Ngân hà hệ, tại một tinh cầu màu đỏ đậm vô danh.
Nơi này là một thế giới của lửa, cả tinh cầu giống như một lò lửa thật lớn, nơi nơi đều là liệt hỏa thiêu đốt.
Kỳ quái chính là có một người tuổi trẻ, dung mạo hắn tuấn mỹ dị thường, cả người phát ra một cỗ tà khí, nham tương vẩy ra bốn phía, nhưng lại cách hắn ngoài năm thước là đã bị rơi lạc xuống tới.
Hắn treo lơ lửng cách nửa thước tại không trung, thích ý qua lại phiêu đãng, khóe miệng lộ ra vẻ cười tà khí, tự nói: ” Đấu với ta…hừ hừ, Xích Minh ta là người thế nào…ngươi chỉ là một đống bùn lửa nhỏ xíu, còn dám đấu với ta! Hãy nhìn xem ta luyện hóa ngươi…”
Xích Minh nghiêng đầu, giương mắt nhìn một hỏa hồ do nham tương hình thành phía xa xa. Khoảng chừng hơn ngàn bình phương công lý, mặt hồ nham tương bốc cao lên, một cỗ nham tương lớn trùng lên, tiếng oanh long long vang lên khắp mặt đất, đại địa rung động, nham thạch màu đen như mực thật lớn khởi lên đằng đằng khói trắng, không thì lại phát ra âm thanh tạc liệt.
Tiếng vang này tựa hồ không có ảnh hưởng đến Xích Minh, hắn giống như đang ngồi trong tiên cảnh chim hót hoa thơm, thản nhiên tự đắc, nhìn nham tương đang bốc lên mặt hồ, giống như đang đợi thứ gì đó.
Ở nơi nham tương đang lưu động trên mặt hồ phía xa xa, đang treo một một món thần khí hình con rít tỏa ra quang hoa bảy màu, quang hoa mãnh liệt, chiếu xuống nham tương màu đỏ sậm ánh chiếu đến quang quái lục ly.
Xích Minh đã ở chỗ này đợi suốt mười ngày. Nham tương trên mặt hồ từ lúc bắt đầu khởi động như nham tương lưu, không ngừng phun xuất ra đại cỗ nham tương, thường xuyên có nham thạch thật lớn được phun lên không trung, chỉ cần tiếp xúc con rít bảy màu kia, sẽ bị kình lực vô hình đánh trúng nát bấy.
Xích Minh nhàm chán vẫy tay, bên dưới một đoàn nham tương ngưng khởi lên ném ra phương xa. Trên mặt hắn lại lộ ra vẻ nhàm chán, thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ tươi cười kỳ quái, như đang nhớ tới chuyện gì thú vị.
Đột nhiên, đại địa chấn chiến kịch liệt, nham tương phún dũng ra, cách đó không xa có một tòa nham thạch hình thành ngọn núi liệt nổ ra. Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa, tòa núi liền bị tạc vỡ, nham tương lửa đỏ giống như suối phun bắn tới không trung.
Mặt hồ nham tương bốc lên càng thêm lợi hại hơn, rồi đột nhiên vô số nham tương tế tuyến màu bạc thoát ra. Xích Minh mừng rỡ vô cùng, hắn hắc hắc cười nói: ” Cuối cùng cũng không nhịn được rồi, hừ hừ, đống bùn nhỏ kia, ta xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu!”
Hắn vẫn như cũ dừng lại bất động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước. Một hư ảnh dần dần hiện lên trong hồ nham tương, nhiệt lưu thăng đằng lên tỏa ánh sáng lung linh không thật.
Xích Minh nhếch miệng cười nói: ” Đống bùn nhỏ, cuối cùng ngươi cũng nhịn không được rồi, hắc hắc, do thần khí hấp dẫn, ngươi làm sao có thể ngăn cản.”
Hắn nói là đống bùn nhỏ, cũng không phải chân chính thật sự là đống bùn nhỏ, mà là thần thú thủ hộ thần khí trứ danh – Đại Viêm Linh Thú. Ỷ vào phòng hộ của Thiên Kim Sa, nó ẩn thân xuất hiện.
Đại Viêm Linh Thú rất nhanh đánh về phía thần khí phía không trung.
Xích Minh đột nhiên biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía dưới linh thú.
Hắn đắc ý cười nói: ” Còn dám ẩn thân! Mau hiện thân cho lão tử! Đi!” Hai tay bắn ra năm đạo kim quang, phảng phất như bái khai một tầng sương mù, một tiếng bạo liệt, Đại Viêm Linh Thú hiện ra nguyên thân.
Xích Minh mừng rỡ ha ha cười to: ” Tiểu bảo bối, lần này nhìn xem ngươi chạy trốn nơi đâu, mau tới đây đi!”
Đại Viêm Linh Thú linh tính mười phần, nó tựa hồ biết đại sự không hay, cũng bất chấp thần khí trong không trung, liền xoay người thẳng tắp trùng xuống dưới. Chỉ cần có thể trở lại trong hồ nham tương, trừ phi Xích Minh hủy diệt cả tinh cầu, nếu không sẽ rất khó bắt được nó.
Đây là một con linh thú xinh đẹp, thân thể dài thon linh động, chiếc sừng đỏ đậm, trên lưng lưu tuyến xỏ xuyên qua bảy kim tuyến, trên đầu lóe lên quang hoa màu lam.
Nó có ba đôi cánh màu vàng, mỗi khi giương cánh thì Thiên Kim Sa vờn quanh toàn thân xoay tròn, dùng để phòng hộ thân thể, con ngươi màu vàng, không che dấu được thần sắc hoảng sợ, nó biết đại kiếp của mình đã tới.
Xích Minh quát to: ” Ngưng!”
Chỉ một chữ, thời gian lập tức dừng lại, nham tương đang chạy chồm trên mặt đất cũng tựa hồ bất động, trong thiên địa một mảnh yên lặng, chỉ nghe thanh âm Xích Minh cười to quanh quẩn tại không trung, hắn đem phương viên mấy trăm công lý cấm chế, chỉ là còn chưa ngăn cản Đại Viêm Linh Thú.
” Oanh!”
Đại Viêm Linh Thú xinh đẹp nện đầu vào mặt hồ nham tương, Thiên Kim Sa quanh thân cũng bị văng ra. Mặt đất bị Xích Minh cấm chế so với sắt thép còn rắn chắc hơn, cho dù như vậy cũng bị nó hung hăng chàng ra một cái hố to.
Đại Viêm Linh Thú càng thêm kinh hoảng, bây giờ nó đã biết thần khí trên bầu trời là có người thao khống, lại không về được trong hồ nham tương, nó bối rối phóng ra phía bên ngoài.
Giữa không trung, Xích Minh vỗ đùi, cười không dứt: ” Cáp! Đống bùn nhỏ, không còn nước nữa rồi…ha ha!”
Hắn chỉ thần khí trên không trung, quang hoa bảy màu bao phủ xuống tới, Đại Viêm Linh Thú tuyệt vọng giãy dụa, dần dần bị quang hoa của thần khí nuốt trọn, thân thể từ từ co rút lại nhỏ đi.
Xích Minh liên tục không ngừng đánh ra thần dịch lực, từng đạo kim quang chói mắt chiếu lên trên người Đại Viêm Linh Thú. Mắt thấy Đại Viêm Linh Thú thu nhỏ lại từng chút, hắn đắc ý nói: ” Đống bùn nhỏ, ta nên đem ngươi luyện chế thành cái gì đây? Phải làm thật nhanh, nếu áp súc quá mức thì không được rồi, hắc hắc, để cho ta suy nghĩ xem.” Hắn vẫn không dừng tay bắn ra thần dịch lực, nhưng tốc độ rõ ràng thả chậm.
Trong lúc này, Xích Minh hưng phấn quát to một tiếng: ” Có, hắc hắc, Đại Viêm Thần Kiếm…hẳn là không tệ…”
Thiên Kim Sa tích tụ trên mặt đất đột nhiên bay lên, rất nhanh bao vây quanh Đại Viêm Linh Thú. Theo thần dịch lực của Xích Minh quán chú, Đại Viêm Linh Thú cuối cùng cũng ứng kiếp, bị luyện chế thành một thanh thần kiếm.
Đại Viêm Linh Thú vừa mới trở thành thần kiếm, linh tính cũng không có tiêu mất, đối với Xích Minh vẫn còn mang tâm tình vô cùng phẫn nộ.
Theo một tiếng chấn minh thanh thúy, Đại Viêm Thần Kiếm hóa thành vô số hỏa lưu đánh sâu vào.
Xích Minh nhịn không được mắng: ” Đống bùn nhỏ, dám giương oai với lão tử, thật sự là gan lớn bao thiên! Hắc hắc.”
Hắn cười một tiếng quái dị, đưa tay hướng hỏa lưu chộp tới, một bàn tay màu vàng bay ra, thẳng tắp nghênh huống Đại Viêm Thần Kiếm.
Một tiếng sét đánh vang lên thật lớn, Đại Viêm Thần Kiếm phát ra tiếng chấn minh liên tục không ngừng, tiếp theo liền xuất hiện trong tay Xích Minh. Chỉ nghe hắn hắc hắc cười nói: ” Tiểu tử còn không phục khí, lão tử từng là Xích Minh Ma Tôn, nếu muốn sửa trị ngươi còn không chỉ là nhẹ như ăn sáng hay sao? Di? Thật quật cường, còn không phục? Được, trở lại!”
Đại Viêm Thần Kiếm bộ dáng xinh đẹp tới cực điểm, thanh trường kiếm dài có bảy điều kim tuyến có thể nhìn thấy, mũi kiếm đỏ đậm tản ra quang hoa nóng rực, hai bên thân kiếm cùng có ba chiếc cánh vàng, tựa hồ tùy lúc có thể giương cánh bay lượn, trên thân kiếm còn rậm rạp những hình văn lộ lục giác, bên trong còn có thủy ngân chảy xuôi.
Đại Viêm Thần Kiếm dài một thước tám tấc, cũng chỉ có tu thần giả như Xích Minh, mới có thể luyện chế ra thần kiếm cao minh như thế.
Đại Viêm Thần Kiếm ở trong tay Xích Minh không ngừng nhảy lên, thỉnh thoảng có hỏa diễm từ mũi kiếm bắn ra.
Xích Minh không thèm để ý đến cầm thanh kiếm chơi đùa, không ngừng dùng thần dịch lực sung vào thân kiếm. Vì Đại Viêm Thần Kiếm chống cự, hắn vẫn không cách nào sử dụng thanh thần kiếm tuyệt thế này, mặc dù có thể mạnh mẽ xóa đi linh tính của thần kiếm, nhưng cứ như vậy, đã mất đi mục đích luyện kiếm, nhưng một thanh thần kiếm không có linh tính, Xích Minh cũng khinh thường không cần đến.
Năm lần bảy lượt liên tục thất bại, làm cho trong lòng Xích Minh nổi lửa, người này vốn tính tình là một ma tôn, trong cơn tức giận, không ngờ cũng đem linh tính của Đại Viêm Thần Kiếm tạm thời phong bế.
Hắn hừ hừ nói: ” Được rồi, cho ngươi ở trong thân kiếm lo tu luyện đi, dù sao lão tử cũng không thiếu binh khí sử dụng…quả thật so với đại ca ta còn muốn quật cường hơn, hừ!”
Hắn xuất ra một chiêu, thần khí bảy màu trên bầu trời rơi vào trong tay, tiện tay huy vũ, một chuỗi tiếng sét đánh liên tiếp như chuỗi xuyến hướng bốn phía đánh ra, trong tiếng ầm ầm, nham tương lại bộc phát một lần nữa, hồ nham tương lại bắt đầu lưu động.
Sau khi giải trừ cấm chế, Xích Minh loáng thân, lắc mình đi lên tới trời cao, lập tức liền mất đi bóng dáng.
Thái Dương Hệ, Minh Vương Tinh.
Một đạo kim quang chói mắt lóe ra, Xích Minh hiển xuất thân hình, hắn dò xét Định Tinh Bàn một chút, nghĩ thầm: ” Cuối cùng đã tới, ân, đây là quê quán của đại ca…đúng rồi, đó là địa cầu, đi xem một chút…địa phương đại ca ra đời, thuận tiện thu một tên đồ đệ chơi đùa một chút, tốt nhất phải tu luyện so với đại ca còn phải nhanh hơn…hẳn là sẽ chơi đùa rất vui vẻ, hắc hắc, dù sao nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi, ân, đại ca từng nói qua, gọi là gì…đúng rồi, Du Hí Nhân Gian( trò chơi nhân gian)! Ha ha, đi chơi thôi.”
Xích Minh trực tiếp hiện thân tại một thành thị, hoàn hảo địa phương hắn rơi xuống lại không người nào nhìn thấy, đó là một tầng thượng của tòa lầu ba mươi mốt tầng của Mạt Kinh Đại Hạ, hơn nữa là lúc giữa đêm.
Hắn đối với thành thị hiện đại hóa không hề xa lạ, tại Nguyên Giới cũng có mấy tinh cầu có khoa học kỹ thuật phi thường phát đạt, những tòa lâu cao vút tận trời thì có rất nhiều.
Hơi thoáng suy tư chỉ chốc lát, Xích Minh biến mất trên lầu thượng của tòa lầu cao, trong chớp mắt đã na di qua một siêu thị lớn, đi đông đi tây lục soát tìm bộ quần áo thích hợp.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có đi mua qua đồ vật, muốn dùng thì phải đi tìm, tìm được rồi thì mượn, trên thế giới này không có mấy người có thể ngăn cản được hành động của hắn, chân chính thực sự có thể nói là muốn làm gì thì làm.
Trước tìm được quầy quần áo lót, hắn lật xem một chút, tiện tay cầm mấy bộ, những vật dùng cần thiết, ném vào trữ vật thủ trạc. Hắn căn bản không bước đi, đều chỉ dùng thuấn di đi tìm tòi, hơn nữa là ẩn hình, trong hình ảnh thu trong máy quay, chỉ nhìn thấy một quỷ ảnh lúc ẩn lúc hiện.
Rất nhanh, hắn đã lục soát được vài bộ quần áo, còn có đủ loại quần áo ves, quần áo nhẹ, áo khoác ngoài, còn có loại y phục lễ hội và áo mùa đông.
Ở trong quầy rượu, hắn lại lấy hết các loại rượu, ném vào thủ trạc. Thói quen uống rượu này, cũng do tiên nhân Hầu Phích Tịnh dạy hư hắn.
Khi hắn nhìn thấy quầy thuốc lá thì cảm thấy vui vẻ cười, nguyên lai nơi này cũng có thứ này, hừ, lần trước bọn họ hiếu kính thuốc lá cho ta đều cũng hút hết rồi, vừa lúc…đều là của lão tử.”
Hắn ném hết thuốc lá trên quầy vào trong thủ trạc, tiện tay xé mở một gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên miệng, vươn một ngón tay, một lũ hỏa diểm lập tức toát ra.
Hắn hút một hơi, điếu thuốc lá trong nháy mắt tàn rụi từ đầu đến đuôi. Hắn phun ra một hơi khói, nghiêng đầu nói thầm một câu: ” Hắc hắc, đồ vật thật tốt.” Một tàn thuốc rơi trên mặt đất, người cũng đã biến mất.
Lại một lần nữa hiện thân trong phòng cất tiền trong ngân hàng, Xích Minh mặt mày hớn hở đem hết ngân phiếu ném vào trong thủ trạc.
Hắn đã sớm nghe đại ca Lý Cường nói qua, trên thế tục giới mà không có tiền thì nửa bước khó đi, mặc dù hắn có thể không ăn không uống, không cần dùng tới tiền, nhưng muốn tìm người làm việc, không có tiền không thể làm được, bởi vậy ngân hàng hắn dù sao cũng phải tới thăm một lần.
Xích Minh lấy hết tiền bạc ngân phiếu trong ngân hàng, ngay cả tiền đồng hắn cũng ném luôn vào trong thủ trạc, thì phòng để tiền đã sạch sẽ ngay cả một tờ giấy cũng tìm không thấy.
Nhìn căn phòng trống rỗng, hắn đắc ý cười một tiếng, đi về phía trước một bước, phảng phất như dung hợp vào trong không khí. Nghe nói vào ngày kế tiếp nhân viên ngân hàng mở phòng ra, thiếu chút nữa là bị hù chết, bên trong phong đã bị dọn hết sạch sẽ đến không thể tư nghị, nguyên lai còn có ngân phiếu cũng không nhìn thấy bóng, trong máy quay chỉ có một hình người mơ hồ, sau đó lại nhìn thấy từng bao tiền trống rỗng biến mất.
Không người nào hiểu được chuyện gì xảy ra, tìm không được bất kỳ vân tay và dấu chân, cũng không tìm được một sợi tóc nào rơi xuống. Đây là một chuyện làm cho người ta không lý giải được, sau lại biến thành một vụ án treo không lời giải đáp.
Lúc này Xích Minh đã đi tới một thành thị trung đẳng.
Trên người hắn mặc tây trang màu đen, bàn tay trắng nõn đút trong túi quần, mái tóc dài buộc ra sau, đeo một chiếc kính mát, trong miệng ngậm điếu thuốc, đang chậm rãi đi trên đường, đôi giày da trên chân hắn cũng đang ” lộng lộng” vang lên mỗi khi hắn bước đi.
Lão nhân gia này cũng không ngẫm lại, bây giờ đã là ba bốn giờ sáng, có ai ở trên đường cái mà còn đi dạo.
Trên đường cái không có một bóng người, Xích Minh cảm thấy không thú vị, nghĩ thầm: ” Không có ai…làm sao mà thu đồ đệ…”
” Uy!”
” Đứng lại!”
Một chiếc xe tuần tra dừng ở phía sau hắn, hai tuần cảnh đẩy cửa xe, trong đó có một người hỏi: ” Ngươi…ân, xin xuất ra giấy chứng minh thân phận.”
Vị tuần cảnh kia phát hiện người này ăn mặc chỉnh tề, không giống như bọn lưu manh đầu đường lăn lộn, ngữ khí nói chuyện nhất thời trở nên khách khí.
Xích Minh mừng rỡ, có người cùng nói chuyện, hắn đương nhiên hoan nghênh, hắn cũng không xem đối phương là ai, lắc mình đến trước người vị tuần cảnh kia, đưa tay vỗ bờ vai của hắn, nói: ” A, tiểu khỏa tử, khách sạn cao cấp của nơi này ở chỗ nào vậy?”
Tên này hắn cũng từng nghe Lý Cường đại ca nói qua, khi đến thế tục giới, người có tiền đều sẽ ở khách sạn cao cấp.
Vị tuần cảnh kia choáng váng, hắn đã năm mươi tuổi rồi, tóc hoa râm, người tuổi trẻ này không ngờ lại gọi hắn là tiểu khỏa tử.
Hắn chỉ chỉ vào mũi mình nói: ” Ngươi…ngươi gọi ta là gì?”
Vị tuần cảnh bên cạnh hắn, nhìn qua như mới từ trong trường cảnh sát đi ra ” phốc xích” một tiếng cười nói: ” Đội trưởng, hắn gọi ngươi là tiểu khỏa tử, ha ha.”
Xích Minh cười cười nói: ” Đúng vậy, tiểu khỏa tử.”
Vị tuần cảnh kia vẻ mặt đều là nếp nhăn, cười khổ quay đầu nói: ” Nguyên lai là một kẻ ngu…được rồi, đừng náo loạn, nhà của ngươi ở nơi nào? Sao khuya như vậy mà còn đi dạo trên đường, gần đây ban đêm cũng không an toàn, gặp tên côn đồ, coi chừng lấy hết đồ của ngươi rồi ném ngươi ra ngoài đường.” Hắn mang theo lời hù dọa ra nói.
Xích Minh thiếu chút nữa bật cười lên, tên này đem hắn xem như kẻ ngu, người này còn không phải là đứa ngốc sao. Hắn hi hi cười nói: ” Thiệt hay giả, nói không chừng là ta lấy hết của bọn họ nga.”
Lão tuần cảnh lắc đầu, nói: ” Lên xe đi, chúng ta đưa ngươi về nhà.”
Xích Minh rất nghe lời liền ngồi vào vị trí bên cạnh lái xe, tuần cảnh tuổi trẻ kia ngăn cản nói: ” Uy, ngồi ra phía sau, đây là vị trí của ta!”
Lão tuần cảnh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nói: ” Tiểu Lâm, nhường cho hắn ngồi đi, ngươi không thấy hắn có chút khờ khạo hay sao.”
Tiểu Lâm nói thầm: ” Người nào a, ăn mặc thế này, nhưng lại ngốc hồ đồ…ai, coi như là ta gặp xui, ngày đầu tiên đi làm lại gặp hoạt bảo như vậy.”
Hắn mở cửa xe phía sau ngồi vào, nơi này bình thường chỉ cấp cho nghi phạm ngồi mà thôi.
Xích Minh vui vẻ không thôi, đã hơn mười năm hắn không cùng người nói chuyện, thường xuyên một mình lầm bầm làu bàu, nhìn thấy hai viên cảnh này, hắn cảm giác rất hưng phấn.
Lão tuần cảnh hỏi: ” Tiểu khỏa tử, nhà ngươi nơi nào? Nói đi, ta đưa ngươi về.”
Xích Minh cười hì hì nói: ” Ta không biết a, ta vừa mới tới đây, làm gì có nhà để về?”
Lão tuần cảnh cảm thấy có chút nhức đầu, chẳng lẽ tiểu khỏa tử này khờ thật? Hắn cười khổ nói: ” Chúng ta phải tan sở rồi, không thời gian chơi đùa với ngươi, nói, nhà ngươi ở đâu a? Hay là cho ta xem giấy tờ nhân thân gì cũng được.”
Xích Minh càng thêm thích thú, hắn xòe hai tay, cười nói: ” Ta không có thân phận chứng.”
Tiểu Lâm nói: ” Đưa hắn về cục đi, để bên điều tra tìm một chút.”
Lão tuần cảnh cũng không có biện pháp, nói: ” Được thôi, về cục trước…mệt chết đi được, lớn tuổi rồi không thức đêm được a, ai…”
Hắn đưa tay bóp bóp bả vai của mình, nổ máy xe tuần tra, chuyển đầu xe hướng về cục cảnh sát chạy đi.
Dọc theo đường đi chỉ nghe một mình Xích Minh lao thao: Tiểu khỏa tử này nhìn qua sao lại già như vậy, thân thể ngươi nhìn qua thật là yếu kém, cuối cùng còn đoan chắc là lão có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, đề nghị để cho hắn trị liệu, làm viên cảnh kia bị hắn làm cho vô cùng phiền não.
Thật vất vả mới đến cục cảnh sát, Xích Minh còn đang lao thao không ngừng.
Lão tuần cảnh kia cũng làm người hàm hậu, dù sao nghĩ là cũng là làm việc giúp người, không cần phải tức giận làm gì bèn mang Xích Minh đi vào cục cảnh sát.
Lão tuần cảnh ước chừng làm người quá tốt bụng, từ lúc nhìn thấy Xích Minh, vẫn không hề nghĩ sẽ khi dễ hắn, vẫn dùng lời lẽ ôn hòa khuyên bảo, cấp cho Xích Minh một ấn tượng không tệ.
Vị Tiểu Lâm kia lại hoành mi trợn mắt chưa từng có sắc mặt tốt với hắn, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một viên cảnh thực tập, không có quyền lực gì, hết thảy đều phải nghe vị lão viên cảnh kia an bài. Cũng do tâm tình của Xích Minh không tệ, không so đo thái độ của hắn, nếu không Xích Minh chỉ nhổ ngụm nước bọt thì cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Khoa điều tra rất nhanh phải kết luận, người này không có hộ khẩu, vân tay lại không có, cũng không có thân phận gì, tra không ra hắn từ đâu đi tới đây.
Lão tuần cảnh lúc tan sở cố ý đi tới khoa điều tra thăm hắn, chỉ thấy Xích Minh đang tựa vào bàn, đang cùng vị Tiểu Ngọc cô nương trực ban trò chuyện vô cùng nhiệt tâm vui vẻ.
Người này mặt mũi tuấn tú, khí chất đặc biệt, đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy, xứng đáng làm cho Tiểu Ngọc ngây ngất, ngay cả khi lão tuần cảnh tiến vào nàng cũng không có chú ý, vẫn còn đang kỉ kỉ cô cô nói chuyện không ngừng.
Xích Minh quay đầu nhìn thấy lão tuần cảnh tiến vào, hì hì cười nói: ” Tiểu khỏa tử, tan sở rồi?”
Tiểu Ngọc bị hắn làm cho bật cười, nói: ” Tiểu khỏa tử? Ha ha, hắn là lão đội trưởng của chúng ta, làm người là tốt nhất, tuổi còn lớn hơn ba của ta, sao anh gọi ông ấy là tiểu khỏa tử a?”
Xích Minh cười nói: ” Gọi hắn là tiểu khỏa tử…đó là muốn cho hắn cải lão hoàn đồng a, a a.”
Tiểu Ngọc vẻ mặt không tin nói: ” Đừng có nói càn nữa, phản lão hoàn đồng? Anh khoa trương quá đi, Xích Minh ca ca, anh từ đâu tới, sao ta không tra được tư liệu của anh, anh không phải là từ ngoài hành tinh tới đó chứ? Hì hì.”
Tần Danh ( lão viên cảnh) nghĩ thầm: ” Ngay cả kêu tên Xích Minh ca ca mà cũng thuận miệng như vậy, tiểu khỏa tử này đúng là không ngốc đâu.” Hắn nói: ” Tiểu khỏa tử, ngươi như vậy không được đâu, không nói là người ở đâu, lại không nói cho chúng ta biết ngươi ở chỗ nào, ngươi nói bây giờ làm sao?”
Xích Minh thuận miệng cười nói: ” Nếu không thì cho ta đến nhà ngươi ở đi?”
Tần Danh cười khổ nói: ” Đến nhà ta? Trong lòng thầm nghĩ: ” Nhà của ta cũng không phải viện từ thiện, tiểu khỏa tử này nhìn sao cũng không giống một người vô gia cư a.”
Tần Danh suy nghĩ một chút, nói: ” Thôi vậy đi theo ta, tới nhà ta ở trước vài ngày, lúc nào nhớ ra nhà của ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.”
Xích Minh không sao cả, nói: ” Được rồi, vậy đến nhà ngươi…a, tiểu muội muội, có rảnh rỗi sẽ trò chuyện nữa nga.”
Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt, ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ quái, sao lại cùng người này trò chuyện nhiệt tình như thế, cùng hắn ở một chỗ, một đêm dài trôi qua thật nhanh. Nàng ngượng ngùng nói: ” Được a, Xích Minh ca ca, có rảnh rỗi ta sẽ đi thăm anh.”
Đi ra khỏi cục cảnh sát, thì đã là sáng sớm sáu giờ, Xích Minh đi theo Tần Danh lên xe về nhà.
Tần Danh không sao nghĩ ra, chỉ là một hành động vô tình của mình, đã nhặt được một vô giới chi bảo về nhà.
Đang trên đường, Tần Danh phát hiện Xích Minh trở nên trầm mặc không nói, nhịn không được hỏi: ” Tiểu khỏa tử, sao rồi? Có phải đã nhớ ra nhà ở đâu không?”
Hắn làm viên cảnh nhiều năm, người giống như Xích Minh tướng mạo anh tuấn vô cùng, nhìn thế nào cũng là một công tử gia có tiền, làm sao không có nhà để về, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hắn không sao giải thích được.
Xích Minh lắc đầu nói: ” Tiểu khỏa tử, đây là thành thị gì vậy?”
Tần Danh thiếu chút nữa lạc cả tay lái, hắn ho khan một tiếng nói: ” Ngươi…ngươi thật sự là một quái nhân, không phải…không phải là thật không biết gì hay sao?” Trong lòng hắn nói thầm: ” Ai, kẻ ngu còn đỡ, một người tâm thần thì mới phiền toái, ai, nhìn thật không giống a, kỳ quái.”
Tần Danh trả lời: ” Đây là Hải Châu Thị.”
Xích Minh cũng không biết cái gì là Hải Châu Thị, hắn gật gật đầu nói: ” Nga, thì ra là Hải Châu Thị.”
Tần Danh cảm giác được người này đang giả vờ ngu ngốc, người đang ở Hải Châu, còn không biết mình đang ở nơi nào. Hắn cười khổ lắc đầu, chỉ chốc lát sau, đã đi tới trước cửa, hắn dừng xe, nói: ” Đi theo ta…ân, nhà của ta tương đối đơn sơ…”
Xích Minh không thèm để ý nói: ” Không quan hệ, ta không sao cả.”
Hắn đích thật là không sao cả, dù là hoàn cảnh nghiêm khốc hơn hắn cũng không quan tâm, trong cuộc sống bất cứ là đồ vật gì cũng không thể làm cho hắn thật sự động tâm, hắn chỉ là đang chơi trò chơi mà thôi.
Tần Danh ở tại một khu dân cư nhỏ, đây là một tiểu khu rất cũ kỹ lâu năm, tuyệt đại bộ phận nhà cửa đều đã tu kiến từ mười năm trước, nhìn qua cũ nát không chịu nổi.
Hắn ở tại mặt đông, tận cùng bên trong tầng một, bên cạnh vách tường. Hắn móc ra chìa khóa mở cửa phòng, Xích Minh đi theo vào trong.
Trong phòng thu thập rất chỉnh tề, đồ vật mặc dù cũ kỹ, nhưng lại được lau chùi sạch sẽ. Diện tích căn phòng cũng còn lớn được một chút, có ba phòng, phòng ngủ, một phòng khách cũng lớn, còn có một phòng là phòng ăn, trong bếp còn đang bốc ra hương thơm.
Một phụ nữ trung niên từ trong bếp đi ra, vừa đi tới phòng khách nhìn thấy Xích Minh, không khỏi sững sờ nói: ” Lão Tần, vị này là…”
Tần Danh nói: ” Nga, là một vị bằng hữu, chuẩn bị ở lại nhà chúng ta vài ngày.” Hắn nhìn Xích Minh nói: ” Đây là vợ của ta, họ Long, ngươi gọi bà ta là Long đại tẩu là được…ai nha, mệt chết đi được, có gì ngon bưng lên đi, a a.”
Xích Minh cười cười, để cho hắn gọi đại tẩu, thật sự là quá khoa trương, bất quá hắn ôm tâm lý đùa chơi trong lòng mà tới, cho nên rất khách khí kêu lên một tiếng: ” Chào đại tẩu, hắc hắc.” trong lòng nhịn không được cười trộm: ” Ngược lại, tiểu nha đầu ngươi cũng không sợ tổn thọ sao, ta chính là một đại ma tôn a.”
Long đại tẩu vội vàng nói: ” Đừng khách khí, đừng khách khí, ngươi..ngồi chơi một chút, ta lập tức bưng điểm tâm lên, lão Tần…theo ta một chút.” Bà tựa hồ có chuyện phải nói.
Tần Danh nói: ” Ngươi ngồi chơi một chút, ta lập tức ra ngay.” Trên mặt hắn lộ ra tia áy náy, đi theo vợ vào phòng.
Xích Minh mỉm cười, ngồi trên ghế salon, rõ ràng nghe được vơ chồng Tần Danh nói chuyện với nhau.
” Lão Tần, ngày hôm qua trong nhà nhận được giấy báo của pháp viện, ai, Thiên nhi ở bên ngoài đánh nhau, cánh tay bị gãy…”
” Cái gì? Thằng nhỏ đáng chết…a? Cánh tay bị gãy? Chuyện gì xảy ra?”
” Ai, hắn đánh bể đầu một người, còn đánh gãy một chân người khác, hai người kia đã đi kiện cáo, lần này Thiên nhi gây họa lớn…lần này phải làm sao?”
” Ai, đứa nhỏ này không nên thân a, mới tốt nghiệp đại học không tới một năm…kỳ quái, sao không ai cho ta biết…”
” Nếu không phải lão Trương gọi điện thoại tới, tôi cũng không biết, tiểu Thiên đi ra ngoài…”
Khóe miệng Xích Minh lộ ra một tia cười tà dị, nhỏ giọng nói thầm: ” Có ý nghĩa, hắc hắc, thật sự có ý nghĩa…”