Thấy Bách Lý Kỳ lần nữa chiến thắng trở về chỗ ngồi, cũng không có ý định đứng dậy nữa, Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng ôm quyền với hắn, nói: “Tại hạ Tiêu Cảnh Duệ thỉnh giáo Bách Lý dũng sĩ”.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Bách Lý Kỳ bị người khác khiêu chiến, ánh sáng chợt lóe trong mắt, nhưng quay sang nhìn sứ thần bản quốc, thấy hắn lắc đầu với mình, vẻ mặt lập tức chuyển thành đờ đẫn, lắc đầu từ chối: “Ta mệt rồi”.
Tiêu Cảnh Duệ biết tên mình rất dễ làm mọi người tưởng là hoàng tử Đại Lương, nghi ngờ đối phương từ chối vì lí do này, vội bổ sung một câu: “Tại hạ Tiêu Cảnh Duệ, con trai Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc thỉnh giáo dũng sĩ. Nếu Bách Lý dũng sĩ mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi chốc lát rồi chỉ điểm sau”.
Bách Lý Kỳ lại quay sang nhìn một chút, sứ thần Bắc Yên vẫn lắc đầu, thế là hắn lại nói: “Hôm nay không đánh nữa”.
Thực ra mọi người đều biết tính tình Tiêu Cảnh Duệ không thích tranh giành đấu đá, trong chuyện luận võ như thế này, hắn luôn luôn cho rằng bất kể thắng thua đều không nên kết oán.
Nhưng hôm nay tất cả việc làm của Bách Lý Kỳ thật sự quá đáng, có lúc rõ ràng đối phương đã thua chạy mà hắn còn đuổi theo đánh ngã, không khỏi làm cho người thanh niên nhã nhặn này tức giận, vì vậy huyết khí dâng trào, mới chủ động bước ra khiêu chiến. Nghẹn đủ một hơi, nghĩ bụng cho dù có bị thương nặng cũng phải làm nhụt nhuệ khí của Bách Lý Kỳ, Tiêu Cảnh Duệ không ngờ vừa bắt đầu đã bị đối phương nhẹ nhàng từ chối. Mà người nọ quả thật vừa đánh liền mấy trận, mà một người tính tình hòa nhã như Tiêu Cảnh Duệ cũng không thể nói hắn cố tình lấy cớ mệt mỏi để từ chối được, vì vậy chỉ có thể tức giận đứng yên một hồi lâu rồi nói: “Vậy mời Bách Lý dũng sĩ hẹn một thời gian, ta và ngươi tỷ thí sau”.
Bách Lý Kỳ uống một ngụm trà, lắc đầu lần thứ ba, lạnh lùng nói: “Hôm khác còn có lí do gì tái chiến sao? Ở đây nhiều người như vậy, nếu ngươi thật sự muốn đánh thì cứ chọn người khác là được”.
Thấy hắn nhất quyết từ chối, hoàng đế Đại Lương chợt nghĩ đến một chuyện, quay lại thoáng nhìn Mông Chí.
Thống lĩnh cấm quân lập tức hiểu rõ ý ông ta, vội cúi người nói thầm: “Bệ hạ chớ hiểu lầm. Người Bắc Yên không phải là yếu thế, chỉ là biết Cảnh Duệ và Dự Tân nhất định có địa vị cao quý, vừa rồi lại có thể thấy có quen biết quận chúa nên họ không muốn đắc tội các quý tộc Đại Lương thôi. Thực ra Cảnh Duệ không phải là đối thủ của Bách Lý Kỳ”.
Hoàng đế Đại Lương nghe vậy, dù thần sắc vẫn như thường nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Hôm nay Bách Lý Kỳ làm càn như thế, thân là quân chủ Đại Lương, đương nhiên ông ta vẫn hi vọng có một người bản quốc kiếm lại được chút thể diện, đáng tiếc chỉ sợ khó có thể toại nguyện.
Trong lòng đang buồn bực, đột nhiên hoàng đế nhìn thấy Mai Trường Tô bên dưới không biết đang thì thầm gì với quận chúa Nghê Hoàng, quận chúa nghe xong lộ vẻ kinh ngạc, ông ta chợt hỏi một câu: “Nghê Hoàng, ngươi và Tô khanh đang nói gì thế?”
Quận chúa Nghê Hoàng chần chừ một lát, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì…”
Hoàng đế Đại Lương hơi giận dữ, trầm giọng nói: “Không được khi quân, rốt cục là đang nói gì?”
Quận chúa cười cười, nói: “Nghê Hoàng đâu dám. Chẳng qua là Tô tiên sinh chỉ bình luận sơ qua vài câu về cuộc đối chiến vừa rồi mà thôi, quả thật không có chuyện gì khác”.
“A, Tô khanh có cao luận gì? Cứ nói ra cho mọi người nghe một chút xem”.
Quận chúa Nghê Hoàng nhìn Mai Trường Tô, thấy vẻ mặt chàng cũng tỏ ra bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy nói: “Tô tiên sinh nói Bách Lý dũng sĩ cứng quá dễ gãy, con đường luyện võ đã đi sai, nếu có người tìm ra sơ hở thì chỉ cần vài đứa trẻ con cũng có thể đánh ngã”.
Nghe thấy lời bình luận này, cơ mặt Bách Lý Kỳ giật giật, hơi lộ vẻ giận dữ.
Có điều sứ thần Bắc Yên lại chỉ coi những lời này là người Đại Lương muốn gỡ gạc chút thể diện thôi, lập tức hãnh diện nói: “Lời này nói về ai cũng đều đúng cả. Nếu tiên sinh là cao nhân thì đừng ngại thử tìm sơ hở của hắn rồi lại tìm mấy đứa trẻ đến đánh bại hắn thì thật tốt”.
Mai Trường Tô vội cười nói: “Là ta nói bừa. Hai vị yên tâm, Bách Lý dũng sĩ có thể luyện đến mức này cũng không dễ dàng, ta sẽ không tùy tiện hủy tiền đồ của người khác”.
Rõ ràng là chàng đang xin lỗi nhưng lời này nghe vào tai còn thấy ức chế hơn nhiều, ngụ ý rõ ràng là “Thực ra ta nói được làm được, có điều không muốn hủy tiền đồ của ngươi thôi”.
Sứ thần Bắc Yên đang hết sức đắc ý, giờ nghe câu này làm sao có thể thoải mái được, lập tức nói: “Vị tiên sinh này nếu có bản lãnh như vậy thì đừng ngại thử một lần trước mặt bệ hạ. Bách Lý dũng sĩ của bọn ta mặc dù đã mệt mỏi nhưng cũng không dám làm tiên sinh mất hứng”.
“Sao có thể nhanh như vậy chứ?” Mai Trường Tô vẫn nhã nhặn mỉm cười: “Cho dù có thể lập tức tìm được mấy đứa trẻ thì ta ít nhất cũng phải dạy chúng vài ngày mới được. Thôi, cứ coi như ta nói nhảm đi, hai vị đừng để ý…”
Sứ thần Bắc Yên thấy chàng càng nói càng giống như đây là chuyện thật, nếu bây giờ bỏ qua thì có khi mọi người lại nghĩ người Bắc Yên sợ chàng. Bách Lý Kỳ vất vả giành đủ thể diện cho Bắc Yên, nếu lại để Đại Lương dùng miệng lưỡi đòi lại thì sợ rằng sau này tứ hoàng tử biết được sẽ trách hắn làm chính sứ vô năng, sao hắn có thể bỏ qua được, lập tức cười lạnh nói: “Tiên sinh cần huấn luyện thì chúng ta có thể chờ mà. Mời bệ hạ hạ chỉ một ngày, chúng ta bảo đảm gọi là đến ngay”.
Vẻ mặt Mai Trường Tô hơi khó xử, lẩm bẩm nói: “Ta lại không quen thuộc kinh thành, biết đi đâu tìm mấy đứa trẻ chứ…”
Thực ra muốn tìm trẻ con thì chỉ cần chàng nói một tiếng, mỗi một người Đại Lương ở đây đều có thể lập tức tìm giúp chàng một đám đông. Nhưng mọi người không ai biết chàng nói thật hay là chỉ muốn chọc giận Bách Lý Kỳ nên không ai dám mở miệng.
Thấy chàng nói vậy, sứ thần Bắc Yên càng khẳng định chàng chỉ phô trương thanh thế, lập tức thêm dầu vào lửa: “Chuyện này có khó khăn gì, nghe nói trong võ quán ở kinh thành quý quốc có rất nhiều tiểu học đồ…”
“Bọn trẻ trong võ quán quá mạnh, ta sợ Bách Lý dũng sĩ sẽ phải chịu thiệt. Hơn nữa tìm mấy đứa nhỏ đã luyện võ đến vây công thì cũng không công bằng”.
Thấy đã đến nước này mà người này vẫn còn tiếp tục khoác lác, sứ thần Bắc Yên tức giận đến cắn răng, nói: “Không ngại gì, chúng ta sẽ không oán thán”.
“Không được”. Mai Trường Tô lắc đầu: “Phải tìm những đứa yếu một chút… Trong cung này và trong phủ của các vị có mấy đứa trẻ tương đối yếu nào không?”
Mọi người dè dặt không dám trả lời, sợ không cẩn thận muốn giúp lại làm hỏng chuyện, chỉ có công chúa Cảnh Ninh không hiểu rõ tình hình cho lắm, hơn nữa không lâu trước vừa mới bị tình cảm thê thảm trong Dịch U đình kích thích nên lập tức tiếp lời: “Trong cung có, trong Dịch U đình có rất nhiều trẻ con, đều gầy trơ cả xương, rất đáng thương”.
“Tội nô trong Dịch U đình”. Mai Trường Tô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả thật thích hợp hơn con nhà bình thường, có điều không biết bệ hạ có chấp thuận…”
Thấy chàng đưa ánh mắt nhìn mình, hoàng đế Đại Lương nhất thời cũng không có cách xác nhận thật ra chàng hi vọng mình đáp ứng hay là mong mình không đáp ứng.
Đang do dự thì thấy Mông Chí ghé tai thì thầm: “Mong bệ hạ ân chuẩn”.
Hoàng đế Đại Lương cực kì tín nhiệm vị đệ nhất cao thủ về võ học của bản quốc này, lập tức nói: “Trẫm cho phép. Người đâu, đến Dịch U đình chọn mấy đứa trẻ lại đây”.
Mai Trường Tô thêm vào một câu: “Nhớ là phải chọn những đứa yếu một chút”.
Sứ giả Bắc Yên bị chàng chọc tức không nhẹ, hung tợn nói: “Tội nô thì cũng là người, tiên sinh kêu bọn trẻ này không dưng chịu chết, quả thật là cũng nhẫn tâm”.
Công chúa Cảnh Ninh thấy một câu mình buột miệng nói ra lại tạo thành hậu quả này, đang sốt ruột, vội vã nói xen vào: “Đúng vậy, đây không phải làm cho những em bé đó đi chịu chết sao? Phụ hoàng, như vậy tuyệt đối không được!”
“Công chúa yên tâm, ta vẫn còn có chút nắm chắc”. Mai Trường Tô khuyên nhủ: “Hơn nữa thân là tội nô, có thể phục vụ bệ hạ thì cho dù có chết cũng đáng. Càng huống chi nếu bọn trẻ đó thắng thì bệ hạ còn sẽ có trọng thưởng”.
Công chúa Cảnh Ninh nghe càng giận hơn: “Ngày nào bọn nó cũng phải lao dịch trong cung, có thưởng bao nhiêu bạc cũng không có chỗ tiêu, đương nhiên là tính mạng vẫn quan trọng hơn!”
“Nói vậy cũng đúng”. Mai Trường Tô ngẩng đầu suy nghĩ một lát: “Những tội nô này trong lòng không có hi vọng, chỉ sợ sẽ lười biếng, không dễ huấn luyện. Ý kiến này không ổn lắm, không nên chọn bọn chúng…”
Vốn nhìn thấy bọn họ đã bắt đầu đi chọn người, sứ thần Bắc Yên còn có chút kinh ngạc, lúc này thấy Mai Trường Tô lại có ý lùi bước, trong lòng lập tức yên tâm, mở miệng châm chọc: “Tiên sinh đúng là mạnh miệng, đến lúc này vẫn còn cố chống chế làm gì. Thực ra chỉ cần nhận sai một câu, Bách Lý dũng sĩ của chúng ta cũng không phải người nhỏ mọn”.
Mai Trường Tô yên lặng chăm chú nhìn hắn, đến tận lúc hắn bắt đầu trở nên thiếu tự nhiên mới thở dài một hơi, nói: “Tô mỗ đã nhiều lần cho ngươi cơ hội xuống thang mà ngươi nhất định không chịu xuống. Đã nhất quyết phải thử một lần, vậy thì đành phải xin lỗi Bách Lý dũng sĩ vậy”.
Sứ thần Bắc Yên giận lắm, đang định phản kích thì thái giám vừa rồi phụng chỉ đến Dịch U đình đã quay về bẩm: “Bệ hạ, nô tài mang năm đứa bé đến”.
“Ờ, đều gọi vào đây”.
“Vâng”.
Năm bóng dáng nho nhỏ co ro đi theo phía sau thái giám lên điện rồi cuộn tròn quỳ sát xuống đất.
Tĩnh vương vốn đã bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, bây giờ nhìn thấy Đình Sinh ở trong đó, trong lòng càng hiểu rõ hơn. Thấy sức chú ý của mọi người trong điện đều ở bên kia, hắn vội tìm cơ hội khẽ nói mấy câu với hoàng muội Cảnh Ninh ngồi bên cạnh.
“Ngẩng đầu lên, báo tuổi đi, là hậu nhân của tội thần nhà nào?” Giọng Lương đế lạnh như băng.
Năm đứa trẻ đều hoảng sợ, dưới sự thúc giục của thái giám, chúng lần lượt run rẩy hồi bẩm đứt quãng.
Đến phiên Đình Sinh, mặt trắng bệch, nó nhỏ giọng nói: “Tội nô… mười một tuổi, là cháu của… nguyên Thái Hòa… đại học sĩ Kính Khuê… bị vấn tội vì… vụ án trường thi…”
Mai Trường Tô đột nhiên thấy trong lòng đau xót, vội bưng trà lên uống để che giấu.
Bây giờ tưởng tượng năm đó, trong hoàn cảnh bị bắt giam vào Dịch U đình, không nhận được bất cứ trợ giúp gì của ngoại giới, đám nữ quyến của Kỳ vương lại có thể đồng tâm hiệp lực tạo ra một thân phận giả cho đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ này, nhờ vậy nó tránh được thái tử và Dự vương nhổ cỏ tận gốc, thật sự là làm mọi người phải kính trọng thở than.
Đáng tiếc một điều làm người ta đau lòng là những người phụ nữ trọng nghĩa này đã chịu đủ hành hạ, bây giờ đã không còn mấy người còn sống trên đời.
Năm đứa bé đã trả lời xong, hoàng đế Đại Lương cũng không quá để ý, sau khi ừ một tiếng liền nói với Mai Trường Tô: “Tô khanh thấy bọn trẻ này có được không?”
“Năm đứa thì quá nhiều, không thể quá thiếu công bằng với Bách Lý dũng sĩ được, ba đứa là đủ”. Mai Trường Tô tùy ý nhìn một chút rồi chỉ ba đứa trong đó có Đình Sinh: “Sợ rằng thần phải mang về chỗ ở để huấn luyện hai ngày, bệ hạ có thể ân chuẩn hay không?”
“Chuẩn tấu. Nếu như sau hai ngày có thể thắng thì Trẫm sẽ có trọng thưởng”.
Mai Trường Tô thở dài một tiếng: “Bệ hạ ân sâu, có điều vừa rồi công chúa nói có lí, những đứa bé này là tội nô, thưởng bạc cũng không có chỗ sử dụng”.
Hoàng đế Đại Lương không khỏi cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ý Trẫm là trọng thưởng cho ngươi”.
“Ơ?” Mai Trường Tô ngẩn ra: “Thần thì không cần. Người ra sức đều là bọn nó, không bằng bệ hạ ban cho bọn nó chút ân sủng có thể dùng được”.
“Bọn chúng tự nhiên cũng phải thưởng”. Thấy sứ thần Bắc Yên gần đó nghe đến đây đã tức giận sa sầm mặt, hoàng đế Đại Lương không khỏi cực kì sung sướng: “Nếu thắng, Trẫm thưởng… ơ… thưởng…”
Ông ta đang nghĩ xem nên thưởng cái gì, công chúa Cảnh Ninh đã nói xen vào: “Phụ hoàng, ngài phải có trọng thưởng thì bọn chúng mới chịu ra hết sức, Tô tiên sinh mới dễ huấn luyện. Ý của nữ nhi là, đối với những kẻ tội nô này thì ân thưởng lớn nhất cũng chính là miễn trừ lao dịch để bọn chúng có thể ra khỏi Dịch U đình tự tìm chốn lập thân. Cho dù phụ hoàng có thưởng núi vàng núi bạc thì cũng không bằng thưởng cái này”.
Thấy con gái nhỏ hôm nay thật sự là quá thương đám tội nô nhỏ này, để làm nàng vui vẻ, hơn nữa những đứ bé đó cũng không có gì quan trọng nên lập tức gật đầu không nghĩ ngợi nhiều: “Được. Trẫm nghe lời ngươi. Nếu bọn chúng lập công, Trẫm ân chuẩn miễn lao dịch, sai nội chính sảnh an trí thích đáng”.
Công chúa Cảnh Ninh mừng rỡ: “Tạ ơn phụ hoàng. Nữ nhi biết phụ hoàng là thánh tâm nhân đức nhất mà”.
“Ngươi lúc nào cũng dễ mềm lòng. Có điều là con gái mà, có mềm lòng cũng không sao”. Hoàng đế Đại Lương từ ái nhìn nàng một cái rồi mới quay sang mọi người: “Hôm nay tạm thời thế đã. Ba ngày sau trước kì thì văn của quận chúa, chúng ta sẽ xem bản lãnh huấn luyện của Tô khanh rồi mới đến phần chơi đùa chữ nghĩa”.
Mọi người lập tức đứng dậy, cùng kêu lên: “Tuân chỉ”.