Một ngày bận rộn cuối cùng cũng trôi qua. Đêm nay chính là thời khắc “động phòng” của đôi vợ chồng son. Nhà của họ là một căn hộ có giá trị nghiêng thành có đầy đủ mọi mặt tiện nghi bậc nhất trong chuỗi căn hộ cao cấp Hoàng Kim. Ngoài ra hai vợ chồng còn sở hữu chuỗi cửa hàng có vị trí cực tốt, buôn bán thuận lợi, giá của mỗi căn cũng là giá trên trời.
Sau khi tắm xong, Lâm An Vũ mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, có màu sắc khá tối, tóc hơi rối có vài giọt nước còn đọng lại trên tóc nhỏ xuống xương quai xanh hơi lộ ra nơi cổ áo, gương mặt tuấn mĩ không tỳ vết, dưới ánh đèn bớt đi vài phần lãnh đạm mà lại thêm chút tùy tiện.
Trần Bội Vy nhìn thấy có chút không chịu được, tuy hắn ăn mặc kín đáo, nhưng sức quyến rũ dường như còn vượt xa cả khi mặc đồ vest, hắn nhướng mày hỏi cô:
“Đêm nay, cô tính sao?”
“Hả? Tính?” Trần Bội Vy ngơ ngác hỏi lại hắn
“Không lẽ cô định làm tròn nghĩa vụ với tôi? Nói trước, nếu cô muốn thì tôi không từ chối” hắn như cười như không nhìn cô. Lúc này cô mới sực tỉnh, mặt không khống chế được mà đỏ lên. Cô giậm chân nhìn hắn:
“Ai nói chứ, anh không phải cái gu của tôi. Gu của tôi không tệ đến vậy”
“Vậy tốt” hắn nói vậy càng làm cho cô tức điên. Chẳng lẽ cô lại đi có ý đồ với cái tên vô sỉ như hắn chứ? Ờ mà khoan, hình như lúc nãy đúng là có chút chút…(T.T) Được rồi, khụ khụ, tạm gác qua chuyện này.
Cô tỉnh táo lại, lườm hắn một cái:
“Ờm, tôi ngủ phòng phía tây. Anh tự chọn các phòng khác đi”
“Vậy tôi ngủ phía đông” nói rồi hắn tự động đi thẳng về phòng mình.
Bội Vy thực ra có một chút rắc rối. Cô sợ nhất là phải ngủ một mình,từ ngày mẹ cô mất đi, cô rất hay gặp ác mộng, vì vậy ở nhà lúc nào cũng có cô hầu gái Liên Liên ngủ ở giường kế bên trong phòng. Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút tiếc nuối. Thôi vậy, lớn rồi cần phải bỏ cái thói quen này đi thôi. Nhưng không ngờ, nửa đêm, cô lại gặp ác mộng….