Vừa nghe được tiếng chó tru, lúc này đến phiên Nguyên Thập Tam Hạn biến sắc.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới quê quán của mình.
Đó thật ra chỉ là một nơi không có giác mộng, chứ không phải là không có giấc ngủ. Chuyện này lại khiến hắn có một loại ảo giác, cho rằng mình sinh ra ở một nơi mất đi giấc ngủ, bởi vì Thiên Y Cư Sĩ thi triển “Tùy Cầu đại pháp” ảnh hưởng thần trí của hắn. Một khi thần trí của hắn yếu đi, sẽ cảm thấy mình bởi vì thời gian dài không ngủ nên mệt mỏi, đến nỗi tâm không đấu chí. Thiên Y Cư Sĩ chính là muốn hắn không chiến mà bại. Nhưng “Nhẫn Nhục thần công” của Nguyên Thập Tam Hạn lại có thể chịu đựng đại gian, đại khó, đại cực, đại khổ, pháp lực của Thiên Y Cư Sĩ cũng không thể khiến cho hắn không chiến mà khuất phục. Có điều muốn thi triển “Tùy Cầu đại pháp” cũng phải có căn cứ, quê quán của Nguyên Thập Tam Hạn thật sự là Bưu Cục, đó là một nơi không có giấc mộng. Bất kể trong cuộc sống thực tại hay là trong giấc ngủ, người ở nơi ấy đều đặt chân trên đất, không hề mơ mộng, cũng không biết có mộng.
Chỉ có Nguyên Thập Tam Hạn là ngoại lệ.
Hắn có chí khí cao xa, giấc mộng cao vời.
Hắn muốn trở thành người đứng đầu võ lâm.
Thực ra, hắn tự phụ mình có tài, sau khi trở thành người đứng đầu võ lâm, lại muốn trở thành người đứng đầu hàn lâm, sau đó có lẽ còn muốn trở thành người đứng đầu thiên hạ.
Có giấc mộng huy hoàng đường hoàng, mới có thu hoạch đường hoàng huy hoàng.
Nhưng giấc mộng của hắn quá huy hoàng, cho nên đến bây giờ hắn còn chưa đạt được giấc mộng của mình.
Không đạt được nguyện vọng thứ nhất, vậy thì đừng nói đến nguyện vọng thứ hai, ba, bốn.
Nguyện vọng thông thường giống như bậc thang, không bước lên bậc thứ nhất thì cũng không lên được bậc thứ hai. Nếu như nhảy bậc, một khi ngã xuống không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Nói đến, thiếu sót của Nguyên Thập Tam Hạn không phải tài hoa năng lực, mà là khả năng xét lại mình. Nếu như hắn đặt nguyện vọng thứ nhất là trở thành cao thủ hạng nhất trong võ lâm, hắn đã sớm thành công, đã sớm đạt được, hơn nữa còn trở thành đỉnh cao trong đỉnh cao, cao thủ trong cao thủ, có thể vui mừng.
Tự biết thỏa mãn thì thường vui vẻ.
Không biết thỏa mãn mới cầu tiến, nhưng không nên lúc nào cũng không biết thỏa mãn, như vậy chỉ làm khổ chính mình.
Nhưng tại quê quán của Nguyên Thập Tam Hạn quả thật không có nuôi chó, nhưng lại ăn thịt chó. Nguyên Thập Tam Hạn tìm kiếm cũng không có kết quả, bởi vì khi ấy hắn còn còn nhỏ, không tìm được bất kỳ con chó nào.
Có mèo, có heo, có bò, cái gì cũng có, ngay cả khỉ cóc đều có, nhưng lại không có một con chó còn sống nào.
Đối với Nguyên Thập Tam Hạn, tìm chó là lần đầu thất bại của hắn khi còn nhỏ.
Sau đó hắn vẫn luôn thất bại, gặp phải thất bại.
Lúc này khi hắn có thể giết chết hai cường địch, đột nhiên truyền đến tiếng chó kêu.
Đến là người, không phải chó.
Chỉ là thân pháp phát ra một loại tiếng rít, lọt vào tại giống như tiếng chó rú trăng.
Âm thanh này chẳng những kích động hắn mãnh liệt, cũng đả kích hắn mãnh liệt.
Kẻ địch này trước khi xuất hiện đã đánh vào chỗ yếu hại của hắn.
Người đến là ai?
Người nào có thể làm như vậy?
Tiếng tru vẫn ở xa, xa đến mức mất đi khoảng cách, cho nên cũng tựa như rất gần.
Người phát ra sóng âm kỳ dị này, nhất định là muốn dùng tiếng rít này để truyền đạt điều gì đó, thông báo điều gì đó, ngăn cản điều gì đó, cho nên người chưa tới, tiếng tru đã tới trước.
Nó vừa xa vừa gần, cũng không biết xa gần.
Nhưng Thiên Y Cư Sĩ và Thần Châm Bà Bà nhìn nhau một cái, cả hai đều vui mừng.
– Y đã đến.
– Dừng tay lại đi, tứ sư đệ!
– Hắn đã đến thì càng tốt. Ta trước tiên giết chết bọn ngươi, chờ hắn đến sẽ giết luôn một thể. Đừng tưởng rằng hắn đến là có thể thay đổi những điều này.
Sau đó Nguyên Thập Tam Hạn ra tay.
Lúc này hình dáng của hắn rất điên cuồng, một Đạt Ma điên cuồng.
Một người điên cuồng đã đủ khiến người ta sợ hãi, huống hồ là thần điên cuồng.
Thần Châm Bà Bà sắp chết lại đột nhiên bắn lên.
Trên tay bà có một mũi châm nho nhỏ, nhưng mũi châm này lại phát ra tiếng sấm gió.
Tiếng gió, tiếng sấm, tiếng châm, tiếng tiếng chói tai.
Bà xông về phía Nguyên Thập Tam Hạn, đâm về phía Nguyên Thập Tam Hạn, giết về phía Nguyên Thập Tam Hạn. Dùng “Mật Thích Loạn Vũ tú”, “Phong Khởi Vân Dũng thích”, “Bát Mặc Nhất Vi chức”, “Tả Ý Thô Thạch châm” của bà để chặn đánh Nguyên Thập Tam Hạn.
Bà không phải muốn giết chết Nguyên Thập Tam Hạn, bởi vì Nguyên Thập Tam Hạn đã gần như là một người “giết không chết”.
Bà chỉ muốn ngăn cản hắn một lúc.
Lúc này Thiên Y Cư Sĩ lại làm một chuyện, y đụng vào tường.
Y dùng tay, chân, đầu, tất cả bộ phận của thân thể để đụng vào vách tường của chùa.
Y dường như không hề dùng quá nhiều sức lực.
Nguyên Thập Tam Hạn lại dường như rất e ngại điều này, hắn dùng toàn lực ngăn cản Thiên Y Cư Sĩ đụng vào tường.
Thần Châm Bà Bà lại ra tay ngăn cản hắn.
Trong phút chốc này, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng khác nhau.
Trương Thán nhìn thấy một trận chiến giữa ba người.
Thiên Y Cư Sĩ vẫn luôn né tránh, nhưng từ trước đến giờ không có kiểu né tránh như vậy, bởi vì né tránh của y chính là công kích.
Thần Châm Bà Bà lại đang phòng thủ, nhưng thoạt nhìn lại giống như thế công ác liệt nhất.
Thực ra bà không hề xuất kích, mỗi chiêu thức của bà chỉ để giúp Thiên Y Cư Sĩ phòng thủ.
Còn về Nguyên Thập Tam Hạn, Trương Thán chính mắt nhìn thấy hắn hóa thành hai người, một người là Nguyên Thập Tam Hạn thân thể ban đầu, còn một người là Nguyên Thập Tam Hạn Đạt Ma kim thân, chia nhau công kích ngăn chặn Thiên Y Cư Sĩ và Thần Châm Bà Bà.
Trương Thán nhìn thấy như vậy, nhưng Thái Thủy Trạch đang bị thương rất nặng lại nhìn thấy khác.
Hắn nhìn thấy Thiên Y Cư Sĩ bay tới bay lui, Thần Châm Bà Bà biến thành một mũi châm, còn Nguyên Thập Tam Hạn lại biến thành mười mấy người.
Thái Thủy Trạch bị thương rất nặng, đã không đủ khả năng nhìn rõ trận chiến giữa mấy đại cao thủ này.
Nhưng Vô Mộng Nữ khá tỉnh táo bàng quan cũng nhìn thấy khác.
Nàng nhìn thấy Nguyên Thập Tam Hạn đã chiếm hết thượng phong, nhưng Thiên Y Cư Sĩ và Thần Châm Bà Bà lại rất đồng lòng.
Nguyên Thập Tam Hạn vẫn có phần e ngại châm của Chức Nữ, mà thứ khiến hắn sợ hãi nhất có lẽ là trận pháp của Thiên Y Cư Sĩ.
Hành động kỳ quái của Thiên Y Cư Sĩ hiển nhiên là đang bày trận, một loại trận pháp cực kỳ quái dị. Nguyên Thập Tam Hạn nhất định phải ngăn chặn trận pháp này.
Nàng bỗng cảm giác được tình cảnh khó xử của mình, tối nay cho dù bên nào nào thắng, tình hình cũng chưa chắc có lợi với mình.
Nàng cảm thấy mình nên rời khỏi trận chiến này, mặc dù nàng cũng không muốn bỏ qua trận quyết chiến có lẽ bảy đời ba kiếp cũng không thể nhìn thấy.
Trong lúc xem cuộc chiến, Vô Mộng Nữ cũng ngầm tính toán cho mình.
Nhưng Triệu Họa Tứ bị thương nặng hơn lại nhìn thấy khác.
Thần Y Thập Nguyên Sĩ Cư Thiên Bà
Thiên Châm Cư Tam Thần Hạn Bà Y
Nguyên Y Bà Thần Hạn Châm Thiên Tam
Thập Hạn Sĩ Bà Tam Nguyên Y Thiên
Tất cả nhân vật đều rối loạn, tách rời, khuôn mặt mơ hồ và không nhận rõ, giống như gương mặt của Triệu Họa Tứ hắn.
Lão Lâm thiền sư lại nhìn thấy khác.
Thực ra tất cả chiến đấu đều là giả, Lão Lâm tự sắp sụp đổ mới là thật. Thiên Y Cư Sĩ đụng một cái vào đông, và một cái vào tây, mỗi lần đều đụng vào góc chết của ngôi chùa này. Y không sử dụng nhiều sức lực, mà là dựa vào thủ pháp xảo diệu khiến cho chùa này sắp đổ. “Phong Lôi thần châm” của Chức Nữ lại toàn lực che giấu điểm này. Nguyên Thập Tam Hạn phát động thế công, cũng có ý muốn cứu ngôi chùa này khỏi đổ. Thiên Y Cư Sĩ làm như vậy nhất định có nguyên nhân, hơn nữa cũng nhất định là bất đắc dĩ.
Nhưng lão hòa thượng vẫn không nhẫn tâm trơ mắt nhìn ngôi chùa này sụp đổ trước mặt y.
Vào lúc này, Thiên Y Cư Sĩ không biết lấy đâu ra nguyên khí, quát lớn một tiếng với bọn họ:
– Đi!
Nhưng Lão Lâm đại sư, Thái Thủy Trạch và Trương Thán đều không muốn đi.
Mặc dù bọn họ biết rõ, trong trận đại chiến đỉnh cao này có lẽ bọn họ cũng không giúp được gì, nhưng bọn họ vẫn muốn giúp đỡ, vẫn phải giúp đỡ.
Trên đời có một loại người, chỉ cần biết được bằng hữu có chuyện gặp nạn, cho dù không giúp được nhưng cũng tuyệt không chỉ lo an nguy của mình, bỏ mặc bằng hữu không để ý tới. Một loại người khác lại trái ngược, bằng hữu gặp họa, hắn chỉ sợ vạ lây vội vàng trốn chạy, trước khi đi còn đánh ngược lại, phủi sạch tất cả trách nhiệm, đất hết tội lỗi cho đối phương, thậm ch1i còn đứng ra cao trặng, thay đổi nhanh chóng, từ đồng đồng sinh cộng tử trở thành chính nghĩa lẫm liệt, đại nghĩa diệt thân.
Cho nên hai chữ “hiệp đạo” trên giang hồ có lúc cũng rất khó phân loại.
Hiệp là giúp người, đạo là hại người. Nhưng trên đời này, thường thường xảy ra chuyện đánh cắp, cướp giật, ăn trộm tiền bạc, của cải, danh dự, địa vị, quyền lực, tình cảm của của người khác, hơn nữa còn giả làm người bị ức hiệp hoặc thay trời hành đạo. Loại người này lại không biết nên gọi là hiệp hay đạo, ngụy quân tử hay là chân tiểu nhân.
Lôi Trận Vũ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch đều không muốn đi.
Vô Mộng Nữ lại đi, bởi vì nàng không có lý do gì không đi.
Đây vốn là không phải là trận chiến của nàng, nàng không cần phải ở lại đây chịu chết.
Trước khi đi nàng còn trừng mắt nhìn Trương Thán một cái.
Đều là do tên nam tử này dây dưa.
Nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này. Xem ra, Nguyên Thập Tam Hạn muốn chiến thắng cũng không phải là chuyện khó, nhưng muốn giết chết Thiên Y Cư Sĩ và Thần Châm Bà Bà cũng phải tốn rất nhiều sức lực; hơn nữa bên phía Thiên Y Cư Sĩ dường như có cao nhân đang đến tiếp viện, chỉ sợ khó tránh khỏi một trận long tranh hổ đấu. Nàng cần gì phải nhúng chân vào vũng nước đục này, nên đi thì tốt hơn.
Nhân sinh trên đời, kết quả của việc sống chết cùng nhau thường là chết nhiều hơn sống. Người không sợ chết, phần lớn lại có kết cục là chết không minh bất bạch.
Nàng cũng không muốn chết, nàng chỉ sống vì mình, nàng không cảm thấy có nghĩa vụ phải theo người khác chết.
Nàng mặc kệ chuyện này, bởi vì nàng là Vô Mộng Nữ .
Nàng là một nữ nhân, nữ nhân nếu như không cao hứng thì không cần phải nói đến đạo nghĩa giang hồ gì.
Nàng cho rằng như vậy.
– Hôm nay các ngươi sẽ không ai đi được!
Toàn thân Nguyên Thập Tam Hạn phát ra một mùi hôi thối. Chiến chí của hắn càng mạnh, xuất thủ càng nhanh, mùi hôi lại càng nồng nặc:
– Ta muốn một lưới bắt hết các ngươi, một tên cũng không tha!
Hắn còn đang chiến đấu giữa phật điện, một mình hắn chống lại Chức Nữ và Thiên Y Cư Sĩ hợp kích.
Phật điện rộng khoảng hai ba mươi trượng.
Hắn không chỉ dùng sức một người cuốn lấy hai người, ngay cả cơ hội “đụng tường” của Thiên Y Cư Sĩ cũng từ từ giảm bớt. Thậm chí hắn ở nơi đó giơ tay, nhấc chân, đánh quyền, đá cước, Lôi Trận Vũ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch xa tận bên kia đều cảm thấy thế công như dời non lấp biển, khó mà ngăn cản cuồn cuộn tràn đến.
Bọn họ phải ra sức chống đỡ.
Ngoại trừ “Ai Thần chỉ công” của Lôi Trận Vũ còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã liên tục gặp nguy hiểm. May mắn là có Thiên Y Cư Sĩ thay bọn họ hóa giải, cũng vì vậy mà khiến cho cơ hội “đụng tường” của Thiên Y Cư Sĩ càng lúc càng ít đi.
Nguyên Thập Tam Hạn giống như có tay và chân dài vô hạn, hắn từ phía xa phát chiêu, chỉ cần là kẻ địch của hắn đều bị chúng tấn công khiến cho nguy hiểm vạn phần.
Lúc này tiếng chó tru càng lớn hơn.
Đồng thời nơi xa cũng truyền đến tiếng mèo kêu, truyền từ năm nơi.
Năm loại tiếng mèo, như đang khóc, như đang kể, như gọi xuân, như tranh ăn, như gầm thét.
Không ai biết Nguyên Thập Tam Hạn có phấn khởi hay không, bởi vì dung mạo của hắn đã hợp nhất với Đạt Ma tiên sư. Nhưng hai mắt hắn lại tỏa ra ngàn luồng ánh sáng vàng kỳ dị, quát lên với Triệu Họa Tứ:
– Được, cục đã bày xong, ngươi mau gia nhập vào trận của bọn họ!
Triệu Họa Tứ thở dốc nói:
– Nhưng mà thương thế của tôi…
Nguyên Thập Tam Hạn quát một tiếng như sấm:
– Mặc kệ thương thế của ngươi! Lục Hợp Thanh Long, phải giết Gia Cát! Thương thế của ngươi ta có thể trị, ta còn cho ngươi thêm năm thành công lực.
Hai tay hắn vẫy một cái, Triệu Họa Tứ đột nhiên bay lên không.
Hai tay Nguyên Thập Tam Hạn hạ xuống, Triệu Họa Tứ lại bay đến trước người hắn, sau đó đột ngột dừng lại, hai chân chỉnh tề.
Một tay Nguyên Thập Tam Hạn vỗ vào dưới hai chân Triệu Họa Tứ, lại dùng một chưởng đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn.
Triệu Họa Tứ hét lớn một tiếng, lập tức giống như mãnh hổ rời chuồng. Vết thương trên người hắn vẫn là thương, vết thương của hắn còn đang chảy máu, nhưng cả người hắn lại giống như đồng thời hấp thu thần phách của một con cọp, một con báo và một con chim ưng, toàn thân phát ra một lực lượng nhiếp người, bức người và cũng đủ để giết người.
Nguyên Thập Tam Hạn làm chuyện này rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, vừa làm còn vừa lẩm bẩm:
– Ta biến! Ta biến! Ta biến biến biến…
Hơn nữa hắn vẫn phát động tấn công kẻ địch của mình, thế công ác liệt toàn toàn không giảm xuống.
Thiên Y Cư Sĩ lại nóng lòng quát lên:
– Lão tứ, ngươi cưỡng ép đẩy nội lực vào như vậy… sẽ hại chết hắn!
– Ngươi quản được sao?
Nguyên Thập Tam Hạn cười ngông cuồng nói:
– Lo quản ngươi đi! Ta bây giờ đã là bán tiên bán thần, người chết người sống phải xem ta cao hứng hay không.
Thế công ác liệt phối hợp với khẩu khí ác liệt của hắn:
– Các ngươi đều đã nằm trong cục của ta, một tên cũng không sống được.
Thực ra, ở trong cục do ông trời sắp đặt, ai có thể sống đến vĩnh hằng?