Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 22 - Vô Ảnh Lão Nhân Hiện Thân

trước
tiếp

Thiếu Lâm chưởng môn Đại Nguyên thiền sư vung tay phải chộp vào ngực Đinh Tiểu Nam, uy thế vô cùng ghê gớm.

Đinh Tiểu Nam vội lách người tránh khỏi.

Đại Nguyên thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói :

– Thân pháp khá lắm, sao thí chủ không hoàn thủ?

Đinh Tiểu Nam giọng lạnh như băng :

– Đinh mỗ với Thiếu Lâm không thù không oán, đến đây chẳng qua đưa tin giùm cho Kim Xà phu nhân, nếu chẳng vạn bất đắc dĩ không muốn ra tay một cách khinh suất.

Đại Nguyên thiền sư gằn giọng :

– Giờ thí chủ đã đến lúc vạn bất đắc dĩ rồi, nếu không thúc thủ chịu trói thì thí chủ còn cách bằng vào võ công của bản thân mà định đoạt thôi.

Đinh Tiểu Nam cười khảy :

– Lão thiền sư là bậc cao nhân của Phật môn, lại là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, chả lẽ cũng ngang ngược đến thế ư?

Đại Nguyên thiền sư thoáng đỏ mặt :

– A Di Đà Phật! Chẳng còn cách nào hơn, lão nạp vì sự an nguy của toàn thể võ lâm giang hồ, bắt buộc phải lỗ mãng thất lễ với một vài người…

Đoạn trầm giọng quát :

– Nếu thí chủ không chịu động thủ, đừng trách lão nạp phải sử dụng đến thủ đoạn lợi hại hơn.

Đoạn lại sấn tới, vung tay phóng ra một chưởng!

Đinh Tiểu Nam chẳng còn thoái lui được nữa, bởi phía sau bọn tăng chúng Thiếu Lâm đã bao vây thành bức tường người, ai nấy đều lăm lăm khí giới trong tay và trừng mắt giận dữ nhìn chàng, xem chừng chỉ cần Đại Nguyên thiền sư hạ lệnh một tiếng sẽ tức khắc động thủ ngay.

Đinh Tiểu Nam cười gằn :

– Lão thiền sư nói chẳng sai, tại hạ đã không còn nhẫn nhịn được nữa.

Đoạn nghiêng người vung tay chộp vào mạch môn tay phải Đại Nguyên thiền sư.

Thân pháp ảo diệu, động tác nhanh nhẹn, chẳng những lúc nghiêng người tránh khỏi được luồng chưởng lực của Đại Nguyên thiền sư, mà chỉ phong suýt nữa đã trúng vào cận mặt của Đại Nguyên thiền sư.

Đại Nguyên thiền sư giật mình kinh hãi, vội lạng người tháo lui, tả chưởng bổ ngang, dùng thế công để chế ngự thế công.

Đinh Tiểu Nam buông tiếng cười rộ, thân hình xoay theo người chộp vào vai phải của Đại Nguyên thiền sư.

Đại Nguyên thiền sư một chưởng bổ ngang vốn tưởng ít ra cũng bức lui được đối phương vài bước, ngờ đâu Đinh Tiểu Nam đã xoay tít mình như bóng theo mình, ngay khi xuất thủ chộp vào vai phải đồng thời tránh khỏi thế chưởng của ông, nhất thời không khỏi hoảng kinh thất sắc.

Song dẫu sao, nội ngoại công của ông đã đạt đến mức thông huyền nhập hóa, niệm một tiếng Phật hiệu, bỗng vận A Di Đà thần công khiến quanh người trong vòng nửa thước sinh ra một lớp sương trắng nhàn nhạt.

Năm ngón tay của Đinh Tiểu Nam vừa chạm vào lớp sương trắng lập tức như đụng phải một bức tường thép, chàng kinh hãi bật lùi ra sau mấy bước.

Đại Nguyên thiền sư niệm vang một tiếng Phật hiệu rồi nói :

– Tiểu thí chủ, bây giờ còn gì để nói nữa không?

Đinh Tiểu Nam cười nhạt :

– Thần công Phật môn của lão thiền sư quả nhiên cao cường, nhưng chưa hù dọa được tại hạ đâu!

Đại Nguyên thiền sư lạnh lùng nói :

– Lão nạp là tiểu thí chủ còn lời gì để biện giải nữa chăng?

Đinh Tiểu Nam ngờ người :

– Tại hạ có gì mà phải biện giải?

Đại Nguyên thiền sư trầm giọng :

– Vậy thí chủ đã thừa nhận là người của Kim Xà cung?

Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :

– Tại hạ chẳng thừa nhận gì cả, tại hạ đã nói rồi, chỉ mang Kim Xà lệnh đến đây giùm cho Kim Xà phu nhân chứ chẳng có quan hệ gì với Kim Xà cung cả!

Đại Nguyên thiền sư cười lạnh lùng :

– Thí chủ còn chống chế làm gì, thú thật, lão nạp sở dĩ ép buộc thí chủ ra tay chính là vì muốn thăm dò đường lối võ công của thí chủ…

Đoạn gằn giọng nói tiếp :

– Hồi ba mươi năm trước, lão nạp từng gặp gỡ Kim Xà phu nhân, võ công mà thí chủ đã thi triển hoàn toàn là tuyệt kỹ của Kim Xà cung.

Đinh Tiểu Nam ấp úng :

– Điều ấy… điều ấy…

Trong nhất thời chàng chẳng biết giải thích sao cho chính đáng, bởi võ công chàng vừa mới thi triển quả đúng là mới học được trong Kim Xà quyền thế.

Đại Nguyên thiền sư cười khảy :

– Điều ấy sao? Còn chưa chịu ngoan ngoãn thú nhận ư?

– Không sai, đó quả là võ công của Kim Xà cung, nhưng vì tại hạ truyền lệnh giùm Kim Xà phu nhân nên bà ấy tặng cho tại hạ hà chiêu xoàng xĩnh.

Đại Nguyên thiền sư lắc đầu :

– Kim Xà phu nhân chịu truyền cho tuyệt kỹ của Kim Xà cung đủ thấy bà ta đã xem trọng thí chủ đến mức nào, nếu bảo thí chủ không phải là người của Kim Xà cung thì thật là lếu láo.

Đinh Tiểu Nam tức giận :

– Tại hạ không muốn kết bạn mà cũng chẳng muốn gây thù với Thiếu Lâm, giờ tại hạ đã đạt thành mục đích, xin cáo biệt!

Vừa dứt tiếng đã tung người thi triển khinh công vọt đi.

Đại Nguyên thiền sư phất tay áo, quét ra một luồng chưởng lực như cơn lốc xoáy, đồng thời quát lớn :

– Hãy cản người này lại!

Những thấy bốn vị lão tăng cung lúc vọt người lên, bốn người tám chưởng nhắm Đinh Tiểu Nam lăng không đánh tới.

Bốn vị lão tăng nọ vừa lúc đang ở ngay chính diện của Đinh Tiểu Nam nên tám luồng chưởng lực xô thẳng vào chàng. Bốn vị lão tăng này chính là Tứ Đại Tôn Giả của Thiếu Lâm, công lực chỉ kém có mỗi mình Chưởng môn Đại Nguyên thiền sư, bốn người đồng thời xuất thủ uy lực kinh khiếp.

Đinh Tiểu Nam vung vẩy song chưởng toan mượn sức cất người lên cao, song chàng đánh giá quá thấp thực lực của Thiếu Lâm.

Trong chớp mắt, chưởng lực của Đinh Tiểu Nam đã va chạm vào chưởng lực của Tứ Đại Tôn Giả, những nghe một tiếng “ầm” vang dội, Đinh Tiểu Nam cảm thấy toàn thân dung động khiến nội lực dường như bị phân tán, chao người một cái trên không, rồi thì rơi hạ xuống đất.

Chỉ nghe Đại Nguyên thiền sư cười khảy :

– Tiểu thí chủ xem ra hãy chưa học được hết tinh túy của Kim Xà cung, chưa hẳn thực sự là Câu Hồn sứ giả, phải biết phái Thiếu Lâm chẳng dễ gì hà hiếp đâu.

Đinh Tiểu Nam quét mắt bỗng hét vang :

– Tránh đường thì sống, cản ta là chết!

Song chưởng vung vẩy, lao về một hướng khác.

Hướng này có hàng hàng lớp lớp tăng chúng Thiếu Lâm tay lăm lăm khí giới, song có lẽ địa vị thấp hơn nên công lực cũng kém cỏi, không cao cường bằng Tứ Đại Tôn Giả.

Những nghe một tiếng rú thảm, một tăng nhân đứng đầu ngã gục.

Đinh Tiểu Nam một chiêu đắc thủ, lập tức thừa thế lao tới, nhưng một luồng chưởng lực mạnh không tưởng đã cản chàng lại.

Thì ra trước mặt có bốn tăng nhân liên thủ xuất chưởng, tuy không được bằng Tứ Đại Tôn giả, song chưởng lực hùng hậu cũng khiến cho Đinh Tiểu Nam chẳng thể nào thoát khỏi vòng vây.

Đại Nguyên thiền sư thấy lối đánh hữu hiệu, niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói :

– Với Kim Cương trận pháp nghênh địch dù không bắt giữ được người này thì cũng có thể giam hãm trong trận.

Những thấy bốn mặt tăng chúng thay đổi trận thế, có tổ bốn người và cũng có tổ tám người tiến thoái rất đồng bộ và chặt chẽ, đó chính là Kim Cương đại trận, một kỳ trận hàng đầu của phái Thiếu Lâm.

Dưới sự bao vây của Kim Cương đại trận, chỉ còn lại Đinh Tiểu Nam và Đại Nguyên thiền sư bị giam hãm trong đại trận.

Ngay khi ấy, tử thi đã bị Đinh Tiểu Nam đánh chết bỗng hóa thành một đống tro bụi, tức khắc bị gió thổi bay mất.

Tất cả tăng chúng thiếu lâm đều kinh hoàng thất sắc.

Đại Nguyên thiền sư tái mặt :

– Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng… thì ra thí chủ còn biết cả tuyệt học trấn cung của Hồng Thái cung.

Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :

– Tại hạ không muốn nhiều lời giải thích, tốt hơn là lão thiền sư hay giải tán trận thế kẻo đôi bên kết thành thâm thù đại hận.

Đại Nguyên thiền sư lắc đầu :

– Lão nạp đã quyết định giữ gìn an ninh cho võ lâm thì không thể để thí chủ đi một cách dễ dàng được.

Đinh Tiểu Nam đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy tăng chúng Thiếu Lâm bốn phía thảy đều cất hết khi giới, ai nấy hoành chường ngang ngực sẵn sàng ra tay.

Đinh Tiểu Nam thầm cân nhắc, bốn hoặc tám tăng nhân đồng xuất kích, chưởng lực đều có thể phong tỏa thế công của mình, hơn nữa đã gọi lag trận thế hẳn phải phối hết sức chặt chẽ, một nới bị tấn công thì sẽ có nơi ứng viện, chưởng lực liên miên bất tận đủ để mình phơi xác tại chỗ.

Nghĩ đoạn bỗng thi triển tuyệt kỹ cảm nã trong Kim Xà quyền phổ, một chiêu Kim Triền Uyển chộp vào mạch môn Đại Nguyên thiền sư.

Đại Nguyên thiền sư dung động hai tay, vận lên Di Đà thần công, đồng thời vung tay tạt ngang.

Năm ngón tay của Đinh Tiểu Nam mặc dù đã chộp trúng cổ tay phải của Đại Nguyên thiền sư, song Di Đà thần công khiến cho xương cốt của Đại Nguyên thiền sư rắn như sắt thép, chỉ gạt tay là thoát ra ngay.

Đại Nguyên thiền sư cười nhạt :

– Tiểu thí chủ nên hiểu tình thế trước mặt, Kim Cương đại trận là một kỳ trận đứng đầu của phái Thiếu Lâm hơn ngàn năm nay, người bị giam vào trong trận chưa một ai thoát ra được cả…

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

– Dù lão nạp không bắt được thì cũng có thể gian giữ được thí chủ, Kim Cương đại trận trăm người một tổ, sau ba giờ có thể thay đổi tổ khác, nhưng có lẽ tiểu thí chủ không thể nào cầm cự được mười bữa nửa tháng.

Đó là biện pháp lợi hại và hữu hiệu nhất dù công lực của Đinh Tiểu Nam thâm hậu đến mấy cũng chăng thể đêm không nghỉ ngày không ăn suốt nửa tháng dài.

Đinh Tiểu Nam vừa lo vừa giận, nếu chàng không thoát ra được Kim Cương đại trận thì chỉ còn cách cầm cự như thế này cho đến khi sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng phải bị họ giữ mà thôi.

Bỗng nhiên, chàng hơi cảm thấy hối hận. Nếu như chàng không bảo chim ưng kia quay về thì cũng còn có hy vọng tẩu thoát, Kim Cương đại trận dù có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ bao vây được bốn phía, chứ chẳng thể nào bao vây được trên trời, nếu con chim ưng từ trên không bay xuống, há chẳng có thể ung dung cứu thoát mình ư?

Mặc dù chàng biết con chim ưng kia ắt đã bay khỏi từ lâu, song vẫn không nén được ngước lên không phát ra một tiếng hú dài.

Đại Nguyên thiền sư cười nhạt :

– Tiểu thí chủ làm gì vậy? Chả lẽ Kim Xà phu nhân đã có mặt tại Cao Sơn này rồi ư?

Đinh Tiểu Nam cười khảy :

– Tại hạ đã nói rồi, tại hạ đã chia tay với bà ấy tại Long Thủ sơn, thật chẳng biết bà ấy định làm gì, mà dù bà ấy có mặt tại cao sơn thì tại hạ cũng chẳng hề hay biết.

Đại Nguyên thiền sư buông giọng lạnh lùng :

– Vậy chứ sao thí chủ lại hú lên?

– Đó là tại hạ gọi một vị bằng hữu.

Một hồi sau cũng chẳng có động tĩnh gì, Đinh Tiểu Nam biết chắc con chim ưng kia đã đi khỏi từ lâu.

Đại Nguyên thiền sư cùng tất cả tăng nhân chúng thảy đều ngây ngẩn bởi tiếng hú của Đinh Tiểu Nam, vì chẳng hiểu vị thiếu niên đến từ Kim Xà cung này định giở trò gì đây?

Đinh Tiểu Nam thấy vậy, lại ngước mặt lên trời cất lên tiếng hú dài đinh tai nhức óc.

Thốt nhiên, tiếng hú vừa dứt, chỉ nghe một giọng nói già nua vọng đến :

– Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa, lão già này đến rồi đây!

Chỉ thấy một bóng người từ trên nóc nhà cách đó ngoài hai mươi trượng vọt lên không, như thần long đột giáng xuống giữa Kim Cương Đại Trận.

Đinh Tiểu Nam thoạt tiên giật mình, song liền tức mừng rỡ, bởi chàng đã nhận ra đó chính là tiếng nói của Vô Ảnh lão nhân.

Kể từ khi lần đầu tiên chàng nghe thấy tiếng nói của Vô Ảnh lão nhân tại Hồng Thái cung, đến nay đã trải qua năm năm dài, Vô Ảnh lão nhân dường như lúc nào cũng đi theo chàng nhưng lại chưa từng gặp mặt bao giờ, phen này mới được chứng kiến diện mạo thật của ông.

Thế nhưng, ông đã hiện thân cũng chẳng khác gì chỉ nghe tiếng nói bởi Vô Ảnh lão nhân cơ hồ hoàn toàn quấn mình trong tấm vải xanh và tre mặt bằng tấm lụa đen, nhưng qua thân pháp của ông chứng tỏ là một cao nhân võ lâm nội ngoại công kiêm toàn.

Đinh Tiểu Nam vội ôm quyền thi lễ và nói :

– Lão tiền bối…

Vô Ảnh lão nhân xua tay :

– Hãy khoan, để lão giả này nói chuyện với Đại Nguyên hòa thượng trước đã.

Đại Nguyên thiền sư dõng dạc niệm một tiếng Phật hiệu rối nói :

– Thí chủ thân thủ cao cường, nhưng đáng tiếc chẳng khác nào như con thiêu thân, phải biết Kim Cương đại trận chỉ có đường vào chứ không có lối ra.

Vô Ảnh lão nhân bật cười ha hả.

– Có thật chăng?

Đại Nguyên thiền sư nghiêm nghị :

– Chả lẽ nào lão tăng lại nói khoác ư?

Vô Ảnh lão nhân vẫn cười nói :

– Đệ tử Phật môn không bao giờ nói dối, mong lão thiền sư cũng không nói sai sự thật, thế nhưng…

Ngưng giây lát, lại nói tiếp :

– Lão thiền sư hãy nghĩ kỹ lại xem, từng có ngoại lệ bao giờ chưa?

Đại Nguyên thiền sư chẳng chút nghĩ ngợi :

– Kể từ khi Đạt Ma tổ sư sáng lập Kim Cương đại trận, trải qua hàng ngàn năm nay vẫn chưa có ai phái được cái lệ ấy.

Vô Ảnh lão nhân cười phá lên :

– Vậy mà lão ô đã từng phá qua cái lệ ấy, chả lẽ thiền sư lại mau quên đến vậy, không còn nhớ nữa ư?

Đại Nguyên thiền sư sửng sốt hỏi?

– Thí chủ là ai?

Vô Ảnh lão nhân cười vang :

– Người quên hồi mười lăm năm về trước, chúng ta đã chẳng phải cùng uống rượu chung hay sao?

Đại Nguyên thiền sư sực nhớ ra.

– Thí chủ là… Táng Môn Sát Tinh Sở Tam Biến?

Vô Ảnh lão nhân cười gật đầu :

– Không sai, chẳng hay lão ô đã từng phá được Kim Cương đại trận của lão thiền sư?

Đại Nguyên thiền sư vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ :

– Mười lăm năm nay lão nạp đã từng sai người khắp nơi tìm kiếm tông tích của thí chủ, vì sao thí chủ lại như đá chìm đáy biển chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Vô Ảnh lão nhân nín cười :

– Dông dài lắm… Lão thiền sư hãy chưa trả lời câu hỏi của lão ô kia mà?

Đại Nguyên thiền sư đỏ mặt :

– Không sai, thí chủ là người duy nhất có thể thoát thân trong Kim Cương đại trận, nhưng đó là nhờ vào mưu kế chứ nhờ vào bằng chân tài thực học e cũng khó thể thoát thân.

Vô Ảnh lão nhân cười rộ :

– Binh bất yếm trá, chỉ cần thắng là được, Kim Cương đại trận của lão thiền sư tựa hồ không nên huyênh hoang là không ai có thể thoát ra được?

Đại Nguyên thiền sư có vẻ ngại ngùng :

– Táng Môn Sát Tinh Sở Tam Biến, lão nạp không muốn tranh cãi về vấn đề ấy, bất luận thì chủ mười lăm năm qua đã đi đâu và làm những gì, hôm nay đã đến Thiếu Lâm thì là khách quý của tệ tự, xin mời vào trong uống chung rượu nhạt.

Vô Ảnh lão nhân hai tay xua lia lại :

– Táng Môn Sát Tinh là phi hiệu của lão ô hành tẩu chốn giang hồ khi xưa, bao năm nay lão ô hết sức căm thù danh hiệu ấy, tốt hơn từ này đừng có gọi bừa nữa.

Đại Nguyên thiền sư nhoẻn miệng cười :

– Được, lão nạp không gọi nữa, lão nạp đang nóng lòng muốn hàn uyên với… Sở thí chủ, hãy rời khỏi nơi đây đến khách đường được chăng?

Đinh Tiểu Nam đứng bên cạnh nghe hết sức rõ ràng, chàng không ngờ Vô Ảnh lão nhân lại có biệt hiệu Táng Môn Sát Tinh, tuy rằng chàng chẳng chút hiểu biết về chuyện giang hồ võ lâm khi xưa, song xét theo biệt hiệu ấy, hiển nhiên là một nhân vật lợi hại đã hoành hành trên chốn giang hồ.

Đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe Sở Tam Biến cười nói :

– Lẽ dĩ nhiên, lão ô cũng chẳng muốn tranh luận dài dòng với lão thiền sư ở trong trận thế này, tốt hơn là hãy vào trong khác đường thưởng thức một bữa rượu chay, nhưng…

Chỉ tay về phía Đinh Tiểu Nam nói tiếp :

– Phải đưa theo vị khách nhỏ này mới được.

Đại Nguyên thiền sư biến sắc mặt :

– Sở thí chủ có biết y là ai chăng?

Vô Ảnh lão nhân Sở Tam Biến cười nhẹ :

– Dĩ nhiên là biết, y là người đến từ Kim Xà cung.

Đại Nguyên thiền sư cười nhạt :

– Đã biết y đến từ Kim Xà cung thì sở thí chủ không nên xin xỏ cho y mới phải?

Sở Tam Biến cười hô hố :

– Nhưng có một điều khác, lão thiền sư có biết chăng?

Đại Nguyên thiền sư lạnh lùng đáp :

– Chỉ cần biết y đến từ Kim Xà cung là đủ lắm rồi, lão nạp chẳng phải là người hay tìm hiểu cặn kẽ, hà tất hỏi thêm làm gì?

Sở Tam Biến vẻ phật ý :

– Lão thiền sư phải biết mới được, y có mối thù bất cộng đới thiên với Hải Nội thất ma, y chính là con trai của Thái Hành Thần Kiếm Đinh Tử Nam ở Bạch Vân sơn trang trên Thái Hành sơn!

Đại Nguyên thiền sư kinh ngạc :

– Ồ… Tiểu thí chủ sao không nói sớm?

Mau, xin mời vào khách đường dùng trà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.