Lôi Vân tủm tỉm cười, lại nói thêm một câu nữa rằng :
– Qua Thanh, sao ngươi còn không đi đi?
Qua Thanh sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn, liền rùng mình đến thót một cái, toát mồ hôi ra và nghĩ tiếp :
– “Mắt của con người sao lại đáng sợ đến như thế?”
Y nghĩ không sai. Lúc ấy, đôi mắt của Lôi Vân tia ra hai luồng ánh sáng như lửa, lạnh như băng, bên trong còn bao hàm hung ác, oán hận, độc địa, thâm trầm…
Lôi Vân lại buông tiếng hỏi tiếp :
– Ngươi đã hài lòng rồi chứ?
Qua Thanh vội lui về phía sau hai bước, với giọng ru run đáp :
– Bạn nói tại sao mỗ lại không đi phải không? Thì bây giờ… mỗ đi… đi đây…
Khẽ nhún vai, Lôi Vân trầm giọng nói tiếp :
– Ngươi có thể tạm ở lại không đi có được không?
Qua Thanh cảm thấy hai bàn tay ươn ướt, vẻ mặt sợ sệt gật đầu đáp :
– Bạn muốn hỏi gì tôi thế?…
Sự thực y cũng biết lúc này Lôi Vân không cho y đi, thì y cũng không có cách gì thoát khỏi được tay chàng. Cho nên y cứ đứng yên ở đó, gượng làm ra vẻ đàng hoàng.
Y đã đấu với Lôi Vân mấy lần rồi và đã biết rõ tính của Lôi Vân như thế nào, nhưng lúc này Lôi Vân lại có thái độ khác thường khiến y không sao đoán ra được ý nghĩ của Lôi Vân như thế nào, vì vậy mà y càng hồi hộp thêm.
Y đang nghĩ cách thoát thân. Qua Thanh muốn đánh bại Lôi Vân để rút lui thì tất nhiên việc này không sao làm nổi, nhưng y vẫn mong làm thế nào tìm ra được kỳ tích để mong thoát thân.
Chưa bao giờ thấy Lôi Vân có thái độ như thế này, Nhược Hoa cũng có vẻ hồi hộp.
Còn Lôi Vân vẫn xếch ngược lông mày bên trái, trường kiếm buông thỏng xuống đất, trong đầu óc vẫn còn nảy nở vô số vấn đề mà những vấn đề đó lại rất mâu thuẫn. Chàng bụng bảo dạ rằng :
– “Ta có nên giết y không?… Ta gặp y trước sau bốn lần, bất cứ một tiểu tiết nào ta cũng có thể giết y được. Ở trên núi Thiên Sơn, trước mặt Bích Huyết Kỳ Tú, y đã làm nhục ta, ta dùng Lăng Không Tam Kiếm trừng phạt y, y đã hậm hực thề độc. Có thể nói y đã thi hành đúng được lời thề của y rồi. Y không dùng kiếm đâm ta, nhưng y đã dùng âm mưu với ba tấc lưỡi hãm hại ta. Y chắc tin trong vài ngày thôi, ta thế nào cũng phải chết trên núi Vân Mộng. Những lý do đó cũng đủ để cho ta giết chết y… Nhưng tại sao ta lại trần trừ và do dự không giết y? Y là môn đồ của Thiêm Mục Kỳ Tăng, dù sao cũng là độ đệ của danh môn chính phái… Có phải vì thế mà ta do dự chăng?”
Qua Thanh không sao nhịn được những sự dày vò bỡi tinh thần ấy. Y biết Lôi Vân đã định tâm giết chết y rồi, thà Lôi Vân ra tay giết ngay còn hơn là cứ trần trừ như vậy, tinh thần bị dày vò còn đau khổ hơn là xác thịt bị mổ xẻ…
Y không sao nhịn được, liền lên tiếng hỏi :
– Lôi… Vân…, ngươi muốn hỏi gì… thì hỏi ngay đi?…
Vẻ mặt của Lôi Vân lúc này rất lạnh lùng và tàn khốc nữa. Hầu như chàng không nghe thấy câu hỏi của Qua Thanh, nên không thấy chàng cử động gì hết, mắt cũng không thèm nhìn đối phương.
Đoàn Nhược Hoa thấy vậy hãi sợ vô cùng, từ từ đi tới gần khẽ hỏi chàng rằng :
– Vân đại ca làm sao thế?… Đại ca lên tiếng nói đi?…
Thấy chàng vẫn đứng yên không trả lời, nàng nói tiếp :
– Vân đại ca có nghe thấy tiểu muội nói gì không?.. Tiểu muội là Nhược Hoa… Nhược Hoa đây mà…
Vẫn không thấy chàng ngó nhìn và tra lời gì cả, nàng nức nở khóc luôn “Y khùng rồi! Phải,… y đã biến thành kẻ khùng rồi!”
Qua Thanh bỗng nghĩ như vậy, liền cảm thấy còn có chút hy vọng, bụng bảo dạ rằng :
– “Tại sao ta không nghĩ cách đào tẩu ngay?… Phải, sao ta lại còn đứng yên mãi ở đây làm chi?…”
Tiếng nức nở của Đoàn Nhược Hoa càng khiến Qua Thanh quyết tâm đào tẩu thêm. Ngờ đâu, mới bước di được một bước thì bên tai đã nghe thấy có người quát bảo :
– Qua Thanh…
Qua thanh giật mình kinh hãi, với giọng run run quay người lại hỏi :
– Lôi… đại ca… ơi đệ đấy à?…
– Phải, ta gọi ngươi đấy! Có phải giọng nói của ta không đựơc nhu hòa phải không? hà, điều này không thể trách ta được. Nếu ngươi không đi thì không khi nào ta lại lớn tiếng gọi ngươi như vậy. Hễ ngươi cứ cử động một chút là ta phải hỏi ngươi đứng lại, rồi ta sẽ dùng kiếm ngăn cản ngươi… rồi ta còn chặt gãy chân ngươi, khiến ngươi không sao đào tẩu được, rồi ta sẽ… dùng hai ngón tay điểm vào Tam Âm Ngũ Huyệt của ngươi… rồi ta sẽ dùng kiếm mổ bụng ngươi ra… rồi ta…
Lời nói ấy của Lôi Vân làm Qua Thanh kinh hoảng như người mất hết hồn vía. Lời nói ấy rất có tiết tấu và nói đến câu sau cùng, lời nói đã biết thành quát tháo, mỗi một chữ như tiếng sấm động vậy!
Qua Thanh không khác gì đứa con nít nghe thấy tiếng sấm vội giơ tay lên bịt chặt lấy tai. Tất nhiên trong lúc ấy, trong lòng y đã hoảng sợ không thể tưởng tượng được.
– Ta sẽ làm cho ngươi hài lòng…
Qua Thanh nghe nói thất kinh hỏi lại :
– Hài lòng ư?…
Lôi Vân vẫn lạnh lùng, thủng thẵng đáp :
– Ngươi đã có đôi ba phen yêu cầu ta đấu với ngươi và muốn thắng nổi ta!
Qua Thanh đã hiểu tâm ý của Lôi Vân rồi, vội đáp :
– Có thế thực. Nhưng tôi nói là ba tháng sau chứ không phải bây giờ!
Lôi Vân cười khì một tiếng, nói tiếp :
– Ngươi muốn như vậy, nhưng ngươi không thể nào sống lâu như thế được!
Có lẽ ba ngày cũng không thể sống được chứ đừng nói tới ba tháng! Vì ta chết rồi, thì không ai có thể làm cho ngươi mãn ý được nữa!
Qua Thanh toát mồ hôi lạnh ra, với giọng run run đáp :
– Lôi đại ca, bây giờ tôi không muốn đấu với đại ca vội…
Lôi Vân cười khẩy, nói tiếp :
– Ngươi hà tất phải lo âu như thế, ta sẽ để cho ngươi thắng… nhưng trận đấu này thể nào cũng phải đấu mới được… Qua Thanh, ngươi chìa kiếm ra đi, ta không để cho ngươi thất vọng…
Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Qua Thanh bỗng giơ trường kiếm lên và đáp :
– Đấu thì đấu chứ sợ gì! Nhưng đấu bằng cách nào?
Vẻ mặt rầu rĩ, Lôi Vân gượng cười nói rằng :
– Tuỳ theo ý ngươi, muốn đấu thế nào cũng được!
Qua Thanh nghe nói mặt liền lộ vẻ tươi cười ngay, nhưng chỉ thoáng cái thôi, y lại rụt rè nói tiếp :
– Có phải ý của đại ca là lấy sự thắng bại để quyết định sự sống còn?
Lôi Vân trợn ngược lông mày lên đỡ lời :
– Không! Người thắng bị giết, người thua thì được sống…
Qua Thanh nghe nói, mặt tái mét vội hỏi lại :
– Đại ca nói như thế là nghĩa lý gì?
Lôi Vân cười khẩy đáp :
– Cuộc tỷ võ của chúng ta khác hẳn những cuộc tỷ võ thường thường. Chúng ta mỗi người đâm nhau ba nhát kiếm! Tất nhiên là tuỳ theo người đâm muốn đâm vào đâu cũng được. Ta để cho ngươi đâm trước, ngươi đâm xong ba nhát kiếm thì ta đã chết rồi, ta không thể nào đâm lại ngươi được nữa. Như vậy chỉ còn có một mình ngươi thôi, trận đấu đó đã đi đến kết thúc rồi phải không? Còn về vấn đề thắng bại, ngươi ra tay đâm trước mà ta thì chưa, như vậy có phải là ta thắng, ngươi thua, nhưng mà ngươi vẫn còn sống đấy không?
Qua Thanh không tin vào tai của mình, ngơ ngác nhìn Lôi Vân và ngạc nhiên nói tiếp :
– Có phải đại ca bảo đại ca nhường tôi đâm ba kiếm trước, đại ca không tránh né gì cả?
Lôi Vân đáp :
– Phải. Nhưng ngươi đâm ta ba kiếm xong, nếu ta không chết thì tất nhiên ngươi phải để ta đâm lại ba nhát như thế Nói xong, chàng cười ha hả, tiếng cười của chàng nghe rất đinh tai. Chàng nghĩ bụng thầm :
– “Người có phải là sắt đá đâu.Bị đâm xong ba kiếm tất nhiên phải chết. Bây giờ công lực của ta đã luyện tới mức đã thông Sinh Tử Huyền Quan rồi, trong chân nguyên ta có thể giữ nổi sức lực của toàn thân không ta rã, ngực và bụng của ta vẫn dùng chân nguyên bảo toàn được tính mạng, mười hai tiếng đồng hồ sau mới chết”
Qua Thanh nghe nói cả kinh liền nghĩ bụng :
– “Ta đâm y ba kiếm trước, đâm ba kiếm như vậy, y thể nào cũng chết. Trên đời này làm gì có chuyện vô lý đến như thế?”
Càng nghĩ càng không tin, cứ đứng ngẩn người ra nhìn Lôi Vân hoài.
Đoàn Nhược Hoa với giọng run run, vội hỏi :
– Vân đại ca làm gì thế?
Lôi Vân hầu như không nghe thấy tiếng nói của nàng, chỉ lớn tiếng cười và đáp :
– Ta dầu có bị y đâm ba kiếm cũng không thể nào chết được. Trái lại, bị ta đâm ba kiếm thế nào y cũng bị chết ngay tại chỗ…
Nói tới đó, sắc mặt của chàng bỗng dưng đờ đẫn, ngây người ra giây lát, và hai mắt nhìn xuống cuốn bí kíp da người, rồi chàng bỗng thở dài rất não nùng và quát bảo Qua Thanh rằng :
– Người nào cũng phải chết một lần, Qua Thanh ngươi còn do dự gì nữa?
Mau ra tay đâm ta đi!
Qua Thanh như nghe thấy tiếng sét nổ ngang tai, chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng. Y không tin trên đời này lại có những chuyện lạ lùng đến nnhư thế, kẻ thắng lại chết mà ngừơi bị bại lại sống sót…
Qua Thanh cảm thấy yếu ớt quá, không sao giơ nổi thanh kiếm lên nên y cứ đứng đờ người ra hoài.
– Qua Thanh, ngươi ra tay đâm đi?
– Vân đại ca đã nghĩ kỹ hậu quả như thế nào chưa? Bây giờ đại ca còn nhiều việc phải làm, không thể nào chết được!
Đoàn Nhược Hoa rất lo âu vội nói như vậy.
Mồ hôi toát ra như tắm, quần áo đều ướt đẫm, Qua Thanh vẫn gượng trấn tĩnh tinh thần mà ngẩn người ra nghe Đoàn Nhược Hoa nói chuyện với Lôi Vân.
– Hoa muội không hiểu ý định của tôi đâu!
– Đại ca nên bỏ cuộc đấu này đi, nó không có ích lợi gì cho đại ca đâu!
Nghe thấy Đoàn Nhược Hoa nói như vậy, Lôi Vân rùng mình đánh thót một cái.
Còn Qua Thanh nghe như vậy cảm thấy còn có hy vọng. Y liền nghĩ bụng :
– “Chỉ mong Lôi Vân tự động xóa bỏ cuộc đấu này…”
Lôi Vân lại cười khì một tiếng. Tiếng cười của chàng đã làm cho Nhược Hoa với Qua Thanh đều rùng minh hoảng sợ. Hai người không hiểu chàng cười như thế là có dụng ý gì. Dưới tình hình ấy thì cười làm sao nổi?
– Qua Thanh, ta có thể nói thực cho ngươi biết, kết quả của trận đấu này ta chỉ bị thương nặng thôi, chứ ngươi thể nào cũng bị chết ngay tại chỗ.
Qua Thanh thất kinh, với giọng run rung hỏi lại :
– Tôi đâm đại ca ba kiếm mà đại ca vẫn không bị chết ư?
Lôi Vân lạnh lùng đáp :
– Không phải ta không bị chết, mà ta chỉ có thể tạm thời giữ đựơc không chết đấy thôi! Nghĩa là ta có thể trông thấy ngươi chết mà ngươi không sao trông thấy được ta tắt thở…
Qua thanh run cầm cập một hồi, rồi y bỗng cương quyết nói :
– Không thể nào như vậy được!
Lôi Vân bỗng cười ha hả nói tiếp :
– Trước khi ngươi bị ta đâm chết, để ta giải thích cho ngươi nghe, như vậy ngươi có chết cũng không phải thắc mắc và có thể yên tâm nhắm mắt được…
Nói xong, chàng bỗng trông thấy Đoàn Nhược Hoa có bộ mặt trông rất tội nghiệp, vì sắc mặt của nàng nhợt nhạt, nước mắt ròng ròng nhỏ xuống hai má và lộ vẻ lo âu, rầu rĩ khôn tả, như vậy không thương hai sao được. Chàng biết nàng ta rất yêu thương mình, nên chàng không nhẫn tâm thấy nàng quá đau long.
Qua Thanh đang nóng long sốt ruột đợi chờ Lôi Vân giải thích cho mình hay tại sao chàng ta bị đâm ba nhát kiếm lại không chết ngay để mình còn nghĩ cách đối phó. Đầu óc đang bình tĩnh, Lôi Vân trông thấy thái độ của Đoàn Nhược Hoa đầu óc lại bối rối ngay. Sự thực, cách đấu này của chàng, bề ngoài trông rất thiệt thòi nhưng thực sự lại cầm chắc phần thắng.
Hai người đều biết thế nào cũng phải chết, nhưng người nào cũng muốn trông thấy đối phương chết trước mình. Tuy Lôi Vân cũng hoảng sợ, nhưng chàng vẫn dám nói rõ sự thực cho Qua Thanh hay.
Chàng bỗng chỉ tay vào cuốn bí kíp nằm ở dưới đất mà hỏi Qua Thanh rằng :
– Ngươi có biết trong cuối cùng của cuốn bí kíp mà góc trên không có miếng rẽ như những trang kia nói gì không?
Qua Thanh liền la lên :
– Đó là nội công “Nghịch Công Luyện Pháp” của Xích Mi Thần Quân.
Lôi Vân thản nhiên đỡ lời :
– Năm năm trước đây, vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, ta đã theo huyết mạch vẽ trên bản đồ mà vận khí luyện tập. Lúc ây nội công của ta chưa có căn bản. Đồng thời ta học hai môn nội công chính với nghịch của ân sư và của Xích Mi Thần Quân. Ngờ đâu hôm trước đây ta mới phát giác Sinh Tử Huyền Quan đả thông, Ngươi thử nghĩ xem, người đã đả thông Sinh Tử Huyền Quan, nội công thâm hậu tới mức độ nào? Người trong đương kim võ lâm, ngoài ân sư của các hạ với ân sư của tại hạ ra, có lẽ chưa ai luyện được tới mức độ ấy. Lệnh sư bị tàn phế hai cánh tay mà không chết giấc, vẫn còn đi được hang vạn dặm đường, từ Quan ngoại về đến đây. Công lực của tại hạ hiện thời tuy chưa bằng được lệnh sư, nhưng cũng không đến nổi kém hơn là bao. Lệnh sư còn chịu nhịn được mấy ngày, trở về tới nơi tới chốn để cứu chữa. Còn tại hạ, chả lẽ không nhịn thêm được mấy tiếng đồng hồ rồi mới chết hay sao?
Rùng mình đến phắt một cái, Qua Thanh sợ sệt hỏi tiếp :
– Tại hạ đâm các hạ ba kiếm xong, các hạ có thể tạm thời không chết, và có thể đâm được tại hạ ba kiếm chí chết hay sao?
Lôi Vân lạnh lùng đáp :
– Tại hạ tự tin có thể làm nổi, vì trong người tại hạ tiềm phục một thứ “hận” ý, còn lợi hai hơn những mối hận của người khác nên mỗ tự tin có thể phát huy một sức lực mạnh vô cùng, duy trì cho mình khỏi chết ngay tại chỗ, và chờ các hạ tắt thở rồi, lúc ấy tại hạ mới chết sau. Hà hà… Qua Thanh, ngươi đã hiểu chưa, chúng ta hai người đều là kẻ thắng lợi và cũng đều là kẻ thất bại. Chỉ khác nhau ở chỗ ngươi chết cũng không yên dạ thôi!
Qua Thanh vội lui về phía sau hai bước, lại rùng mình đến thót một cái, những thớ thịt ở trên mặt rung động một hồi và run run hỏi lại :
– Cả hai chúng ta cùng không chết có hơn không?
Lôi Vân cười khẩy đáp :
– Nếu ngươi không có can đảm nhận cuộc đấu rất công bằng này, thì ta sẽ có cách quyết chiến không công bằng mà giết chết ngươi…
Người càng run lẩy bẩy thêm, Qua Thanh vội hỏi tiếp :
– Sao, lại còn cách đấu không công bằng nữa à?
Lôi Vân với thái độ lạnh lùng kinh người, giải thích từng tiếng một rằng :
– Mỗ tin chắc trí lực và thể chất của chúng ta đều giống nhau, ít nhất cũng không hơn kém nhau là bao, nhưng hoàn cảnh của hai ta khác nhau cho nên công lực của tại hạ mới thâm hậu và cao siêu hơn các hạ nhiều. Nếu mà chúng ta quyết chiến với nhau bằng võ công và nội lực, thì có phải là không công bằng đấy không?
Qua Thanh run sợ và nghĩ bụng :
– “Chả lẽ ta phải chịu nhận phương pháp… đâm y ba kiếm…”
Nghĩ tới đó, y bỗng trợn tròn xoe đôi mắt, đôi ngươi bỗng sang ngời, hình như nghĩ tới một việc gì rất đác chí vậy. Tiếp theo đó y lại lộ ra một nụ cười rất giảo hoạt và nghĩ bụng :
– “Ta đâm ngươi ba kiếm, nhát kiếm nào cũng đâm vào chỗ yếu hiểm, dù ngươi không chết ngay, nhưng cũng mất mát một phần công lực và bị thương nặng chí chết. Lúc ấy, công lực của ta vẫn dồi dào như thường, ta dại gì phải theo lời hứa đứng yên không phản kháng, để cho ngươi đâm lại ba kiếm như vậy…
Lúc bấy giờ ngoài Lôi Vân ra còn con nhỏ này, nếu Lôi Vân chết, thế nào con nhỏ này cũng đau long khóc lóc, ôm chặt lấy Lôi Vân chứ không sai. Nhân lúc con nhỏ bất ngờ, ta đột nhiên hạ độc thủ giết nó đi.
Hừ, bất độc bất trượng phu, nơi đây chỉ có ba người thôi mà hai người đã bị giết chết, chỉ còn một mình ta thôi, thì còn ai biết đâu vào đó nữa? Hì hì…”
Nghĩ tới chỗ đắc ý, y bỗng thốt ra tiếng cười, nhưng mới cười được vài tiếng, y đột nhiên cảnh giác liền nín cười ngay, rồi hớn hở đáp :
– Tôi xin nhận tỷ thí trận đấu rất công bằng này của đại ca.
Lôi Vân vẫn ung dung, tủm tỉm cười hỏi tiếp :
– Các hạ đã nghe rõ lời nói của tại hạ chưa?
Qua Thanh ngạc nhiên lắc đầu đáp :
– Về phương diện nào?
Lôi Vân lạnh lùng nói tiếp :
– Cả hai ta cũng vậy, nếu đâm chỉ được đâm vào người thôi, chứ không được đâm vào đầu hay cổ. Bằng không, ngươi chỉ đâm ta một nhát vào cổ họng, như vậy có phải là ta sẽ chết ngay không?
Qua Thanh đã định rồi, nghe thấy Lôi Vân nói như vậy y vẫn thản nhiên như thường, mặc vẫn lộ vẻ tươi cười rồi y từ từ giơ cánh tay phải lên, chỉa thẳng mũi kiếm ra. Lưỡi kiếm bị ánh nắng phản chiếu tia ra những luồng ánh sang lóe mắt.
Đoàn Nhược Hoa thấy thế hãi sợ vô cùng. Nàng uể oải giơ hai tay lên bịt chặt lấy mặt không nhẫn tâm xem tấm thảm kịch này, vì nó quá ngông cuồng, quá tàn ác, nhất là quá phi lý…
Tuy vậy, nàng vẫn nhìn qua kẽ tay để được nhìn mặt Lôi Vân thêm một lần nữa, nàng thấy mặt chàng rất thản nhiên, mồm còn tủm tỉm cười. Nụ cười ấy bao hàm ý nghĩa gì, có lẽ chỉ một mình chàng biết thôi.
Trong lúc Đoàn Nhược Hoa đang ngắm nhìn Lôi Vân và suy nghĩ, thì Qua Thanh đã nhằm “Dương Quan huyệt” của Lôi Vân đâm tới…
Đoàn Nhược Hoa yên chí Lôi Vân thế nào cũng bị té ngã, nên nàng rú lên một tiếng thực lớn và khóc mướt ngay. Ngờ đâu bên tai nàng lại có tiếng nói rất quen thuộc khẽ hỏi rằng :
– Hoa muội… làm sao thế?
Đúng là giọng nói của Lôi Vân. Nhược Hoa mới biết chàng chưa chết.