Mấy ngày tỉ thí tiếp theo Mai Trường Tô không hề đi xem, chàng lấy cớ không được khỏe để ở lại tuyết lư tĩnh dưỡng.
May mà lần trước thái tử và Dự vương đến thăm dò một lần xong đều cảm thấy chàng là một người khó có thể thu phục bằng ơn huệ hay uy quyền, trước khi nghĩ ra phương pháp lôi kéo mới, cả hai đều không hề đến đây dây dưa.
Ngày ngày chàng đọc sách gảy đàn, toàn tâm an dưỡng, khí sắc quả thật tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì đã báo danh thi đấu nên Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân ngày nào cũng phải đánh nhau, đương nhiên không có biện pháp đến chơi với Mai Trường Tô. Ngược lại Tạ Bật lại có vẻ rất nhàn nhã, ngày nào cũng sắp xếp thời gian đến tán dóc, tất cả các đề tài trời nam đất bắc đều đã nói đến, chỉ không nhắc một chữ đến chuyện của Dự vương.
Có điều ngày nào sau hoàng hôn tuyết lư cũng trở nên náo nhiệt, một mình Ngôn Dự Tân đủ ồn ào bằng mười người khác. Hắn kể chuyện thi đấu trong ngày như diễn tuồng cho Mai Trường Tô nghe, đặc biệt là khi miêu tả hắn và Tiêu Cảnh Duệ lên võ đài thi đấu thì từ ngữ càng thêm hoa mĩ, nước bọt tung tóe, dường như những màn thi đấu đó đều là những trận đấu thượng đỉnh kinh thiên địa khiếp quỷ thần, đủ để thay đổi cục diện võ lâm hiện nay, chỉ sợ còn đặc sắc hơn cả đi xem trực tiếp tại hiện trường.
“Ngươi nghe mà không đỏ mặt à?” Tạ Bật thỉnh thoảng lại khẽ huých tay đại ca hắn bên cạnh: “Dự Tân đang kể về ngươi đấy à? Tại sao ta nghe cứ như Nhị Lang thần hạ phàm thế? Chỉ kém bên cạnh không có một con Hao Thiên khuyển nữa thôi”.
Lần nào Tiêu Cảnh Duệ cũng chỉ cười khổ một chút, nhưng lại tuyệt đối không ngăn Ngôn Dự Tân để hắn khỏi mất hứng.
Chỉ có Phi Lưu ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn trời thỉnh thoảng lại bật ra một câu: “Không thể!”
Ngôn Dự Tân nghĩ rất lâu mới hiểu ra ý của Phi Lưu.
Sau đó mỗi lúc mô tả chiêu thức cụ thể, hắn cũng không dám ăn nói ba hoa, khoa trương thoải mái nữa.
Nhưng vẫn phải công nhận một điều, cho dù hắn có hơi khoe khoang nhưng riêng về sức mạnh thì hắn và Tiêu Cảnh Duệ rõ ràng vẫn là cao thủ. Mấy vòng đấu đầu tiên đều không có gì khó khăn, hai ngày gần đây dù có chút nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thắng lợi.
Ngày nào hoàng đế cũng xuất hiện đúng giờ trên lầu Nghênh Phụng để biểu thị sự coi trọng của mình, mặc dù mọi người đều biết ông ta cùng lắm chỉ xem một hai trận rồi rời đi nhưng vẫn cảm thấy hết sức vinh quang.
Đại đa số thanh niên đến tham gia thi đấu đều không chỉ có một mục đích là cưới được quận chúa Nghê Hoàng, dù sao thì cũng chỉ có một người đạt được điều đó mà thôi, khó khăn thật sự quá lớn. Phần lớn thí sinh đều coi đại hội lần này như một võ đài biểu diễn, hi vọng có thể giành được chút ít danh tiếng, nâng cao địa vị trên giang hồ hoặc được người có địa vị cao ưu ái, có thể tiến thân vào đường làm quan.
Cứ thế, mọi người đều cố gắng được đến đâu hay đến đó, đại hội kén chồng lần này diễn ra vô cùng náo nhiệt, thu hút ánh mắt cả thiên hạ như mong muốn. Mỗi ngày đều có người chán nản xuống đài, cũng có người nhất chiến thành danh, so với kết quả cuối cùng với đầy đủ của cải, danh tiếng và quyền thế kia, cả quá trình này cũng không thể nói là không đặc sắc, cùng lắm chỉ không đủ bất ngờ mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù bất ngờ đến rất chậm rãi nhưng chung quy vẫn sẽ phải đến.
Hoàng hôn ngày thứ bảy từ khí đại hội so tài bắt đầu, khi Mai Trường Tô nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ lúc chạy vào tuyết lư, chàng đã ý thức được nhất định có chuyện gì đó làm người ta giật mình đã xảy ra.
“Tô huynh! Tô huynh!” Người vừa vào cửa đã lớn tiếng kêu la đương nhiên là Ngôn Dự Tân.
Do vừa chạy một quãng đường dài nên hai bên má hắn hơi đỏ lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn chạy tới kéo một chiếc ghế trúc ngồi xuống, chưa thở dốc xong đã vội vàng nói: “Không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Sao thế?” Mai Trường Tô đặt quyển sách trên tay xuống, ngồi thẳng người lên: “Ngươi và Cảnh Duệ thua rồi à?”
“Bọn ta thua hay không thua thì có gì mà phải vội vàng? Nhưng hôm nay Thượng Chí thua rồi!”
“Tần Thượng Chí?” Mai Trường Tô nhíu mày không cho là đúng: “Mặc dù hắn cũng xem như cao thủ trong thế hệ trẻ nhưng vẫn còn chưa đạt tới đỉnh cao, thua rồi cũng không có gì lạ mà”.
Lúc này Tiêu Cảnh Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hắn thua không có gì lạ, nhưng vấn đề là hắn thua ngay sau một chiêu!”
Mai Trường Tô không khỏi giật mình: “Làm sao có thể thế được? Cho dù đối thủ của hắn là Mông đại thống lĩnh thì cũng không có cách nào một chiêu đánh bại hắn được”.
“Cho nên mới nói xảy ra chuyện lớn rồi!” Ngôn Dự Tân dậm chân nói.
“Chẳng lẽ đánh bại hắn không phải người Đại Lương à?”
“Nếu như là người Đại Lương thì bọn ta cũng chưa đến mức sốt ruột như vậy. Đó là một người Bắc Yên, tên rất quái dị, gọi là Bách Lý Kỳ. Mấy vòng trước hắn làm bộ làm tịch chiến đấu rất vất vả, mắt thấy ngày mai đã là quyết chiến rồi, hôm nay hắn đột nhiên lại phát uy. Thoạt nhìn có vẻ hắn không những cần thắng mà hơn nữa còn phải nhân tiện làm kinh sợ mấy đối thủ còn lại”.
Mai Trường Tô cau mày: “Ngoài Thác Bạt Hạo, Bắc Yên lại còn có người như vậy à?”
“Người này luyện ngạnh công, thân thể cao to, toàn thân bắp thịt như sắt. Thượng Chí xem thường hắn là kẻ vũ phu nên hơi chủ quan, kết quả một chiêu công tới, đối phương đứng yên chịu đòn mà không tránh, sau đó thừa dịp hắn không kịp thu thế, gã kia tung một chưởng trúng vai hắn làm cánh tay hắn không thể động đậy, đành phải nhận thua”. Tiêu Cảnh Duệ mặc dù cũng rất sốt ruột nhưng tâm tình không lộ ra ngoài quá rõ rệt mà chỉ sầm mặt, giọng nói coi như tương đối ổn định: “Tuy nói hắn một chiêu bị thua thì hơi oan uổng, nhưng gã Bách Lý Kỳ kia có sức mạnh siêu tuyệt lại không hề giả. Một thân khổ luyện công phu đó nếu gặp người có bản lĩnh vững vàng, nội lực thâm hậu như Mông đại thống lĩnh thì có lẽ cũng không làm ăn được gì, nhưng mà…”
Nói tới đây, hắn dừng lại như thể không nỡ nói rõ ra, nhưng Mai Trường Tô đã rất rõ ràng ý hắn là gì.
Quận chúa Nghê Hoàng dù sao cũng là phụ nữ, võ học lấy kỹ xảo làm chủ, lấy công lực làm phụ, đối phó loại ngạnh công này sẽ rất thua thiệt, nếu sơ ý một chút để thất thủ thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Đừng có cuống cuồng lên như thế”. Tạ Bật đã ở trong tuyết lư nói xen vào: “Theo quy chế thi đấu thì cũng chưa chắc đã là tuyệt lộ. Cho dù gã Bách Lý Kỳ kia tiến vào hàng ngũ mười người đứng đầu thì quyền quyết định trong cuộc thi văn vẫn nằm trong tay hoàng thượng. Đến lúc đó chỉ cần xếp hắn đứng cuối cùng là xong chứ sao”.
Ánh mắt Mai Trường Tô hơi nặng nề, lắc đầu nói: “Nhưng nếu vậy thì ý nguyện của quận chúa Nghê Hoàng sẽ không được bảo đảm. Vốn nàng thấy không ai vừa mắt thì chỉ cần toàn lực đánh bại người đó là được, nếu như nàng không thích ai trong cả mười người thì không lấy chồng cũng được. Nhưng giờ đây xuất hiện một cao thủ rất khó đánh bại mà nàng lại tuyệt đối không muốn lấy hắn như vậy thì cho dù hắn xếp hạng cuối cùng cũng vẫn là một mối uy hiếp. Để tránh kết cục có thể bị thua trong cuộc chiến cuối cùng với hắn, quận chúa sẽ không thể không chọn một trong số chín người trước đó làm chồng. Chỉ sợ đối với một người tâm khí cao ngạo như nàng thì bị ép đối mặt với cục diện như thế thật sự là một sỉ nhục”.
“Ngày mai đấu vòng quyết định để xác định mười người vào vòng cuối cùng, Tô huynh cũng đến xem được không?” Tiêu Cảnh Duệ tới gần Mai Trường Tô, nhỏ giọng nói: “Kiến thức về võ học của huynh hơn xa bọn ta, có lẽ sẽ có thể đánh giá tên Bách Lý Kỳ đó rốt cục nguy hiểm đến mức nào, nên đối phó với hắn như thế nào…”
“Ngươi và Dự Tân phải tỉ thí với người này à?”
“Không phải”. Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu phủ nhận: “Ta và Dự Tân đều không cùng bảng với hắn, ngày mai bất kể thắng bại đều sẽ không phải đối mặt với hắn. Chỉ có điều nếu ngày mai hắn thắng thì chắc chắn sẽ vào vòng trong. Hi vọng Tô huynh có thể quan sát hắn một chút để cho quận chúa Nghê Hoàng một số đề nghị có ích”.
“Đúng vậy đúng vậy”. Ngôn Dự Tân phụ họa: “Cảnh Duệ vốn chưa chắc đã có võ công tốt hơn ta, nhưng sau khi được Tô huynh chỉ điểm trên đường về kinh, rõ ràng võ công của hắn lại hơn ta một bậc rồi”.
Mai Trường Tô cười nhạt nói: “Quận chúa đã tiến thân vào nhóm siêu cao thủ, dù ta có thể đề nghị thì cũng có hạn. Nàng và Cảnh Duệ khác nhau, võ công của Cảnh Duệ không cao bằng nàng, vì thế không gian để phát triển cũng rộng rãi hơn nhiều”.
“Tô huynh”. Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó: “Huynh có thể nói uyển chuyển hơn một chút được không? Nói vậy thật sự rất khiến người khác đau lòng…”
“Có điều chỉ trải qua một trận ngày mai đã để quận chúa đối mặt trực tiếp với một cao thủ xa lạ thì thật là quá nguy hiểm”. Hai hàng lông mày thưa của Mai Trường Tô nhíu sát vào nhau: “Còn phải nghĩ cách thêm một màn chắn ở giữa mới được”.
“Tô huynh đã có biện pháp nào chưa?” Ngôn Dự Tân gấp gáp vặn hỏi.
“Ngày mai trước khi quyết chiến, hoàng thượng có thể hạ chỉ cho thêm hai ngày khiêu chiến nữa”.
“Ngày khiêu chiến?”
“Đúng. Lí do là để tránh những bất công có thể xảy ra do vấn đề chia bảng. Ngày mai mười người thắng cuối cùng là người bị khiêu chiến, tất cả những người bị thua mấy ngày trước đây đều có thể mặc ý khiêu chiến một người thắng không thuộc bảng của mình, một trận mà thắng liền có thể thay thế trở thành người bị khiêu chiến mới. Hai ngày chiến xong, mười người cuối cùng còn lại mới là người thật sự có thể tham gia kì thi văn. Những người có can đảm khiêu chiến người thắng chắc chắn đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, cho dù không thể đánh bại Bách Lý Kỳ thì ít nhất cũng có thể làm cho quận chúa có thêm một chút kinh nghiệm”.
Ba quý công tử liên tiếp gật đầu, Ngôn Dự Tân khen: “Đúng là một ý kiến hay!”
“Có điều phải vào cung ngay trong đêm để mời hoàng thượng lập tức hạ chỉ mới được”. Mai Trường Tô tùy ý nhắc nhở một câu.
“Đây là chuyện nhỏ, ta lập tức vào cung là được”. Ngôn Dự Tân cướp lời không hề nghĩ ngợi.
“Không cần không cần!” Tạ Bật vội ngăn cản hắn, mặc dù hơi xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn đỏ mặt thỉnh cầu: “Để Dự vương điện hạ đi mời chỉ được không?”
Những người ở đây đều không có ai ngốc, vừa nghe đã biết hắn dự định làm gì. Không ai nói gì, tất cả đồng loạt lườm hắn khinh thường.
Bây giờ gần như chắc chắn hoàng đế cũng nhận được báo cáo về Bách Lý Kỳ, trong lòng chắc cũng rất sốt ruột. Lúc này đến trước mặt ông ta để đưa ra đề nghị này đương nhiên sẽ khiến ông ta rất hài lòng. Về phía quận chúa cũng coi như nợ người đề nghị một món nợ ân tình, đông đảo người bị thua tự dưng nhận được một cơ hội mới nên tự nhiên càng vui mừng, ngay cả mười người thắng đó vì vấn đề thể diện nên cũng sẽ không phản đối mạnh mẽ, điều này chỉ tỏ ra mình yếu thế mà thôi.
Cho nên bất kể từ phương diện nào thì đây đều là chuyện buôn một lãi mười, thảo nào Tạ Bật có ngượng ngùng đến mấy cũng phải đứng ra xin cho Dự vương.
“Tạ Bật đã muốn làm chân chạy việc thì cứ đi đi”. Sau một lúc lâu, Mai Trường Tô mới lạnh nhạt lên tiếng.
Tạ Bật mừng rỡ, sau khi nói liền mấy tiếng “đa tạ” liền không hề nấn ná thêm mà vội vã đứng dậy rời đi.
Hắn vừa đi, trong phòng bỗng xuất hiện một sự tĩnh lặng kì lạ.
Mai Trường Tô ngửa đầu ra sau đặt lên gối sưởi nhắm mắt dưỡng thần; Tiêu Cảnh Duệ vốn đã không thích dây vào chuyện này, huống hồ lại là em trai mình nên đành phải buồn bực không nói; Ngôn Dự Tân dù không có bè phái nhưng vì quan hệ với Ngôn hoàng hậu nên tính ra cũng có liên quan đến Dự vương, vì vậy cũng không tiện bình luận.
Khung cảnh nhất thời lặng ngắt như tờ.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Ngôn Dự Tân không thể kiên nhẫn ngồi yên như vậy mãi, lại nhớ tới một vấn đề: “Mọi người thấy có kì quái không, chỉ dựa vào một chưởng của Bách Lý Kỳ hôm qua thì kiểu gì hắn cũng có thể chen chân vào danh sách mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, tại sao trên Lang Gia bảng lại hoàn toàn không có bóng dáng hắn?”
“Cái này ngươi không biết à, vậy mà còn làm như người trong giang hồ?” Không đợi Mai Trường Tô mở miệng, Tiêu Cảnh Duệ đã nói trước: “Ngay từ đầu bảng cao thủ Lang Gia đã nói rõ nó chỉ tiến hành xếp hạng theo những chiến tích các cao thủ đã thể hiện ra, những ẩn sĩ không bao giờ lộ diện trên giang hồ, cho dù võ công đã đến mức siêu phàm, chỉ cần họ không sử dụng đến thì Lang Gia các cũng sẽ không hề quan tâm. Đương nhiên có lúc bảng xếp hạng này cũng làm mọi người ngạc nhiên, nhưng đó chẳng qua là vì tin tức của Lang Gia các luôn luôn rất linh mẫn và toàn diện, rất nhiều cuộc so đấu được tiến hành âm thầm không muốn người khác biết mà nó vẫn có thể hỏi thăm được kết quả, cho nên danh sách này mới có một số sai lệch so với nhận thức chung của mọi người mà thôi. Giờ đây gã Bách Lý Kỳ này đã huênh hoang như vậy thì hắn nhất định sẽ có thể leo lên bảng cao thủ sang năm”.
“Hê, đây không phải là ngươi ỷ vào học được vài thứ từ Tô huynh sao? Vậy mà đã vội lên lớp cho ta rồi”. Ngôn Dự Tân phồng mang trợn mắt không phục: “Ngày mai ta sẽ chuyển đến tuyết lư ở!”
Tiêu Cảnh Duệ cười nói: “Ngươi còn ồn ào hơn cả một ngàn con quạ đen, cho dù Tô huynh chịu được thì Phi Lưu cũng không chịu…”
Hắn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên trên ngọn cây đỉnh đầu mọi người: “Phi Lưu không chịu!” Ngôn Dự Tân giật nảy, vội nhích lại gần bên cạnh Mai Trường Tô.
“Phi Lưu về rồi”. Nụ cười hiện lên trên mặt Mai Trường Tô, vừa giơ tay lên, một bóng người chợt lóe, Phi Lưu đã lao tới ôm chàng.
“Bên ngoài có vui không?”
“Không vui”.
“Phi Lưu không thích Dự Tân ca ca chuyển đến đây ở à?”
“Không thích!”
“Vì sao thế?”
“Rất giống!”
Ngôn Dự Tân tò mò chớp chớp mắt: “Rất giống cái gì?”
Mai Trường Tô bật cười trả lời: “Hắn nói ngươi rất giống gã Lận Thần ở Giang Tả bọn ta. Đó là người Phi Lưu thấy khó chịu nhất”. Nói đến đây chàng lại quay sang đùa với thiếu niên: “Vì sao lại nói bọn họ rất giống nhau? Dự Tân ca ca chưa từng trêu ngươi mà”.
Phi Lưu lạnh lùng trợn mắt nhìn công tử quốc cữu, giọng nói giống như đã được ướp băng: “Trong lòng hắn muốn trêu”.
“Này này này!” Ngôn Dự Tân vội xua tay: “Luật vua không bắt tội trong lòng, như vậy rất dễ bắt lầm người tốt…”
“Đúng vậy”. Mai Trường Tô cười ngặt nghẽo: “Phi Lưu không cần quan tâm đến hắn nữa, trong phòng có đồ ăn phần ngươi, đều là loại ngươi thích ăn, mau vào ăn đi”.
Phi Lưu vâng một tiếng, lại trợn mắt nhìn Ngôn Dự Tân rồi mới lắc người biến mất.
Tiêu Cảnh Duệ nhìn sắc mặt bạn tốt, cười gập người không đứng dậy được, một hồi lâu sau mới chậm rãi ngừng tiếng cười, vỗ vỗ vai hắn tỏ ý an ủi.
“Chẳng mấy lúc ngươi có cơ hội cười ta, ngươi cứ cười cho thoải mái đi”. Ngôn Dự Tân ra vẻ độ lượng, phất tay, quay sang Mai Trường Tô: “Vậy ngày mai Tô huynh có đi không?”
“Đã có náo nhiệt như vậy thì đương nhiên phải đi chứ”. Mai Trường Tô cười hiền lành: “Có điều chủ ý khiêu chiến này lại khiến hai người các ngươi thêm phiền phức rồi, xin lỗi”.
“Như vậy mới tốt! Mọi người đều dựa vào bản lãnh thật sự”. Ngôn Dự Tân cởi mở cười to: “Được người khác chiếu cố vốn cũng không hề thoải mái”.
Tiêu Cảnh Duệ sửng sốt: “Cái gì mà được người khác chiếu cố?”
Ngôn Dự Tân liếc hắn: “Chậm hiểu như vậy mà còn có mặt mũi cười ta?”
“Cảnh Duệ”. Mai Trường Tô vỗ mu bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đây là kén chồng chứ không phải tuyển binh thao trường, người tuổi trẻ ngoại hình tốt, phẩm tính tốt, gia thế cũng tốt như hai người các ngươi thì triều đình đương nhiên phải chiếu cố. Ngươi không cảm thấy những người cùng bảng với các ngươi đều rất yếu sao?”
“Hả?” Bởi vì tính cách ôn hòa, Tiêu Cảnh Duệ luôn luôn không thích suy nghĩ quá nhiều nên thật sự không để ý điều này, giờ nghe vậy nhất thời ngây người sửng sốt.
“Còn tưởng rằng mình rất tài giỏi đúng không?” Ngôn Dự Tân nhân cơ hội chế giễu hắn: “Trên giang hồ cũng thế, trong kinh thành cũng vậy, nếu nói ngươi không được ưu ái nhờ thân phận của mình thì ai mà tin được chứ?”
“Dự Tân!” Mai Trường Tô cười, cau mày: “Làm gì có loại bạn tốt như ngươi chứ? Cứ nhất định phải làm cho Cảnh Duệ không vui mới được à?”
“Tô huynh, huynh đừng quá chiều hắn”. Ngôn Dự Tân lắc đầu: “Có một số việc vẫn phải cho hắn hiểu rõ mới tốt. Cảnh Duệ phải cái quá trung thực, như vậy không tốt. Cần học tập ta mới được, mặc dù tiêu diêu tự tại nhưng những chuyện cần hiểu rõ thì không thể lơ mơ được”.
Hai mắt Mai Trường Tô chợt trở nên sâu thẳm, nhỏ giọng thở dài: “Ngươi thật là một người thẳng thắn, thật sự hào hiệp. Nếu Cảnh Duệ có thể được như ngươi thì tốt…”
Tiêu Cảnh Duệ hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, cuối cùng không nhịn được đưa tay cản ở chính giữa, bất mãn nói: “Dừng lại! Dừng lại! Rốt cục là hai người đang nói cái gì thế? Ta không ngốc, cho dù có ngây thơ một chút nhưng cũng chưa đến mức không bằng cả cái tên vô tâm vô tính này chứ?”
Mai Trường Tô dịu giọng nói: “Ngươi đương nhiên rất tốt, ta cũng hi vọng có thể chơi với ngươi như thế này mãi. Nhưng tính ngươi quá trọng tình cảm, tương lai khó tránh khỏi bị liên lụy vì điều này. Bọn ta chẳng qua chỉ làm ngươi sớm chú ý một chút thôi”.
Thấy chàng nói rõ ràng, Tiêu Cảnh Duệ không khỏi thấy ấm áp trong lòng, lập tức nói: “Tô huynh yên tâm, người trong giang hồ đâu thể thiếu tôi luyện được? Ta dù có mềm yếu đến mấy cũng chưa đến mức vừa gặp phải chuyện gì đã không gượng dậy được, để người nhà và bạn bè phải lo lắng vì ta…” Nói đến đây đột nhiên giọng nói thay đổi, khóe mắt hắn liếc sang Ngôn Dự Tân: “Còn ngươi thì miễn đi, đừng có học đòi Tô huynh rồi giả bộ thâm trầm nữa”.
“Này này!” Ngôn Dự Tân hai tay chống nạnh: “Tô huynh lo lắng cho ngươi là ngươi lập tức cảm động lệ nóng doanh tròng, ta lo lắng cho ngươi thì ngươi lại lườm nguýt khinh thường, ngươi không thấy khác biệt quá lớn à?”
“Để một kẻ được nuông chiều từ bé như ngươi phải bận tâm vì ta?” Tiêu Cảnh Duệ tiếp tục lườm hắn: “Vậy ta còn gì là thể diện nữa? Mau tránh ra xa một chút cho ta”.
“Dám xem thường ta, có giỏi thì đánh một trận!” Ngôn Dự Tân xắn tay áo lao tới, hai người lao vào đánh nhau không chiêu không thức như hai đưa trẻ nghịch ngợm, ngay cả Phi Lưu trong phòng cũng bị kinh động phải thò đầu ra xem.
Còn Mai Trường Tô mỉm cười nhìn họ thì đáy mắt lại thoáng hiện một nét rất lạ khó có thể xác định là gì.