Trong đêm khuya tịch mịch, bỗng có một luồng ánh sáng màu đen rơi từ trên không xuống với tốc độ kinh người. Khi nó rơi xuống khu rừng thì lập tức dừng lại, nhẹ nhàng nâng một chiếc lá khô lên rồi bay về phía căn gác mái trong ngôi miếu tồi tàn.
Luồng sáng màu đen này khi rơi từ trên không xuống thì mạnh mẽ như sấm sét, nhưng khi nâng chiếc lá lên lại hết sức nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu bàn tay của người tình.
Đó chính là Lạc Bắc đang tu luyện kiếm quyết ngự kiếm.
Đúng như Lạc Bắc dự liệu, hiện nay Lạc Bắc tu luyện ngự kiếm, chân nguyên đã đủ từ lâu, giống như vớ được một núi vàng, chỉ cần nhặt từng thỏi vàng trong đó ra tiêu vậy.
Chỉ trong vòng ba ngày, Lạc Bắc đã có thể điều khiến Tam Thiên Phù Đồ dễ dàng như điều khiển chính cánh tay của mình.
Hơn nữa bây giờ trên Tam Thiên Phù Đồ đã được Lạc Bắc tập trung một lượng chân nguyên rất lớn, trên thanh kiếm màu đen bây giờ như được phủ một lớp thủy tinh vàng kim, khiến cho thanh kiếm có một thứ ánh sáng khác hẳn với những thanh phi kiếm bình thường. Mấy ngày nay Lạc Bắc đều nhân lúc đêm tối, lợi dụng kiếm quang cũng là màu đen, dùng toàn lực để xem phi kiếm có thể bay cao cỡ nào.
Lần thử này Lạc Bắc đã phát hiện ra, chân nguyên trên thanh kiếm quá phụ thuộc vào tâm thần của bản thân. Vốn phi kiếm có thể bay đến tầng mây xa tít tắp, xông vào trong cuồng phong ở trên trời kia vẫn còn thừa sức nhưng thần thức của bản thân lại cảm thấy không bay cao thêm được nữa nên kiếm cũng đành chịu.
Ngự kiếm đối địch, có thể dùng thần thức để xác định mùi vị của địch nhân. Với tu vi của Lạc Bắc hiện giờ, có thể phi kiếm đối địch trong vòng mười dặm, cũng đã được gọi là đỉnh cao của ngự kiếm, được liệt vào hàng kiếm tiên trong mắt người thường rồi.
Sau khi thu hồi kiếm quang về, Lạc Bắc lại vung tay, một luồng sáng tím lại xông thẳng lên trời. Thì ra Lạc Bắc lại phóng Tử Lôi Nguyên Từ Chùy lên trời để hấp thu sấm sét.
Tử Lôi Nguyên Từ Chùy tuy thua kém nhiều so với pháp bảo Thập Nhị Đô Thiên Hữu Tướng Thần Ma, nhưng Lạc Bắc lại không có món pháp bảo nào mà không dùng. Điểm khác nhau giữa người mà đến Phi Diệm Phù cũng mang ra để đánh địch được như Lạc Bắc và những người tu đạo bình thường chính là trước nay hắn chưa từng coi bất cứ pháp quyết, pháp bảo nào là đồ vô dụng, mà trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để dùng chúng đánh địch, làm sao để phát huy được uy lực mà thôi.
“ Xem ra ngày mai là có thể rời khỏi đây rồi.”
Sau một vài tuần hương, Lạc Bắc thu hồi Tử Lôi Nguyên Từ Chùy đã hấp thụ đủ sấm sét về. Hắn chăm chú nhìn vào Tam Thiên Phù Đồ, trong lòng cảm thấy có chút rạo rực.
Ngự kiếm đến giai đoạn này, tu vi và lượng chân nguyên trên thanh kiếm cũng đã đủ để ngự kiếm phi hành.
Lạc Bắc chợt nghĩ đến người con gái mà bấy lâu nay mình vẫn luôn cất giữ nơi sâu thẳm trái tim, người con gái cùng hắn nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng sau đó đã bị chiếc thuyền rồng hoa lệ ấy đưa đi.
“ Không biết muội giờ sống thế nào.”
Ngày trước, Lạc Bắc thấy những người có thể cưỡi kiếm bay trong không trung đều là tiên nhân. Thế giới của tiên nhân, chắc chắn là vô lo vô nghĩ, không có sinh lão bệnh tử, Lạc Bắc ngày đó chỉ hi vọng sẽ có một ngày, mình được giống như tiên nhân, tự do cưỡi kiếm đi lại trên bầu trời.
Bây giờ, Lạc Bắc đã có thể thực sự cưỡi kiếm quang phi hành trong bầu trời rồi, nhưng ăhns cũng biết được rằng, thế giới của tiên nhân không hề có chuyện chúng sinh bình đẳng, không có phân tranh như mình vẫn tưởng tượng trước đây. Ngày đó cảm thấy nàng ta được “ tiên nhân” mang đi thì có thể thoát được mọi phiền não trên trần gian, thế nhưng bây giờ…Lạc Bắc không khỏi lặng lẽ cười khổ.
“ Ồ? Có người đến đây, người này có tu vi không thấp.”
Đột nhiên Lạc Bắc phát hiện có người đang tiến về ngôi miếu nhỏ mà y đang ở, hơn nữa tu vi của người này rất cổ quái, đến gần ngôi miếu như vậy Lạc Bắc mới phát hiện ra mùi vị của người này.
Cót két, bước chân người này rất nhẹ nhàng, khẽ đẩy cửa miếu ra, đi vào trong điện.
Mọi vật bỗng sáng bừng lên, ra là người mới đến thắp lửa lên.
Lạc Bắc nín thở nhìn xuống, suýt thì buột mồm phát ra tiếng động, không ngờ người bước vào ngôi miếu này lại là một cô gái mặc đồ nữ quan màu tím. Cô gái này đặt một cái ống màu đen tầm ba tấc trước mặt pho tượng. Không biết là nó được làm từ vật gì, trên đỉnh bốc lên một ngọn lửa tầm một tấc, cháy mãi không tắt. Dưới ánh lửa hồng, dung nhan của cô gái này hiện lên vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cũng khá giống Tiểu Trà. Nhưng đến gần hơn, Lạc Bắc mới phát hiện ra mùi hương trên người nàng ta không hề giống với mùi của những người tu đạo bình thường. Dường như đó không phải là người tu đạo bình thường, mà chính là yêu quái mà huyền môn chính phái vẫn hay nhắc đến! Chỉ vì vóc dáng nàng ta thấp hơn Tiểu Trà một chút, trên người lại không có mùi hương đặc trưng như Tiểu Trà nên Lạc Bắc mới có thể kiềm chế được mà không kêu lên.
“ Kẻ nào đang lén lút rình mò?”
Lạc Bắc không muốn chuốc thêm rắc rối, nhưng cô gái đang chau mày suy nghĩ kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía căn gác mái.
“ Ta đã luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến tầng thứ sáu, có thể che giấu toàn bộ mùi vị trên người, sao vẫn bị phát hiện?”
Đến lúc này Lạc Bắc thật sự quá kinh ngạc, nhưng hắn cũng không giấu giếm gì, “ Ta đã ở đây bao nhiêu ngày nay rồi, chứ không phải cố tình rình mò.” Nói xong câu này, Lạc Bắc liền nhảy từ trên gác mái xuống, đứng trước mặt cô gái kia.” Hơn nữa ngươi che giấu mùi vị quá giỏi, ngươi sắp vào đến miếu rồi ta mới phát hiện ra, muốn trốn cũng không được rồi.”
“ Ồ?” Cô gái áo tím nhìn Lạc Bắc một lượt, thấy trên tay y đang cầm thanh Tam Thiên Phù Đồ màu đen, hai mắt sáng lên, đột nhiên hỏi: “ Ngươi là đệ tử phái nào?”
‘Nàng ta có vẻ không phải là người xấu, không có mưu đồ gì với ta cả.”
Tuy ngữ khí của cô gái áo tím rất bất ngờ, nhưng Lạc Bắc tự nhiên lại có ý nghĩ như thế, thế là y cũng không giấu giếm gì mà trả lời: “ Ta là đệ tử Thục Sơn.”
“ Đệ tử Thục Sơn?” Cô gái nhìn Lạc Bắc với vẻ hiếu kì, trên mặt bỗng nở một nụ cười tuyệt đẹp, “ Ngươi che giấu mùi vị kĩ như thế, tu vi chắc chắn rất cao. Khi nãy ngươi nói không trốn được, lẽ nào ngươi không nhận ra mùi vị của ta và ngươi khác nhau?”
Lạc Bắc nhìn cô gái áo tím, không trả lời mà hỏi thẳng: “ Ngươi chính là loại yêu quái tu luyện thành hình người mà người ta vẫn nói?”
“ Người ta vẫn nói? Thế ngươi không có nói sao?” Sắc mặt của cô gái áo tím đột nhiên đanh lại, “ theo lí mà nói, huyền môn chính phái như Thục Sơn các ngươi gặp yêu quái bọn ta thì phải lập tức giết ngay, không được trốn đi mới phải.”
“ Người ta là người ta, ta là ta. Trời sinh ra vạn vật, con người cũng chỉ là một loài linh trưởng mà thôi. Huống hồ người cũng có kẻ tốt người xấu, đũa cả nắm được.” Lạc Bắc chợt nhớ đến Tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu, trên mặt hiện ra vẻ cười khổ, lại nhớ đến bọn người Lưu Đạo Đan, bất giác tự nói với chính mình, “ chất độc trong tim người, có khi còn thâm hiểu hơn cả yêu ma.”
‘Tên này quả là khác người.”
Cô gái áo tìm nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc, nàng ta có pháp thuật đọc được lòng người vì vậy lúc này đã nhìn những lời của Lạc Bắc đều xuất phát từ tận đáy lòng, chứ không hề dối trá. “ Trong số đệ tử Thục Sơn, không ngờ còn có người như thế này.” Cô gái áo tím trong lúc dò xét chợt nở một nụ cười, nụ cười này như thể làm tan băng tuyết, như hoa nở mùa xuân, chẳng bù cho vẻ gai góc lúc trước. “ Ngươi là đệ tử Thục Sơn, sao lại ở ngoài một mình thế này? Theo như ta biết, kết bạn với yêu nhân là vi phạm vào luật lệ của Thục Sơn, ngươi và ta đã gặp nhau mà không động đao kiếm, không sợ vi phạm vào luật lệ của Thục Sơn hay sao?”
Lạc Bắc mỉm cười, “ Ta vì vi phạm luật lệ Thục Sơn nên mới phải chịu phạt, ra ngoài lập công chuộc tội.”
“ Cái gì?” Cô gái áo tím bỗng lặng đi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, sau đó nàng ta không nhịn được phải bật cười, “ thật không ngờ ở chốn này mà cũng có thể gặp được một kẻ thú vị như ngươi.” Ngừng một lúc, cô gái áo tím lại nhìn Lạc Bắc, “ ngươi là đệ tử Thục Sơn, thế sao Phân Thủy Thần Quang Bạng của Hắc Phong lão tổ lại ở trong tay ngươi?”
“ Phân Thủy Thần Quang Bạng? Vật này tên là Phân Thủy Thần Quang Bạng?”
Lạc Bắc ngớ người một lúc, đột nhiên nhớ đến món pháp bảo màu đỏ tím, có hai mảnh nhìn như vỏ trai mà Hắc Phong lão tổ để lại, “ sao ngươi biết pháp bảo của y đang nằm trong tay ta?”
Cô gái áo tím bật cười, “ Đây là lần đầu ngươi rời khỏi Thục Sơn?”
“ Đúng vậy, sao thế?” Lạc Bắc gật đầu.
“ Thấy tu vi ngươi cao như thế, mà đến chuyện này cũng không chú ý, thật không biết ngươi có bị ngố không nữa.” Cô gái áo tím lại nhìn Lạc Bắc, “ lẽ nào ngươi không biết tuyệt đại đa số pháp bảo đều tỏa ra sóng pháp lực và mùi vị riêng của nó sao? Tuy những thứ mùi này đã được giấu đi, nhưng chỉ cần có người đã từng luyện qua một chút vọng khí thuật là có thể nhận ra được. Trước khi đối địch, nếu phát giác được trong tay địch thủ là pháp bảo loại nào, thì khi đối địch mới giành được thiên cơ. Ta tuy không biết pháp thuật vọng khí, nhưng Phân Thủy Thần Quang Bạng có sóng Quý Thủy nguyên khí (can Quý, mệnh Thủy) rất đặc trưng. Ta đây lại luyện Quý Thủy chân nguyên, vì thế càng dễ nhận ra. Nếu không nhận ra được mùi vị của món pháp bảo này của Hắc Phong lão tổ, thì cũng không phát giác ra được mùi vị của ngươi. Nếu đổi lại là kẻ khác, thì ta ra đã ra tay từ lâu rồi.”
“ Thì ra không phải nàng ta phát giác ra được mùi vị của ta, mà là phát giác ra được mùi vị của pháp bảo. Nàng ta tính tình thẳng thắn, không có mưu đồ gì với ta, biết trên người ta có pháp bảo nhưng không tham đoạt. Nếu đã như thế, chi bằng hỏi nàng ta những pháp bảo này có công dụng gì.”
Để cho người khác thấy pháp bảo của mình là điều đại kị trong giới tu đạo, nhưng tâm ý đã quyết, tính tình thẳng thắn đơn thuần, Lạc Bắc liền mở túi đồ trước mặt cô gái áo tím, chỉ tay vào hai miếng vỏ trai màu đỏ tím, hỏi cô gái áo tím, “ Phân Thủy Thần Quang Bạng mà ngươi nói là vật này phải không?”
“ Những vật này tại sao đều ở trong tay ngươi vậy!” Cô gái áo tím vừa gật đầu, vừa biến sắc.