Lăng Không Tam Kiếm

Chương 30 - Minh Chủ Như Thế Đấy

trước
tiếp

Y Dư Huy với Lãnh Như Băng quay đầu lại, liền thấy một ông già áo đen, tay phải cầm một cái đầu lâu máu me đầm địa hình như vừa mới chặt ở trên cổ của nạn nhân xuống vậy.

Lôi Vân phát hiện tình cảnh này trước Y Dư Huy với Lãnh Như Băng, đồng thời chằng đã nhận ra ông già áo đen ấy chính là Quỷ Thủ Tượng Lệnh Hồ Băng mà chàng đã gặp ở dưới núi Vân Mộng vào tối mấy ngày trước đây.

Mọi người chưa hoàn hồn xong, thì Lệnh Hồ Băng đã cười the thé nói :

– Lão phu đứng đây thì kệ lão phu, các người cứ làm như không trông thấy lão phu là được rồi.

Lôi Vân ngần người ra giây lát, rồi lên tiếng hỏi :

– Người nói như thế có ý nghĩa gì?

Lệnh Hồ Băng nhếch mép cười, giơ tay trái lên chỉ Y Dư Huy và Lãnh Như Băng rồi đáp :

– Tiểu Tử đừng có tưởng lầm như thế, lão phu nói chuyện với hai tiểu tử này, chứ không nói chuyện với nhà người đâu. Hà hà, họ Y kia, họ Lãnh kia, các ngươi cứ coi như ta không có mặt ở đây là được rồi, và cứ tiếp tục theo kế hoạch của các ngươi đã định mà tiến hành ngay mau đi?

Lời nói ấy của Lệnh Hồ Băng chỉ có một mình Lôi Vân là ngơ ngàc không hiểu thôi, còn Y Dư Huy và Lãnh Như Băng thì kinh hãi khôn tả nhất thời sờn lòng rợn gáy lên ngay. Nhưng chỉ thoáng cái thôi chúng đã gượng trấn tĩnh lại đồng thanh quát hỏi :

– Người, người… là ai thế?

Lệnh Hồ Băng cất tiếng cười lanh lãnh rồi trả lời :

– Ta là ai ư? Hà hà, hai ngươi thắc mắc lắm phải không?

Y Dư Huy xưa nay vẫn rất tự kiêu, y thấy cái cười của Lệnh Hồ Băng như vậy hình như có ý muốn làm khó dễ bọn mình, nên y không sao nhịn được, lửa giận đã nổi lên ngay, đang định ra tay cho đối phương một bài học. Ngờ đâu Lãnh Như Băng lại còn thô lỗ hơn y, vừa nghe lới nói của Lệnh Hồ Băng xong, y hơi suy nghĩ một chút đã biết ngay lời lẽ đó có nguyên nhân và rõ ràng đã biết rõ kế hoạch của mình với Y Dư Huy định mưu hại Lôi Vân rồi. Y liền nghĩ bụng :

– “Hừ, ta phải giết tên này để diệt khẩu mới được…”

Y vừa nghĩ vừa làm ra vẻ tươi cười và người thì từ từ xoay trở lại, chân đã tiến lên hai bước, với giọng rất dịu dàng khẽ hỏi lại :

– Xin hỏi lão trượng quý tính đại danh là gì?

Quý vị nên biết tính nét của y rất âm trầm, tuy trong lòng đã động sát cơ mà mặt vẫn thản nhiên như thường, từ từ tiến tới gần Lệnh Hồ Băng luôn.

Lệnh Hồ Băng vừa cười vừa đáp :

– Không dám, lão phu họ Lệnh Hồ tên là Băng.

– Hà hà, tiểu bối cũng tên là Băng, như vậy có thể nói chúng ta là cùng tên mà không cùng họ.

Lôi Vân đã được trông thấy Lệnh Hồ Băng có võ công rất cao siêu, nên chàng nhận thấy người nào có thể thắng nổi Lệnh Hồ Băng thì người đó phải là cao thủ tuyệt thế trên giang hồ mới được.

Lúc ấy Lôi Vân vẫn chưa biết hoàn cảnh mình hung hiểm như thé nào, trong đầu óc của chàng chỉ nghĩ đến lời của Mỹ La Sát Ngô Đình Ngọc bảo công lực của Lãnh Như Băng rất thâm hậu, đơn chưởng của y rất độc đáo.

Nghĩ như vậy chàng đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Băng, trong lòng bỗng cảm thấy ghét hận ngay. Chàng cũng không hiểu tại sao mình lại ghét hận Lệnh Hồ Băng đến thế. Chàng liền nghĩ bụng :

– “Ta hãy để cho Như Băng với y một trận sao đã”.

Nghĩ đoạn chàng liền giơ cây sáo dài lên lớn tiếng cười và nói :

– Như Băng, ngươi ra tay đấu đi, nhưng ngươi nên rút trường kiếm thì hơn.

Y Dư Huy nghe thấy chàng nói như vậy liền nghĩ bụng :

– “Hừ, tiểu tử ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn không hay biết gì.”

Lãnh Như Băng đã định tâm giết chết ông già áo đen bịt mặt này để tiện tiến hành âm mưu của mình đã bàn định với Y Dư Huy.

Sở dĩ y chần trừ không dám ra tay tấn công ngay là vì thấy Lệnh Hồ Băng xuất hiện một cách quá đột ngột và cử chỉ và thái độ lại quá ly kỳ, nhất là cái đầu lâu người be bét máu tươi ở trong tay của Lệnh Hồ Băng lại càng chọc mắt thêm.

– Hà… Lôi Vân, lão phu từ Vân Mộng tới đây đường xá kể cũng khá xa xôi, mà nếu ngươi tiếp đãi lão phu tử tế, lão phu có thể cho ngươi biết một sự bí mật này. Nhưng ngươi lại dùng phương pháp này để đối phó lão phu…

Ông ta chưa nói dứt thì Lãnh Như Băng với Y Dư Huy đã biến sắc mặt, còn Lôi Vân thì rất nghi ngờ. Chàng đã thấy trước mặt bỗng có một luồng ánh sáng xanh biến nhanh như điện chớp nhằm ngang lưng của Lệnh Hồ Băng quét tới.

Lệnh Hồ Băng cười khẩy hai vai đã nhún một cái, không thấy cử động gì hết người y đã nhàngnhư một con hạc trắng bay thẳng lên cao ba trượng. Không những thế, khi thân hình của y lên tới trên cao, mà mình mẫy thẳng thừng như một khúc gỗ, những cái đó khiến Lôi Vân cũng phải thất kinh.

Y Dư Huy với Lãnh Như Băng thấy thế hoảng sợ đến mặt biến sắc và suýt tý nữa thì buột miệng khen ngợi thân pháp của kẻ địch tuyệt diệu là khác.

Lãnh Như Băng thấy thế trong lòng rất kinh hãi và cũng không còn ý niệm khinh địch như trước nữa. Y liền múa tít thanh kiếm giở luôn ba thế tuyệt học rất lợi hại ra, đồng thời còn nhún chân một cái nhảy tuôn lên theo để tấn công.

Dù võ công tuyệt thế, dưới hoàn cảnh bị đối phương tấn công như thế, Lệnh Hồ Băng cũng không dám coi thường, vội giơ tay phải ra khua vòng tròn ở trên không hoài, người thì né trái tránh phải, đồng thời y còn giơ cả chưởng lên phản công luôn một thế.

Những cành lá ở những cây quanh đó đều bị kình phong trấn động đến kêu “ào ào”, vô hình chung đã làm cho trận đấu này càng rùng rợn thêm.

Y Dư Huy với Lôi Vân thấy trận đấu hãn hữu này cũng phải kinh hoảng lui về phía sau ba bước, trố mắt lên nhìn vào trận đấu.

Lúc ấy Lôi Vân đối với Lãnh Như Băng mới bắt đầu có nhận thức mới.

Chàng thấy kiếm thế của y bổ xuống nặng như nghình cân, nhưng lại nhanh nhẹn và hoạt động lạ thường, thế kiếm nào đưa ra cũng thần ảo lạ thường.

Y Dư Huy đứng xem một hồi dần dần không sao nhịn được liền nghĩ bụng :

– “Sao ta không tiến lên giúp y một tay?”

Thì ra y chỉ đứng xem một lúc đã nhận thấy Lãnh Như Băng không sao thắng nổi Lệnh Hồ Băng.

Lúc ấy trận đấu bề ngoài thì hai bên như là ngang tay nhau. Lãnh Như Băng nhanh nhẹn như một con rồng, kiếm quang như cây cầu vòng, thế công nào của y cũng có thể nói là kinh thiên động địa được.

Còn ba thế của Lệnh Hồ Băng chống lại kẻ địch trông rất tầm thường, không có một tý gì là kỳ lạ cả, nhưng hiệu quả của nó lại khiến những người đứng xem không sao ngờ được. Và ai nấy đã thấy Lãnh Như Băng giở hết tài ba tuyệt học cùng toàn lực ra tấn công rồi. Trái lại chỉ thấy Lệnh Hồ Băng rất ung dung tránh né và chống đỡ mà chỉ bảo thủ chứ không phản công lại.

Bỗng có một tiếng kêu rú rất quái dị như quỷ khốc thần sầu thốt từ miệng của Lệnh Hồ Băng ra, rồi thấy trán của y lộ gân xanh, tay trái đột nhiên giơ lên ném một cái, liền có một vật gì đen thui thủi từ trong tay của y bắn ra, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.

Lãnh Như băng vừa sử dụng xong thế Kinh Điện Hải Lôi và trường kiếm của y đang giơ lên trên cao, vì vậy ngực mới bỏ trống ở trước mặt kẻ địch.

“Bùng” một tiếng, ngực của Lãnh Như Băng đã bị đánh trúng như bị một cái búa lớn đập mạnh vào vậy. Y liền cảm thấy khí huyết đảo lộn, mặt mũi tối tâm, mắt nổi đom đóm lửa.

Động tác ấy xảy ra một cách quá nhanh chóng tới khi Lôi Vân và Y Dư Huy phát giác thì đã muộn rồi. Cả hai không ngờ Lệnh Hồ Băng lại dùng chiếc đầu lâu người đang cầm làm ám khí mà tấn công vào ngực của Lãnh Như Băng như thế.

Lãnh Như Băng ha?hân xuống dưới đất loạng choạng lui về phía sau năm bước, sắc mặt nhợt nhạt và nhăn nhó, hình như đã chịu đựng không nổi, nhưng y vẫn nghiến răng mím môi cố gượng không để cho người bị té ngã.

Lãnh Như Băng hậm hực nhìn Lệnh Hồ Băng một cái, rồi phun ngay ra một khẩu máu tươi. Mắt của y tuy vẫn còn lộ vẻ hung ác, nhưng trường kiếm đã từ từ buông xuôi xuống, đủ thấy y đã yếu đuối đếnn nỗi không cầm nổi thanh trường kiếm rồi.

Lôi Vân thấy thế cả kinh, bụng bảo dạ rằng :

– “Xem như vậy công lực của Quỷ Thủ Tượng này đã luyện được tới mức thần hóa và không thể tưởng tượng được rồi.”

Nghĩ tới đó chàng lại cảm thấy hào hứng và tự nhủ rằng :

– “Từ lúc ta xuống núi đến giờ chưa gặp phải một địch thủ nào ngang tài với ta, sao không nhân lúc này thử khiêu chiến với y xem sao?”

Chàng vừa nghĩ vừa tiến lên một bước rút trường kiếm ra nhưng mặt vẫn tươi cười nói :

– Tại hạ không tự lượng sức lực của mình, muốn lãnh giáo tuyệt học bất hư chuyền của lão tiền bối.

Lệnh Hồ Băng nghe nói hớn hở tươi cười và đáp :

– Muốn làm thì làm đi, còn nói lôi thôi mãi làm chi nữa?

Thì ra quái nhân được gọi là Cuồng Si Dương Võ Lâm này đã sớm có ý thử thách xem tài ba của Lôi Vân cao siêu đến mức độ nào.

Quý vị nên rõ Lôi Vân mới ra đời chưa đầy một năm tiếng tăm đã lừng lẫy khắp thiên hạ, ai ai cũng đều biết hết. Ngoài ra chàng lại được bầu làm Minh chủ của thiên hạ lại càng đồn đại võ công của chàng đã luyện tới mức siêu phàm, nên giới lục lâm của thiên hạ mới chịu bầu chàng làm Minh chủ như thế. Chứ có ai biết đâu chàng được bầu làm Minh chủ của lục lâm là do sự hiểu lầm với sự ngẫu nhiên mà nên?

Hồi nãy lúc mặt trời chưa lặn, Lệnh Hồ Băng đã nghe thấy Y Dư Huy bàn tán với Lãnh Như Băng định giết hại Lôi Vân, y đã cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Lôi Vân vừa giơ kiếm lên đứng lấy thế chuẩn bị tấn công địch, thì trong rừng đã có bảy tám đại hán vặm vỡ nhảy ra, chúng đều mặc quần áo ngũ sắc chỉ thoáng trông cũng biết chúng là môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân rồi.

Lôi Vân đành phải ngừng tay lại đưa mắt liếc nhìn, thấy trong bọn người ấy có kẻ mình quen biết mà cũng có kẻ mình chưa thấy mặt bao giờ. Đáng lẽ thấy chúng nhảy ra như vậy Lôi Vân cũng không để ý tới, nhưng sau thấy vẻ mắt của chúng khác lạ, chàng liền sinh nghi vì bảy tám tên đại hán ấy mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Lôi Vân đành lên tiếng hỏi chúng, thì Lệnh Hồ Băng đã cười khẩy một tiếng và nói :

– Tiểu tử kia đừng có trách lão phu không tôn kính cái chức Minh chủ quèn ấy và thái độ với sĩ diện của ngươi giở ra với lũ lâu la kia kể cũng khá oai vệ đấy. Nhưng tại sao ngươi lại chần chừ không tấn công vội như thế?

Lời nói của y chứ đầy sự chế nhạo và châm biếm. Lôi Vân không tức giận sao được? Chàng liền múa kiếm hất lên một cái, đã thấy một luồng ánh sáng xanh như điện chớp nhắm bụng và ngực của Lệnh Hồ Bằng đâm tới luôn.

Thế kiếm ấy nhanh trúng và nặng, đủ thấy kiếm pháp của chàng lợi hại và thuần thuộc tới mức vượt cả tuổi tác hiện thời của chàng.

Lệnh Hồ Bắng thấy vậy liền biến sắc mặt, trầm giọng quát lớn :

– Hay lắm!

Rồi y bỗng giơ thẳng hai tay ra, người như một con chim ưng lớn phi luôn lên trên cao, vừa lên tới trên không y bỗng giơ song chửơng ra sử dụng thế song chưởng ra sử dụng thế Song Phong Tề Lật và đâm bổ xuống nhanh như điện chớp, nhằm hai vai phải trái của Lôi Vân phản công lại luôn.

Lôi Vân thấy thế cả kinh, vội giở luôn thế kiếm ra một chống đỡ và bụng thì hoảng sợ nghĩ rằng :

– “Sao y lại dám coi thường thanh kiếm ở trong tay ta như vậy?”

Chàng vừa nghĩ vội tung mình nhảy sang bên trái hai bước để tránh né và trong bụng thì đề cao cảnh giác, vì chàng nhận thấy đây là địch thủ lợi hại nhất trong đời mình, công lực của đối phương quả thực là hiếm thấy.

Còn Lệnh Hồ Băng cũng rất lấy làm kinh hãi, y thị công lực của bản thân thâm hậu, nên không coi thiếu niên trẻ tuổi đang đánh với mình vào đâu hết, tới khi y thấy Lôi Vân giở một thế kiếm ra y mới không dám khinh thường chàng như trước nữa.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đấu với nhau được hơn ba mươi hiệp.

Cả hai đều nhanh nhẹn như hai con rồng nhảy Đông tránh Tây khiến bọn cao thủ Hắc đạo đứng ở quanh đó cũng không sao trông thấy rõ được kiếm pháp và thủ pháp của hai người như thế nào.

Nhất thời Lệnh Hồ Băng phải thâu ngay thái độ ngông cuồng lại và rất là cẩn thận trổ hết tài ba sở trưởng của mình ra để đấu với đối thủ rất trẻ tuổi kia.

Còn Lôi Vân cũng thế, chỉ trong chốc lát chàng đã giở hết những tài ba của Trung Nhạc Chi Chủ truyền thụ cho với những võ học mà chàng đã học hỏi được ở trong cuốn bí kíp da người ra.

Cát bụi bay mù mịt khiến những người đứng xem quanh đó không sao trông thấy rõ được thân pháp của Lôi Vân với Lệnh Hồ Băng nữa. Lệnh Hồ Băng quả thật là danh bất hư truyền mỗi một thế thức và một chưởng của y đưa ra đều có một luồng kình phong mạnh không thể tưởng tượng đựơc làm cho cát bụi bay tung lên.

Những tiếng kêu “vèo vèo” không khác những mũi tiên sắc bén nhọn vào tai của các tay cao thủ môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đang đứng xem quanh đó.

Chúng vừa đứng xem vừa kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra như tắm.

Lệnh Hồ Băng bỗng tỏ vẻ rất đắc trí, hai bàn tay cứ xoa vào nhau luôn, hai mắt cứ nhìn thẳng vào mặt Lôi Vân không chớp.

Lôi Vân thấy thái độ của đối phương như vậy rất lấy làm ngạc nhiên.

– Hà hà, không phải lão phu nói khoác với ngươi, tiểu tử ngươi làm sao thắng lão phu? Kinh nghiệm của ngươi hãy còn non nớt một chút. Hà hà, ngươi đã trúng phải Tam Âm chưởng của lão phu rồi. Tam Âm chưởng không giết chết được ngươi đâu, nhưng ngày sau thì ngươi sẽ biết mùi vị nó như thế nào ngay. Hà hà…

Lôi Vân nghe nói cả kinh, vì chàng biết mình đã bị đánh trúng một chưởng rất khẽ nhưng sao mình không cảm thấy có hiện tượng bị thương gì hết? Nên chàng bụng bảo dạ rằng :

– “Chả lẽ chưởng của y có chất độc chăng?”

Chàng liền vận chân khí chạy quanh mình thử xem, thấy các yếu huyệt và mình mẩy rất dễ chịu, khí huyết cũng không bị cản trở chút nào chàng mới yên tâm. Nhưng chưởng đó cũng đủ làm cho chàng kém hăng hái như trước rồi.

Lệnh Hồ Băng lại cười khẩy nói tiếp :

– Tiểu tử, ngươi khỏi phải hãi sợ, lão phu dọa ngươi đấy thôi. Chưởng đó lão phu không dùng toàn lực đâu. Bằng không ngươi đã chết từ lâu rồi, hà hà.

Lời nói của Lệnh Hồ Băng, Lôi Vân cảm thấy câu nào cũng rất chướng tai, trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng khôn tả và nghĩ thầm :

– “Dù sao ta cũng bị thua y rồi…”

Đang lúc ấy đằng xa bỗng có tiếng chân người nhộn nhịp đi tới, phía đó là phía Thiên Nam sơn trong. Lôi Vân vội quay người lại nhìn đã thấy năm cái bóng người đang đi nhanh như điện chớp, chỉ thoáng cái những người đó đã tới trước mặt chàng ngay.

Thì ra năm người đó là Thiên Nam phu nhân với bốn người Kiếm khách Thiên Nhất, Thiên Nhị, Thiên Tam, Thiên Tứ.

Y Dư Huy vừa trông thấy Thiên Nam phu nhân mặt đã biến sắc, vội lui ngay về phía sau.

Lúc ấy mười một người môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đã xếp hàng chữ “Nhất” đứng sát cánh nhau, và cũng đã rút khí giới ra hình như đang phòng bị kẻ địch tấn công vậy.

Thiên Nam phu nhân vừa ngừng chân xong, đã tủm tỉm cười hỏi Lôi Vân rằng :

– Lôi thiếu hiệp, can thiệp với họ kết quả ra sao?

Lôi Vân nghe nói cả kinh nghĩ bụng :

– “Nguy tai!”

Thì ra Lôi Vân cầm Trường Địch lệnh ở Nam Thiên sơn trang ra tới đây mục đích là giàn xếp với Y Như Huy, vì Thiên Nam phu nhân muốn quyết đấu một trận rất công bằng với Kho Cốt môn, để trả mối thù vào hồi mười năm về trước.

Ngờ đâu, Lôi Vân vừa ra tới nơi, thì bị Lệnh Hồ Băng xuất hiện phá quấy nên chàng chưa thể xử trí đến việc đó. Nay thấy Thiên Nam phu nhân hỏi như vậy, Lôi Vân đành phải tạm dẹp cuộc đấu với Lệnh Hồ Băng bên mà nói với Dư Huy rằng :

– Y đường chủ, đây là việc của Xích Mi môn với Thiên Nam kiếm môn…

Không ngờ chàng chưa nói đứt thì Y Dư Huy đã lên tiếng đỡ lời :

– Đừng nói nữa Tam tuyệt Nhị quân năm môn phái đã liên minh, nếu Thiên Nam kiếm môn muốn khiêu chiến, thì hiện giờ sẵn có mười một người của năm môn phái ở đây vui lòng tiếp chiến với họ ngay.

Lôi Vân nghe thấy y nói như vậy, liền cả giận hỏi :

– Y đường chủ nói như vậy có dụng ý gì? Đường chủ còn coi Minh chủ này vào đâu.

Bốn bên bỗng có những tiếng cười khẩy nổi lên, Lôi Vân tức giận đến xầm ngay nét mặt lại và đưa mắt nhìn bốn chung quanh một vòng. Chàng thấy Lệnh Hồ Băng lộ vẻ đắc trí chỉ tay vào chàng kiêu ngạo nói :

– Tiểu tử, nơi đây lời nói của ngươi không còn công hiệu như nữa đâu, vì chúng đã không còn coi ngươi vào đâu nữa cả, và chúng coi ngôi Minh chủ của ngươi không còn đáng một đồng trinh nhỏ, hà hà, vừa rồi ngươi lại thua trận. Bằng không, lão phu cũng có thể giúp ngươi một tay đấy.

Lôi Vân nghe thấy Lệnh Hồ Băng nói như vậy, trong lòng càng hoài nghi thêm.

Y Dư Huy nhanh nhẹn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt và nghĩ bụng.

– “Xem tình hình này htì ông già áo đen kia chắc không giúp đỡ Lôi Vân với Thiên Nam kiếm môn đâu. Bây giờ bên chúng ta có mười một người, còn đối phương kể cả Lôi Vân chỉ có sáu thôi. Hừ, vô độc bất trượng phu, nếu không nhân dịp may này diệt trừ Thiên Nam kiếm môn, thậm chí cả Lôi Vân nữa thì khó mà có dịp may khác.”

Nghĩ tới đó, y liền cười khẩy mặt lộ vẻ đắc trí, lớn tiếng nói tiếp :

– Thiên Nam kiếm môn có năm người ở đây. Ha?à, họ Lôi kia ngươi là Minh chủ của chúng ta, thì đáng lẽ ngươi phải lãnh đạo chúng ta để chống lại Thiên Nam kiếm môn mới phải. Nếu Minh chủ giúp người ngoài thì mười một người có mặt tại đây sẽ không nhận ngươi là Minh chủ nữa…

Lôi Vân cả giận, bỗng tung mình nhảy lên múa luôn ba thế kiếm một lúc, tuy ba thế kiếm đó chỉ chém vào chỗ trống không thôi, nhưng ánh sáng vàng và hơi lạnh cũng đủ làm cho bọn người nọ lóe mắt và rùng rợn rồi.

Lệnh Hồ Băng hình như đã phát hiện một việc gì, cảm thấy rất hứng thú vậy, nên y lại cười hì hì xen lời nói :

– À, thế ra vừa rồi tiểu tử vẫn chưa dùng toàn lực. Nào, lại đây.

Lôi Vân thâu trường kiếm lại giận dữ nói :

– Y đường chủ, nếu ngươi dám trái mệnh lệnh thì cứ việc tiến lên đi!

Chàng chưa nói dứt, Lệnh Hồ Băng đã cười the thé nói tiếp :

– Tiểu tử, mau lại đây, chúng ta đấu thêm trận nữa?

Song chưởng của y đã nahnh như hai mũi tên phi tới ngay.

Lôi Vân cả giận vội rút luôn trường kiếm ra, giở thế Sở Hà Vi Giới ra chống đỡ thế công của Lệnh Hồ Băng.

Lệnh Hồ Băng cười ha hả nói tiếp :

– Phải, có giở những thế kiếm như thế này ra mới gọi là đấu chứ.

Y vừa nói song chửơgn của y vừa tấn công như vũ bão, lúc phân lúc hợp, toàn nhằm các nơi yếu huyệt của Lôi Vân mà tấn công rất mạnh.

Lúc này đã tức giận chịu không nổi, Lôi Vân liền giở hết tài ba ra phản công tới tấp, nhưng trong lòng vẫn lo âu và nghĩ bụng :

– “Ta phải làm thế nào phân thân ra được để lý việc của Xích Mi môn với Thiên Nam kiếm môn”

Vì chàng bận nghĩ về vấn đề đó, nên người chàng đã toát rất nhiều mồ hôi lạnh ra, và thế thức cũng bị chậm nhiều.

Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy có tiếng cười rất kiêu ngạo của Y Dư Huy nổi lên. Tiếp theo đó, lại có tiếng kêu la hò hét chém giết chấn động cả trời đất nữa.

Thiên Nam phu nhân thấy vậy mặt liền biến sắc, vội quát bảo bốn Kiếm khách rằng :

– Mau ra tay!

Thiên Nam tứ kiếm khách đều rút trường kiếm ra, nhẹ nhàng tiến lên đứng ở phía sau phu nhân.

Lôi Vân thấy thế càng kinh hoảng thêm, vội tấn công một thế kiếm thật mạnh rồi lui bước, rồi quát bảo đối phương rằng :

– Lệnh Hồ Băng? Muốn đánh lát nữa hãy đánh tiếp.

Lệnh Hồ Băng chỉ cất tiếng cười quái dị chứ không chịu ngưng tay và lớn tiếng trả lời rằng :

– Chưa phân thắng bại, ngừng tay làm chi?

Lôi Vân đã tức giận đến cực điểm, liền tay trái sử dụng chưởng tay phải sử dụng kiếm, lại tấn công tiếp mồm vẫn bảo đối phương rằng :

– Được, ngươi không chịu ngừng tay phải không?

Chàng thấy đối phương vẫn không chịu ngừng tay, giở Cô Hy tuyệt chưởng với Vân Thái tuyệt kiếm trong pho bí kíp da người ra tấn công, không khác gì muôn con ngựa chạy, và như những làn sóng lớn ở trên mặt bể cứ liên miên bất tuyệt nhắm người đối phương mà đánh úp tới.

Lệnh Hồ Băng thấy thế công của Lôi Vân hung mãnh như vậy cũng phải kinh hãi. Y phải lúc dùng chỉ, lúc dùng chưởng, và giở cương khí độc đáo ra chống đỡ.

Hai bên càng giở tuyệt nghệ ra đấu với nhau càng biết nhất thời không sao phân thắng bại được. Lôi Vân đưa mắt liếc nhìn mọi người kia chàng càng tức giận thêm.

Thì ra mười một người môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân không nghe lời chàng, mà dùng số đông người như thế bao vây Thiên Nam tứ kiếm khách.

Còn Thiên Nam phu nhân tay vẫn cầm trường kiếm đứng ở chỗ cách xa năm trượng, vẻ mặt lạnh lùng, và đang chăm chú nhìn vào trận đấu.

Vì để ý nhìn bọn người kia, thế công của chàng liền bị Lệnh Hồ Băng đánh cho đứt quảng. Chàng không dám nghĩ ngợi gì nữa, vội múa kiếm đấu tiếp, bụng bảo dạ rằng :

– “Từ khi ta ra đời tới giờ, pho Lăng Không Tam Kiếm chưa gặp địch thủ, sao ta không dùng pho kiếm pháp để đối phó với Quỷ Thủ Tượng?”

Nghĩ như vậy, chàng tấn công một thế kiếm thật mạnh, rồi người lui về phía sau ngay. Dù Lệnh Hồ Băng công lực cái thế nhưng thấy thế kiếm quá mạnh cũng phải lui về phía sau để tránh né.

Lôi Vân đã định tâm tốc chiến tốc quyết, không đợi chờ đối phương đứng vững chàng đã rú một tiếng thật dài, và người chàng như một cái bóng xanh phi lên trên cao.

Chỉ trong nháy mắt, trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ Băng, chỗ cách chừng nửa trượng, đã có một tấm màn ánh sáng đến nỗi nước không sao qua lọt vao trùm và quay tít hoài.

Lệnh Hồ Băng kinh hoảng đến biến sắc mặt. Đồng thời, y cũng sực nhớ ra tuyệt nghệ này là Lăng Không Tam Kiếm, một pho kiếm độc đáo của Trung Nhạc Chi Chủ, người đứng đầu nhóm Giang hồ Tam kỳ, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ lâu năm rồi.

Y đang nghĩ cách phá giải hay làm thế nào tránh né pho Lăng Không Tam Kiếm, thì bên cạnh y đã có tiếng kêu “sì sì” nổi lên.

Y thếy thế toát ngay mồ hôi lạnh ra, và đã thấy luồng ánh sáng xanh phi tới gần đỉnh đầu rồi. Đột nhiên, y nghiến răng mím môi, phi thân nhanh như một mũi tên đi luôn. Nhưng người của y vừa cử động một cái, luồng ánh sáng xanh đã hạ xuống liền. Tựa như một cái vòng bánh xe xung quanh có rắt nhiều lưỡi đao sắc bén và cứ ở quanh người y quay tít hoài.

Y cả kinh vội ngồi xụp xuống, dưới sự nguy hiểm ấy, y quên cả cái tên Lệnh Hồ Băng đã có tiếng như thế nào, mà vội giở ngay cái trò người có tên tuổi không bao giờ thèm sử dụng tới là nằm xuống đất lăn luôn ra ngoài xa mấy trượng để tránh né.

Lệnh Hồ Băng vừa lăn ra ngoài xa, chưa kịp đứng dạy, đã cảm thấy đầu vai đau nhức, y kinh hãi vô cùng, vội ngửng đầu lên xem. Y càng hoảng xợ thêm vì thấy Lôi Vân mặt xám xầm, tay cầm trường kiếm xanh biếc và có ánh sáng lóng lánh đang dí mũi kiếm vào yết hầu của mình.

Lúc ấy Lệnh Hồ Băng lại toát mồ hôi lạnh ra định dùng nội lực để tránh khỏi sự uy hiếp tàn khốc ấy của Lôi Vân, không ngờ y chưa kịp nghĩ ngợi, thì bên tai đã nghe thấy tiến của Lôi Vân lạnh lùng nói :

– Lệnh Hồ Băng nếu người không can thiệp vào việc của Lôi mỗ nữa, thì mỗ sẽ tha chết cho.

Lệnh Hồ Băng đưa mắt liếc nhìn mặt Lôi Vân một cái, y lại rùng mình và càng hãi sợ thêm, vì thấy hai mắt của Lôi Vân sáng như điện, mắt đỏ như máu tươi và mặt chứa đầy sát khí.

– Hừ! Bây giờ mỗ không còn nhiều thì giờ đâu. Mỗ chỉ đếm đến tiếntg thứ ba, nếu ngươi không nhận lời thì bắt buộc mỗ phải khiến người máu tung tóe tại đây ngay.

Lôi Vân vừa nói xong, thì Lệnh Hồ Băng mặt đã tái mét, vì tất cả những người có mặt tại đó tuy không biết thân phận của Lệnh Hồ Băng như thế nào, nhưng dù sao y cũng là một nhân vật tiền bối, khi nào y lại nhịn sự xỉ nhục ấy.

– Một… Hai…

Đếm tới đó Lôi Vân liền nghĩ bụng :

– “Ta có nên giết y không?”

Trong lúc do dự, chàng đưa mắt liếc nhìn trận đấu ở cạnh đó, thấy kịch liệt khôn tả, và cát bụi bay mù mịt, chàng đành phải nhẫn tâm, liền lớn tiếng quát hỏi :

– Lệnh Hồ Băng, tại hạ khuyên người nên nhanh nhẫu trả lời tại hạ ngay.

Bằng không tại hạ hô tới câu thứ ba là không bao giờ hối hận hết, dù thiên hạ quần hùng có tới ngăn cản tại hạ cũng phải giết người…

Lệnh Hồ Băng thấy chàng nói như thé lo âu khôn tả vội la lớn :

– Lão đệ nói như thế là có ý nghĩa gì? Thắng bại là sự thường của nhà võ, lão phu đã nhận thua rồi, hà tất lão đệ phải dùng phương pháp này làm nhục nhã…

Lôi Vân nghe tới đó rùng mình đến thót một cái, gân xanh ở trên trán lại nổi lên ngay và nghĩ tiếp :

– “Ngươi cứ quây quần ta, làm cho ta không phân thân xử lý được mọi ân cừu Thiên Nam kiếm môn với Xích Mi môn, hậu quả này người có phải chịu trách nhiệm hay không? Hừ, bây giờ tay ta đã dính đầy máu tanh, dù có giết thêm một người nữa cũng không sao mà.”

Nghĩ đoạn, chàng đang trầm kiếm, định đâm xuống, thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng gió đọâng, chàng cả kinh, nhưng vẫn không chịu buông tha Lệnh Hồ Băng tay trái chàng cầm kiếm vẫn dí vào yết hầu của Lệnh Hồ Băng như trước, còn tay phải thì chàng hất mạnh về phía sau một thế, liền có một luồng chưởng phong mạnh tuyệt luân ở bàn tay của chàng dồn ra luôn.

– Lôi thiếu hiệp hãy khoan ra tay, tôi đây mà.

Chàng đã nhận ra đó là tiếng nói của Thiên Nam phu nhân mới vội thâu chưởng lại, thì Thiên Nam phu nhân đã phi tới gần, chưa đứng vững bà ta đã nói tiếp :

– Lôi thiếu hiệp hãy buông tha cho y!

Lôi Vân ngạc nhiên nhìn Thiên Nam phu nhân và đáp :

– Người này tới một cách đột ngột, đã làm lỡ rất nhiều việc của tại hạ, khi nào tại hạ buông tha cho y được?

Thiên Nam phu nhân bỗng câu mày lại, thở dài một tiếng rất não nùng và nói tiếp :

– Theo sự nhận xét của tôi, chắc ông tta thế nào cũng có nguyên nhân gì?

Thiếu hiệp làm như thế này rất không hợp lý, mau buông tha cho ông ta đi.

Đang lúc ấy bỗng có một tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, Thiên Nam phu nhân với Lôi Vân đều cả kinh, vội đưa mắt nhìn trận đấu rất khốc liệt đang xảy ra ở cạnh đó, và đã thấy một người đang lảo đảo té ngã.

– Hai mắt sáng như điện, Thiên Nam phu nhân đã phác giác bốn người Kiếm khách của mình vẫn như mãnh hổ múa tít bốn thanh kiếm với bốn đấu mười mà không thấy họ lúng túng nào, bà ta mới yên tâm.

Còn Lôi Vân thì mặt đã biến sắc, vì chàng sực nghĩ tới mình vẫn còn là Minh chủ của lục lâm thiên hạ và vừa rồi sao bọn Y Dư Huy lại không thèm đếm xỉa tới mình? Chàng liền nghĩ bụng :

– “Ta thế nào cũng phải xử lý việc này, ngăn cản sự chém giết thảm khốc kia mới được!”

Nghĩ đoạn chàng vội lui về phía sau hai bước, mồm thí quát bảo :

– Hừ, tha chết cho người đấy, mau đi đi!

Lệnh Hồ Băng liền cảm thấy nhẹ nhõm hắn vội đứng ngay dậy, lúc này y không còn mặt mũi nào ở lại nơi đó nữa liền hậm hực đáp :

– Hừ quả đất tròn, sau này thế nào cũng có ngày gặp lại nhau!

Nói xong, y chỉ khẽ nhún chân một cái, người đã như một con chim ưng phi thẳng lên trên không, rồi tiến thẳng về phía Bắc mất dạng.

Lôi Vân giận dữ, giở trường kiếm lên, đang định quát bảo phải ngừng trận đấu ngay, bỗng thấy tay mình có người nắm chặt. Chàng ngạc nhiên vô cùng quay đầu lại nhìn, liền thấy Thiên Nam phu nhân đang đứng ở cạnh mình mặt lộ vẻ ai oán và buồn rầu.

Lôi Vân không hiểu bà ta nắm tay mình làm chi, đang ngơ ngác nhìn thì Thiên Nam phu nhân đã ai oán nói :

– Lôi thiếu hiệp, tôi có một việc muốn cần thiếu hiệp!

– Việc gì, xin phu nhân cứ nói đi?

Lôi Vân lòng nóng như thiêu vội trả lời như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.