Sau một cơn sóng gió như vậy, hình như Mai Trường Tô vẫn không để ý lắm. Chàng mang Phi Lưu về tuyết lư, đánh đàn chơi cờ tiêu khiển, vẫn ung dung tự tại như trước. Ngược lại, Tiêu Cảnh Duệ cứ nghĩ này nghĩ nọ, cả ngày tâm trạng vẫn không yên.
Tối hôm đó, quả nhiên Tạ Ngọc gọi hai người Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật vào thư phòng, không rào trước đón sau lấy một lời, hỏi thẳng: “Vị Tô tiên sinh các ngươi mời tới rốt cục có thân phận gì?”
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết phụ thân đã hỏi như vậy là đã sinh nghi, không thể giấu giếm được nữa. Huống hồ thân là con trong nhà, bao nhiêu năm dưới uy của phụ thân, nào có bản lãnh dám chống lại phụ thân cơ chứ? Chỉ do dự chốc lát, Tạ Bật đã khai rõ thực tình: “Tô huynh… Tên thật là Mai Trường Tô… Chắc là phụ thân biết, chính là đương gia tông chủ Mai Trường Tô của thiên hạ đệ nhất đại bang Giang Tả minh đó…”
Tạ Ngọc giật mình, sững sờ một hồi lâu mới nói: “Thảo nào ngay cả một hộ vệ dưới tay hắn cũng giỏi như thế… Thì ra là Mai lang Giang Tả, người đứng đầu Lang Gia bảng…”
Đứng đầu Lang Gia bảng, Mai lang Giang Tả.
Tuy Tạ Ngọc là thế gia thanh quý đứng hàng hầu tước nhưng cũng không thể không e ngại danh tiếng này.
“Chiếu khắp nhân gian như băng tuyết, hoa mai phủ một khúc Lâm Giang, biết hết anh hùng trong thiên hạ, cúi đầu Giang Tả có Mai lang”. Đây là câu thơ bang chủ Thúc Kình Thiên của Tiếu Long bang hùng bá phương bắc ngâm khi gặp Mai Trường Tô lần đầu tiên chín năm trước.
Khi đó gia tộc Công Tôn tránh họa vào Giang Tả, Thúc Kình Thiên đuổi giết qua sông.
Tân nhậm tông chủ của Giang Tả minh là Mai Trường Tô đích thân tới bờ sông đón chào, hai người không mang một đao một kiếm, một binh một lính, mật đàm hai ngày trên đỉnh Hạ Lĩnh. Sau khi xuống núi, Thúc Kình Thiên lui về phía bắc, toàn gia tộc Công Tôn được bảo vệ, danh tiếng Giang Tả minh vang dội khắp giang hồ.
“Tông chủ Giang Tả minh luôn luôn thấp giọng, cũng không có bao nhiêu người từng thấy mặt hắn… Hai các ngươi làm sao lại quen hắn?” Tạ Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.
“Là đại ca…” Tạ Bật vừa ngập ngừng mấy chữ thì Tiêu Cảnh Duệ đã tiếp lời: “Hồi bẩm phụ thân, mùa đông năm ngoái hài nhi đi qua Tần Lĩnh, ngồi nghỉ trong một quán trà, Tô huynh tình cờ ngồi ở bàn bên cạnh. Khi đó Tô huynh cứ nhìn cành tuyết mai hài nhi cầm trên tay, có vẻ rất thích. Khi đó hài nhi cũng không nghĩ gì nhiều mà tặng ngay cành mai đó cho Tô huynh, thế là quen biết. Sau đó hài nhi du lịch giang hồ vẫn thường được Tô huynh chăm sóc. Thân thể Tô huynh nhiều bệnh, sau khi chẩn trị cho Tô huynh, hàn y Tuân Trân lão tiên sinh dặn dò huynh ấy phải rời khỏi Giang Tả, bỏ mặc công chuyện trong bang để chăm chú tĩnh dưỡng mới được, cho nên hài nhi đã nhân cơ hội mời huynh ấy đến Kim Lăng nghỉ một thời gian… Phụ thân cũng biết, tên tuổi của Tô huynh quá lớn, để không bị làm phiền nên mới lấy tên giả là Tô Triết…”
“Thì ra là vậy…” Tạ Ngọc ừ một tiếng, gật đầu: “Thôi được rồi. Tô tiên sinh là khách quý, các ngươi phải tiếp đãi cho tốt”.
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đồng loạt khom người vâng dạ rồi chậm rãi lùi ra ngoài.
Vừa rời khỏi thư phòng của phụ thân, Tạ Bật đã tóm Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi, nhờ vậy mới biết hôm nay Phi Lưu đã giao thủ với Mông Chí, không khỏi tặc lưỡi than thở.
Sau đó hai người đến tuyết lư báo cho Mai Trường Tô chuyện phụ thân mình đã biết được thân phận của chàng, vị tông chủ Giang Tả minh này cũng chỉ cười nhạt không hề để ý đến chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, công tử quốc cữu Ngôn Dự Tân ăn mặc rất đẹp đến phủ tuyên bố: “Tô huynh đi đường mệt nhọc chắc đã nghỉ ngơi tốt rồi, cho nên hôm nay mọi người ra ngoài chơi”. Sau đó hắn lôi Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô đi ra cửa, bỏ lại Tạ Bật vướng trăm công nghìn việc ở nhà đầy ai oán, ba người đi chơi nguyên một ngày.
Bởi vì đại hội kén chồng của quận chúa Nghê Hoàng đã đến gần, mấy ngày nay trong kinh thành chật ních các thanh niên tài tuấn từ các nơi chạy tới.
Gần như các quán rượu quán trà ngày nào cũng kín khách, lúc nào cũng có thể thấy các tiết mục ánh đao bóng kiếm, quyền đấm cước đá đặc sắc, dường như vòng loại đầu tiên của đại hội kén chồng đã bắt đầu được tiến hành một cách tự phát khiến Ngôn Dự Tân luôn luôn thích xem náo nhiệt cực kì đã nghiền. Từ hôm trở lại kinh thành, hắn đã bắt đầu đi khắp nơi để xem diễn trò.
Trong ngày dẫn Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô ra ngoài chơi, hắn đã có thể giới thiệu rất dõng dạc quán rượu nào có nhiều người đánh nhau nhất, quán trà nào có trình độ quyết đấu cao nhất ở đây.
Xem hỗn chiến cả ngày mà vẫn chưa thấy bao nhiêu cao thủ, đương nhiên các cao thủ cũng không thể đi ra gây chuyện lúc này mà tự hạ thấp thân phận của mình. Mặc dù Ngôn Dự Tân vẫn còn hăng hái bừng bừng nhưng Tiêu Cảnh Duệ sớm đã thấy nhạt nhẽo vô vị.
Nếu như là trước kia thì có lẽ hắn còn cố gắng đi cùng để gã bạn tốt Ngôn Dự Tân được xem thỏa thích, có điều hôm nay đi cùng Mai Trường Tô, vừa nhìn thấy Mai Trường Tô lộ vẻ mệt mỏi, hắn đã lập tức bác bỏ đề nghị “giờ đến quán rượu Yêu Nguyệt chơi một lát” của Ngôn Dự Tân.
“Tại sao không đi? Đến quán Yêu Nguyệt chơi rất vui, mấy ngày hôm trước ta còn nhìn thấy một tên dùng lưu tinh chùy và một tên sử song đao đánh nhau ở đó. Tên dùng lưu tinh chùy đập tới mà không không chế tốt lực đạo, kết quả lưu tinh chùy bay trở về đập trúng ngay trán mình, ngất xỉu tại chỗ, buồn cười chết mất…”
Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng nhắc nhở: “Dự Tân, Tô huynh mệt rồi”.
“A”. Ngôn Dự Tân nhìn khuôn mặt hơi trắng xanh của Mai Trường Tô, vô thức đưa tay vỗ đầu thật mạnh: “Ta sơ ý quá, Tô huynh đang ốm, đương nhiên không thể như chúng ta được. Vậy thì nghỉ ngơi tại đây luôn đi, đồ ăn ở đây cũng không tồi, ta gọi mấy món chiêu bài của quán cho Tô huynh nếm thử?”
“Vừa mới ăn bữa trưa một canh giờ trước, giờ làm sao ăn được nữa chứ?” Mai Trường Tô tựa vào lưng ghế, thần sắc mệt mỏi, có điều tinh thần vẫn còn tốt: “Ngồi một lát rồi ai về nhà nấy thôi. Mặc dù là lần đầu tiên ra ngoài chơi nhưng cũng không thể ham chơi quá được, để Cảnh Duệ về nhà ăn tối với cha mẹ thì tốt hơn”.
“Nói vậy cũng đúng, Cảnh Duệ là con ngoan mà”. Ngôn Dự Tân tán đồng: “Không giống ta, cha ta cơ bản không bao giờ để ý ta ra ngoài bao giờ mới về…”
Lúc nói lời này ngữ điệu của hắn rất vui vẻ, nhưng Mai Trường Tô lại nhận ra vẻ cô đơn mơ hồ được che giấu kĩ, không khỏi chăm chú nhìn hắn một lát.
Vì đã quá quen Ngôn Dự Tân nên Tiêu Cảnh Duệ không hề để ý, hắn vẫy tay gọi một gã tiểu nhị tới, lệnh hắn đi thuê cho mình một chiếc kiệu mềm sạch sẽ.
Một lát sau chiếc kiệu đã được đưa tới, ba người từ biệt trước cửa quán rượu. Ngôn Dự Tân tiếp tục lêu lổng, Tiêu Cảnh Duệ thì cùng đi với Mai Trường Tô về phủ Ninh Quốc hầu.
Kiệu vừa dừng lại trước cửa hông phủ Ninh Quốc hầu, một gia bộc đã nhìn thấy, xoay người đi vào thông báo.
Tạ Bật lập tức vội vã chạy ra đón, vừa thấy mặt đã lớn tiếng hỏi: “Sao bây giờ hai người mới về? Có người cần gặp hai người, đã đợi một hồi lâu rồi!”
Nghe thấy Tạ Bật trách móc, Tiêu Cảnh Duệ lập tức hỏi lại: “Ai cần gặp bọn ta?” Nhưng Mai Trường Tô lại dừng bước chân, một thoáng do dự hiện lên trên trán, có điều vẻ do dự chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lại khôi phục bình tĩnh.
Tạ Bật quan sát quần áo hai người đang mặc một lát rồi vội vàng nói:: “Cũng tạm được, không cần phải thay y phục, mau cùng ta đi vào. Là hoàng hậu nương nương, mẫu thân và quận chúa Nghê Hoàng muốn gặp hai người”.
Tiêu Cảnh Duệ lập tức sững sờ.
Ba người phụ nữ Tạ Bật vừa nhắc đến có thể nói là ba phụ nữ tôn quý nhất, có quyền thế nhất Đại Lương hiện nay.
Hoàng hậu nương nương thì không cần phải nói, cai quản luc cung, mẫu nghi thiên hạ. Trưởng công chúa Lỵ Dương là em gái thiên tử, vợ Ninh Quốc hầu. Quận chúa Nghê Hoàng dù địa vị hơi thấp nhưng trong tay lại nắm trăm ngàn thiết kị nam cương.
Ba người này bình thường có thể gặp được một người đã không hề dễ dàng, càng không cần phải nói là chủ động chờ đợi ở đây, nhất tề hội kiến, có thể nói là từ trước đến nay chưa bao giờ có ai được đãi ngộ như vậy.