Kinh Diễm Nhất Thương

Chương 20 - Biến Cục

trước
tiếp

Nhân thủ của Nguyên Thập Tam Hạn đã tập hợp.

Chỉ có Lỗ Thư Nhất và Yến Thi Nhị vì bận chuyện nên không thể đến, còn lại Triệu Họa Tứ, Cố Thiết Tam, Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ, còn có Tư Mã Phế, Tư Đồ Tàn và Tư Không Tàn Phế trong “Đại Khai Đại Hợp Tam Tàn Phế” đều có mặt.

Ngoài ra còn có hai nhân thủ được Thái Kinh phái đến giúp hắn, đó là “Phủng phái” lão đại Trương Hiển Nhiên và “Phong phái” lão đại Lưu Toàn Ngã.

Lúc này, hắn đang chuẩn bị nghênh đón Thiên Y Cư Sĩ, lại nhận được tin tức, Thiên Y Cư Sĩ đã dẫn người đi về hướng nam.

Hơn nữa càng lúc càng xa.

Mọi người vốn đang đấu chí bừng bừng, chuẩn bị chiến đấu, nghe được tin tức này, có người thở phào nhẹ nhõm, có người vô cùng thất vọng, có người chửi như tát nước Thiên Y Cư Sĩ là đồ nhát gan, có người lại không cam tâm, chủ trương truy kích.

Sắc mặt Nguyên Thập Tam Hạn phát vàng, ánh mắt cũng phát vàng.

Mọi người hỏi hắn:

– Nên truy kích hay là tản đi?

Hắn chỉ nói:

– Chờ một chút.

Hắn chờ cái gì?

Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.

Những người đến gần hắn đều gần như bị “lạnh cóng”.

Đó là một luồng hàn ý đáng sợ, chỉ cần bị hắn nhìn vào, trong lòng lập tức giống như bị đông cứng lại.

Cho đến khi có người phi ngựa đến báo tin:

– Nguyên quân sư, xin hãy lập tức hồi kinh!

– Vì sao?

– Trong kinh xuất hiện thích khách, muốn hại thái sư, muốn giết thánh thượng.

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi.

– Chúng ta trúng kế của Thiên Y thất phu rồi.

– Hắn đang điệu hổ ly sơn.

– Chúng ta mau trở về kinh cứu giá!

Nguyên Thập Tam Hạn lại trầm giọng ra lệnh:

– Di chuyển quân đến Điềm sơn!

Mọi người đều bị mệnh lệnh này làm ngơ ngác, cũng giật mình.

Kinh thành nằm ở phía bắc trạm xe ngựa hai trăm dặm, Thiên Y Cư Sĩ đang từ Hàm hồ tiến về Toan lĩnh phía nam, cách kinh sư chín trăm dặm, còn Điềm sơn lại nằm ở phía bắc kinh thành bảy trăm dặm. Tại sao Nguyên Thập Tam Hạn không tiến bắc về kinh bảo vệ hoàng thượng, cũng không dẫn binh xuôi nam đuổi giết Thiên Y Cư Sĩ, lại muốn di chuyển quân đến Điềm sơn?

Chẳng lẽ Nguyên quân sư điên rồi?

– Chúng ta đi Toan lĩnh làm gì?

– Đợi người.

– Đợi ai?

– Đợi đám người Thiên Y Cư Sĩ tự chui vào lưới.

– Bọn chúng?

– Bọn chúng đang dùng phương pháp quanh co ngoằn ngoèo, vòng lại về kinh, nếu chúng ta đuổi theo, chỉ sẽ bị hắn dẫn đi lòng vòng như đuổi thỏ mà thôi.

– Như vậy kinh sư cấp báo…

– Không vội. Bọn chúng nhất định đã bảo đồng đảng trong kinh loan tin, cố ý bày bố nghi trận, thực ra chỉ là sấm to mưa nhỏ, phô trương thanh thế. Nếu chúng ta hồi kinh, bọn chúng có thể thừa cơ lẻn vào. Một khi bọn chúng liên kết với đạo tặc trong kinh, thanh thế lớn mạnh, vậy thì càng khó đối phó.

– Mấy ngày trước, quân sư là đang đợi?

– Đợi tin tức này. Nếu như Hứa Tiếu Nhất rút lui, trong kinh cũng sẽ không lộ ra chuyện ám sát; một khi trong kinh có gió thổi cỏ lay, nhất định là bọn chúng muốn phân tán sự chú ý của chúng ta, không phải là lui thật.

– Cho nên mới dời đến Điềm sơn?

– Bọn chúng đã chọn tuyến đường Toan lĩnh, dù là từ đường thủy hay đường bộ đều phải đi qua Điềm sơn, chúng ta sẽ ở nơi đó quyết một trận tử chiến với bọn chúng.

Lúc này thủ hạ của hắn mới hiểu ra.

Nguyên Thập Tam Hạn vẻ mặt lạnh lùng bước đi.

Hắn đến sau cửa tiệm, nơi đó là thảo nguyên.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chắp tay trầm tư.

Sau đó đột nhiên ngồi xuống.

Hắn ăn cỏ.

Từng miếng từng miếng nhai rau ráu, giống như một con linh dương.

Khi Thiên Y Cư Sĩ nhận được bồ câu đưa thư là khoảng mười hai ngày sau. Chim bồ câu kia cũng không phải “bay” tới, mà là đám người Đường Bảo Ngưu quá đói hoặc là quá thèm, lại không cẩn thận bắn rớt bồ câu đang bay trên trời, lúc nướng ăn mới phát hiện chân nó có cột mật hàm khẩn cấp gởi cho Thiên Y Cư Sĩ.

Phương Hận Thiếu bình sinh rất thích động vật nhỏ, vì vậy liền mắng hắn:

– Con rùa xấu xí ngươi, ngay cả bồ câu đưa thư cũng bắn xuống ăn, thiếu chút nữa đã làm mất tin tức rồi, đáng tội gì đây!

Đường Bảo Ngưu lại nói:

– Nếu như ta không bắn nó xuống, có thể nó đã bay qua mất, cũng có thể rơi vào trong tay quân địch. May là ta bắn xuống, nếu không các người từ đâu có được tin tức này?

Lời của hắn giống như cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng có vẻ hợp tình hợp lý.

Thiên Y Cư Sĩ nhận được tin tức, trầm tư một lúc.

Khi đó bọn họ đã đến cách Điềm sơn khoảng chừng trăm dặm, nơi đó gọi là Tam Phòng sơn, Thiên Y Cư Sĩ lại đột nhiên đóng quân không tiến.

Lại là Thái Thủy Trạch đặt câu hỏi:

– Cư sĩ nhận được tin tức gì?

Thiên Y Cư Sĩ nói:

– Nguyên sư đệ đã không đuổi theo phía sau, cũng không về kinh bảo vệ, ngược lại dẫn người tiến thẳng đến Điềm sơn, xem ra đã nhìn thấu kế sách của ta.

Đường Bảo Ngưu lập tức xoa tay:

– Như vậy chẳng phải sắp tiến hành Trung Nguyên đại hội chiến rồi sao? Thật tốt quá!

Chu Đại Khối Nhi lại lo lắng:

– Tất cả đều nằm trong tính toán của Nguyên Thập Tam Hạn, như vậy chẳng phải hỏng rồi sao.

Ôn Bảo hỏi:

– Không biết hiện giờ Cư Sĩ có dự định gì không?

Thiên Y Cư Sĩ lại hỏi Lương A Ngưu:

– Chuẩn bị xong chưa?

Lương A Ngưu liền đáp:

– Tôi đã đưa đến sáu con ngựa trong mười một con ngựa nhanh nhất của Thái Bình môn, đó là Phi Nguyệt, Phi Tuyết, Phi Hoa, Phi Thỉ, Phi Vũ và Phi Diễm, hiện đang ở trong hang động ở hẻm núi phía bắc Tam Phòng sơn.

Thiên Y Cư Sĩ nói:

– Tốt lắm. Bây giờ Đường Bảo Ngưu, Chu Đại Khối Nhi, Trương Thán và Thái Thủy Trạch hãy ở lại đây, dùng tất cả biện pháp để thu hút sự chú ý của bọn chúng, từ từ tiến đến Điềm sơn. Những người khác hãy cải trang, chia thành tốp nhỏ, một ngày đi bằng ba ngày, hạn trong ba ngày đến Hàm hồ tập hợp. Chỉ để lại một con ngựa Phi Vũ để liên lạc khi cần thiết.

Trong lòng mọi người nghi hoặc, vẫn là Thái Thủy Trạch đặt câu hỏi:

– Như vậy, chúng tôi ở đây thu hút binh lực của bọn chúng, còn cư sĩ tiến vào kinh thành phát động tấn công?

– Đúng vậy. Cho nên các ngươi trì hoãn thời gian càng dài, càng có lợi với chúng ta; các ngươi cầm chân kẻ địch càng nhiều, càng giúp ích cho chúng ta.

Đường Bảo Ngưu lại xoa tay:

– Loại nhiệm vụ vĩ đại này, một không sợ chết, hai không sợ giết, ba không sợ hi sinh, rất thích hợp để ta làm.

Chu Đại Khối Nhi kinh hãi nói:

– Chúng tôi chỉ có bốn người, cư sĩ lại không có ở đây, trong khi bọn chúng đều là cao thủ không thể xem thường, nếu đụng độ chẳng phải chỉ có một con đường chết sao?

Trương Thán nói:

– Khu vực Điềm sơn chuyên trồng lúa, tháng chín trưởng thành, hạt hơi nhỏ, thân mịn trắng, gọi là “lô hoa bạch”, lỡ may có chết ở đó cũng là chết có ý nghĩa.

Chu Đại Khối Nhi vừa nghe, sắc mặt biến đổi, vội vàng trách móc:

– Xì! Xì! Xì! Lời may thì không nói, lại nói mấy lời xui xẻo này, mau nhổ nước miếng đi! Phì! Phì! Phì!

Dáng người của hắn hiên ngang uy vũ, so với Đường Bảo Ngưu còn anh hùng hơn ba phần, nhưng xem ra chẳng những nhát gan mà còn rất đàn bà.

Thái Thủy Trạch nói:

– Thực ra, cư sĩ đã sớm biết Nguyên Thập Tam Hạn sẽ dẫn quân đóng giữ ở đây, cho nên mới dùng kế điệu hổ ly sơn, chia ra hai đường tấn công bất ngờ, đúng không?

Thiên Y Cư Sĩ đáp:

– Điểm này ta vốn cũng đắn đo. Hai quân giao phong, tâm lý chiến làm đầu, người thiện chiến chưa chiến đã thắng. Hiện giờ là loạn cục, đành phải dùng mười vạn biến biến ứng phó với vạn biến. Ta vốn định từ Hàm hồ tấn công, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn đã sớm phong tỏa nơi này. Ta đành phải dùng rút lui làm giả, từ Điềm sơn âm thầm tấn công là thật, điều quân tiến bước. Nhưng Nguyên sư đệ quả thật tinh tế, không bị chúng ta quấy nhiễu, nhìn thấu được loạn cục, đã điều chủ lực đến Điềm sơn chặn đánh. Ta cũng đã đoán được Nguyên lão tứ có năng lực ứng biến này, cho nên đã nhờ “Thái Bình môn” Lương A Ngưu chuẩn bị ngựa, lén đến Hàm hồ, giương đông kích tây, vào thành giết chết Thái tặc.

Thái Thủy Trạch giật mình, vội nói:

– Đừng nói như vậy, tôi cũng là họ Thái!

Đường Bảo Ngưu cười một tiếng, phát hiện có chuyện thú vị liền nói:

– Ai bảo ngươi họ gì không lấy, lại khăng khăng lấy họ Thái. Ngươi luôn luôn hỏi không ngớt lời, có biết cư sĩ phiền lắm không!

– Sai rồi.

Thiên Y Cư Sĩ nghiêm mặt nói:

– Tiểu Thái dũng cảm đặt câu hỏi, không phải bởi vì hắn không biết, mà là hắn biết; không phải hắn không hiểu, mà là hắn hiểu rất rõ. Hắn là muốn giúp những người không dám, không chủ động, không muốn lên tiếng hỏi rõ chuyện này. Một người thích hỏi thì còn cao minh hơn một người thích nói. Người thích nói chẳng qua chỉ biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình, còn người thích hỏi lại có thể biến học vấn kiến thức của đối phương thành của mình.

Lời này khiến cho Đường Bảo Ngưu hơi ngượng ngùng, chỉ nói:

– Tôi đều nghe hiểu được, cho nên mới không hỏi.

Sau khi Thiên Y Cư Sĩ phân biệt dặn dò mọi chuyện với bốn người Trương Thán, liền dẫn Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, Phương Hận Thiếu, Ôn Bảo và Hà Tiểu Hà ngày đêm lên đường, tiến thẳng tới Hàm hồ.

Trên đường đi một nắng hai sương, Ôn Bảo lại không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng:

– Tại sao ngài để bốn người bọn họ ở lại?

– Có gì không ổn sao?

– Chu Đại Khối Nhi nhát gan, Đường Bảo Ngưu lỗ mãng, hai người này lại nhìn không vừa mắt nhau, Trương Thán và Thái Thủy Trạch bất hòa đã lâu, cộng thêm Trương Thán tính tính ồn ào, Thái Thủy Trạch lại tính toán kỹ lưỡng, khó mà hợp tác. Ngài để bốn người này ở lại, e rằng là có dụng ý khác.

Ống tay áo của Thiên Y Cư Sĩ phồng lên vì ngược gió.

Trong miệng y cũng giống như uống đầy gió, cho nên nhất thời cũng không trả lời kỹ câu hỏi của Ôn Bảo, nhưng Ôn Bảo vẫn loáng thoáng nghe y cười nói một câu trong gió lớn:

– Trong loạn thế xuất anh hùng, trong biến cục cũng không ngại sử dụng một số nhân vật kỳ quái.

Sau đó y hỏi ngược lại Ôn Bảo:

– Ngươi có biết người thế nào là “quái” không?

Ôn Bảo thử đáp:

– Một loại là tính tình kỳ quái, nhưng bề ngoài chưa chắc nhìn ra được; còn một loại xem ra kỳ quái, thực tế chỉ là phương thức biểu đạt của hắn không được thế nhân chấp nhận mà thôi.

Thiên Y Cư Sĩ liền nói:

– Thực ra cái gọi là kỳ quái chỉ là không bình thường, chưa chắc đã là sai hay xấu. Có người tính cách hơi khác thường, trái với lẽ thường, cho nên người ta xem hắn là quái; có người chẳng qua là chân thành chân thật, nhưng vì tục nhân không hiểu nên mới xem hắn là quái.

Sau đó y nói:

– Trong hoàn cảnh bình thường, quái nhân bị xem là vô vị. Nhưng trong biến cục, dị nhân lại được xem là bình thường. Cho nên mời quái nhân ứng biến, đại cục có thể định.

Ôn Bảo hiểu ra rất nhiều.

Có thể bởi vì nói chuyện khi đang vội vã, di chuyển với tốc độ như tên rời khỏi cung, đầu óc lại hết sức rõ ràng, cho nên lời nói của Thiên Y Cư Sĩ như tiếng vọng trong sơn cốc, in vào trong thính giác của hắn, giống như những lời đó không phải dùng miệng nói ra, mà là một sự gợi ý sau khi bị chém đầu mới đột nhiên ngộ ra được.

Khi nói những lời này là lúc tờ mờ sáng, Ôn Bảo trông thấy ánh nắng ban mai bắt đầu xuất hiện nơi chân trời mờ mịt, chiếu rọi ra ngàn tia rực rỡ.

Hắn cho rằng đây là một dấu hiệu tốt.

Đây là một thời tiết tốt, là bắt đầu của biến cục.

Mặc dù biến cục lúc đầu rất tốt, nhưng chưa chắc đã có kết quả tốt, ngược lại cũng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.