Trong ngự hoa viên hồng mai đang lúc nở rộ, hoàng hậu mời tất cả mệnh phụ cùng các tiểu thư vào cung thưởng mai.
Ngày đó bầu trời bay tuyết nhỏ, Chử Thanh Huy mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi có đường viền ngân hồ, trên đầu cài trang sức san hô đỏ được phía nam tiến cống, duyên dáng yêu kiều đi trên tuyết, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi tựa chu sa, so với hồng mai không sợ sương tuyết giá lạnh càng xinh đẹp hơn vài phần.
Nhớ năm đó hoàng hậu cũng là mỹ nhân xuất chúng trong thành. Không ngờ hiện tại, công chúa Xương Hoa hậu sinh khả úy cũng xinh đẹp không kém. Với dung mạo tuyệt thế này, khắp thiên hạ không ai có xuất thân vượt qua nàng vừa khiến cho người ta hâm mộ vừa hơi có loại áp lực khiến người ta không dám cũng không muốn đến gần nàng. Dường như đứng bên cạnh nàng sẽ bị hào quang của nàng che lấp hoàn toàn.
Chử Thanh Huy tuân theo ý chỉ của hoàng hậu, phụ trách tiếp đãi các vị tiểu thư, dẫn theo các nàng thưởng mai.
Nàng đi ở phía trước, các nàng cách xa nàng mấy bước, chỉ có biểu muội Lâm Chỉ Lam dám ở bên cạnh nàng.
Chử Thanh Huy không cảm giác được gì, những năm này nàng đã quen rồi, những thiếu nữ đồng lứa gần bên cạnh nàng chỉ có Lâm Chỉ Lan với Tử Tô hầu hạ nàng.
Dẫn các nàng ở trong vườn hồng mai đi dạo một vòng, Chử Thanh Huy đi tới chỗ hoàng hậu phụng mệnh sau đó một mình mang theo lâm Chỉ Lan trở về Vĩnh Lạc cung.
Vừa vào trong điện bị hơi ấm của địa long ập đến, Chử Thanh Huy thở ra một cách thoải mái.
Tử Tô hầu hạ nàng cởi giày bị tuyết làm ướt ra, đổi sang giày mới khô ráo ấm áp, rồi cởi áo khoác ra mặc một bộ thường phục mềm mại vào, trang sức san hô đỏ trên đầu cũng được lấy xuống.
Chỉ trong phút chốc, Chử Thanh Huy đã quấn lấy tấm thảm lông xù co lại ở trên giường mềm, uống một ngụm trà trái cây nóng hổi thỏa mãn híp cả mắt.
Lâm Chỉ Lan cũng được hậu hạ thay xong giày, ngồi trên ghế đôn lót thảm thêu, được Tử Tô nhét một tách trà nóng vào trong tay.
Nàng nhìn Tử Tô chỉ huy cung nhân một cách thành thạo trôi chảy, không khỏi cười than: “Tử Tô tỷ tỷ càng ngày càng giỏi rồi.”
Chử Thanh Huy lắc đầu tự đắc, “Đương nhiên rồi, Tử Tô rất lợi hại đó.”
Lâm Chỉ Lan bưng trà hoa quả uống một ngụm, cảm thấy nước canh ngọt ngào ấm áp dễ chịu, làm cả người từ trong ra ngoài cực thoải mái ấm áp. Nàng không khỏi lại nhấp thêm một ngụm nhỏ, chậm chạp thở ra một làn khí nóng, lần nữa cảm thán: “Chỗ của biểu tỷ thật tốt, khiến muội không muốn đi nữa.”
Chử Thanh Huy quấn chặt tấm thảm trên người, che kín lỗ nhỏ lọt gió lại, “Vậy thì đừng đi nữa, vừa vặn ở lại đây với ta. Muội không biết đâu gần đây Tiểu Tuân đi Hàm Chương điện, mẫu hậu muốn ta đi theo người, xem người xử lý cung vụ, ta buồn sắp hỏng rồi.”
Bản thân Lâm Chỉ Lan cũng đồng cảm: “Gần đây nương cũng để muội học quản gia.”
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt: “Hôn sự của muội còn chưa định xong sao? Muội phu rốt cuộc là người nhà nào?”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu xuống, không tự nhiên nói: “Sắp rồi, nương nói năm trước đã định xong rồi.”
Chử Thanh Huy giả vờ than một hơi, “Muội muội tốt của ta sắp thành người của nhà người ta rồi.”
Trên mặt Lâm Chỉ Lan càng đỏ, nhỏ giọng phản bác, “Biểu tỷ không phải cũng nhanh thôi sao?”
Chử Thanh Huy cười tít mắt nói: “So với muội chậm một chút.”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu uống một ngụp trà nóng, che giấu ngượng ngùng trong lòng. Chốc lát sau nàng như nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên do dự nói: “Hôm nọ a đệ nói với muội một việc, hình như có liên quan đến Cố tiểu công tử.”
“Việc gì?” Chử Thanh Huy ăn một miếng bánh táo ô mai, cảm thấy mùi vị không tệ, cũng đưa cho Lâm Chỉ Lan một miếng.
Lâm Chỉ Lan nhận lấy, đặt ở trong khăn tay, “A đệ trong lúc vô tình nghe được từ thư viện cùng trường.”
Nàng nói hết những lời đồn đại trong kinh thành ra.
Chử Thanh Huy lắng nghe, dừng việc ăn uống trong miệng lại, chau mày không vui nói: “Những thư sinh này thật là đáng ghét, cả ngày không lo đọc sách không bàn việc triều chính không quan tâm kế sinh nhai của bách tính, lại nhiều chuyện như nhau ở sau lưng nói ra nói vào, uổng cho bọn họ tự nói mình là người đọc sách, ta xấu hổ thay bọn họ!”
Nàng thầm nghĩ sự khác thường trong mấy ngày qua của Cố Hành Vân, chẳng lẽ là bởi vì những lời đồn này? Hắn vô cùng để ý cách nhìn của người khác phải không? Mặc kệ như thế nào, nàng cần phải hỏi hắn rõ ràng mới được.
Đến khi trời tối, Chử Thanh Huy lập tức đến trước mặt hoàng đế cáo trạng: “Phụ hoàng, những thư sinh nói năng bừa bãi kia chẳng lẽ không có người quản họ sao?”
Hoàng đế sờ đầu nàng, “Không để người dân nói chuyện, tất có đại họa. Quản trời quản đất, sao có thể quản được lời nói của người khác? Có những việc làm không bằng không làm. Phụ hoàng tin, nếu tâm tính Cố Hành Vân đủ tốt thì lời nói vu khống của người khác đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chút việc nhỏ bỏ đi không cần phải đau khổ.”
Chử Thanh Huy nghiêm túc suy nghĩ, hình như lời phụ hoàng nói hơi có lý.
Hoàng đế lại nói vài lời, sau hai ba câu đuổi Chử Thanh Huy đi.
Sau khi nàng đi, hoàng hậu bưng tách trà cho hoàng đế, “Bệ hạ sớm đã biết những lời đồn này rồi, phải không?”
Hoàng đế buông bút đỏ xuống, kéo tay hoàng hậu qua, gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Nhưng bệ hạ cái gì cũng không làm.”
Hoàng đế lại gật đầu, lúc những lời đồn đó vừa truyền ra thì hắn đã biết rồi. Đồng thời ai là chủ mưu phía sau và vì mục đích gì, hắn đều rõ ràng cả nhưng hắn không có bất cứ hành động gì.
Nói cho cùng, hoàng đế không hề bài xích có người sử dụng mưu kế. Chỉ cần không thương hại đến người hắn quan tâm, không tổn hại lợi ích của hắn, hắn có thể vui vẻ ngồi núi xem hổ đấu.
Từ xưa đến nay phàm là trong các cuộc đấu người cuối cùng ở lại thường thường người là xuất sắc nhất, hắn vì công chúa của mình lựa chọn nơi nương tựa dĩ nhiên phải chọn người xuất sắc nhất.
Tuy hoàng hậu và công chúa của hắn đều cảm thấy tên nhóc Cố gia không tệ, nhưng nếu Cố Hành Vân đến cả một chút trắc trở nhỏ nhặt này cũng chịu đựng không nổi, thì việc hôn sự này mặc kệ như thế nào hoàng đế cũng không thể gật đầu đồng ý.
Hoàng hậu đoán ra tâm tư hoàng đế, khẽ thở dài một hơi, “Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, lúc nên giúp thì bệ hạ giúp một một chút thôi.”
Hoàng đế không vui nói: “ Đứa trẻ trong miệng Mạn Mạn nói muốn cướp đi tiểu công chúa của ta. Ta cho hắn đến cướp đã là ân điển lớn nhất rồi, cướp được hay không là việc của hắn, chẳng lẽ còn muốn bảo ta đưa Noãn Noãn đến trong tay hắn sao? Tên nhóc đó không biết nằm xuống làm một giấc mộng, xem trong mộng có việc tốt này không.”
Hoàng hậu bị giọng điệu giận dỗi của hắn chọc cười, lắc đầu nói: “Bệ hạ đã qua tuổi tứ tuần, chẳng lẽ còn muốn hơn thua cùng đứa trẻ mười mấy tuổi sao?”
Hoàng đế để hoàng hậu ngồi trên chân mình, hai tay không thành thật ôm lấy eo bà, ngoài mặt lại làm ra vẻ tủi thân, “Mạn Mạn có phải chê ta già rồi không?”
Hoàng hậu đè chắc tay hắn, quay đầu trừng mắt, “Lời này trước giờ đều là bệ hạ nói, thiếp chưa từng nói qua lần nào.”
Hoàng đế cong môi cười, hai tay càng càn rỡ.
Hoàng hâu lui hắn đến, trong lòng lại nghĩ không biết làm thế nào, tuổi tác càng lớn da mặt này càng dày rồi.
Lời này cũng chỉ có thể thầm nghĩ, nếu nói ra đến lúc đó hoàng đế vừa phải chịu tủi thân, vừa có cớ càn quấy hơn.
Lúc này trong một tiểu viện ở Cố phủ, Cố Hành Vân đang thất thần nhìn ánh nến.
Những ngày này hắn gầy đi rất nhiều. Hôm ấy ở Mặc Hương lâu nghe thấy những lời nói đó, trong lòng buồn bực khó tiêu tan, đến tửu lâu mua say lại không cẩn thận bị nhiễm phong hàn. Đoạn thời gian này cứ lặp đi lặp lại đã mời không ít đại phu, tổ phụ thậm chí vào cung mời cả thái y, phong hàn tuy đã hết rồi nhưng vẫn tiếp tục ho, sắc mặt cũng không quá tốt.
Mỗi lần ho, hắn liền nghĩ đến nguyên nhân của lần sinh bệnh này, nghĩ đến lời nói ngông cuồng của những người đó, trong lòng lại tràn đầy buồn bực cơn ho càng lợi hại.
Ánh nến nhảy nhót trên mặt hắn, hắn ho hai tiếng, hai tay đặt trên bàn nắm thành nắm đấm.
Ai cũng nói mệnh hắn tốt, đầu thai tốt là cháu trai út của Cố Tương, là tiểu thiếu gia của Cố phủ, cả đời cho dù năm thôi không làm gì cũng có vinh hoa hưởng thụ không hết.
Lúc đầu khi nghe những lời này, Cố Hành Vân cảm thấy vinh hạnh. Nhưng theo tuổi hắn dần lớn. Tất cả mọi người đều nói như vậy, bọn họ không phải không nhìn thấy tài hoa của hắn, thiên tư của hắn nhưng bọn họ đều cho rằng thân làm cháu trai Cố Tương có những điều đó là việc đương nhiên. Bọn họ chưa từng nói gì đối với cố gắng của hắn, chỉ lúc hắn làm tốt một việc gì đó sẽ nói một câu “không hổ là tiểu công tử Cố gia”, dường như tất thảy mọi việc hắn làm đều bởi vì thân phận này mới làm được.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Hành Vân phiền chán sự khen ngợi đến như vậy.
Hắn hy vọng khi người khác hâm mộ ngước nhìn hắn chỉ bởi vì bản thân Cố Hành Vân, mà không phải là thân phận tiểu công tử Cố gia.
Bây giờ, dường như cuối cùng có cơ hội thoát khỏi cục diện này, nhưng tức cười là đây chỉ là bởi vì, chiếc thẻ dán trên người hắn từ tiểu công tử Cố gia nay đổi thành phò mã của công chúa Xương Hoa.
Nhớ lại giọng điệu khinh mạn sỉ nhục của những người đó khi nhắc đến việc này, Cố Hành Vân liền cảm thấy ngực của mình dường như có một ngọn lửa đang cháy, đốt đến cả người hắn sắp sửa phát điên.
Hắn không duy trì được vẻ mặt ôn hòa nho nhã nữa, mạnh mẽ quét toàn bộ bút mực nghiên giấy xuống đất, hai tay chống trên mặt bàn ra sức thở hổn hển sau đó bắt đầu ho dữ dội.
Đại nha hoàn Hàm Châu của Cố Hành Vân nghe tiếng động vội từ bên ngoài tiến vào, nhanh nhẹn rót nước giúp hắn vỗ lưng, nhịn không được mắt đỏ lên.
Những ngày qua đau khổ của công tử nàng ta đều thấy ở trong mắt, lại không biết hắn vì sao lại đau khổ như vậy, là vì công chúa sao? Chẳng lẽ công chúa không thích hắn?
Hàm Châu cảm thấy không thể như vậy, theo nàng ta thấy công tử chính là thần ở trên trời, có ai nỡ khiến thần đau lòng khó chịu nỡ khiến hắn đau khổ như vậy chứ?
Đáng tiếc đối phương là công chúa cao cao tại thượng, mà nàng ta chỉ là một nha hoàn thấp kém, không thể giúp công tử hỏi xem sao.
Ngày thứ hai, tuyết rơi càng lớn hơn..
Chử Thanh Huy đi đến Hàm Chương điện, gọi một mình Cố Hành Vân ra ngoài, muốn cùng hắn hỏi cho rõ ràng.
Lời tối qua của phụ hoàng, sau khi nàng trở về suy nghĩ lại cảm thấy trong đó có một câu rất có lí: quản trời quản đất, quản không được lời nói của người khác.
Đến cả nhân vật anh dũng như thần võ Đại tướng quân còn bị đồn thành như vậy, càng huống chi là người khác. Nếu như Cố Hành Vân bởi vì những lời đồn đó liền không muốn làm phò mã của nàng, vậy nàng không có cách nào cũng không thể miễn cưỡng, việc này chỉ có thể xóa bỏ.
Nàng nói thẳng mục đích đến, “Lời đồn ngoài cung ta nghe nói rồi, những ngày này huynh có phải vì việc này mà buồn phiền không?”
Cố Hành Vân im lặng không nói.
Chử Thanh Huy biết rõ chính là như vậy, Cố Hành Vân đã để ý cách nhìn của người khác thì hôn sự của hai người cần phải bàn bạc lại.
Nàng lại nói: “Nếu vì chuyện này mà tổn hại thân thể, thật sự không đáng. Hôn sự của hai chúng ta còn chưa định xong, nếu huynh không bằng lòng chỗ phụ hoàng mẫu hậu ta sẽ đi nói rõ.”
Trong lòng Cố Hành Vân xao động, nếu không có việc hôn sự này hắn không làm phò mã, đương nhiên sẽ không có người có thể mở miệng khinh thường hắn. Hắn không tin, dựa vào năng lực của bản thân, ngày sau không thể khiến người khác khen ngợi một câu thật lòng.
Nhưng mà, hắn nhịn không được liếc nhìn Chử Thanh Huy. Đây là công chúa, là công chúa, hắn thật sự muốn bỏ mất dịp may này sao?
Nếu hắn không được làm phò mã, tổ phụ sẽ nhìn hắn như thế nào, người nhà sẽ nhìn hắn ra sao, người ngoài lại tiếp tục nhìn hắn bằng ánh mắt gì? Còn có bệ hạ, từ chối công chúa rồi, bệ hạ có thể sẽ nổi giận không? Tương lai con đường làm quan của hắn còn có thể thuận buồm xuôi gió sao?
Trong đầu hiện ra muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn là khép mắt lại, phúc thân hành lễ, “Tại hạ…… không hề không bằng lòng.”
Chử Thanh Huy gật đầu, trong lòng trái lại không có cảm giác gì đặc biệt, “Vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày bình phục.”
Nàng rời khỏi Hàm Chương điện, thấy ngoài điện vài cây hồng mai đúng lúc nở hoa vội đi qua nhìn kỹ, nghĩ muốn bẽ một cây đẹp nhất cắm ở trong cung hoàng hậu.
Những cây hồng mai này cách xa ngự hoa viên, dường như không có người cắt sửa nên cao lớn hơn so với hoa mai cùng loại, trên ngọn có một cành nở rất tươi tốt xinh đẹp có điều cách đất có chút xa, Chử Thanh Huy ở dưới nhảy lên vài lần ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm đến. Phía sau nàng lại đều là cung nữ, không người nào có thể trèo cây, chỉ có thể đứng ở dưới cây ngẩng đầu nhìn cành hoa mai đó, trông mai giải khát.
Tử Tô thấy nàng nản lòng, nghĩ cách: “Công chúa, nô tì đi tìm một tên thị vệ đến giúp nhé.”
Chử Thanh Huy nghe nàng nói như vậy bèn nhìn xung quanh, trên đường cung xa xa vừa lúc có một đội thị vệ tuần tra đang đi đến. Nàng vừa muốn đồng ý đề nghị của Tử Tô nhưng tầm mắt lại nhìn thấy một bóng hình khác, người đó mặc đồ đen, người tựa tùng xanh lại sắc lạnh như một cây cung đao, dường như bất kể gió tuyết đều thổi không cong thân hình cao lớn thẳng đứng của hắn.
Chử Thanh Huy lại không kịp nghĩ nhiều, mở miệng liền nói: “Tiên sinh!”
Diêm Mặc đang nhìn thẳng sải bước đi về phía trước, nghe thấy giọng nói thì dừng chân lại, nâng mắt nhìn sang bên này.
Chử Thanh Huy vẫy tay với hắn, “Mong tiên sinh ra tay giúp đỡ.”
Tử Tô vội nhỏ giọng nói: “Nô tì đi tìm thị vệ là được rồi, không cần thiết làm phiền tiên sinh.”
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm nhìn Diêm Mặc đang đi về phía bên này, “Ngươi xem cây cao như vậy các thị vệ kia trèo không tới đâu, tiên sinh cao hơn họ chắc là không vấn đề gì.”
Tử Tô ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc, lập tức liền cúi đầu xuống. Theo nàng ấy nhìn thấy, tướng quân đâu chỉ cao, thân hình hắn cao lớn, khí thế uy mãnh, lại còn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn làm người khác nhìn hắn nhiều hơn một lần cũng không dám. Trước kia công chúa còn sợ hơn so với nàng ấy, bây giờ không chỉ không sợ nữa mà còn dám yêu cầu hắn giúp đỡ, công chúa quả nhiên là công chúa, không giống với các nàng những người bình thường này.
Trong lúc nói, Diêm Mặc đã đến trước mặt rồi, “Việc gì?”
Nghe thấy giọng điệu lạnh băng của hắn, đầu của Tử Tô cùng vài tiểu cung nữ càng cúi thấp hơn.
Chử Thanh Huy hành bán lễ với hắn, sau đó đứng dậy chỉ hoa mai trên đầu nói: “Ta muốn cành hoa mai trên ngọn cao nhất đó, không biết tiên sinh có thể giúp ta không?”
Diêm Mặc không nói gì chỉ giơ tay lên, hoa mai đó cao hơn hắn nên phải đem tay duỗi thẳng lên, vừa hay có thể chạm đến.
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn, đầu cành hồng mai hơi lay động, vài đóa bị tuyết rơi vỡ xuống, nàng khép mắt theo bản năng nhằm đề phòng hoa tuyết rơi vào trong mắt. Đợi khi mở mắt ra, cành hồng mai nở rộ nhất, kiêu ngạo nhất đã được đưa đến trước mắt nàng.
Chử Thanh Huy ngây ra một lúc, hai tay vội đón lấy, vui vẻ nói: “Cám ơn tiên sinh!”
Lúc đưa tay vô ý đụng đến một bàn tay to lớn khác, xúc cảm thô ráp lại ấm áp, đều không giống với vẻ nam tính của phụ hoàng và Thái tử ca ca.
Điều này khiến nàng hơi ngơ ngẩn, vô ý thức nhìn y phục của Diêm Mặc, thấy vẫn chỉ là một bộ ngoại bào màu đen như cũ không khỏi lẩm bẩm, “Thì ra tiên sinh không sợ lạnh thật.”
Diêm Mặc không chỉ không thấy lạnh, hắn còn có chút nóng. Vừa rồi từ phủ tướng quân đến hoàng cung cách một đoạn, hắn dùng khinh công bay qua đây sau đó lại đi bộ một đoạn nên lúc này đã đổ chút mồ hôi. Trên người bốc ra hơi nóng, gặp gió lạnh rét buốt lập tức biến thành một làn hơi trắng.
Thế là Chử Thanh Huy mở to mắt nhìn, trong cổ áo màu đen của tiên sinh chui ra một ít sương trắng không nhìn rõ được, tuy cực ít nhưng có thật.
Nàng nhìn đến ngẩn người, bất tri bất giác nói ra miệng: “Hơi nóng, hơi nóng hừng hực của tiên sinh…… không biết có ăn ngon giống như bánh Vân Đoàn không……?”