[Nguồn: https://truyenyy – Dịch giả: Cô Bé Khờ]
Vậy mà thiếu niên trước mặt này lại như vô cùng dễ dàng.
Trần Vũ vứt cái túi trữ vật cho Tiểu Bạch, sau đó nói:
– Ngươi đi nhặt lấy yêu hạch của bọn chúng đi, thích ăn bao nhiêu thì ăn!
Tiểu Bạch tuy là yêu thú nhưng được hắn chỉ điểm nên cũng biết một chút cách sử dụng túi trữ vật, nó nhanh chóng đi lại từng xác lấy ra yêu hạch.
…
Trên vực sâu lúc này trên bầu trời xuất hiện hai người.
Hai người này không cần cưỡi tọa kỵ, mà là lăng không bay xuống.
Nếu như có người nào nhìn thấy sẽ vô cùng kinh hãi.
Bởi vì chỉ có siêu cấp cường giả ngoài Khí Tông mới có thể lăng không phi hành.
Trong Nam Lĩnh Thành chưa từng nghe nói có cường giả Khí Tông, chỉ có Lưu Vân Tông, trưởng lão mới có thể bước tới bước kia.
Hai người trên không trung là lão giả, một người mặc áo đen, cao gầy, sau lưng mang theo trường kiếm màu đen, mắt ưng bắn ra tinh quang, quanh người có khí tức nóng bỏng.
Một người mặc áo bào xám, hơi lùn hơn người áo đen, dáng người hơi mập, sau lưng mang theo trọng đao, dưới chân có hào quang màu vàng đất, khí thế không kém gì lão giả kế bên.
Hai người này không ai khác chính là Liễu Minh Khương cùng Liễu Thanh Phong đã truy tìm đến đây.
– Sư huynh, chúng ta đã tìm kiếm kỹ phía trên rồi, cũng không thấy tin tức Nhiên Nhi đâu, chỉ còn duy nhất chỗ dưới đây mà thôi!
Lão gia áo xám Liễu Thanh Phong nói với Liễu Minh Khương.
– Được, chúng ta phải xuống xem một chút, ta không tin đứa cháu của ta lại mất tích như vậy! Hừ!
Liễu Minh Khương hừ lạnh một tiếng, nói ra, hai người bắt đầu hạ thấp xuống dưới vực thẳm.
Liễu Thanh Phong ứng một tiếng, sau đó nhìn qua Liễu Minh Khương, đồng thời bay xuống vực sâu.
Nhưng mà khi hai người bay xuống chừng trăm mét, gió lạnh bắt đầu thổi lên người hai người, làm cho bọn họ vận chân khí bảo hộ thân thể.
– Sư huynh, phía dưới này khẳng định có cổ quái!
Liễu Thanh Phong ngưng trọng nói với Liễu Minh Khương.
Liễu Minh Khương gật đầu đồng ý.
– Nơi này có âm hàn chi khí, phía dưới khẳng định có gì đó nguy hiểm.
– Liễu Mộng Nhiên có thể sống hay không?
Liễu Thanh Phong suy đoán.
– Hừ, đơn nhiên còn sống, cháu ta phúc hậu thâm sâu, tâm tình lương thiện, trời chắc chắn phù hộ! Nếu để ta biết ai dám đánh cháu gái ta, ta sẽ cho kẻ đó biết tay!
Liễu Minh Khương hừ lạnh một cái, hắn không tin cháu gái của mình đã chết vì tấm phù trên tay lão vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ nàng vẫn chưa chết.
Đây là ấn ký liên hệ trực tiếp với người Liễu Mộng Nhiên, các gia tộc lớn khác hẳn cũng như vậy, đây chính là cách nhận biết sinh tử của con cháu mình.
Hai người nhìn nhau gật gật đầu, cùng lúc bay xuống phía dưới.
Hai người bay gần ngàn trượng mới đi xuống vực sâu.
– Âm hàn chi khí nặng nề, không biết có chuyện gì xảy ra ở đây!
Liễu Thanh Phong bắn ra hỏa quang, nhìn vách đá tối đen chung quanh nói ra.
Liễu Minh Khương nhìn qua chung quanh, thần sắc mặt ngưng trọng gật đầu.
– Nơi này có thể so với tuyệt âm chi địa, nói không chừng có ám yêu thú ngoài cấp ba ở đây.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có thi thể Hắc Âm Thử.
– Ồ, là Hắc Âm Thử!
Liễu Thanh Phong kinh hô lên, nhanh chóng tiến lên xem xét.
– Có dấu vết chiến đấu, chẳng lẽ còn có người rơi xuống đây?
Liễu Thanh Phong nói.
Liễu Minh Khương thấy vậy liền xem xét, sau đó nói:
– Hiển nhiên không phải động tĩnh con người làm ra, có lẽ là yêu thú chiến đấu với nhau.
– Ừ, sư huynh nói đúng, có lẽ là yêu thú chiến đấu với nhau!
Liễu Thanh Phong quan sát cẩn thận và nói ra.
– Đi thôi sư huynh, nơi này có lẽ cũng không chỉ có một loại Hắc Âm Thử đâu, ta cảm giác được bên kia có khí tức phi thường cường đại.
Liễu Thanh Phong nói ra.
– Ân, có lẽ có thứ gì đó rất cao cấp, chúng ta nên ít chọc mới tốt.
Hai người đồng ý gật đầu, hai người cùng bay lên cao.
– Được rồi chúng ta ở phía trên xem xét kỹ xem một lượt trong một tháng, nếu không có tin tức chúng ta trở về.
Liễu Thanh Phong nói.
…
Nhưng mà sau khi bọn họ rời đi, dưới vực sâu lại có động tĩnh vang lên.
Trong sơn mạch rậm rạp cây cối che trời, từng tiếng yêu thú gào thét vang vọng.
Trần Vũ đào sâu vào bên trong một chút cho an toàn, hắn không tin nơi đây chỉ có đám Hắc Âm Thử đó.
Nên hắn muốn đào động phủ sâu hơn, đào một chút liền phát hiện phía trước là một hang động đã có sẵn!
Hắn ứng một tiếng, mở to hai mắt nhìn qua bốn phía, nghi ngờ nói:
– Ồ, đây là nơi nào?
Trần Vũ vội vàng tách đất đá ra, sau đó lấy dạ minh châu ra, chiếu sáng động phủ này.
Động phủ này không biết bao sâu, vách đá hai bên bóng loáng giống như dùng kiếm chém ra, trên vách đá cách hai ba mét có một thứ gì đó bị vải bố che lại.
Trần Vũ muốn vạch vải bố ra.
– Coi chừng, công tử không nên lộn xộn!
Bây giờ Liễu Mộng Nhiên mở miệng ngăn cản, nàng đang lo xúc động cơ quan.
Trần Vũ quay đầu nhìn qua Liễu Mộng Nhiên, sau đó lại đi tới nhặt kiếm lên, sau đó lại đi qua, dùng kiếm chém rách vải bố.
Bỗng nhiên một đạo hào quang từ nơi bị rách bắn ra ngoài.
Số Từ: 1095