, toàn thân Tiểu Lôi đã ập vào, cùi chõ tay trái đánh vào hông gã, tay phải bẻ cổ tay trái của gã.

Diêm La Kiếm biến sắc, la hoảng :

– Buông tay ra!

Kiếm quang như thiểm điện, đâm vào vai Tiểu Lôi, xuyên từ sau lưng ra đằng trước, Tiểu Lôi vẫn không buông tay, “cách” một tiếng, cột sống của Diêm La Phủ đã gãy làm đôi, toàn thân cũng bị nhấc bổng. Diêm La Kiếm mặt tái mét, muốn rút kiếm đâm tới nữa.

Ai biết được Tiểu Lôi lại dùng huyết nhục của mình để điều khiển kiếm phong, thân người hắn quay sang trái, Diêm La Kiếm cũng bị kéo theo, chỉ nghe tiếng kiếm phong cạ vào xương cốt của Tiểu Lôi, như tiếng dao cạo thịt cháy khét.

Nếu không tận tai nghe, làm sao hiểu thấu được thanh âm đó đáng sợ tới cỡ nào.

Diêm La Kiếm có cảm giác nhức nhối như tủy răng bị sâu, bàn tay đã mềm nhũn nới lỏng phần nào, đơn giản không thể tin được mũi kiếm đang đâm vào một người sống.

Tiểu Lôi là một người sống. Khi Diêm La Kiếm tỉnh lại sau một giây điếng hồn, thì đã quá trễ.

Thân người Tiểu Lôi đột nhiên thối lui ra sau, phóng ngược về hướng kẻ cầm kiếm.

Trên vai hắn mũi kiếm lúc trước chỉ ló ra sáu bảy phân, lưỡi kiếm dài ba thước bảy phân hoàn toàn xuyên vai hắn, lút tới cán. Diêm La Kiếm nhìn lưỡi kiếm ló ra từ người hắn, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Tiếp đó, gã nghe tiếng xương mình gãy rôm rốp. Vừa khi hai thân hình chạm vào nhau, cùi chõ của Tiểu Lôi đã đánh vào giữa ngực hắn.

Thân hình gã, đột nhiên ngã bịch giống như một cái bao cát, mềm nhũn, ngã lên người của Diêm La Phủ mới từ không trung rớt xuống, hai mặt đâu vào nhau. Cả hai mặt mang một màu trắng tái dưới một biểu tình kinh hãi khủng bố.

Bọn họ không thể tin được trên thế gian này có loại người như vậy, chết rồi vẫn chưa tin. Mọi chuyện phát sinh, trong một sát na phát sinh – đột nhiên phát sinh, đột nhiên kết thúc.

Trường kiếm còn ghim trên mình Tiểu Lôi, máu theo mũi kiếm chĩa xuống nhỏ giọt.

Tiểu Lôi khuôn mặt trắng nhợt, méo mó vì thống khổ, nhưng thân thể lại đứng thẳng như ngọn tiêu thương cắm trên đất.

Triệu đại tiên sinh nhìn hắn, cơ hồ kinh khiếp. Ai cũng sợ, ngay cả Âu Dương Cấp.

Bọn họ kinh hãi tịnh không phải vì hắn xuất thủ quá nhanh, nhưng vì hắn liều mạng bất chấp nguy hiểm.

Tròng mắt Tiểu Lôi từ từ đóng đinh, đóng đinh trên khuôn mặt tái mét của Triệu đại tiên sinh.

Triệu đại tiên sinh thốt :

– Chúng ta đã đồng ý, ngươi bỏ y xuống, chúng ta đi liền.

Tiểu Lôi thốt :

– Ta đã bỏ y xuống rồi.

Hắn thật sự đã quăng Diêm La Sách xuống đất, máu của gã ướt đẫm thân mình đại hán mặt vàng.

Triệu đại tiên sinh mắt láo liên, hỏi :

– Nhưng tại sao ngươi phải xuất thủ?

Tiểu Lôi hỏi lại :

– Ta có hứa với ngươi không xuất thủ sao?

Triệu đại tiên sinh biến sắc, từ trắng chuyển qua xanh, từ xanh chuyển sang đỏ, nghiến răng thốt :

– Đúng, ngươi đúng, rất đúng…

Tiểu Lôi hỏi :

– Ngươi ở lại đây không muốn đi sao?

Triệu đại tiên sinh nhìn những thi thế nằm giữa vũng máu, nhìn sang Long Tứ, cười hỏi :

– Ta đi được chứ?

Long Tứ thốt :

– Hắn nói ngươi có thể đi, ngươi có thể đi, hắn vô luận nói cái gì đều giữ lời.

Đôi mắt họ Long đỏ ngầu, lệ chảy thành dòng.

Triệu đại tiên sinh nhìn hắn, đột nhiên dậm chân, thốt :

– Được, ta đi.

Tiểu Lôi tiếp lời :

– Tốt hơn hết là đi xa, càng xa càng tốt…

Lão ta chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, rít lên :

– Nhưng, ngươi là ai?

Tiểu Lôi đáp :

– Ta… ta cũng họ Long, Long Ngũ.

Triệu đại tiên sinh ngẩng mặt thở dài, nói :

– Long Ngũ, hảo Long Ngũ, hảo Long Ngũ… Nếu biết trước có Long Ngũ, cần gì khổ công đi tìm Long Tứ…

Thanh âm của lão ta càng lúc càng nhỏ, đột nhiên dậm chân, thốt :

– Được, đi, đi càng xa càng tốt, Giang Nam có một người như Long Ngũ, cũng phải có đường cho bọn ta bỏ đi.

Máu còn chưa cạn hết trên đất, nhưng trận huyết chiến đã kết thúc.

Tiểu Lôi nhìn bọn Triệu đại tiên sinh đi xa, chân hắn đột nhiên lảo đảo, chừng như ráng chi trì mà đứng không nổi. Hắn vẫn còn là người, không phải hoàn toàn là sắt thép.

Long Tứ buông trường thương chạy đến đỡ hắn, trong mắt lão ngấn lệ, mãn tâm cảm kích, run rẩy thốt :

– Ngươi…

Cổ họng của lão như bị nghẹn.

Trên mặt Tiểu Lôi trắng nhợt không còn một chút huyết sắc, mồ hôi lạnh đóng giọt còn to hơn giọt mưa, chợt hỏi :

– Tôi nợ ông, nợ biết bao nhiêu?

Long Tứ đáp :

– Ngươi… ngươi chưa bao giờ nợ ta.

Tiểu Lôi nghiến răng, thốt :

– Nợ.

Long Tứ có vẻ thống khổ, thở dài nói :

– Cho dù có nợ, hiện tại cũng đã trả dứt rồi.

Tiểu Lôi thốt :

– Trả dứt cũng tốt.

Long Tứ hỏi :

– Chúng ta có là bằng hữu không?

Tiểu Lôi đáp :

– Không.

Mặt Long Tứ hiện nét thống khổ, thốt :

– Ta…

Tiểu Lôi chợt ngắt lời lão, nói :

– Đừng quên ông là Long Tứ, tôi là Long Ngũ.

Long Tứ nhìn hắn, lệ nóng chung quy cũng trào dâng, chợt cười một tràng dài, thốt :

– Chúng ta không còn là bằng hữu, là huynh đệ, hảo huynh đệ, hảo huynh đệ…

Tiểu Lôi nở một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt đau khổ, thì thào :

– Tôi chưa bao giờ có huynh đệ, hiện tại đã có…

Thân người hắn đột nhiên ngã quỵ, ngã vào vai Long Tứ. Âu Dương Cấp nhìn họ, bọn tiêu sư cũng nhìn họ, trong mắt từng người đều ươn ướt, không biết là vì nước mưa, hay là vì nước mắt.

Trên mặt đất máu còn chưa cạn, lại đón nhận những giọt lệ. Hữu tình của bọn họ, ai đã thấy qua dạng bằng hữu phát sinh từ giữa huyết lệ như vậy? Dạng bằng hữu như vậy, trên thế gian này có bao nhiêu người?

* * * * *

Lưỡi kiếm đã rút ra, rút ra đã ba ngày. Tiểu Lôi vẫn còn hôn mê. Lệ của hắn đã cạn, máu cũng đã cạn.

Hắn đã làm chuyện mà hắn nên làm, nhưng hắn cũng đã trả dứt nợ. Hắn không còn muốn sống nữa sao?

Ba ngày, trọn ba ngày, linh hồn và thể xác hắn cháy bỏng trong một ngựa lửa, trong lúc hôn mê cũng không ngừng cuồng hống, nói trong mơ, không ngừng hô hoán tên hai nguời.

“Tiêm Tiêm – ta có lỗi với nàng, vô luận là nàng làm gì đối với ta, ta cũng coi như là một vết thương nhỏ”.

“Long Tứ, đệ vẫn còn nợ huynh, vĩnh viễn không trả hết”.

Những câu nói này, hắn liên tục lảm nhảm, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, Long Tứ đã nghe bao nhiêu lần rồi.

Lão ngày đêm đợi bên giường bệnh, mỗi lần nghe, lệ của lão không nhịn được cứ chảy dài.

Trên mặt lão những nếp nhăn càng thâm sâu. Nhãn tình từ từ đờ đẫn, tóc bạc cũng bơ phờ. Ba ngày, trọn ba ngày, lão chưa nhắm mắt một lần.

Âu Dương Cấp tĩnh tọa bên giường, gã khuyên Long Tứ về phòng ngã lưng, không biết đã khuyên bao nhiêu lần.

Hiện tại gã không còn khuyên vấn nữa, bởi vì gã đã thấu hiểu, trên thế gian này, không có lực lượng nào có thể khiêng Long Tứ đi khỏi cái giường bệnh này.

Cho dù cắt chân của lão, khiêng lão đi, lão cũng bò về, phải bò về.

Âu Dương Cấp nhìn họ, trong tâm không biết cảm động ra sao? Khó chịu? Hay hoan hỉ?

Nhìn thấy con người mà gã kính trọng suốt đời có thể kết giao được một bằng hữu như vầy, một người đã quỵ xuống, tính mạng mỏng như tơ, còn một người cầm giữ được bao lâu? Hắn…

Tiểu Lôi đang nằm yên, đột nhiên vùng vẫy lăn lộn, cơ hồ đang vật lộn với quỷ dữ.

Khuôn mặt nhợt nhạt bị cơn sốt nóng thiêu cháy đỏ ửng, mặt toát đầy mồ hôi lạnh :

– Tiêm Tiêm… Tiêm Tiêm… Ta có một đứa con… Nàng và con ở đâu?

Hắn chừng như có một bàn tay vô hình đỡ dậy, vùng ngồi lên muốn chạy ra.

Long Tứ nghiến răng, chận hắn lại, dụng hết sức lực nắm hắn lại.

Tiểu Lôi chợt mở bừng mắt, trong mắt hoàn toàn chứa đầy những tia máu đỏ hoét, hét cuồng dại :

– Thả ta ra, ta phải đi tìm họ…

Long Tứ nghiến răng, thốt :

– Đệ nằm xuống đã, huynh sẽ đi tìm họ cho đệ, nhất định tìm ra.

Tiểu Lôi trừng mắt nhìn lão, hỏi :

– Ông là ai?

Long Tứ đáp :

– Huynh là Long Tứ, đệ là Long Ngũ, đệ quên rồi sao?

Tiểu Lôi ngẫm nghĩ một hồi lâu, chừng nhưng chung quy cũng nhận ra lão, thì thào :

– Đúng, huynh là Long Tứ… Đệ là Long Ngũ… Đệ nợ huynh, không thể trả hết.

Đôi mắt hắn từ từ khép lại, hôn hôn mê mê ngã xuống, Long Tứ ngẩng mặt thở dài, chợt ngã người trên ghế, trên mặt cũng đầy nước mắt.

Âu Dương Cấp cũng thở dài, ảm đạm nói :

– Ông nói đúng, trong tâm của hắn quả thật chứa đựng quá nhiều thống khổ, tôi chỉ… chỉ sợ…

Long Tứ nắm chặt hai tay :

– Sợ cái gì?

Âu Dương Cấp đáp :

– Hắn nếu không muốn sống, không ai có thể cứu hắn.

Long Tứ đột nhiên hét lớn :

– Hắn nhất định sống, nhất định sống… Hắn không thể chết…

Âu Dương Cấp ảm đạm nói :

– Vô luận là ông làm gì cho hắn, hắn cũng không thèm cảm ơn đi mất, nếu ông lỡ gặp nguy hiểm, ông có đuổi hắn đi, hắn lại không đi – thứ bằng hữu như vậy quả thật không có nhiều, quả thật không thể chết, chỉ bất quá…

Long Tứ hỏi :

– Chỉ bất quá cái gì?

Âu Dương Cấp thốt :

– Chỉ bất quá khí huyết quá suy, sức lực khô kiệt, có thể cứu được hắn, có lẽ chỉ có một người.

Long Tứ hỏi :

– Ai?

Âu Dương Cấp thốt :

– Tiêm Tiêm.

Long Tứ nắm tay gã, hỏi :

– Ngươi… Ngươi biết nàng ta là ai? Ngươi có thể kiếm ra nàng ta?

Âu Dương Cấp thở dài lắc đầu.

Long Tứ buông tay gã, sắc mặt càng âm u, ảm đạm thốt :

– Nếu tìm ra Tiêm Tiêm, hắn…

Thanh âm đột nhiên đình đốn, miệng ngậm câm, khóe miệng trào một chút máu tươi.

Âu Dương Cấp kinh hãi :

– Ông…

Long Tứ giơ tay ngắt lời gã, quay lại giường Tiểu Lôi, lắc đầu.

Ngay lúc đó chợt có tiếng người lạnh lùng thốt :

– Tiêm Tiêm đương nhiên cũng không phải là một danh y, cho dù tìm không ra ả, còn có người có thể cứu họ Lôi kia.

Long Tứ chưa thấy người đang nói, nhịn không được hả miệng hỏi :

– Ai?

Người đó đáp :

– Ta.

Trong cái vườn trong khách sạn này, cửa vốn đã khóa chặt.

Hiện tại cửa lại mở rộng, một người đứng trước cửa, bóng in dài trên đất, áo quần trắng như tuyết, trên mặt cũng che một tấm khinh sa, không ai khác hơn chính là tuyết y thiếu nữ.

Nàng không phải tuyệt sắc nhất nhân gian sao? Hay là một tiên nữ hạ phàm?

Long Tứ nhìn nàng, từ từ đứng dậy.

Âu Dương Cấp hỏi gấp :

– Ngươi là ai?

Đinh Tàn Diễm điềm đạm đáp :

– Một người muốn đến để cứu người.

Âu Dương Cấp hỏi :

– Ngươi có thể cứu hắn?

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Nếu không ta đến làm gì?

Long Tứ hiện nét vui mừng, nói :

– Cô nương nếu có thể cứu được hắn, Long Tứ ta…

Đinh Tàn Diễm ngắt lời :

– Ông làm gì? Trả cho ta một vạn ngân lượng?

Nàng lạnh lùng nói tiếp :

– Cứu một mạng người, bằng giá giết một mạng người, ông không thấy quá nhiều chứ?

Long Tứ tái mặt, gượng cười :

– Một khi cô nương có thể cứu hắn, Long Tứ ta cho dù mất cả gia sản, cũng không từ chối.

Đinh Tàn Diễm hỏi :

– Thật không?

Long Tứ thốt :

– Không sai một chút.

Đinh Tàn Diễm điềm đạm nói :

– Chừng như Long Tứ ông quả thật xứng đáng là một hảo bằng hữu của hắn, chỉ đáng tiếc một điểm, gia tài, tôi không thèm để mắt tới.

Long Tứ hỏi :

– Vậy cô nương muốn gì? Muốn cái mạng của Long Tứ ta?

Đinh Tàn Diễm cười lạnh :

– Cái mạng của ông có giá vậy sao?

Âu Dương Cấp gân xanh lồ lộ, rống :

– Cô nương muốn gì?

Long Tứ thốt :

– Xin cô nương cứ phân phó.

Đinh Tàn Diễm đáp :

– Để ta đem gã họ Lôi đi, ta sẽ cứu hắn, ngươi khỏi cần hỏi.

Long Tứ biến sắc :

– Ngươi… Ngươi muốn đem hắn đi đâu?

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Đó là chuyện của ta.

Long Tứ thối lui vài bước, ngã người trên ghế, khuôn mặt ảm đạm.

Đinh Tàn Diễm lạnh lùng nhìn hắn, thốt :

– Ngươi chịu cũng được, không chịu cũng được, không liên quan gì tới ta, ta chỉ bất quá nói cho ngươi biết, khí huyết của gã họ Lôi đã cạn kiệt, mạng yếu như sợi tơ, ngươi cho dù có tìm ra danh y đại phu, tuyệt không một ai có thể cứu hắn.

Long Tứ trầm ngâm, hỏi :

– Họ của cô nương là gì?

Đinh Tàn Diễm đáp :

– Đinh.

Long Tứ hỏi tiếp :

– Đại danh?

Đinh Tàn Diễm cười lạnh :

– Ta nhất định không phải là Tiêm Tiêm.

Long Tứ ngẩng đầu, nhìn nàng đăm đăm, chầm chậm thốt :

– Đinh cô nương đối với chuyện của vị huynh đệ này của ta, chừng như biết không ít.

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Chuyện của ông tôi cũng biết không ít.

Long Tứ miễn cưỡng cười, hỏi :

– Cô nương nhận ra hắn?

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Tôi cũng nhận ra ông, ông là Long Cương.

Nhãn tình Long Tứ đột nhiên phát xuất ánh sáng khiếp người, trầm giọng thốt :

– Cô nương vốn có quan hệ với hắn… có thù với hắn?

Đinh Tàn Diễm cũng trừng mắt, thốt :

– Ông nghĩ tôi có cừu thù với hắn? Cho nên muốn lừa gạt đem hắn đi, để thu thập hắn?

Long Tứ nói :

– Ta…

Đinh Tàn Diễm cười lạnh :

– Ta nếu muốn thu thập hắn, tùy thời tùy nơi có thể động thủ bất cứ lúc nào, không cần đem hắn đi, hà huống, người của hắn vốn đang chết dần, ta cũng không cần động thủ.

Long Tứ quay đầu, nhìn Tiểu Lôi đang hôn mê, đột nhiên ho khan.

Tuyết y thiếu nữ hỏi :

– Tôi chỉ hỏi ông… ông có chịu không? Nếu không chịu, tôi lập tức đi ra.

Long Tứ thở dài, thốt :

– Cô nương xin cứ tự tiện.

Đinh Tàn Diễm chừng như biến sắc, hỏi :

– Ông muốn tôi đi? Ông thà thấy hắn chờ chết ở đây?

Long Tứ bình tĩnh, chầm chậm nói :

– Cô nương ta chưa từng gặp qua. Hắn với ta lại là huynh đệ, ta làm sao có thể giao hắn cho người lạ?

Đinh Tàn Diễm cười lạnh :

– Được, vậy thì ông nên mau chóng lo hậu sự cho hắn đi.

Nói xong, nàng quay đầu bỏ đi.

Long Tứ nắm chặt song quyền, đợi cho nàng đi sáu bảy bước, đột nhiên la lớn :

– Cô nương xin đứng lại.

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Tôi không có thời gian để đợi ông.

Miệng nàng nói vậy, chân lại ngừng bước.

Long Tứ thốt :

– Cô nương nhất định phải đem hắn đi, chỉ như vậy mới tự nguyện cứu hắn?

Đinh Tàn Diễm không quay đầu, đáp :

– Tôi hồi nãy đã nói rất rõ rồi.

Long Tứ nhìn lưng nàng, hốt nhiên liếc mắc sang Âu Dương Cấp, hai người vai kề vai ba mươi năm nay, tâm ý tương thông, đột nhiên đồng thời phóng tới. Âu Dương Cấp năm ngón tay như ưng trảo, nhanh như chớp chụp vào vai trái của nàng. Long Tứ xuất thủ như điện, điểm nhanh vào ba đại huyệt Hồn Môn, Thiên Tôn, và Thần Đường trên lưng nàng. Ai ngờ lưng nàng giống như có cặp mắt, phất tay áo một cái, lăng không phi thân phóng người qua đầu họ, hạ mình xuống đầu giường của Tiểu Lôi.

Long Tứ thất thủ lần đầu, liền chuyển thân, tiến tới, Đinh Tàn Diễm hạ tay án trên yết hầu của Tiểu Lôi, ngay trên huyệt Thiên Đột, lạnh lùng nói :

– Ta hiện tại muốn thu thập hắn, không phải là rất dễ sao?

Long Tứ nhìn bàn tay trắng muốt của nàng, trên mặt không còn một giọt máu, không nói được một lời.

Đinh Tàn Diễm cười lạnh :

– Bằng vào sức lực của hai người, nếu muốn chế trụ ta, bắt ta cứu hắn, e chỉ là một giấc mơ.

Nàng nói xong, xông thẳng ra cửa.

Long Tứ trên mặt vẫn trắng nhợt, đột nhiên hét lớn :

– Cô nương xin dừng bước, đợi một chút.

Đinh Tàn Diễm lần này lại không thèm để ý tới lão, cứ tiếp tục đi.

Long Tứ phải quay mình chạy ra cửa, thốt :

– Xin cô nương hồi lại, ta để cho cô nương đem hắn đi.

Đinh Tàn Diễm cuối cùng cũng quay lại, lành lạnh cười, thốt :

– Ông nên chịu từ đầu.

Bên ngoài khách sạn, có một cỗ xa mã rất hoa quý, một tiểu cô nương tóc dài thắt bím mở cửa xe cho hắn.

Long Tứ tận tay ẳm Tiểu Lôi lên xe, thấy người Tiểu Lôi đang nóng như lửa đột nhiên lại lạnh như băng.

Lão dịu dàng đặt thân người lạnh như băng nằm xuống, nắm chặt đôi tay lạnh như băng, không dứt ra được một hồi lâu.

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Ông không an tâm tôi dẫn hắn đi?

Long Tứ thở dài, chung quy cũng buông tay, quay lại, thốt :

– Cô nương… Đinh cô nương…

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Có chuyện gì nói mau đi.

Long Tứ thốt thảm :

– Huynh đệ này của ta… xin giao thác hoàn toàn cho cô nương lo liệu.

Đinh Tàn Diễm nhìn lão, ánh mắt đằng sau tấm khinh sa lộ vẻ thương xót, xem chừng ươn ướt, cắn môi che giấu, thốt :

– Ông có thể yên tâm, tôi không ngược đãi hắn đâu, một khi vết thương của hắn lành lại, ông có thể gặp lại hắn.

Long Tứ thốt :

– Đa tạ cô nương…

Thanh âm của lão nức nở, một hồi lâu ráng nói thêm :

– Hàn xá tại kinh thành ở hẻm Hồ Đồng có con thiết sư tử trước cổng, mong cô nương nói cho huynh đệ này của ta biết, kêu hắn…

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Tôi sẽ kêu hắn đi tìm ông.

Long Tứ nói :

– Ta còn có cái này, cũng mong cô nương đợi cho thương thế của hắn bình phục, chuyển giao cho hắn.

Đinh Tàn Diễm hỏi :

– Cái gì?

Long Tứ vẫy tay, có người dắt con tuấn mã đen tuyền đến.

Đinh Tàn Diễm không nhịn được, há miệng khen :

– Ngựa tốt…

Long Tứ miễn cưỡng cười, nói :

– Chỉ có huynh đệ anh duy như vậy mới xứng đáng cỡi con ngựa này.

Đinh Tàn Diễm dịu giọng, thốt :

– Ông cho hắn con ngựa này, không phải là để hắn phi nhanh về kiếm ông?

Long Tứ thốt :

– Hắn so với ta còn cần con ngựa này hơn, bởi vì hắn cũng còn phải đi tìm…

Nói tới đây, thanh âm của lão chợt đình đốn, bởi vì lão ẩn ước có cảm giác, vị Đinh cô nương này phảng phất không thích nghe ai nói tới cái tên “Tiêm Tiêm”.

Thanh âm của Đinh Tàn Diễm quả nhiên lãnh đạm trở lại, lạnh lùng nói :

– Ta chỉ lo cho thương thế của hắn vì ta cao hứng, một khi thương thế của hắn bình phục, tùy tiện đi kiếm ai không quan hệ gì tới ta.

Long Tứ chầm chậm gật đầu, gật gật đầu cung tay vái :

– Huynh đệ này của ta… xin giao thác hoàn toàn cho cô nương lo liệu.

Lão nói câu đó, mỗi chữ nói ra chừng như càng nặng nề hơn chữ trước. Lão quay đầu, bước đi không trở lại.

Ô tuấn mã đột nhiên ngưỡng cổ hí một hơi dài, tiếng hí thê lương, cơ hồ biết mình phải chia tay với chủ nhân.

Long Tứ không quay đầu, không nhìn lại, nhưng trên mặt hai hàng lệ chảy dài lưu luyến.

Tiểu Lôi cuộn tròn trong xe, hơi thở yếu ớt.

Tiểu cô nương tóc thắt bím mở to mắt nhìn hắn, đột nhiên cười cười, nói :

– Người này vốn không phải là hấp dẫn dễ nhìn lắm sao?

Đinh Tàn Diễm dựa vào thành xe, mặt hướng ra ngoài, si si dại dại nhìn mặt trời đang lặn, cũng không biết nói gì.

Một hồi lâu sau, nàng mới gật đầu, thốt :

– Hắn quả thật rất hấp dẫn dễ nhìn.

Tiểu cô nương nhướng mày, nói :

– Nhưng hắn bị thương quá nặng, tôi chưa bao giờ thấy người nào chịu đựng nhiều vết thương như vậy.

Đinh Tàn Diễm lạnh lùng thốt :

– Đó là vì hắn luôn luôn thích vì người khác mà tận sức.

Tiểu cô nương chớp mắt, hỏi :

– Tại sao? Tận sức có phải là một chuyện thích thú vui vẻ không? Tại sao hắn lại thích tận sức?

Đinh Tàn Diễm thở dài nhè nhẹ, thốt :

– Có quỷ mới biết tại sao hắn thích làm vậy.

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, đột nhiên lại hỏi :

– Tiểu thư thật sự tin chắc có thể chữa vết thương của hắn?

Đinh Tàn Diễm thốt :

– Không.

Tiểu cô nương mở tròn mắt :

– Vết thương của hắn không chắc có hy vọng chữa trị?

Đinh Tàn Diễm đáp :

– Không.

Tiểu cô nương tái mặt, không nhịn được, hỏi :

– Nếu không thể chữa trị, tại sao tiểu thư lại muốn đem hắn về?

Tấm khinh sa trên mặt Đinh Tàn Diễm chợt thoáng lay động, một hồi lâu sau, mới tĩnh tại trở lại.

Thêm một hồi lâu sau nữa, rất lâu, nàng mới nói từng tiếng :

– Bởi vì ta muốn thấy hắn chết.

Tiểu cô nương kinh hãi :

– Thấy hắn chết?

Đinh Tàn Diễm nắm chặt tay, nắm chặt ngực áo, ngón tay biến thành trắng nhợt, run rẩy.

Thanh âm của nàng cũng run rẩy từng cơn :

– Bởi vì ta không thể để hắn chết trong vòng tay kẻ khác, hắn muốn chết, cũng phải chết trước mặt ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.