Bị luồng sáng đó chạm phải đầu tiên bên phía huyền môn chính đạo chính là Hoàng Kim cự viên.
Hoàng Kim cự viên có vóc dáng khổng lồ, trời sinh thần lực và lực kháng pháp thuật rất mạnh nên vừa rồi khi chiến đấu với dị thú của Thiên Lan hư không, tác dụng của nó so với Thất Hải Yêu Vương thú còn mạnh hơn. Hơn nữa con Hoàng Kim cự viên đó cũng có linh tính cực mạnh vào lúc pháp thuật của hai bên ập xuống nó cuộn người lại vồ lấy xác của một con dị thú Thiên Lan hư không khác để chắn.
Với hành động như vậy trong lúc pháp thuật của hai bên ập xuống nó không hề bị một vết thương nhỏ cũng chẳng lo tới tính mạng.
Nhưng lúc này khi luồng sáng màu vàng khẽ chạm vào hai chân, nó cũng chẳng kịp né tránh. Xác của hai con dị thú Thiên Lan hư không ở phía trước mặt nó cùng với hai chân Hoàng Kim cực viên bị luồng sáng màu vàng đó cắt đứt.
Hoàng Kim cự viên bị cắt đứt hai chân lập tức kêu lên thảm thiết.
Mà luồng sáng màu vàng nhỏ bé đó cũng không lập tức biến mất. Sau khi lướt qua Hoàng Kim cực viên, trên đường đi của nó không có một thứ pháp thuật hay pháp bảo nào có thể chặn lại được. Từ lúc nó xuất hiện cho tới khi ánh sáng từ cái pháp bảo của Huyền Vô Thượng biến mất, bên phía Lạc Bắc có tới mấy trăm người tu đạo bị cắt làm đôi.
– Lạc Bắc! Mặc dù ngươi phá cái pháp bảo của ta nhưng ngươi chờ xem. Các ngươi không thể nào thắng được ta.
Nét mặt của Huyền Vô Thượng vẫn hết sức bình thản. Hắn giơ tay chộp một cái, một quầng sáng màu đen xuống hiện thu lại cái pháp bảo đầy vết nứt và cái bàn tay màu vàng lại.
– Các ngươi phải cố như vậy làm gì? Chỉ cần các ngươi đầu hàng, chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Chẳng lẽ ngươi định nhìn họ bị chúng ta giết hay sao?
Theo âm thanh của Huyền Vô Thượng vọng ra, một cột trụ màu đen từ trên cao giáng xuống công kích về phía Lạc Bắc.
Cái cột trụ màu đen đó rõ ràng là một con đường mang theo lực không gian rất lạ. Tất cả những ánh sáng do Lạc Bắc thi triển pháp thuật tấn công đều bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Nhất thời Lạc Bắc bị Huyền Vô Thượng chặn lại nên không thể thoát ra được.
– Huyền Vô Thượng! Hôm nay cho dù ngươi có thể giết chết hết chúng ta thì Thiên Lan hư không các ngươi cũng còn được mấy người?
Bán Diện Nhân ma cũng lên tiếng:
– Trừ khi ngươi muốn mượn thi thể của người tu đạo Thiên Lan hư không để tạo ra sự độc tôn của mình.
Sau khi thốt lên âm thanh chấn động không trung, pháp lực dao động quanh người Bán Diện Nhân Ma tản ra vô số những luồng khí trắng. Khi một dải sáng xuất hiện trước mặt lão, gần như toàn bộ máu thịt của những người tu đạo đã chết lập tức biến mất chỉ còn lại xương trắng. Những bộ xương đó lập tức đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh hãi của rất nhiều người tu đạo Thiên Lan hư không, bọn họ không kịp trốn tránh liền bị những tia sáng phóng ra từ đôi tay của những bộ xương khô đó bắn trúng khiến cho máu thịt hóa thành tro bụi. Mà người tu đạo Thiên Lan hư không chết đi cũng lập tức biến thành một bộ xương khô.
Trong lúc nhất thời gần như toàn bộ người tu đạo chết của hai bên đều sống lại gia nhập về phía Lạc Bắc và huyền môn chính đạo khiến cho tống số của họ lại chiếm ưu thế áp đảo.
– Quả nhiên cái pháp bảo kia cũng ở bên chúng
Cùng lúc điều khiến cho đồng tử của đám người Cửu cung thần quân hơi co lại đó là một tia sáng màu hồng lóe lên rồi một cái bóng tản ra nguyên khí tinh cầu và uy áp cực mạnh cũng xuất hiện trước mặt Lạc Bắc.
Đồng Mục La Sát! Cái pháp bảo cực mạnh của Trạm Thai Thanh Minh vừa mới xuất hiện lập tức phóng ra mấy quầng sáng chói mắt liên thủ với Lạc Bắc chặn lại cột sáng màu đen của Huyền Vô Thượng.
– Lạc Bắc! Hai bên chúng ta tạm thời dừng tay được không?
Nghe thấy Bán diện nhân ma nói vậy rồi lại nhìn thấy cảnh như thế, Huyền Vô Thượng nhíu mày rột đột nhiên lên tiếng.
– Dừng tay?
Lạc Bắc hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Huyền Vô Thượng.
– Đúng vậy! Bán Diện Nhân Ma đạo hữu nói đúng. Nếu cứ tiếp tục đánh thế này cho dù chúng ta có thể tiêu diệt được các ngươi thì bên chúng ta cũng chẳng còn mấy người. Ta có một đề nghị không biết các ngươi có thể nhận không? Huyền Vô Thượng vung tay lên phóng ra một quầng sáng màu đen ngăn cản rất nhiều đòn tấn công của Lạc Bắc. Cùng lúc đó, y phất tay cho người tu đạo của Thiên Lan hư không từ từ lui lại.
– Đề nghị gì?
Thấy Huyền Vô Thượng hành động như vậy bên phía Lạc Bắc cũng gần như dừng hết toàn bộ tấn công pháp thuật mà sử dụng pháp bảo phòng ngự. Ngay cả đống khô lâu cũng rút lui.
– Trong trận đại chiến này xét cho cùng là chiến đấu của tu si cấp cao chúng ta. Nếu tu sĩ cấp cao của một bên không địch lại thì tu sĩ cấp thấp cũng bị chôn cùng.
Huyền Vô Thượng đứng trên không trung nhìn về phía Lạc Bắc:
– Như vậy hai bên chúng ta phái ra bảy tu sĩ để đấu phép. Nếu như chúng ta bị thua thì từ nay về sau sẽ lùi về Thiên Lan hư không không đặt chân tới giới tu đạo này nữa. Nếu chúng ta thắng thì các ngươi đầu hàng chúng ta, các ngươi sẽ tới Thiên Lan hư không, từ nay về sau không được tới giới tu đạo này. Các ngươi thấy sao?
– Các vị tiền bối thấy thế nào?
Lạc Bắc hơi quay người lại nhìn người tu đạo của các tông môn mà hỏi.
– Được! Đấu phép với bọn chúng.
Vào lúc này, tất cả người tu đạo cầm đầu các tông môn đều hiểu rõ đề nghị của Huyền Vô Thượng đã được tính toán cẩn thận. Bên phía Thiên Lan hư không đối với họ là một thế giới hoàn toàn xa lạ, yêu thú hoành hành, linh khí thiếu thốn. Bọn họ cũng không biết phương pháp tu luyện và cách chế luyện đan dược từ yêu đan của họ. Nếu như không địch lại bị đẩy tới Thiên Lan hư không thì cả giới tu đạo sẽ càng ngày càng tàn dần thực lực không thể sánh với Thiên Lan hư không. Ít nhất trong vòng ngàn năm, không thể uy hiếp tới đám người Huyền Vô Thượng. Nhưng vào lúc này, gần như toàn bộ người bên phía Lạc Bắc đều hiểu rõ nếu không chấp nhận lời đề nghị đó thì căn cứ vào tình hình bên phía họ sẽ chết hết.
– Nếu vậy chúng ta đồng ý với điều kiện của ngươi. – Lạc Bắc gật đầu với Huyền Vô Thượng.
Tất cả chiến trường trở lại sự yên tĩnh. Vô số uy năng tràn ngập đất trời từ từ tan đi. Nhưng trong phạm vi mấy ngàn dặm trên mặt đất, hư không bao phủ một thứ hơi thở chết chóc. Mấy ngàn bộ xương khô đứng thẳng lóng lánh ánh sáng trắng, trên bầu trời nguyên khí hỗn loạn va chạm với nhau khiến cho thi thoảng lại xuất hiện một dải cầu vồng.
Từ khi U Minh huyết ma bố trí U Minh huyết hải tới bây giờ mới chỉ chừng nửa nén hương nhưng người tu đạo của cả hai bên đã tổn thất hơn một nửa.
Mặc dù chỉ một nửa nhưng…một nửa đó cũng có nghĩa có một vạn năm ngàn người tu đạo đã ngã xuống.
Một vạn năm ngàn người tu đạo có một phần nhỏ hóa thành xương khô còn lại cơ bàn đều bị các loại pháp thuật và pháp bảo đánh cho thành tro bụi.
Mà trận chiến này tới giờ vẫn còn chưa kết thúc.
…
Mỗi bên bảy người…
Ngay cả số lượng người tu đạo ước chiến cũng đã được Huyền Vô Thượng tính toán kỹ.
Nếu ít quá bên phía Lạc Bắc sẽ không đồng y. Bởi vì thắng bại của đại chiến này không phải do một, hai người quyết định. Mà nhiều thì chắc chắn Lạc Bắc cũng không đồng ý. Bởi vì người tu đạo cấp bậc cao bên phía Thiên Lan hư không hơn xa bên Lạc Bắc. Số người càng nhiều thì bên Lạc Bắc càng bất lợi.
Bảy người tu đạo có thể chiến đấu với cấp bậc thần quân thì bên phía Lạc Bắc còn có.
Nhưng cho dù như vậy thì Lạc Bắc cũng hiểu rõ Huyền Vô Thượng chắc chắn chiếm ưu thế. Bởi vì bên phía Thiên Lan hư không có nhân vật cấp bậc Thần quân. Nô Thú thần quân, Nhã dịch thần quân đều là những kẻ cùng rèn luyện với Huyền Vô Thượng, bọn họ phối hợp với nhau chắc chắn ăn ý hơn bảy người bên phía Lạc Bắc nhiều.
Cũng không phải nói cả bảy người có tu vi cao tập trung lại thì có được uy lực mạnh nhất.
Một cái ví dụ đơn giản nhất đó là tu vi của Hâm Duyệt đừng nói là so với Lạc Bắc mà so với mấy người Vũ Sư Thanh cũng kém xa. Nhưng uy lực thần cung Toái Hư của nàng thì người bên Lạc Bắc không thể nào sánh được.
Pháp thuật và pháp bảo phải kết hợp tốt thì phát huy uy lực không thể tưởng tượng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một tia sáng từ tay Lạc Bắc liền bay ra chui vào trong mi tâm của Bán diện Nhân Ma.
Đó là do Lạc Bắc sử dụng mật pháp của La Phù thông báo tin tức toàn bộ thực lực của người trong giới Niết Bàn cùng với pháp bảo cho Bán diện nhân ma.
Lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa cũng là một nhân vật cùng thời với U Minh huyết ma. Cách đây bốn trăm năm không biết lão đã trải qua bao nhiêu trận chiến. Hơn nữa bản thân Trạm Châu Trạch Địa là vua một phương, trong bốn trăm năm, Bán Diện Nhân Ma cũng trải qua rất nhiều trận chiến nên kinh nghiệm đấu phép thì chắc chắn là số một bên phía Lạc Bắc.
Thực lực của Bán Diện Nhân Ma cùng với Lạc Bắc thì tất cả đều hiểu rõ. Hiện tại Lạc Bắc để cho Bán Diện Nhân Ma chịu trách nhiệm tập trung bảy người nên những người còn lại không có ý kiến.
– Lão nhị! Ngươi và ta đi một chuyến với Lạc Bắc. Lão Tam! Lần trước ngươi bị thương nặng quá, lần này chỉ có thể đứng xem. Có điều ngươi phải cho chúng ta mượn A Tị huyền hoàng đồ của ngươi.
Bán Diện Nhân Ma nói với Linh Thích Thiên và Hàn Huyết Y.
Hàn Huyết Y gật đầu. A Tị Huyền Hoàng đồ lập tức bay ra trước mặt của y rồi tới tay Bán Diện Nhân Ma.
Kể từ đó, Bán Diện Nhân Ma đã xác định được hai người tham chiến bên phía Trạm Châu Trạch Địa là lão và Linh Thích Thiên.
– Uy lực của Đồng Mục La Sát còn hơn cả ta. Chỉ tiếc là nó cần một người sử dụng tất cả tâm niệm để điều khiển cho nên cũng chỉ có thể để cho Lạn Hàng khống chế nó đi đánh với chúng ta.
Bán Diện Nhân Ma tiếp nhận A Tị huyền hoàng đồ xong liền quay sang nói với Lạc Bắc.
Đồng Mục La Sát đứng ở bên cạnh Lạc Bắc liền gật đầu. Hóa ra Đồng Mục La Sát bây giờ không phải do Trạm Thai Thanh Minh khống chế mà là do Lạn Hàng ở bên trong điều khiển.
Lập tức Bán Diện Nhân Ma điểm tên Tô Hâm Duyệt và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Cả hai người này chính là những nhân vật tu vi cao được đoán trước bên phía Lạc Bắc. Lúc này tu vi của Nạp Lan Nhược Tuyết đã tương dương với người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp hơn nữa lại kiêm tu tuyệt học của Bắc Minh vương và Hồ Yêu vương cũng là đạo lữ song tu của Lạc Bắc, tâm linh có sự cảm ứng độc đáo nên thực lực không có gì nghi ngờ. Còn Tô Hâm Duyệt vừa rồi mới chỉ sử dụng thần cung Toái Hư một lần nhưng với tu vi của nàng ít nhất còn có thể sử dụng được ba lần nữa. Nếu được sử dụng đúng thì ba lần đó hơn xa bất cứ một cái pháp thuật nào.
Bán Diện Nhân Ma, Lạc Bắc, Linh Thích Thiên, Nạp Lan Nhược Tuyết, Tô Hâm Duyệt và Đồng Mục La Sát do Lạn Hàng khống chế đã là sáu người.
Tiếp theo Bán Diện Nhân Ma nhìn về phía Bắc Minh Vương và Vũ Nhược Trần.
Theo suy nghĩ của phần lớn người tu đạo có mặt thì người cuối cùng bên phía Lạc Bắc chỉ có Bắc Minh vương và Vũ Nhược Trần.
Bắc Minh vương là yêu tu số một trong thiên hạ. Còn Vũ Nhược Trần đã tu luyện được đạo kiếm nguyên thứ hai lại là chưởng giáo của Thục Sơn. Thục Sơn là một phái lớn tích lũy cả ngàn năm trên người chắc chắn có thủ đoạn và pháp bảo kinh người.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người bất ngờ đó là khi ánh mắt của Bán Diện Nhân Ma nhìn về phía Bắc Minh Vương và Vũ Nhược Trần thì Bắc Minh Vương lại hơi nghiêng đầu nhìn về phía người thanh niên cao to vẫn đứng bên cạnh mình:
– Ngươi đi đi.
– Hắn là ai?
Phần lớn người tu đạo có mặt đều kinh ngạc. Bởi vì ý của Bắc Minh vương rõ ràng muốn để cho người đàn ông đầu trọc đó thay thế mình và Vũ Nhược Trần xuất chiến.
Mà người đàn ông cao to đầu trọc đó cũng không hề có chút cảm xúc gật đầu lướt tới bên cạnh Lạc Bắc.
Bán Diện Nhân Ma, Lạc Bắc và thậm chí Nạp Lan Nhược Tuyết cũng hơi ngạc nhiên. Hiển nhiên ngay cả Nạp Lan Nhược Tuyết từ núi Chiêu Diêu nhưng cũng không biết về người đàn ông đầu trọc đó. Nhưng nhìn Bắc Minh Vương và người đàn ông đầu trọc đó nhìn nhau, Lạc Bắc và Bán Diện Nhân Ma cũng không nói gì xoay người lại nhìn về bên phía Thiên Lan hư không.
Lúc này, đội hình của Thiên Lan hư không cách bọn họ tới cả năm trăm dặm.
Khoảng cách năm trăm dặm đối với cuộc chiến cấp bậc của họ cũng không an toàn. Nếu để cho trận đại chiến của bảy người nổ ra thì người tu đạo của hai bên phải tiếp tục lùi lại.
– Lạc Bắc! Các ngươi lựa chọn bảy người này?
Khi bảy người bên phía Lạc Bắc xuất hiện, bên phía Thiên Lan hư không cũng bảy bóng người lao ra.- A?
Lạc Bắc lập tức phát hiện bên phía Thiên Lan hư không, ngoại trừ Huyền Vô Thượng, Nô Thú thần quân, Tùng Hạc thần quân, Nhã Dịch thần quân, Cửu Cung thần quân và Hắc Thạch thần quân ra còn có một người tu đạo mặc pháp y viền vàng.
Người tu đạo pháp y viền vàng đó chừng bốn mươi tuổi có gương mặt gầy gò hết sức khiêm tốn không có gì đặc biệt. Mà căn cứ vào tu vi thì cũng chỉ là một nhân vật cấp bậc sơn chủ. Nhưng khi Lạc Bắc truyền âm hỏi Mạc Thiên Hình thì y cũng không nhận ra được đối phương là ai.
– Lạc Bắc! Ta không có ý định thử uy lực và sự huyền ảo của cái pháp bảo này. Chỉ có điều nghe nói nó do một vị tông sư luyện khí của giới tu đạo các ngươi tên là Trạm Thai Thanh Minh luyện ra đúng không?
Khi đám người Huyền Vô Thượng tới gần Lạc Bắc cách chừng năm mươi dặm, Huyền Vô Thượng nhìn Lạc Bắc:
– Nhưng nếu ngươi không nói ta cũng không ép.
Lạc Bắc cũng không nói gì chỉ gật đầu:
– Đồng Mục La Sát đúng là do tiền bối Trạm Thai Thanh Minh luyện ra.
– Không thể ngờ được trong cái giới tu đạo này lại có một tông sư luyện khí giỏi như vậy. Chẳng trách mà các ngươi có thể luyện ra được nhiều bùa và pháp khí đến thế.
Huyền Vô Thượng thốt lên một câu cảm thán rồi sau đó cũng không nói nhiều nữa hơi vươn tay phóng ra một lá phù tạo thành một ngọn lửa lơ lửng trên không trung.
– Để cho công bằng…đợi khì ngọn lửa đó biến mất, hai bên chúng ta cùng ra tay được không?
Thấy Lạc Bắc gật đầu, người tu đạo của hai bên như gặp phải kẻ địch lớn lập tức phóng ra các loại pháp thuật và pháp bảo phòng ngự. Đủ mọi loại ánh sáng đan xen vào nhau tạo thành hai màn hào quang rực rỡ. Cùng lúc đó, hai cái màn hào quanh nhanh chóng dời đi với tốc độ cực nhanh. Bởi vì tất cả đều biết thứ lức đó chỉ có thể cháy trong vòng chừng mười hơi thở.
….
Ngọn lửa do Hỏa Diễm phù tản ra càng lúc càng yếu rồi biến mất.
Trận chiến của đám cường giả giữa hai bên bùng nổ.
Khác với vừa rồi, lần này bên phía Lạc Bắc phóng ra pháp thuật cũng không hề bao phủ một khu vực rộng. Pháp thuật của Huyền Vô Thượng và đám Tùng Hạc thần quân cũng ngưng tụ lại thành mấy điểm sáng. Tuy nhiên những điểm sáng đó khiến cho người ta có cảm giác như những ngôi sao vừa mới xuất hiện làm cho không khí xung quanh tạo thành mấy làn sóng xung kích.
Rắc rắc
Không trung giữa hai bên lập tức xuất hiện vô số những vết nứt không gian.
Mới chỉ giao chiên lần đầu tiên, điểm sáng màu vàng do Lạc Bắc phóng ra cùng với ba đạo kiếm nguyên và huyền bảo màu lam kết hợp Cửu Thiên tinh thần pháo tạo thành một cột sáng cực mạnh khiến cho mấy điểm sáng do Huyền Vô Thượng phóng ra bị đánh nát. Mà hai cái nguyên anh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn cầm hạt châu màu bạc và đại đan của thi thần tản ra ánh sáng làm giảm tốc độ thi triển pháp thuật của Huyền Vô Thượng. Trong nháy mắt Lạc Bắc một mình đấu với Huyền Vô Thượng thậm chí còn chiếm thượng phong.
Cùng lúc đó một quầng sáng màu trắng như trăng tròn xuất hiện sau khi Nạp Lan Nhược Tuyết hình thành một cái pháp thuật ở trên đỉnh đầu Tùng Hạc thần quân. Bóng dáng của Tùng Hạc thần quân trở nên rõ ràng hơn đồng thời pháp thuật thi triển cũng mất đi sự khống chế. Hơn nữa y cũng không thể lập tức thi triển pháp thuật ngăn cản chỉ biết phóng ra chín viên châu nhìn giống như ngôi sau màu vàng trước mặt.
Nhã Dịch thần quân phóng ra một quầng sáng màu lam cũng bị Đồng Mục La Sát phóng ra tia sáng đánh tan.
Mặc dù như vậy đối mặt lần thứ nhất dưới sự bảo vệ của mấy loại pháp bảo bên phía Lạc Bắc bị đẩy lùi.
Mặc dù tính cả Yêu vương liên thai và ánh sáng của mấy cái pháp bảo cũng không bị phá nhưng căn cứ vào tình hình thì uy lực của pháp thuật tấn công bên phía Lạc Bắc bị đối phương áp đảo.
Như vậy mới chỉ một lần đối mặt bên phía Thiên Lan hư không chỉ có một người tu đạo chưa kịp phóng ra pháp thuật còn bên phía Lạc Bắc có tới hai người còn chưa kịp làm gì.
Một người là Tô Hâm Duyệt. Vào lúc này cả hai bên đang hừng hực nên hiệu quả của thần cung Toái Hư chưa thể phát huy. Vì vậy mà dưới sự điều khiển của Lạc Bắc Tô Hâm Duyệt chỉ sử dụng pháp bảo phòng ngự. Sau khi lấy ra Yêu vương liên thai rồi treo lên trên Linh Tê song câu một viên xá lợi của Bán Diện Nhân Ma cùng với một cái thuẫn nhỏ màu hồng của Thục Sơn, Tô Hâm Duyệt còn bóp nát một hạt châu màu bạc. Hạt châu đó dường như không cần tới chân nguyên nhưng sau khi bóp nát lập tức tạo thành một màn hào quang với pháp lực dao động cực mạnh.
Ngoại trừ Tô Hâm Duyệt thì bên phía Lạc Bắc vẫn còn một người không hề phóng ra pháp thuật đó là người đàn ông đầu trọc được Bắc Minh vương phái đi.