Cả bọn vô cùng cảm kích, đến độ ấp úng nói không ra lời. Bọn họ tuy là những người thô lỗ, nhưng rất trung thành.
Ngưu Tam Nhãn cũng cảm kích nói :
– Công tử, tiểu nhân đã nói với họ, công tử đối đãi người khác rất phải lẽ. Họ mới nếm chút mùi đau khổ như vậy có đánh gì đâu. Công tử nếu còn có gì dạy bảo, xin cứ nói ra. Ngưu Tam Nhãn này dù có dầu sôi lửa bỏng cũng không xá gì.
Cưu Thứ nở nụ cười hiền dịu, chàng cảm thấy những người này thật khả ái, liền đỡ lời :
– Các hạ hư trương ta không ít đấy.
Nụ cười chợt tắt trên môi, chàng nghiêm túc nói :
– Khoảng mười ngày sau, Linh Xà Mao Cao sẽ tu tập quần hùng ở Hàng Châu. Gã ta muốn đối phó với ai, ta tuy chưa đoán định được, nhưng có thể là vì cái chết của nhóm Thiết Kỵ Thần Tiên và những tiêu cục bị cướp phá, lại thêm…
Chàng chuyển giọng :
– Tóm lại, bất kể gã ta vì điều gì, chúng ta không thể để cho gã yên thân được, đúng không?
Hai chữ “đúng không” là Cưu Thứ nhấn mạnh với Ngưu Tam Nhãn, gã ta gật đầu ứng thanh. Cưu Thứ dặn tiếp :
– Thế thì ngươi nhanh nghĩ biện pháp, làm sao nội trong mười ngày phải báo cho Lương đại ca và ba vị Long đại gia biết để kịp đến Hàng Châu. Thời gian quá cấp bách, không biết ngươi thực hiện có được không?
Ngưu Tam Nhãn vỗ ngực nói :
– Công tử, việc đó cứ giao cho tiểu nhân.
Gã quay sang bảo bọn kia :
– Nghê lão thất, Đại Hồ Tử… các huynh đệ phải nhanh đi tìm người.
Gã lấy từ trong người ra tấm ngân phiếu mà Cưu Thứ đã đưa vừa rồi, giao cho Nghê lão thất, nói tiếp :
– Công tử tặng các người để tiêu xài, phải nhanh thực hiện những điều được giao phó.
Cả bọn ứng thanh, cung kính chào rồi đi ngay.
Ngưu Tam Nhãn hỏi Cưu Thứ :
– Công tử có gì dạy bảo nữa chăng?
Cưu Thứ nhìn với ánh mắt cảm mến và tin tưởng, nói :
– Giữa ta và ngươi, ta bất tất phải khách khí làm gì…
Ngưu Tam Nhãn mở to đôi mắt lắng nghe, Cưu Thứ nói tiếp :
– Vừa rồi hai đạo nhân ở trong từ đường ngươi đã thấy, ngươi có thể bám theo họ xem họ đi hướng nào, nhưng không được để họ phát hiện ra, được không?
– Đương nhiên.
Ngưu Tam Nhãn ứng thanh, trong lòng vô cùng cảm kích, vì từ trong ánh mắt của Cưu Thứ gã nhận biết rằng chuyện đó không phải dễ, thế nhưng công tử đã giao trọng trách đó cho gã.
Gã liền nói :
– Tiểu nhân sẽ đi ngay.
Đương trường chỉ còn lại một mình Cưu Thứ, khung cảnh yên tĩnh vắng lặng…
Từ trong bức tường đột ngột có tiếng than vọng ra. Cưu Thứ nhận ra tiếng than đó là của Tống Linh Công, cũng biết rằng Tống Linh Công than vì điều gì.
Nhưng chàng không muốn gặp mặt họ thêm một lần, và cũng mong sao họ đừng trở về Giang Nam, vì đối với hai người này, chàng không biết là nên báo ân, hay là báo thù?
Hỏi ta từ đâu tới
Ta tới đề làm gì?
Cuộn mình trong chăn ấm.
Giấc mộng vẫn sầu bi.
Thù cha chưa trả được.
Ân cha cũng chưa đền
Ân cừu đang gánh nặng.
Lòng bao nỗi triền miên
Cất giọng ngâm ai oán.
Tiếng than cứ u hoài.
Đời ta như lẻ bóng.
Rong ruỗi khắp đó đây.
Như thuyền không bến đậu,
Trôi dạt cả đêm ngày.
Hôm nay ta cất bước,
Lành dữ ai hay.
Đó là khúc Nghĩ Cổ Tứ Xướng (khúc ngâm phỏng theo lối thơ xưa) mà Cưu Thứ đã tự làm vào một đêm đăng trên Cô đảo khi bắt đầu cất bước ra đi, đã lâu nay chàng không có thời gian để nhớ đến.
Lúc này chàng chợt cất giọng ngâm nga những vần thơ mà tưởng chừng như đã quên đi, nay lại gợi lên trong ký ức. Lặng lẽ đi giữa đồi hoang, chàng cất tiếng than, đúng là cất giọng ngâm ai oán, tiếng than cứ u hoài. Chàng dần dần chìm vào bao nỗi trầm tư.
Thái Hồ quần hùng, Thái Hành khoái đao, Ngũ Hồ tam long, Ô y Cái bang, lại thêm Kim Kiếm Hiệp Thụy Mộc Phương Chính cho đến Thánh Thủ tiên sinh, đệ tử của Lương Thượng Nhân… Ồ, thời gian vừa qua ta đã làm không ít việc chỉ cần những người đó đã đủ để làm cho Mao Cao đứng ngồi không yên rồi. Nhưng ta cần phải tạo nên một lực lượng đông hơn nữa.
Chàng mỉm cười một mình, tiến dần vào cánh rừng sâu, ánh tà dương chiếu rọi, xuyên qua các kẽ lá. điểm trang giọt nắng óng ánh dưới bước chân của chàng Chàng dừng chân tựa người vào một gốc cây, nhắm mắt trâm tư, rồi tới đây mình nên làm những gì.
Rất lâu và rất lâu…
Trên nét mặt lại hiện lên nụ cười vốn có, chàng cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chàng không biết đây là do ý trời. hay là do sự cố gắng của chính mình. Trước mắt chàng dường như đã vạch ra sẵn một danh sách về những tay phản đồ của Linh Xà Mao Cao.
Cưu Thứ nhếch môi cười nhạt, nghĩ thầm :
– “Ta phải để cho Mao Cao chết trong tay những phản đồ của hắn, và không để cho hắn chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng… Ôi. Ai là ân nhân của ta? Ta nên báo đáp như thế nào?”
Cho tới hôm nay, đối với cừu nhân, Cưu Thứ đã biết rõ. Nhưng đối với ân nhân, chàng lại không biết gì. Chàng thậm chí không biết ai đã viết lên giòng chữ “mười năm sau, lấy máu trả máu” mà mười mấy năm nay đã khiến cho Mao Cao mất ăn mất ngủ, cũng không biết tàn thây còn lại của phụ thân cuối cùng đã được ai thu nhặt?
Gió hiu hiu thổi, cuốn cả tiếng than của chàng đi xa, bóng hình tuấn tú của chàng khuất dần sau rặng cây xanh.
* * * * *
Ở Gia Hưng.
Cảnh sắc của vùng Tam Tháp Loan, vào tiết mùa xuân, có cây bao phủ một màu xanh mượt mà tựa gấm. Vào buổi sắp hoàng hôn, ánh tà dương, lằn in bóng hình của ba ngôi bảo tháp trên bức thảm thiên nhiên trải dài ven sông.
Xa xa về hướng Tây là ngôi Nhạc Vương miếu của Nhạc Vũ Liêu được người đời tế tự ngàn thu.
Trời vào buổi ban trưa, không khí có phần ấm áp. ở trước bậc thềm đá của Nhạc Vương miếu, một thiếu niên với nét mặt như ngọc, vận y phục hoa lệ đang lặng lẽ đứng một mình.
Chàng chắp hai tay sau lưng, cặp nhãn quang sắc như dao, thần thái uy nghi, nhưng ở giữa đôi mày kiếm như đang ẩn ước một sự trầm uất, mong đợi điều gì?
Chàng ta đang đợi gì?
Cách Nhạc Vương miếu độ một tầm tên, ở bên bờ hồ có làn nước trong veo, cũng có một ngôi cổ miếu. Trong miếu có một cột trụ bằng đá lớn, trên cột trụ có in vết máu loang lỗ.
Đây là Huyết Ấn tự, một ngôi cổ tự đã chứa đựng một trang cố sự đầy thê lương và bi tráng Bên ngoài Huyết Ấn tự, có tiếng ngựa hí vang.
Dưới hàng cây râm mát, bảy con ngựa đang đứng xếp hàng, yên ngựa óng ánh rực rỡ, rõ ràng chủ nhân của nó nếu không phải là cao quan quý chức, cũng là bậc đại hào giang hồ.
Ở trước bậc thềm chính điện, có hai lão nhân với thân hình cao ốm, cặp mất như chim ó đang đứng, trong đó có một người tay phải bị cụt, tay áo được quấn ở thắt lưng, ánh mắt chăm nhìn cột trụ đá, ngưng thần lắng nghe một vị tăng với khuôn mặt đầy như vầng trăng đang đứng đối diện kể về cố sự đầy bi thương đó.
Còn có năm tay đại hắn trẻ tuổi cung kính đứng phía sau, cả năm đều ngoảnh đẩu nhìn đông ngó tây, không biết họ đang nghĩ gì, nhưng trên nét mặt họ lại tỏ ra rất kính cẩn, rõ ràng lã đệ tử của hai vị lão nhân kia.
Không hỏi cũng đủ biết bọn họ chính là huynh đệ họ Uông. Hà Sóc song kiếm, và năm đệ tử của họ.
Vị tăng nhân có khuôn mặt đầy đặn, vận chiếc áo tăng màu trắng trông vẻ thanh khiết, nói năng nhã nhặn. Lúc này lão ta một tay cầm chuỗi hạt, tay kia chỉ về cột trụ đá, giọng ngân lên đều đều :
– Cách đây mấy mươi năm bọn giặc Oa từ Hải Thượng đến, chiếm lấy mấy tỉnh Đông nam, và Gia Hưng cũng ngập trong đại họa. Bọn giặc đã bất hiếp phụ nữ và giam giữ ở trong tệ tự, rồi tiếp kéo đi cướp phá bắt bớ.
Lão cúi nhìn xuống than nhẹ một tiếng, kể tiếp :
– Lúc đó bần tăng tuy chưa nhập thế, nhưng nghe các vị sư tương cáo, mấy trăm phụ nữ bị nhốt ở trong tệ tự ngày đêm khóc than thảm thiết khôn xiết. Ngài phương trượng tệ tự thời bấy giờ là Diệu Đế tổ sư, thấy vậy động lòng thương xót, liền mở cửa để họ chạy thoát. Có người sợ tổ sư bị liên lụy, tổ sư bình thản trả lời: “Ta lấy thân ta để cứu mấy trăm sinh mệnh, chết cũng thỏa lòng”.
Hà Sóc song kiếm tuy đều là cao thủ võ lâm, bản tính hung dữ nhưng nghe vậy cũng không khỏi thoáng động nét mặt.
Uông Nhất Minh buột miệng nói.
– Diệu Đế thiền sư quả là bậc trượng phu lỗi lạc.
Vị lão tăng nói tiếp.
– Lúc đó đệ tử tổ sư đều khuyên tổ sư cùng ẩn trốn. Nhưng tổ sư vẫn kiên quyết: “Không thể, nếu ta đi, bọn giặc sẽ truy đuổi theo, càng nguy cho các ngươi”. Do đó, tổ sư ở lại một mình trong tệ tự. Liền sau đó bọn giặc quay trở lại biết tổ sư đã thả những thiếu phụ kia ra, liền bắt tổ sư trói vào trụ đá, hàng trăm làn tên bắn xối xả vào, ôi thôi, tổ sư tây quy. Bọn giặc còn chất củi quanh người tổ sư và đốt. Sau khi yên giặc, các môn đồ đã thu nhặt tàn cốt của tổ sư và mai táng sau tệ tự. Giờ đây, vết máu vẫn còn hằn trên trụ đá mấy mươi năm rồi vậy.
Hà Sóc song kiếm nhìn theo tay lão tăng chỉ, thấy trên cội trụ loang lổ vết máu, nghĩ lại những gì mình đã làm trong quá khứ, bất chợt rùng mình.
Trong lúc lão tăng đang truyền đạt, phía ngoài hồ có chiếc xuồng nhỏ đang lao tới như tên bay, trên thuyền là một thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ, vận y phục màu vàng.
Chàng thiếu niên vận trang phục hoa lệ đang đứng trước bậc thềm phóng hai tia nhãn quang sắc bén nhìn chiếc thuyền, thần sắc cũng hơi biến đổi, tà áo phất nhẹ, thân hình đã lùi lại một trượng, thấy chiếc thuyền đó lướt nhanh về phía Huyết Ấn tự.
Lão tăng vừa nói xong, Hà Sóc song kiếm hạ ánh mắt nhìn xuống, cũng thở ra một tiếng, từ phía cổng đột ngột có người tiến nhanh vào.
Anh ta chính là thiếu niên vừa phóng thuyền tới.
Hoàng y thiếu niên bước vào cửa. đảo mắt nhìn quanh. Thấy Hà Sóc song kiếm anh ta tỏ ra vui mừng, vội chạy lại thi lễ :
– Bái kiến nhị vị sư thúc.
Hà Sóc song kiếm dường như đều ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của anh ta.
Nhưng Hoàng y thiếu niên liền nói tiếp :
– Tiểu điệt là Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình, phụng mệnh sư gia đến đây tìm nhị vị sư thúc. Tiểu điệt được biết nhị vị sư thúc nghỉ chân ở Gia Hưng, tiểu điệt đến Gia Hưng lại nghe nhị vị sư thúc đến Tam Tháp Loan, tiểu điệt đến Tam Tháp Loan cũng không thấy nhị vị sư thúc đâu cả. Sau đó thấy bảy con ngựa đứng phía ngoài tự môn, mới đoán ra nhị vị sư thúc đang ở trong này, liền vào đây bái kiến.
Nói đến đây anh ta tỏ ra đắc ý, như muốn để đối phương thấy rõ tài phán đoán của mình.
Nhưng anh ta không hề biết trong lời nói của mình đã phạm đến một điều tối kỵ của người khác.
Hà Sóc song kiếm nét mặt âm trầm, khi hoàng y thiếu niên nói xong, cả hai cùng quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt có hàm chứa một sự phẫn nộ.
Uông Nhất Minh hừ một tiếng lạnh giọng nói :
– Đoạt Mệnh sứ giả… Hừ. Ngươi đến đây tìm huynh đệ ta ắt là Mao đại gia muốn ngươi đến đây để đoạt mệnh huynh đệ ta chứ gì, đại ca, có đúng vậy không?
Lão quay nhìn Uông Nhất Bằng, chẳng để ý gì đến Thiết Bình nữa.
Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình có vẻ bối rối, liền bồi nụ cười, tiếp lời :
– Nhị vị sư thúc quá nặng lời, gia sưư tuyệt không có ý như vậy. Tiểu điệt cũng vạn phần không dám đùa giỡn trước mặt nhị vị sư thúc, nhị vị sư thúc mà nói vậy, tiểu điệt hận rằng không dập đầu mà chết.
Uông Nhất Bằng hừ một tiếng gằng giọng :
– Ngươi đã có ý như vậy thì cứ dập đầu chết đi, huynh đệ ta tuyệt đối không ngăn cản.
Lão nhếch môi cười nhạt, lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão tăng, nói :
– Đội ân đại sư nhiều, kẻ mọn này mong đại sư nhận lấy ít bạc này để sắm hương hoa cúng Phật.
Rồi phất tay áo bước nhanh ra phía chính môn.
Lão tăng đáp lời cảm tạ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hoàng y thiếu niên đang đứng sựng một chỗ, sắc mặt khi xanh khi trắng, lão ta thầm buồn cười cũng quay người bước đi.
Mười đại đệ tử của Mao Cao không những võ công cao cường, mà còn năng ngôn thiện ngữ, ứng xử tài tình, lại hào hoa phong độ. Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình là nhân vật nổi trội hơn cả trong mười đại đệ tử, từng được xưng là thiếu niên hào khách văn võ song toàn.
Nhưng anh ta lúc này đứng sững như trời trồng, không biết nên ứng xử như thế nào, thấy Hà Sóc song kiếm dẫn bọn đệ tử ra tới chính môn.
Anh ta ngầm hít một hời sáu, vội bước ra đứng sững trước cửa, miệng bồi một nụ cười.
Uông Nhất Minh hừ một tiếng, lạnh giọng nói :
– Ngươi muốn gì? Lẽ nào Mao đại gia thật sự không bỏ qua bọn ta sao? Được rồi. Ta phải xem Mao đại gia ngoài vị ái nữ còn có đồ đệ nào khác nữa không?
Huynh đệ họ Uông lần trước đi thuyền trên Tây Hồ đã nếm mùi cay đắng bởi ngọn kiếm của Mao Văn Kỳ. Họ là những nhân vật khinh vật ngạo thế, bị vấp một đòn như vậy họ càng tức giận, bèn định quay về Hà Sóc. Đi ngang qua Gia Hưng, thấy phong cảnh hữu tình làm say lòng lữ khách, họ liền dừng chân nghỉ lại mấy tháng. Lúc này trong lòng vẫn đang hầm hầm tức giận, lại thêm Đoạt Mệnh sứ giả tìm tới xen ngang vào sự yên tĩnh của người khác, khiến họ vốn đã điên tiết nay lại càng phẫn nộ hơn.
Đoạt Mệnh sứ giả lúc này trong lòng cũng tức giận, nhưng không dám bộc lộ ra ngoài bèn nhẹ giọng nói :
– Gia sư vốn không biết chuyện đó, sau khi biết được sư muội xúc phạm đến nhị vị sư thúc liền lệnh đệ tử đến đây để chuộc tội. Mong nhị vị sư thúc là bậc đại nhân, nên tha thứ tội cho kẻ tiểu nhân, vì sư muội tuổi trẻ không thấu hiểu tận tường, hãy tha cho cô ta một lần. Xin nhị vị sư thúc dù sao đi nữa cũng nên trở lại Hàng Châu, nếu không thì… ồ, nếu không thì tiểu điệt không biết nói thế nào với gia sư.
Huynh đệ họ Uông nhìn nhau. Uông Nhất Bằng hắt giọng cười.
– Tuổi trẻ vô tri, hừ. Tha cho cô ta một lần…. hừ, huynh đệ ta không dám. Nữ hiệp anh hùng như lệnh sư muội, huynh đệ ta mong cô ta tha cho thì đúng hơn.
Uông Nhất Minh trầm tĩnh hơn, tiếp lời :
– Những chuyện đó nói với nó làm gì. Lệnh sư muốn huynh đệ ta đến Hàng Châu, không biết vì chuyện gì?
Lão ta và Mao Cao là bằng hữu tương giao đã lâu năm, vả lại lão cũng không muốn đắc tội với người này, bởi vậy lúc này ngữ khí có vẻ ôn hòa hơn.
Thiết Bình là nhân vặt đâu phải vừa, thoáng nhìn qua đủ nhận ra ngay, liền vui vẻ đáp :
– Tiểu điệt cũng không biết nhưng gia sư…
Uông Nhất Bằng ngắt lời.
– Lệnh sư những năm gần đây đâu còn nhớ ai, sao lại còn để tâm đến huynh đệ ta nhỉ? Lão ta đã biết huynh đệ ta đến Gia Hưng, lẽ nào lão không đích thân… hừ.
Lão hừ một tiếng chấm dứt câu nói khó nghe cuối cùng. Uông Nhất Minh thấy Thiết Bình đổi da mặt, liền đỡ lời :
– Các hạ về trước bẩm với lệnh sư, nói rằng huynh đệ ta sẽ đến Hàng Châu ngay.
Rồi chuyển giọng :
– Các hạ đi đường cũng vất vả nhỉ.
Thiết Bình thầm khinh miệt :
– Thì ra các ngươi cũng không dám đắc tội với sư phụ ta…
Anh ta vốn có tính kiêu ngạo, lúc này trong lòng đã tức giận, nhưng vẫn gượng cười đáp lời :
– Tiểu điệt mệt nhọc một chút có đáng gì, sư thúc quá khéo lời.
Anh ta cúi người thi lễ, nói tiếp :
– Nhị vị sư thúc đã sắp đến Hàng Châu, vậy tiểu điệt phải vội về trước bẩm với gia sư, để gia sư chuẩn bị đón tiếp nhị vị sư thúc giá lâm đến Hàng Châu.
Uông Nhất Bằng cười gằn :
– Điều đó không dám, chỉ cần…
Thiết Bình sợ lão phát ra những lời khó nghe, vội cúi chào :
– Tiểu điệt xin về trước.
Chỉ cần hai lần thăng giáng, thân hình đã đáp bên bờ hồ, anh ta nhảy lên thuyền rẽ sóng lướt đi.
Huynh đệ họ Uông nhìn theo. Uông Nhất Minh chợt quay lại mắng năm đệ tử :
– Các ngươi xem đệ tử người ta kìa, tài năng khôn khéo, các ngươi chẳng đáng gì với họ, lại còn ra ngoài sinh chuyện để rước nhục vào thân. Hôm đó ở Tây Hồ nếu các ngươi không ngu xuẩn thì đâu đến nỗi… hừ.
Năm đệ tử vác mặt nhìn nhau, mặt đỏ rần lên, ấp úng không nói được một lời.
Uông Nhất Bằng trợn mắt quát :
– Không nhanh đi dẫn ngựa hả?
Cả năm cùng ngoan ngoãn cúi đầu đi dắt ngựa tới.
Huynh đệ họ Uông phi người lên ngựa, Uông Nhất Bằng bàn tính :
– Lão nhị, lão tính Mao đúng là càng ngày càng cuồng vọng, theo ý ta thì tuyệt đối không đáp ứng lão ta.
Uông Nhất Minh tiếp lời :
– Đại ca, phàm điều gì nên nghĩ rộng ra một tí, lão tính Mao thời gian gần đây tuy quá cuồng vọng, nhưng huynh đệ ta khổ gì phải đắc tội với lão ta?
Lão ngước mắt nhìn trời, nói tiếp :
– Lúc này đã gần ngọ, chúng ta nhân tiện ghé qua Nhạc Vương miếu một, sau đó đến Tam Tháp tự. Ồ, mấy năm nay chúng ta tuy nói là rất ít tham dự những chuyện phân tranh trong võ lâm, nhưng có mấy khi nhàn du tự tại như mấy tháng nay đâu?
Lão thúc ngựa đi trước, chỉ trong nháy mắt đã đến trước Nhạc Vương miếu.
Chàng thiếu niên vận y phục hoa lệ đứng ở bậc thềm, ngước mắt nhìn bọn họ tiến lại gần, nét mặt chợt rạng lên tỏ ra vui mừng.
Hiển nhiên Hà Sóc song kiếm chính là người mà chàng ta đang đợi. Nhưng chàng ta đợi họ để làm gì, điều đó khó ai biết được.
Huynh đệ họ Uông đáp xuống đất, giao ngựa cho gã đệ tử sau lưng, thả bước đi vào chính môn, chợt thấy chàng thiếu niên niềm nở mỉm cười đón tiếp.
Uông Nhất Minh nghiêng đầu sang nói :
– Thiếu niên này trông rết quen, dường như đang đón chào huynh đệ ta. Đại ca, có nhớ người này là ai không?
Uông Nhất Bằng thoáng trầm ngâm, trả lời :
– Ta cũng cảm thấy người này rất quen…
Chưa dứt lời, đã thấy chàng thiêu niên bước tới tươi cười chào.
– Nhị vị đại hiệp lỗi lạc phi phàm, nếu tiểu nhân nhớ không lầm, nhị vị chính là Hà Sóc song kiếm danh chấn thiên hạ.
Huynh đệ họ Uông cùng ngạc nhiên :
– Thiếu niên này sao lại nhận ra bọn ta nhỉ?
Họ chăm chú nhìn, thấy chàng thiếu niên này anh phong tuấn tú, mặt ngọc môi son, ánh mắt như sao, nói năng nhẹ nhàng, ra dáng thư sinh vốn không giống là người trong võ lâm.
Cả hai tuy lòng hoài nghi, nhưng thấy chàng tạ khí khái phi phàm nên cũng có thiện cảm.
Uông Nhất Minh cười nhạt mở lời :
– Huynh đệ ta chính là Hà Sóc song kiếm, còn bốn chữ danh chấn thiên hạ thì… ha ha. quả không dám đương.
Chàng thiếu niên vỗ tay tỏ ra hớn hở, nói :
– Đúng rồi, quả nhiên là Hà Sóc song kiếm, tiểu nhân hôm nay mới được diện kiến hai vị đại kiếm khách đương thời, thật vinh hạnh.
Từ xưa đến nay, không có một người nào không thích người khác nói tốt về mình, huynh đệ họ Uông cũng không ngoại lệ, nét mặt rạng rỡ hẳn lên. Uông Nhất Minh tiếp lời :
– Đa tạ sự hậu ái của các hạ, huynh đệ ta rất lấy lằm thẹn. Nhưng.. ha ha, chớ trách tại hạ nói năng vô lối, nhưng huynh đệ ta già cả lẩm cẩm, không nhớ đã gặp các hạ ở đâu?
– Phải vậy. Nghĩ rằng nhị vị và hiệp đương đại tiểu nhân gặp qua sẽ không thể nào quên. Còn tiểu nhân thì…
Chàng ta vái một vái, nói tiếp :
– Tiểu nhân là Mậu Văn, hôm đó cùng đi theo vị thế huynh Thạch Lân, du xuân ở Tây Hồ, không ngờ lại gặp mấy tay đại hán thô lỗ, đã cho thuyền đâm vào thuyền tiểu nhân, sau đó…
Uông Nhất Bằng bỗng thâu liền nụ cười, hỏi :
– Các hạ ở trên thuyền Mao cô nương đã thấy huynh đệ ta ư?
Mậu Văn khéo léo trả lời.
– Vị ái nữ của lão tính Mao đó tiểu nhân chỉ gặp qua một lần. Lúc đó thấy cô ta cuồng ngạo, mục vô tôn trưởng, nếu tiểu nhân có sức lực thì đã trị cô ta một bữa nên thân. Sau đó thấy nhì vị đại hiệp khí khái bất phàm tiểu nhân đem lòng ngưỡng mộ.
Uông Nhất Minh cười nói :
– Các hạ nói vậy làm huynh đệ ta thêm thẹn mặt.
Mậu Văn nghiêm túc tiếp lời :
– Lời tiểu nhân thật sự phát tận đây lòng. Tiểu nhân tuy không hiểu võ công, nhưng cũng nhận ra ái nữ của lão tính Mao thực ra chỉ nhờ vào thanh quái kiếm trong tay để bức áp nhị vị, còn luận về võ công thật sự, nhị vị đại hiệp mấy mươi năm tu trì, cô ta làm sao so sánh nổi.