La Phù

Chương 120 - Trăm Người Có Như Không. Nghiền Xương Thành Tro

trước
tiếp

– Đi? Các ngươi còn muốn đi?

Nguyên Thần của Hàng Thanh Phong phát ra một tiếng hét chói tai. Gã tự cho bản thân mình đứng ở vị trí rất cao còn đám người Lạc Bắc chỉ như con kiến. Hiện tại thân thể bị hủy, suýt chút nữa bị chết khiến cho Nguyên Thần phải xuất thể đúng là làm cho y trở nên điên cuồng.

Hai tia kiếm quang của Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ xuyên vào trong Nguyên Thần của Hàng Thanh Phong phát ra một tiếng giống như xuyên vào trong nước.

Nguyên thần màu đen của Hàng Thanh Phong còn chưa ngưng tụ thành hóa thân thực thể, phi kiếm bình thường và công kích sức lực không có hiệu quả. Nhưng đối với pháp thuật ngưng kết linh khí trong trời đất thì không thể nào chống được. Thiên Thực của Huyền Vô Kỳ không gây ra tính sát thương lớn đối với nguyên thần của Hàng Thanh Phong nhưng đối với hỏa nguyên của Lạn Hàng thì lại có tác dụng đốt cháy.

Tuy nhiên lúc này Hàng Thanh Phong đang hận Thái Thúc và Lạc Bắc thấu xương nên nguyên thần của y bổ nhào về phía trước, chẳng thèm chú ý tới Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Nguyên thần màu đen vọt lên cao, khí đen bốc lên đồng thời một tia sáng màu đen lao ra rồi hóa thành một bàn tay to nhanh chóng kết Kim Cương Đại Huệ ấn, Tồi Phục chư ma ấn và Bảo quan trì bảo ấn đánh cho Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc cùng với hai người bay đi chỗ khác.

Thái Thúc kẹp lấy Lạc Bắc nên tránh né không kịp chỉ dùng phi kiếm chắn lấy rồi bị đánh văng. Đồng thời miệng nàng cũng phun ra một búng máu tươi.

Ngoại trừ Hàng Thanh Phong và Lạc Bắc ra tu vi của đám người Thái Thúc đối với đám người đứng xem không phải là cao. Nhưng trong trăm cao thủ có mặt ở đây vẫn cảm nhận sự khốc liệt của trận chiến.

Chỉ trong nháy mắt, Hàng Thanh Phong, Lạc Bắc và Thái Thúc đều bị thương nặng.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả các cao thủ đều tập trung về phía nguyên thần của Hàng Thanh Phong cùng với Lạc Bắc và Thái Thúc, không một ai phát hiện ra trong khu rừng cách họ trăm trượng có hai bóng người cũng đang nhìn về phía này.

Cái bóng yểu điệu mặc trang phục màu trắng, che mặt bằng một tấm sa nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Nhưng nếu lúc này, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sắc đẹp của nàng.

Mái tóc dài đen bóng của nàng được cột bằng một sợi tơ vàng. Ánh mắt có chút gì đó mông lung và u buồn. Đôi mắt xinh đẹp mang sắc thái như vậy càng khiến cho người ta cảm nhận được sự thần bí.

Đôi mắt buồn như mộng như ảo đó vào lúc này đang tập trung về phía Lạc Bắc.

Đừng bên cạnh nàng là một lão nhân mặc quần áo xám, cầm một thanh thiền trượng màu vàng. Lão nhân thấp hơn cô gái xinh xắn kia phải tới hai thước, ngay cả cây thiền trượng trong tay cũng cao hơn lão một tấc. Vào lúc này, lão đang cúi đầu nên cũng không thể nhìn thấy rõ mặt lão.

Tử Vi tông nổi danh về trận pháp. Tĩnh Không bố trí Lưỡng Nghi huyền vụ trận, ngay cả Đông Hầu Thanh Bức tới gần mà cũng có thể cảm nhận được vậy mà bây giờ thiếu nữ và lão nhân rõ ràng đứng trong trận nhưng không có một ai phát hiện ra.

– Ngươi định cứu họ?

Vào lúc Hàng Thanh Phong đánh bay Thái Thúc và Lạc Bắc, lão nhân áo xám đột nhiên nói với thiếu nữ:

– Ngươi đừng quên, chúng ta là yêu còn họ là người. Mục đích của chúng ta tới đây là phối hợp với sư huynh của ngươi, không để cho hắn trúng kế những kẻ này mà thôi.

– Con người gọi chúng ta là yêu, nhưng bọn họ lại không tiếc tính mạng để cứu hai đứa trẻ kia. – Thiếu nữ xinh xắn lên tiếng:

– Nếu trên thế gian có nhiều người như vậy thì chúng ta cũng không phải cuốn vào trong vòng xoáy ân oán. Vì điều này, ta càng phải cứu họ.

– Nếu không nghiền các ngươi thành tro thì không giải quyết được mối hận trong lòng ta.

Sau khi đánh bay Thái Thúc và Lạc Bắc, Hàng Thanh Phong vẫn chưa hết hận. Nguyên thần màu đen của y tiếp tục nhào về phía Thái Thúc và Lạc Bắc. Thân thể của y di chuyển khiến cho khí đen bốc lên nhìn giống như nửa người nửa rắn vô cùng khủng bố.

Nhưng câu nói của y vừa mới thốt ra khỏi miệng, trước người xuất hiện quỷ trảo chộp về phía Lạc Bắc thì một tia sáng màu xanh biếc vọt tới. Nguyên Thần của Hàng Thanh Phong có thể thấy rõ, tia sáng màu xanh biếc đó là một chiếc là bằng ngọc khi tới bên cạnh Lạc Bắc và Thái Thúc chỉ có một xích nhưng lập tức to lên thành hai trượng bao phủ Lạc Bắc và Thái Thúc vào bên trong rồi bay ra ngoài.

– Yêu nhân ở đâu?

Hàng Thanh Phong hóa ra Đại Uy Đức cát tường ấn đập lên cái lá bằng ngọc nhưng nó không hề có chút rung động mà chỉ tản ra một chút ánh sáng màu xanh nhạt.

– Đa tạ sư muội ra tay tương trợ. Chuyện còn lại cứ giao cho ta.

Hàng Thanh Phong còn chưa kịp có động tác nào khác thì biến cố đã xuất hiện. Từ trong đám người có một người lao ra cất lên tiếng cười điên dại. Hai tay y khoanh lại một cái trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái đài sen phong bế nguyên thần của Hàng Thanh Phong vào trong đó rồi chộp lấy thân thể của y, sau đó đẩy nguyên thần vào bên trong.

– Thanh Bức yêu nhân.

Trong tiếng cười điên dại của người đó, gần trăm cao thủ có mặt đều sởn gai ốc, chỉ thấy người đó tay chân vụng về, cách ăn mặc không khác với người nông dân bình thường là mấy nên không gây sự chú ý. Tuy nhiên lúc này, khuôn mặt râu quái nón của y cùng với đôi mắt đang trợn lên thể hiện một sự uy phong lẫm liệt. Cái đài sen vừa mới mở ra, trên người y cũng tản ra pháp lực dao động. Hơn nửa số người liền phản ứng, biết đó chính là Đông Hầu Thanh bức, một trong tứ hầu của Bắc Minh Vương núi Chiêu Diêu. Lúc nãy, âm thanh của Đông Hầu Thanh Bức từ bốn phương vọng lại nên không ai biết y đang dùng pháp thuật gì, cũng không một ai biết y làm thế nào mà trà trộn vào trong số người có mặt ở đây.

Không biết ai hô lên đầu tiên, nhưng có tiếng hô đó, ít nhất cũng mười vầng sáng đánh về phía Đông Hầu Thanh Bức.

Nhưng tiếng hô còn chưa dứt, Đông Hầu Thanh Bức chộp một cái liền tóm lấy Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ và hai đứa bé của núi Quý Du rồi bay ra ngoài. Trong nháy mắt, Gia Luật Tề, Mễ Nguyên Sùng và mấy người có tu vi cao nhất vậy mà bị người ta trà trộn vào trong nhưng không hề hay biết khiến cho cả mấy người đều tức giận, ra tay dốc hết sức chứ không như lúc ra tay với Lạc Bắc. Kiếm quang màu tím của Gia Luật Tề lập tức vượt qua pháp bảo của mọi người mà lao tới lưng của Đông Hầu Thanh Bức.

Nhưng khi kiếm quang màu tím tới cách lưng Đông Hầu Thanh Bức chừng hai trượng, y liên rung tay lên, sau lưng xuất hiện hai vầng sáng màu xanh rồi ngưng tụ thành hai cái cánh lớn.

– Phong Thần thanh ngọc dực.

Trong núi chợt có người thốt lên. Y nhận ra đó là cái pháp bảo sau khi Đông Hầu thanh bức phá toái Kim Đan tu luyện hình người liền lấy hai cái cánh mà luyện thành. Cùng với thi triển pháp bảo, thân hình của Đông Hầu Thanh Bức cực nhanh giống như một làn khói, trong nháy mắt khi các cao thù còn lại kịp phản ứng mà ra tay thì chỉ còn thấy bóng của Đông Hầu Thanh Bức lướt đi như một tia chớp trên không trung lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải. Cho dù Gia Luật Tề dốc hết sức thi triển phi kiếm cũng cơ bản không đuổi kịp.

Trong lúc nhất thời chỉ thấy đạo kiếm quang của Gia Luật Tề vẫn bám theo sau lưng Đông Hầu Thanh Bức, còn các loại pháp bảo và pháp thuật bao quanh kiếm quang màu tím rồi nổ tung nhưng cũng không thể nào phán đoán chuẩn xác phương vị của Đông Hầu Thanh Bức.

– Không ngờ tu vi của y cao như vậy. Cả trăm người liên thủ mà cũng không ngăn được.

Chỉ trong mấy hơi thở, cho dù là Gia Luật Tề thì sắc mặt cũng tái xám.

– Tốc độ của người này khả năng không hề kém tốc độc sử dụng linh quang độn. Nếu không có người nào tu vi đạp phá hư không thì không thể nào đuổi kịp.

– Mới vừa rồi y gọi sư muội chẳng lẽ người vừa mới túm Lạc Bắc và Thái Thúc là sư muội của y? Sư muội của y là ai?

Hơn nửa các cao thủ thất bại đều ớn lạnh mà nghĩ như vậy.

– Y định làm gì?

Cùng lúc đó, mọi người phát hiện ra, Đông Hầu Thanh Bức cuốn Hàng Thanh Phong, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ sau khi lao ra nhưng không bỏ đi ngay mà ở rất xa trong không trung phi độn hết trái rồi phải.

– Hàng Thanh Phong! Vừa rồi ngươi nói phải nghiền nát xương họ thành tro mới hết hận nhưng ngươi có nhớ vừa rồi ta thề không?

Đúng vào lúc này, âm thanh của Đông Hầu Thanh Bức vọng lại. Cùng lúc đó tất cả đều nghe thấy Hàng Thanh Phong liên tục thốt lên những tiếng kêu thảm thiết.

“ Rắc” “ rắc”

Một số người có tu vi cao nhất liền nghe thấy âm thanh xương cốt của Hàng Thanh Phong vỡ vụn mà kinh hoàng.

Mọi người hiểu ra rằng Đông Hầu Thanh Bức muốn thực hiện lời thề của mình.

Y mạo hiểm lẻn vào trong đám cao thủ, bắt được Hàng Thanh Phong rồi đánh nguyên thần của y chui vào trong thân thể, sau đó sử dụng pháp thuật không để cho Hàng Thanh Phong chết chính là để bóp nát từng khớp xương rồi mới nghiền nát Hàng Thanh Phong thành tro.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.