Kim Kiếm Lệnh

Chương 61 - Mất Nghịch Thiên Huyền Công

trước
tiếp

Vệ Thiên Tường cảm động quá kêu thêm lần nữa :

– Vị lão phu tử đây rồi!

Niềm cảm xúc trào dâng làm tắt cả ngôn ngữ. Chàng muốn kêu lớn hơn, nói nhiều hơn cho thỏa cơn mừng rỡ, nhưng không đủ lời, đủ sức để nói nữa.

Vị lão phu tử quá mừng mừng tủi tủi, đôi mắt hiền từ nhìn chàng tha thiết khẽ nói :

– Con ơi, chính là ta đây! Con vừa mới tỉnh, sức lực yếu lắm, hãy tĩnh dưỡng thêm, đừng nói nhiều có hại.

Nói xong, ông lanh lẹ đưa tay vào bọc lấy ra một viên thuốc lớn bằng trái nhãn. Dùng hai ngón tay bóp bể lớp sáp bọc bên ngoài,lộ ra một viên thuốc màu vàng lợt rồi đút ngay vào miệng Vệ Thiên Tường.

Vừa ngậm viên thuốc Vệ Thiên Tường cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng mát cả ruột gan. Trong giây phút đã có một luồng âm ấm chạy rần rật khắp châu thân, chạy đến đây thấy khỏe khoắn đến đó.

Bên tai nghe tiếng nói của vị lão phu tử :

– Con ơi, thuốc này là Tuyết Sâm hoàn có uy lực đoạt quyền tạo hoá. Lúc này con không nên lên tiếng, hãy nằm yên lặng, tịnh dưỡng cho thuốc thấm vào người. Có chuyện gì sáng mai hãy hay.

Vệ Thiên Tường nhiều thắc mắc muốn hỏi ngay cho đỡ nóng ruột, nhưng Vị lão phu tử đã dặn một cách trịnh trọng, hơn nữa sau khi uống Tuyết Sâm hoàn, chàng cảm thấy trong thân thể hoàn toàn khác lạ, một luồng khí dương hòa từ từ tản ra như một liều thuốc bổ đang thấm dần khắp các kinh mạch, đôi mắt lim dim thấy buồn ngủ, liền nghe lời nằm im rồi dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Chập sau, chàng chợt tỉnh lại, mở mắt nhìn xung quanh thấy còn nằm trên một sập đá trong một căn nhà cũng bằng đá vuông vức chừng một trượng.

Trong nhà ngoài sập đá ra, không có một vật nào khác nữa.

Lúc ấy thần trí đã trở lên sáng suốt bình tĩnh không còn mơ hồ như trước nữa. Chàng chọt sực nhớ đến Vị lão phu tử, băn khoăn không rõ ông có còn đó hay đi đâu rồi.

Nghĩ đến Vị lão phu tử, Vệ Thiên Tường sực nhớ lại và tỉnh ngộ chợt hiểu ra rằng khi đến Vạn Tùng Bình có gặp một lão hòa thượng ngồi chờ sẵn trao cho mình một lá thư và bảo rằng Chu thí chủ ký thác bảo đưa tin cho mình.

Theo lời kể lại của vị hòa thượng thì Chu thí chủ tuổi độ năm mươi, người gầy ốm vừa cóp, nếu không phải Vị lão phu tử còn ai nữa?

Chàng tự trách mình tại sao lúc đó lại không nghĩ ra.

PhảI rồi! Chính ông ta hai ba lần ngăn trở không cho mình mạo hiểm, thế mà mình không nghe, đến nỗi phải trọng thương vì tay Cầm Linh Quân. Xét cho kỹ thì cái mạng của mình ngày hôm nay được sống sót là cũng nhờ Vị lão phu tử ra tay cứu giúp.

Chàng nhớ lai ngày hôm qua, khi chợt tỉnh lai tâm thần hoảng hốt, khắp người tê liệt rã rời chân tay, thế mà hôm nay bao nhiêu cảm giác đau đớn đều tiêu tan đâu mất, tinh thần khoan khoái như thường.

Nghĩ đến đây lập tức vươn vai uốn mình, duỗi chân xem thử thì thấy mọi cử chỉ được dễ dàng quả nhiên không có bệnh tật thương tích mảy may nào hết.

Chàng suy nghĩ :

– “Ồ, Vị lão phu tử có đút vào miệng mình một viên “Tuyết Sâm hoàn” thật quả nhiên công dụng của nó đoạt quyền tạo hóa!”

Tuyết Sâm hoàn, cứ như lời nói của Thẩm đại tẩu, thì trên gầm trời này chỉ có độc nhất một nhân vật là Thiên Sơn thần tăng mới có. Người luyện võ chỉ cần uống vào một viên công lực có thể khổ luyện hai mươi năm ròng rã.

Khi ấy Tuyết Sơn thần ni thấy Thôi đại thẩm sức khỏe quá yếu đuối suy nhược, không đủ sức luyện võ mới xin Thiên Sơn thần tăng hai viên “Tuyết Sâm hoàn” rồi đưa một viên cho Thôi đại thẩm uống vào. Nhờ đấy bà mới luyện được Tuyết Sơn tuyệt kỹ để truyền y bát.

Vị lão phu tử cho mình uống một viên “Tuyết Sâm hoàn”, thuốc này theo nhân xét của những ngươì trên võ lâm, không khác nào linh dược tiên đan. Của quý ấy, làm sao ông ta tìm ra được nhỉ?

Sau một hồi suy nghĩ, Vệ Thiên Tường liền chống tay trở mình ngồI dậy trên giường, điều công vận tức.

Ngay lúc ấy đã có tiếng gọi :

– Tường nhi, mau mau ngừng lại, bây giờ con không nên luyện Nghịch Thiên huyền công nữa.

Vị lão phu tử chưa nói dứt lời thì Vệ Thiên Tường đã vận khí Nghịch hành rồi. Ngờ đâu vừa bắt đầu vận khí đã cảm thất máu huyết chạy lộn ngược lên, rung động tất cả nội phủ, trong lòng sọ hãi vội ngẩng đầu nhìn lên. Vị lão phu tử đẫ hiện ra trước đầu giường từ khi nào rồi và đang đứng chăm chú nhìn chàng với vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.

Vệ Thiên Tường tức thì ngưng lại ngay chàng bước xuống giường bước lại nắm áo Vị lão phu tử hớn hở hỏi :

– Chao ôi, ngài quả quyết thiệt là vị lão phu tử của cháu đấy chứ. Tường nhi nhớ từ bao năm rồi.

Vị lão phu tử cảm xúc, nước mắt lưng tròng, đưa tay vuốt tóc Vệ Thiên Tường, cất giọng run run nói :

– Con ơi, thiệt là may mắn mà cũng gian nan khó khổ lắm? Bây giơ trong người con thấy ra sao?

Vệ Thiên Tường gật đầu nói :

– Vị lão phu tử, Tường nhi không sao cả. Xin cho biết nơi đây là đâu, thuộc địa hạt nào. Ồ chẳng hiểu vì sao mà Tường nhi chẳng thể vận công được?

Vị lão phu tử đưa mắt nhìn Vệ Thiên Tường, trên môi nở một nụ cười hiền hòa rồi thở dài nói :

– Con ơi, Chu thúc thúc biết rằng lòng con hiện nay đang chứa chấp không biết bao nhiêu điều thắc mắc. Việc này nếu kể lại và giải thích ra dài dòng biết mấy. Thôi con cứ ngồi xuống đây rồi chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.

Vệ Thiên Tường hết sức lạ lùng, chẳng hiểu tại sao từ bé đến giờ mình cứ quen goi ông là Vị lão phu tử, nhưng hôm nay lại đổi thành thúc thúc rồi! Tuy nhiên chàng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ngay trên sạp đá hỏi ngay :

– Vị lão phu tử, ngài không phải họ Vi sao?

Vị lão phu tử đáp :

– Phải, thúc thúc không phải họ Vi. Đó chỉ qua là một danh hiệu đã gọi quen mồm mà thôi. Thúc thúc vốn họ Chu tên là Chu Khi. Từ rày về sau con hãy gọi ta là Chu thúc thúc nhé! Ngoại trừ sư phụ và con ra, chỉ một mình lệnh tôn biết thúc thúc là Chu Khi mà thôi.

Vệ Thiên Tường thấy ông ta nhắc đến phụ thân mình, trong lòng đã cảm xúc ngay, mắt chàng sáng rõ, vội vàng hỏi liền :

– Ồ Chu thúc thúc, có phải thân phụ của Tường nhi là Võ lâm Minh chủ, Giang Nam Vệ đại hiệp chăng?

Chu Khi nghe hỏi, người rung lên, nét mặt tái đi gật đầu đáp :

– Con ơi, thế là trong một thời gian qua con đã tìm ra câu đố của thân thế mình rồi. Lệnh tôn chính là Giang Nam đại hiệp Vệ minh chủ, là sự ân nhân đã từng ra tay cứu mạng Chu thúc thúc này.

Với sự xác nhận của Chu thúc thúc, bây giờ Vệ Thiên Tường mới dám chắc chắn mình quả nhiên là con trai của Giang Nam đại hiệp. Một niềm cảm khoái trào dâng trong tâm khảm, trước mặt mọi vật hình như sáng bừng lên, chàng hăng hái hỏi thêm nói :

– Chu thúc thúc, xin nói cho cháu biết rõ hiện nay, phụ thân cháu đang ở đâu và mẫu thân của Tường nhi có còn không, bà đang hạ lạc nơi nào rồi?

Chu Khi chớp mắt nhìn Vệ Thiên Tường miễn cưỡng đáp :

– Con ơi, đừng vội vàng lắm. Thúc thúc có thể quả quyết bảo đảm rằng Vệ minh chủ và phu nhân hay còn sống cả. Tuy nhiên chính Chu thúc thúc đến nay vẫn chưa biết rõ ông bà ở chốn nào. Nhưng Chu thúc thúc tin rằng cả hai đều còn sống.

Ngừng một chặp, ông nói luôn :

– Vệ minh chủ vốn con người tài ba lỗi lạc, lòng dạ nghĩa hiệp, đức độ cao dày, nhất định không phải kẻ yểu vong. Ngay đến Vệ phu nhân cũng là một hiển phụ đoan chính, tướng mạo đầy phúc trạch. Con ơi chỉ bao nhiêu đó cũng đủ bảo đảm tuyệt đối lời nói của thúc thúc vừa rồi. Con đừng có lo âu gì hết.

Vệ Thiên Tường có phần thất vọng nhưng khi nghe Chu thúc thúc quả quyết khẳng định như vậy cũng cảm thấy an tâm, liền gật đầu nói :

– Tường nhi tin theo lời thúc thúc.

Với nét mặt đầy hy vọng, chàng nói tiếp thêm :

– Bây giờ xin Chu thúc thúc thuật lại cho cháu nghe mười ba năm trước đây, những việc gì đã xảy ra trong gia đình cháu.

Chu Khi ngần ngừ một lát rồi đáp :

– Thật ra, suốt bao năm qua, Chu thúc thúc đã đem hết tâm lực điều tra sự việc nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối rõ ràng. Ngày xưa, sở dĩ Chu thúc thúc mang cháu ra đi tỵ nạn cũng chỉ là tuân theo lời chỉ điểm của một cao nhân. Ông ta dặn thúc lén mang cháu ra đi, càng xa càng tốt càng kín đáo càng hay, cả đến song thân cháu cũng không biết trứơc.

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên, đọng tánh hiếu kỳ hỏi ngay :

– Vị cao nhân ấy là ai?

Chu Khi lắc đầu :

– Chính thúc thúc cũng không biét rõ. Ngày ấy vì tuân lời vị cao nhân ấy ra đi, thúc thúc cũng không thể tin rằng với trình độ võ công tuyệt đỉnh của Vệ minh chủ, lại có thể xảy ra việc gì bất tường được…

Ngờ đâu sau cái ngày mang cháu ra đi rồi, thúc thúc được nghe nói Vệ minh chủ bị những nhân vật trong giới Hắc đạo tìm đến vây khốn, nhà cửa bị tiêu hủy ra tro, chừng ấy thúc thúc mới biết vị ấy là kỳ nhân ẩn thế.

– Ủa!

Vệ Thiên Tường há hốc mồm “ủa” lên một tiếng vì quá ngạc nhiên! Chu Khi tiếp tục kể nốt :

– Sụ việc Vệ minh chủ bị bao vây làm rúng động xao xuýên cả võ lâm đương thời. Tất cả đại môm phái điều sai môn đệ đi khắp các nơi trên giang hồ tìm hiểu, đièu tra manh mối, nhưng chưa có một kẻ nào tìm ra được một tia nhỏ ánh sáng. Không một cá nhân nào thố lộ một chi tiết nào có thể xác nhận âm mưu của những người đứng ra mưu hại Vệ minh chủ. Tóm tắt lại, đến ngày nay sự việc này vẫn còn chôn vùi trong bí mật!

Vệ Thiên Tường lại ngac nhiên thêm một lần nữa.

Chu Khi nhìn sắc diện của chàng, rồi nói voíư một giọng tha thiết hơn :

– Con ơi, con nên nhớ rằng con có theo ta chung sống một thời gian đã hai năm. Trải qua một thời kỳ ấy, Chu thúc thúc âm thầm đi dò xét khắp các nơi may sau đó gặp được Lục Đinh Giáp trước kia theo hầu Vệ minh chủ, và được cho biết răng bao nhiêu người đến vây đánh hôm đó đến bao kín mặt, kẻ nào võ công cũng rất cao siêu. Nhưng cố tìm lai lịch vẫn chưa biết đích xác được.

Lục Đinh Giáp thọ thương, cố phá vòng vây chạy thoát được. Sau này họ cũng không thể biết rõ sự an nguy và hạ lạc của vợ chồng Vệ minh chủ ra sao. Có một chi tiết thêm là hình như riêng Vệ minh chủ bị ngộ độc nặng lắm.

Vệ Thiên Tường sực nhớ lại, hỏi luôn :

– Như vậy người đã đưa tặng hai tấm mặt nạ da người có phải là Chu thúc thúc không?

Chu Khi gật đầu đáp :

– Phải tình cờ thúc thúc tìm ra hai vật đó đem tặng con. Vì nhìn thấy vẻ mặt con giống Vệ minh chủ như khuôn đúc, nếu không cải trang mà đi lại trên giang hồ, sẽ có nhiều đièu nguy hiểm lắm.

Ngẫm nghĩ một chập ông nói thêm :

– Hồi đó con đi học trên núi Nhạn Đãng thúc thúc hết sức lo âu. Vì nếu rủi ro có điều bất trắc xảy ra và con có mệnh hệ nào thì thúc thúc còn mặt mũi nào gặp Vệ minh chủ nữa. Khi đặt hai tấm mặt nạ nơi hòn đá, thúc thúc liền bỏ chạy ngay. Nhưng khi vừa chạy đến lưng chừng nhìn lại thấy có hai người từ trên đỉnh núi phóng xuống vù vù như tên bắn…

Vệ Thiên Tường cảm thấy kích động, không đợi nói hết chặn hỏi ngay :

– Chu thúc thúc hãy nói mau, hai người ấy là ai vậy?

Chu Khi thở dài nói.

– Chao ôi việc này quả nhiên vượt ra ngoài ý nghĩ của thúc thúc. Trong hai người ấy, có một người là đại sư huynh của Chu thúc thúc.

Vệ Thiên Tường run lên vì hồi hộp hỏi gấp :

– Chu thúc thúc, đại su huynh của thúc thúc là ai vậy?

Chu Khi gượng cười đáp :

– Người đó là Nam Cung Hột, đã dùng “Tử Dương thủ” đánh cháu trọng thương gần bỏ mạng đó.

Vệ Thiên Tường bừng tỉnh ngộ! Bây giờ chàng mới nhớ lại khi Cổ thúc thúc gần chết có vạch một chữ thập, thì ra đó là nét đầu tiên của chữ Nam nên hầm hầm nổi nóng nói lớn :

– Chu thúc thúc, bây giờ cháu đã rõ kẻ thù rồi. Trong hai người đó, người thứ hai có hai là Hỏa Ảnh Tử Vô Kị không?

Chu Khi gật đầu nói :

– Đúng đấy, trong khi đó thúc thúc đứng nấp bên đường nghe ngóng, trong lúc vừa đi vừa bàn tán, họ bảo rằng Lục Đinh Giáp cả thảy đều bị hạ sát. Không thấy chúng nhắc đến tên con nên thúc thúc mới thấy yên lòng. Con nên biết rằng trên đường đời lòng người muôn dạ nham hiểm vô cùng, không những chỉ vì danh lợi mà còn không biết bao nhiêu lý do khác có thể giết người không gớm tay. Vệ đại hiệp từ khi bước lên chiếc ghế Võ lâm Minh chủ tuy có lập được nhiều thành tích vẻ vang, nhưng những người đắc tội, đền tội dĩ nhiên cũng không phải ít. Người đời tranh danh đoạt lợi là sự dĩ nhiên. Ngoài ra hầu hết võ lâm cao thủ, ai ai cũng thèm muốn bộ Thái Thanh tâm pháp, cho nên Võ lâm Minh chủ mặc nhiên trở thành một cái gai mà họ tìm mọi cách để gỡ đi cho được. Đành rằng mỗi người đi đến mục tiêu bằng một biện pháp khác nhau nhưng ai ai cũng có một ý chí là gạt bỏ Võ lâm Minh chủ. Cuối cùng có một số nào đứng lên âm mưu kết hợp những người có dã tâm ấy, cho nên nhưng tay cao thủ của hai đạo Hắc, Bạch đã cùng vây đánh Minh chủ. Vụ án bí mật mười ba năm truớc đã xảy ra là thế ấy!

Vệ Thiên Tường vội nói :

– Chu thúc thúc, theo sự dò xét và tìm hiểu từ mấy lúc này của cháu, nhất định những kẻ ấy không ai ngoài Nam Cung Hột, Nga Mi Linh Phi Không Động Hắc Thạch, Đường Viêm Thường và Giang Bắc Thần.

Chu Khi hãi kinh nói :

– Ồ, làm sao con có thể biết được nhiều chuỵện như vậy? Nam Cung Hột là con người có nhiều cuồng vọng tự cao tự đại, Linh Phi đạo nhân thì lúc nào cũng ngấp nghé tập Thái Thanh tâm pháp, Giang Bắc Diêm Bắc Thần là đứa phản phúc tiểu nhân có nhiều hành động mờ ám chuyên môn xông vào giết hại lương dân, cho nên lẽ đương nhiên bọn họ lúc nào cũng xem Võ lâm Minh chủ là cái đinh trước mặt cần phải nhổ càng sớm càng hay.

Vệ Thiên Tường nói :

– Chu thúc thúc, tập “Thái Thanh tâm pháp” hiện nay ở trong tay Tường nhi đây rồi.

Chu Khi mừng rõ vội nói :

– Ồ hay quá, con nói “Thái Thanh tâm pháp” do con đang giữ phải không? Con lấy được nơi đâu và trong trường hợp nào?

Vệ Thiên Tường bèn kể chuyện mình lên núi Nhạn Đãng gặp được ông lão gầy còm tặng cho Thái Thanh tâm pháp truyền dạy mấy chiêu tuyệt học, trước sau đều nói hết.

Xem tiếp hồi 62 Luyện thành Thái Thanh cương khí


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.