Đinh Tiểu Nam nói :
– Chẳng hay phu nhân cần chúng tôi làm gì?
Liễu Tâm Mỹ cũng thắc mắc nói :
– Xin phu nhân hãy cho biết rõ!
Kim Xà phu nhân mỉm cười :
– Việc bình thường thôi, nhưng cũng rất là quan trọng, mỗi người hãy mang một món vật đến địa điểm, rồi sau đó đến gặp nhau tại Thái Sơn và ở đó chờ lão thân.
Đoạn từ trong tay áo lấy ra hai cái gói nhỏ, trước tiên đưa một gói cho Liễu Tâm Mỹ và nói :
– Hãy mang gói này đến phái Côn Lôn trao tận tay Chưởng môn nhân thì kể như xong việc.
Lại trao gói còn lại cho Đinh Tiểu Nam và nói :
– Gói này trao tận tay Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm.
Đinh Tiểu Nam đưa tay đón lấy và nói :
– Chỉ có vậy thôi ư?
Kim Xà phu nhân cười cười :
– Chỉ vậy thôi, nếu làm tốt là kể như một đại công rồi!
Đinh Tiểu Nam nhìn snag Liễu Tâm Mỹ nói :
– Hẳn là vật này mang đi càng nhanh càng tốt, tại hạ xin cáo từ!
Kim Xà phu nhân khoát tay :
– Hãy khoan!
Đinh Tiểu Nam giật mình, đành quay lại nói :
– Phu nhân còn điều chi dặn bảo?
– Hãy nhớ là không được mở cái gói ấy ra xem.
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ đồng thanh nói :
– Vãn bối xin tuân mệnh!
Kim Xà phu nhân lại nói :
– Sau khi xong việc các ngươi đều phải đến Thái Sơn một chuyến, rất có thể đến lúc ấy lão thân có điều phải nói với các ngươi.
Đinh Tiểu Nam vội nói :
– Vãn bối nhớ rồi!
Song kỳ thực trong tâm chàng đã có sự tính toán khác.
Kim Xà phu nhân vẻ trầm ngâm nói tiếp :
– Liễu Tâm Mỹ hãy đi trước đi!
Liễu Tâm Mỹ ngẩn người, ngập ngừng nói :
– Bẩm phu nhân, vãn bối… e khó ra khỏi Hàn Nguyệt cung.
Kim Xà phu nhân mỉm cười :
– Đừng sợ!
Đoạn từ trong lòng lấy ra hai chiếc lệnh bài, chia ra trao cho Đinh Tiểu Nam và Liểu Tâm Mỹ và nói :
– Hãy cầm lấy, để xem có ai dám ngăn cản hay không?
Đinh Tiểu Nam và Liễu Tâm Mỹ cùng đón lấy, chỉ thấy mặt chính của chiếc lệnh bài có một con Kim Xà ngẩng đầu thè lưỡi, mặt sau chỉ có một chữ lệnh.
Liễu Tâm Mỹ đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Nam nói :
– Tiểu muội… đi trước nhé!
Kim Xà phu nhân cười tiếp lời :
– Hãy nhớ, sau khi xong việc lập tức đến Thái Sơn thì sẽ gặp lại người yêu.
Liễu Tâm Mỹ đỏ bừng má, vội vã lui ra.
Đinh Tiểu Nam cũng vội nói :
– Vãn bối cũng xin cáo từ!
Kim Xà phu nhân lắc đầu :
– Khoan đã, lão thân hãy còn có việc…
Đinh Tiểu Nam vô cùng lo lắng, chỉ nghe Kim Xà phu nhân nói tiếp :
– Từ đây đến Cao Sơn phải vượt qua thiên sơn vạn thủy, chẳng biết phải gặp bao nhiêu võ lâm hào hùng, nếu không có võ công tinh tuyệt, e rằng rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
– Nhưng vãn bối có…
Chàng vốn định bảo có chim ưng thay chân, song chợt nghĩ lại tuyệt đối không thể nói ra, chàng bèn im bặt.
Kim Xà phu nhân chau mày :
– Hài tử, ngươi mới vừa nói gì vậy?
Đinh Tiểu Nam ấp úng :
– Không có gì…
Kim Xà phu nhân ngắm nhìn chàng từ đầu tới chân, đoạn nói :
– Trên giang hồ có rất nhiều nguy hiểm, trẻ tuổi như ngươi thì làm sao ứng phó nổi?
Đinh Tiểu Nam ngạo nghễ :
– Vãn bối sẽ tận hết sức mình!
Kim Xà phu nhân cười thân thiện :
– Lão thân có ý vun bồi cho ngươi, tặng cho ngươi một món lễ mọn!
Đinh Tiểu Nam thoáng động tâm nói :
– Vãn bối làm sao dám không dưng đón nhận hậu lễ của phu nhân?
Kim Xà phu nhân cười :
– Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng kể, chẳng qua đó chỉ là một phần nhỏ trong Kim Xà thần công mà thôi…
Đoạn ngoái lại ả thị tỳ sau lưng quát :
– Đi lấy Kim Xà quyền phổ lại đây!
Chỉ thấy ả tiểu tỳ Xuân Mai khi nãy lập tức thận trọng lấy từ trong lòng ra một cái túi da nhỏ, từ trong rút ra một quyển sách da mỏng.
Kim Xà phu nhân đón lấy và cười nói :
– Trong này có vài thế quyền phái có thể vừa đi đường vừa tập luyện, khi nào học xong hãy đốt bỏ kẻo lọt vào tay kẻ khác.
Nói đoạn trao qua cho Đinh Tiểu Nam.
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự, nhất thời không biết có nên đón nhận hay không, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.
Kim Xà phu nhân chau mày :
– Ngươi làm sao vậy?
Đinh Tiểu Nam thở hắt ra :
– Lễ vật này quá trọng hậu, vãn bối chẳng dám nhận đâu!
Kim Xà phu nhân cười rộ :
– Không sao, từ nay về sau lão thân có thể còn nhờ cậy ngươi nhiều, hãy mau nhận lấy đi!
Đinh Tiểu Nam vội cảm tạ rồi mới nhận lấy.
Kim Xà phu nhân cười cười :
– Giờ đi được rồi, đường xa lắm đấy!
Đinh Tiểu Nam khom mình thi lễ :
– Phu nhân trân trọng, vãn bối xin bái biệt!
Thoái lui vài bước, đoạn quay người đi ra.
Kim Xà phu nhân trông theo, bỗng buông tiếng thở dài ảo não. Xuân Mai nhích lại gần nói :
– Phu nhân…
Kim Xà phu nhân như không nghe thấy, lẩm bẩm một mình :
– Thật là hiếm có, dẫu hàng triệu người cũng khó tìm được một.
Xuân Mai tiếp lời :
– Đáng tiếc phu nhân đã quên mất một điều.
– Ta đã quên điều gì?
– Phu nhân chưa cho họ uống thuốc mất trí nhớ, mà cũng không áp dụng Kim Xà thần công để di thần dịch chí, nếu như họ phản bội phu nhân há chẳng…
Kim Xà phu nhân thở dài…
– Bắt buộc phải mạo hiểm thôi.
Thoáng ngẫm nghĩ lại nói tiếp :
– Nên biết hai phương pháp đó đều có thể tổn hại đến tài năng thiên phú của họ, hai đứa trẻ này ta cần phải vun bồi, đâu thể nào áp dụng phương pháp ấy được.
Xuân Mai tiếp lời :
– Nhưng hai người đó chẳng hề gì ngoan ngoãn vâng lời đâu, chỉ e…
Kim Xà phu nhân bỗng ngắt lời :
– Không cần phải lo, dẫu chúng có phản bội ta, chả lẽ không bắt chúng lại được ư?
Xuân Mai nhoẻn cười :
– Đúng rồi, bản lĩnh tài cán của họ làm sao hơn được phu nhân.
Kim Xà phu nhân cười ngạo nghễ :
– Ta hồi cung đi thôi!
Thế là hai thị tỳ dìu Kim Xà phu nhân rời khỏi hình thất.
* * * * *
Hãy nói Đinh Tiểu Nam sau khi rời khỏi Hàn Nguyệt cung, chàng đi vòng ra sau núi, vốn định thừa cơ đi tìm Liễu Tâm Mỹ, song chẳng thấy bóng dáng của Liễu Tâm Mỹ đâu cả.
Chàng với nỗi thất vọng đi đến ban đầu cùng cưỡi ưng đến với Mộc Hóa.
Chàng bùi ngùi đi loanh quanh một hồi mới ngước lên trời cất một tiếng huýt sáo.
Thoạt đầu chẳng thấy bóng dáng con chim ưng đâu cả, nhưng lát sau bỗng nghe có tiếng vỗ cánh hối hả, rồi con chim ưng bay sà xuống.
Đinh Tiểu Nam mừng rỡ, vội tung người lên con ưng và nói :
– Đi Cao Sơn… thẳng về phía đông.
Con chim ưng như hiểu ý, quả nhiên bay thẳng về hướng đông.
Đinh Tiểu Nam tuy không thuộc đường, nhưng vì ở trên cao nên cũng nhận ra được loáng thoáng, và chỉ chỏ hướng dẫn cho chim ưng.
Cuối cùng, Đinh Tiểu Nam cũng đến chân núi Cao Sơn.
Đinh Tiểu Nam nhảy xuống lưng chim ưng, vỗ lên đầu nó và nói :
– Cực nhọc mi quá… có lẽ từ đây ta không thể cưỡi mi nữa, thôi mi hãy về đi!
Con ưng khẽ kêu lên một tiếng, đoạn vỗ cánh lao vút lên không, thoáng chốc đã khuất vào trong mây.
Đinh Tiểu Nam chẳng chút chậm trễ, vội tìm lấy một nơi trong rừng rậm, ngồi xuống lấy quyển sách mỏng cất cẩn thận trong lòng ra.
Bên trong tuy là các môn võ học thuộc về chưởng chỉ, song đều thâm thúy dị thường.
Phải mất một đêm Đinh Tiểu Nam mới thấu triệt hết, bèn chập hai tay vào nhau, những thấy khói bốc lên, quyển sách bằng da đã biến thành cho bụi.
Đinh Tiểu Nam nghe lòng nhẹ nhõm ra khỏi rừng, đi về phía một thị trấn gần đó.
Chẳng bao lâu chàng đã đi đến một nơi có tên là Dương Liễu trấn.
Chàng đã hai ba hôm chưa ăn gì, bụng đói cồn cào, vừa bước vào thị trấn việc đầu tiên là đi tìm tửu lầu phạn điếm.
Dương Liễu trấn tuy không lớn lắm, song việc buôn bán rất sầm uất, đâu đâu cũng có tiệm trà quán rượu.
Đinh Tiểu Nam chọn một tiệm cơm lớn nhất đi vào, gọi lấy vài món thức ăn, lập tức ăn một bữa no nê.
Khi chàng vừa định trả tiền rời khỏi, bỗng thấy bốn hán tử đeo kiếm đi vào, hối hả gọi lấy rượu và thức ăn.
Qua cử chỉ và lời lẽ thô tục của bọn họ, rõ ràng là nhân vật trong giới giang hồ.
Đinh Tiểu Nam lòng chợt nảy nghi vấn, bèn lại ngồi trở xuống. Chỉ nghe trong số một người râu dài trầm giọng nói :
– Nguồn tin vừa rồi có đáng tin cậy chăng?
Một hán tử râu xồm lớn tiếng :
– Làm sao mà giả được? Chúng ta sớm ngày nào tốt ngày nấy…
Đoạn quay sang hán tử gầy ốm râu xám nói :
– Đại ca nghĩ sao?
Hán tử râu xám nói :
– Giờ lên đường e rằng cũng đã muộn rồi… Đi lối Kim Lương qua Ngọc Môn thì xa quá, nếu lỡ xảy ra bề gì, chỉ e chiêu bài mấy mươi năm tan tành.
Hán tử râu dài khi nãy nói :
– Theo ý đại ca, vụ làm ăn này không nhận hay sao?
Hán tử râu xám nói :
– Đó là biện pháp tốt nhất…
Đoạn khẽ thở dài lại nói tiếp :
– Hiện nay ba cung tề xuất, chốn giang hồ ắt sẽ đại loạn, phiêu cục của chúng ta hãy viện cớ chỉnh đốn nội bộ, tạm nghỉ một thời gian thì hơn.
Ba người đồng thanh nói :
– Đại ca đã quyết như vậy chúng đệ còn gì để nói nữa.
Thì ra bốn người này là giới phiêu cục, điều khiến Đinh Tiểu Nam quan tâm duy nhất đó là câu ba cung tề xuất, vì sao tin tức lại loan nhanh đến vậy?
Chàng vốn định nghe ngóng tin tức về Hải Nội thất ma, nhưng bỗng người kia chẳng nói gì thêm nữa, chỉ cắm cúi ăn uống mà thôi.
Đinh Tiểu Nam đành gọi tiểu bảo tính tiền rồi đi xuống lầu. Lúc này trời đã về chiều, Đinh Tiểu Nam thầm nhủ :
– Giờ ta đưa cái gói của Kim Xà phu nhân đến Thiếu Lâm tự là xong việc, mình có thể tranh thủ thời gian đi tìm tông tích của kẻ thù.
Lòng đã quyết, lập tức phi thân về phía Cao Sơn.
Chẳng bao lâu sau Đinh Tiểu Nam đã đến trước cửa chùa Thiếu Lâm nằm dưới thiếu lâm phong.
Chỉ thấy cửa chùa khép kín vắng lặng không người. Đinh Tiểu Nam rỏa bước đi tới đưa tay gõ cửa.
Lát sau, cửa xịch mở, một tăng nhân tuổi trạc ngũ tuần xuất hiện, vẻ ngạc nhiên nhìn Đinh Tiểu Nam, dõng dạc niệm Phật hiệu :
– A Di Đà Phật! Tiểu thí chủ có việc chi vây?
Đinh Tiểu Nam tươi cười :
– Phiền đại sư phụ truyền giáo cho, tại hạ cần gặp quý Chưởng môn!
Tăng nhân nọ kinh ngạc :
– Ồ! Tiểu thí chủ không nói đùa chứ?
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Tại hạ vượt vạn dặm đường đến đây với tất cả dạ chân thành, lẽ nào lại đi nói đùa?
Tăng nhân nọ chau chặt mày :
– Vượt vạn dặm đường? Thí chủ từ đâu đến thế?
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
– Điều ấy… chờ khi nào gặp quý Chưởng môn, tại hạ tự sẽ nói rõ với ông ấy!
Tăng nhân nọ lắc đầu :
– Lão nạp vô cùng đáng tiếc, tiểu thí chủ không thể nào gặp được tệ Chưởng môn.
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
– Vì sao vậy?
– Tệ Chưởng môn đang trong thời kỳ bế quan!
Đinh Tiêu Nam mỉm cười :
– Trong thời kỳ bế quan thì có hề gì?
– Trong thời kỳ bế quan, theo lệ là không tiếp tục khách, không ra khỏi quan môn, chưa mãn hạn kỳ dứt khoát không thể xuất quan.
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
– Đó là lúc thông thường, nếu như gặp sự cố nguy cấp, e không còn nhiều hạn chế như vậy nữa chứ?
Tăng nhân nọ ngẩn người :
– Hiện nay có điều chi cấp bách?
– Phải gặp chính quý Chưởng môn thì mới có thể nói được.
Tăng nhân nọ chau mày :
– Sao thí chủ lại cố chấp như vậy? Nên biết phái Thiếu Lâm…
Đinh Tiểu Nam xẵng giọng :
– Tại hạ đưa tin giùm người khác, mặc kệ phái Thiếu Lâm oai phong như thần, đừng nói là hơn.
Tăng nhân nọ tức giận :
– Tiểu thí chủ nhất định buộc lão nạp phải động thủ ư?
Đinh Tiểu Nam cung tức giận :
– Nếu động thủ nhất định là lão hòa thượng hết thời thôi.
Tăng nhân nọ bỗng quát lớn một tiếng. Một chưởng tống thẳng ra.
Đinh Tiểu Nam tức giận bởi tăng nhân nọ ngông cuồng, trở tay chộp vào uyển mạnh lão ta, khiến lão ta rú lên đau đớn.
Đồng thời lão ta không ngờ Đinh Tiểu Nam lại có thần kỹ này, bởi địa vị lão ta trong Thiếu Lâm tự cũng chẳng phải thấp, đối phó với một thiếu niên lẽ ra đâu thể bị thất thủ, ai ngờ lại bị đối phương chộp giữ cổ tay một cách dễ dàng như vậy.
Đinh Tiểu Nam sử dụng sở học trong Kim Xà quyền phổ, nắm giữ uyển mạch của tăng nhân nọ, cười khảy nói :
– Thế nào? Giờ có chịu vòa thông báo chăng?
Tăng nhân nọ cắn răng :
– Dù chết lão nạp cũng không!
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng lạnh lùng :
– Đinh mỗ cũng chẳng cần giết lão hòa thượng, lão hòa thượng không chịu vào thông báo thì đinh mỗ sẽ tự mình vào tìm Đại Nguyên hòa thượng, giở hết ngôi chùa Thiếu Lâm ra thì còn sợ gì chẳng tìm gặp ông ấy?
Đoạn xô một cái, tăng nhân nọ ngã nhào xuống đất, chàng cất người lên phóng vọt vào Thiếu Lâm tự.