Lúc Tiêu Cảnh Diễm đi tới trước cửa Tạ phủ, người nhận thông báo đi ra nghênh đón là Tạ Bật, gặp mặt vừa mở miệng chính là: “Tĩnh vương điện hạ đích thân đến à? Mau mời vào, Tô huynh đang ở tuyết lư”.
Tĩnh vương hơi giật mình, hỏi: “Sao thế? Tô tiên sinh biết ta sẽ đến à?”
“Cũng không phải vậy”. Tạ Bật cười nói: “Tô huynh chỉ dặn ta là Tĩnh vương điện hạ muốn thu nhận ba đứa bé mới được thả ra khỏi Dịch U đình đó, sắp tới sẽ huấn luyện bọn chúng thành thân binh cận vệ, cho nên sẽ nhanh chóng phái người tới đón bọn chúng. Ta chỉ không nghĩ tới điện hạ sẽ đích thân đến phủ”.
Tĩnh vương à một tiếng, lựa lời nói theo ý hắn: “Ta rất hứng thú với kiếm pháp Tô tiên sinh dạy, chủ yếu là muốn đến thỉnh giáo một chút, nhân tiện đón bọn nó về”.
“Tĩnh vương điện hạ quân công rất cao, đương nhiên sẽ thấy hứng thú với kiếm pháp, còn ta có muốn cũng không được, ta không có thiên phú về mặt đó”. Tạ Bật vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Hai người đến trước cửa tuyết lư, người hầu đi vào thông báo, Phi Lưu nhanh chóng xuất hiện trước mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt như mũi kim nhìn chằm chằm khiến Tạ Bật rất không thoải mái.
“Vào đi!” Thiếu niên nói cứng rắn.
Tạ Bật gắng gượng cười cười, nói với Tĩnh vương: “Tô huynh đang ốm, cần được yên tĩnh. Ta cũng không đi vào làm phiền huynh ấy, mời điện hạ tự nhiên”.
Tĩnh vương vốn cũng không muốn có người đi cùng, chỉ gật đầu đi vào tiểu viện. Mai Trường Tô đã chờ đón trước thềm, ngoài ba đứa bé xếp hàng sau lưng chàng thì không còn ai khác.
“Ra mắt điện hạ”. Mai Trường Tô thi lễ thuộc hạ với hắn, cúi sâu người xuống, đám Đình Sinh cũng đồng loạt quỳ gối.
“Không cần đa lễ”. Tĩnh vương nói không nóng không lạnh: “Xe ngựa của ta dừng ở ngoài cổng phủ, bảo ba đứa nhỏ ra ngoài chờ ta trên xe”.
Mai Trường Tô nghe lời này, lập tức biết rõ Tĩnh vương có chuyện cần nói chuyện riêng với mình, liền lệnh Phi Lưu gọi một người hầu của nhà họ Tạ tới cùng dẫn đám Đình Sinh ra ngoài trước, mình thì xoay người lại mời Tĩnh vương đi vào trong phòng, đích thân châm trà.
“Hôm nay quận chúa Nghê Hoàng suýt nữa chịu nhục, ngươi có biết không?” Tĩnh vương làm như không hề nhìn thấy thủ thế mời ngồi vào chỗ của Mai Trường Tô, vẫn đứng bắt tay sau lưng, lạnh lùng hỏi.
“Không phải đã được cứu rồi sao?”
“Chỉ cần ta đến muộn một bước là quận chúa sẽ bị bọn chúng mang vào hậu viện, đến lúc cho dù ta liều mạng xông vào, chỉ sợ cũng không cứu được nàng ra, ngươi có biết không?” Tĩnh vương tiến lên trước một bước, ngữ khí càng khiêm khắc hơn.
Từ lúc hắn đi vào tuyết lư tới giờ, Mai Trường Tô đã phát hiện trên người hắn có một ngọn lửa giận bị kiềm chế, vốn tưởng rằng hắn còn chưa hết giận trước những hành động của mẹ con Việt phi, bây giờ xem ra là cơn giận này nhằm vào chính mình.
“Mặc dù quá trình có mạo hiểm, may mà hết thảy coi như yên lành, điện hạ cớ gì giận dữ như thế?” Mai Trường Tô suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên hơi trắng bệch: “Chẳng lẽ quận chúa vì xấu hổ tức giận…”
“Ngươi thật sự để ý cảm thụ của quận chúa sao?” Tĩnh vương cười lạnh một tiếng: “Nhắc nhở nàng phòng họa từ lúc chuyện chưa xảy ra chẳng qua là một ơn huệ nhỏ, cũng không thể nhân cơ hội bắt tội Việt phi và thái tử, ngươi đương nhiên không thỏa mãn với kết quả đó. Kết quả bây giờ mới là trọn vẹn, ta liều chết cứu giúp, tình cảnh quyết liệt, quận chúa vô cùng cảm kích ta, tương lai một khi có tranh đấu thì tự nhiên Mục phủ Vân Nam sẽ dốc sức ủng hộ ta. Đây chính là mục đích ngươi muốn đạt được đúng không?”
Mai Trường Tô hơi giật mình, chậm rãi đảo mắt, một hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ điện hạ cho rằng ta cố ý che giấu quận chúa để cho chuyện phát triển từng bước, từ đó giành được lợi ích lớn nhất?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tĩnh vương nhìn chằm chằm vào mắt chàng: “Ngươi biết rõ chuyện sẽ xảy ra trong cung Chiêu Nhân, rõ ràng trước đó ngươi có cơ hội nhắc nhở quận chúa, vì sao ngươi không nói? Có thời gian dặn nàng dè chừng hoàng hậu mà thật sự không có thời gian nói ra hai chữ Việt phi?”
Nhìn vẻ mặt hùng hổ dọa người của Tĩnh vương, Mai Trường Tô lại có vẻ thoải mái.
Chàng thật sự không hề nghĩ rằng Tĩnh vương lại hiểu lầm như vậy, có thể thấy tâm tư con quả nhiên là sâu không lường được, bất cứ ai cũng không thể nói mình nắm chắc được ý nghĩ của một người khác, cho nên dù là cha con thân thiết nhưng cũng có thể bị lời đồn chia rẽ.
Vì vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của Mai Trường Tô, lửa giận của Tĩnh vương càng bùng cháy mãnh liệt, đồng thời cũng coi việc chàng im lặng không nói gì như một sự ngầm thừa nhận trước lời chất vấn của mình. Nhớ lại vẻ đau khổ, xấu hổ và tức giận trên mặt Nghê Hoàng lúc ngã trên bậc thềm, lửa giận càng không thể kiềm chế, Tĩnh vương không nhịn được đưa tay tóm cổ áo Mai Trường Tô, kéo chàng đến trước mặt mình, tay kia giữ chặt cánh tay chàng, hơi thở phẫn hận hầu như có thể làm bỏng da mặt lạnh buốt của đối phương.
“Ngươi nghe, Tô Triết!” Âm thanh của Tiêu Cảnh Diễm dường như phải vất vả lắm mới lách được ra ngoài qua kẽ răng: “Ta biết đám mưu sĩ các ngươi không sợ làm những chuyện vô sỉ nhất, âm hiểm. Ta cũng biết ngay cả người mạnh nhất cũng không thể chống đỡ những mũi tên không tiếng động các ngươi bắn ra. Nhưng ta vẫn phải cảnh cáo ngươi, ngươi đã nhận ta là chủ của ngươi thì ngươi phải rõ ràng giới hạn của ta. Quận chúa Nghê Hoàng không phải người sa vào tranh đấu quyền lực, nàng là thống soái trăm ngàn quân đội nam cương, nàng đã gánh vác trách nhiệm bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân của quân nhân, chính nàng chém giết đẫm máu ở trên sa trường nên các ngươi mới có thể yên ổn đấu đá ở nơi vương đô phồn hoa này! Loại người nhất tâm tranh quyền đoạt thế như ngươi sẽ không biết cái gì là thiết huyết quân nhân, cái gì là khói lửa chiến trường. Ta không cho phép ngươi coi người như quận chúa Nghê Hoàng cũng như quân cờ, tùy ý thao túng, tùy ý hi sinh. Nếu như ngay cả những tướng sĩ huyết chiến sa trường này mà ngươi cũng không biết tôn trọng thì Tiêu Cảnh Diễm ta tuyệt đối không đứng cùng đội ngũ với ngươi! Nghe rõ chưa?”
Một cơn bão táp dâng lên trong lòng Mai Trường Tô, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười thê lương. Không biết cái gì là quân nhân, cái gì là chiến trường? Có lẽ trong trời đông giá rét giữa cơn mưa tuyết mười hai năm trước đó, trái tim chàng đã lạnh, máu cũng đã lạnh, nhưng những thứ đã ghi tạc tận trong xương tủy lẽ nào cũng đã lạnh theo?
Có điều vấn đề này bây giờ đã không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần lập tức trả lời nữa, bởi vì trong tầm mắt Mai Trường Tô đột nhiên xuất hiện gương mặt giận dữ của Phi Lưu.
Bàn tay lật lên thành kiếm tràn ngập sát cơ của thiếu niên tỏa ra khí lạnh nồng nặc như lưỡi hái của thần chết chém thẳng vào cổ Tĩnh vương.
“Dừng tay!” Mai Trường Tô lớn tiếng quát bảo Phi Lưu dừng lại, đồng thời dùng hết sức mạnh đẩy Tĩnh vương sang bên cạnh, xoay thân thể mình ra đón đỡ.
Một chiêu đằng đằng sát khí của Phi Lưu đang trên đường đến đích, đột nhiên nhìn thấy Tô ca ca xuất hiện trong phạm vi tấn công của chưởng phong, biết chàng không thể chịu được, trong lòng kinh hãi, lập tức toàn lực thu lại, dùng tay trái cản tay phải, tung người về phía sau vài thước, nhưng hơi lạnh vẫn quét trúng bên sườn Tĩnh vương và vai Mai Trường Tô.
Tĩnh vương thường xuyên rèn luyện, gân cốt cứng rắn như sắt, chút khí lạnh đã yếu bớt đối với hắn nhưng Mai Trường Tô lại cảm thấy như bị vô số mũi kim bằng băng đâm trúng, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu trào lên lại bị chàng mạnh mẽ nuốt xuống.
“Tô ca ca!” Phi Lưu kêu to một tiếng.
Mai Trường Tô chịu đựng sự đau đớn trên người, sầm mặt đứng chặn ở phía trước Tĩnh vương, lạnh lùng nói: “Ngươi đã quên hết tất cả những lời ta nói với ngươi rồi sao? Ngươi không nhớ từng đáp ứng ta tuyệt đối không tổn thương người này mảy may sao?”
“Nhưng hắn…” Mặc dù vẻ mặt Phi Lưu vẫn cứng nhắc nhưng trong đôi mắt to lại tràn ngập tủi thân kiểu trẻ con.
“Không được cãi!” Mai Trường Tô trách mắng: “Việc không được làm nhất định không được làm! Mau xin lỗi Tĩnh vương điện hạ!”
Toàn thân khẽ run lên, Phi Lưu mím miệng thật chặt, gương mặt tuấn tú căng ra, quật cường quay đầu sang một bên.
Tĩnh vương lại không hề phản cảm người như Phi Lưu, cau mày nói: “Ngươi không nên ép hắn”.
“Không được”. Mai Trường Tô mặt lạnh như nước: “Nó phải nhớ điều này. Phi Lưu, ngươi có xin lỗi hay không?”
Phi Lưu rất ít khi bị Mai Trường Tô nghiêm khắc trách mắng như vậy, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề, ngực nhấp nhô lên xuống, răng cắn chặt đến mức cơ hàm gồ lên, trên trán đã nổi đầy gân xanh. Nếu không phải từ nhỏ hắn đã được huấn luyện để gương mặt không còn biểu cảm thì quả thực đây chính là dáng vẻ của một đứa bé sắp khóc.
Mai Trường Tô thở dài một hơi, trong lòng lại mềm xuống, chậm rãi bước tới, hai tay nâng mặt hắn lên nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Đừng cắn răng, sẽ đau đầu…”
Miệng Phi Lưu mếu máo, hắn xông về phía trước, nhào vào trong lòng chàng, hai tay ôm chặt người chàng.
“Được rồi, được rồi…” Mai Trường Tô dỗ dành: “Phi Lưu có nghe lời Tô ca ca hay không?”
“… Nghe…”
“Vậy đến xin lỗi Tĩnh vương điện hạ”.
Phi Lưu cúi đầu nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngước mắt lên, hung ác trợn mắt nhìn Tĩnh vương, nói cứng rắn: “Hắn trước!”
Tĩnh vương cau mày không hiểu, nhưng Mai Trường Tô lại lập tức hiểu ý Phi Lưu.
“Không được nói xằng, vì sao Tĩnh vương điện hạ phải xin lỗi ngươi?”
“Xin lỗi ca ca”.
“Xin lỗi ta cũng không được…”
“Hắn đánh ca ca”.
“Điện hạ không đánh ta”. Mai Trường Tô hơi bất đắc dĩ buông vai: “Điện hạ chỉ hơi tức giận, lúc nói chuyện đứng hơi gần ta một chút…”
“Hắn xin lỗi!” Phi Lưu kiên định nói.
“Ta sẽ không xin lỗi”. Mai Trường Tô còn chưa nói, Tĩnh vương đã mở miệng ngoài dự liệu của chàng.
Chàng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Tiêu Cảnh Diễm hết sức nghiêm túc đối mặt với Phi Lưu, cũng không hề có ý lừa gạt đối phương cho có lệ vì trí lực của đối phương thấp, ngược lại ngữ điệu rất nghiêm nghị: “Lời ta nói vừa rồi tất cả đều là những gì trong lòng muốn nói, không có một câu nào là sai là giả, cho nên ta không xin lỗi. Có điều, Tô Triết, ta cũng không cần vị tiểu huynh đệ này xin lỗi ta, hắn chẳng qua chỉ làm đúng chức trách hộ vệ của hắn mà thôi, cũng không có lỗi gì. Nhưng ta cho rằng ngươi lại nên đến xin lỗi quận chúa Nghê Hoàng”.
Mai Trường Tô nhìn hắn, trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Quận chúa Nghê Hoàng cũng cảm thấy ta cố ý giấu mà không nói sao?”
Tiêu Cảnh Diễm thoáng giật mình: “Cái này thì không, nàng cho rằng ngươi chưa kịp nói thì có người khác cắt ngang…”
“Vậy cần gì phải đến xin lỗi, tự nhiên lại khiến nàng lạnh lòng”. Mai Trường Tô thản nhiên nói: “Quận chúa đã bị uất ức ở vương đô như vậy, ngài còn nhất định phải làm cho nàng khó chịu hơn sao?”
Tĩnh vương không nghĩ tới vấn đề này, không khỏi ngẩn người.
“Lời của Tĩnh vương điện hạ ta ghi nhớ rồi. Sau này sẽ cẩn thận”. Mai Trường Tô nói tiếp: “Nhưng ta cũng có mấy câu cần nói với điện hạ. Điện hạ không thể có ác cảm với tất cả mọi mưu kế. Cần đối phó người như Dự vương và thái tử, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết là không được. Có lúc chúng ta phải tàn nhẫn, phải đen tối, phải cay độc, hơi có sơ suất là sẽ thất bại không ngóc dậy được. Có lẽ ngài cũng biết rõ điều này?”
Tiêu Cảnh Diễm cau mày, lại biết rõ lời ấy không sai, chỉ cảm thấy trong ngực như bị nhét một mớ bông, khó mà miêu tả loại cảm giác chán ghét đó.
Mai Trường Tô chăm chú nhìn mỗi một sự thay đổi nhỏ nhất trên mặt hắn, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Điện hạ có lúc khó tránh khỏi không thoải mái trong lòng, nhưng phải chịu đựng. Ta biết giới hạn của ngài ở đâu, cho nên sẽ không đụng chạm đến nó. Nhưng ta cũng có thủ đoạn và phương pháp làm việc của ta, sợ rằng điện hạ cũng phải từ từ thích ứng một chút. Điện hạ và ta đều có chung mục đích, vì mục đích này, hi sinh một chút cảm thụ cá nhân thì có gì là ghê gớm?”
Tĩnh vương ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, nhắm mắt yên lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi mở mắt ra, đưa ánh mắt sáng ngời nhìn Mai Trường Tô, nói: “Đây chính là ý nghĩ chân thực của ngươi sao? Ta biết rồi. Ta cũng nói thật với ngươi, đối với thái tử và Dự vương, ta quả thật không có một xíu tình anh em nào. Đối với bọn chúng và vây cánh của bọn chúng, ta cũng không để ý ngươi sử dụng thủ đoạn gì”.
“Điện hạ đúng là thẳng thắn, lời như vậy cũng dám nói rõ cho ta nghe”.
“Đã hợp tác với ngươi thì cần gì phải che che giấu giấu. Nếu ngươi thật sự muốn hại ta, chỉ dựa vào việc ngươi biết bí mật của Đình Sinh đã có thể làm ta khoanh tay chịu trói. Mặc dù ngươi âm hiểm tàn độc nhưng cũng thật sự là có tài, bên cạnh ta không có người như ngươi thì làm gì có sức mạnh đối phó thái tử và Dự vương? Có điều thiên hạ Đại Lương này, trong triều đình vẫn có một số bề tôi lương thiện không hề tham dự bè phái tranh giành, đối với bọn họ…”
“Ta vẫn phải lợi dụng”. Mai Trường Tô lạnh lùng nói: “Nhưng sẽ cố hết sức có thể để họ không bị tổn thương”.
Tĩnh vương yên lặng nhìn chàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu, từng chữ rõ ràng: “Ngươi nhớ thì tốt”.
Mai Trường Tô mỉm cười, biết buổi nói chuyện hôm nay xem như đã kết thúc, lui lại một bước, khom mình hành lễ.
Quả nhiên Tĩnh vương không nói thêm nữa mà xoay người sải bước đi ra ngoài. Đi tới bên cửa, hắn đột nhiên dừng chân, nói mà không quay đầu lại: “Đa tạ ngươi đã cứu Đình Sinh ra”.
“Không cần khách khí”. Mai Trường Tô thản nhiên nói: “Còn mong điện hạ đừng thương nó vất vả mà chiều nó quá. Nên đưa vào quân đội tôi luyện, để nó sớm biết cái gì là đàn ông hào phóng, không được giống như ta chỉ đầy bụng cơ mưu…”
Hình như bóng dáng Tiêu Cảnh Diễm hơi cứng đờ chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không hề quay đầu lại mà đi thẳng một mạch ra ngoài viện.
Ánh mắt ngập tràn giận dữ của Phi Lưu vẫn như đeo dính vào trên người hắn từ lúc nãy đến giờ, đến lúc bóng dáng hắn đã biến mất vẫn cứ nhìn theo mãi không chịu thu hồi.
“Phi Lưu, không được”. Mai Trường Tô cầm tay thiếu niên cưỡng chế kéo hắn vào phòng trong: “Tô ca ca nói lại lần nữa, người này tuyệt đối không cho tổn thương, trong bất cứ tình huống nào cũng không cho, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi…”
“Xảy ra chuyện như hôm nay, Tô ca ca rất không vui…”
“Hắn xấu!” Phi Lưu tủi thân nói: “Hắn đánh ca ca”.
“Hắn không đánh, ta vĩnh viễn sẽ không để hắn đánh ta…” Mai Trường Tô vuốt tóc Phi Lưu: “Nếu như bị hắn đánh, Tô ca ca nhất định sẽ rất tức giận, ngươi nhìn dáng vẻ của ta thấy có giống tức giận không?”
Phi Lưu nhìn kĩ vài lần, lắc đầu.
“Thực ra bây giờ Tô ca ca rất vui vẻ”. Mai Trường Tô véo má thiếu niên, cười nói: “Thật sự cực kì vui vẻ”.
“Vui vẻ…” Phi Lưu nghiêng nghiêng đầu, hơi nghi hoặc.
“Bởi vì hắn vẫn không thay đổi”. Mai Trường Tô nói, ánh mắt dần dần mơ hồ: “Mặc dù thoạt nhìn không thích nói chuyện, cũng không thích cười nữa, mặc dù không cởi mở, không rạng rỡ như trước nữa, mặc dù trong lòng hắn cũng chưa đầy oán giận và thù hận, nhưng trong lòng, hắn lại vẫn là tên Tiêu Cảnh Diễm lòng dạ lương thiện kia, vẫn là gã bạn tốt có lúc bắt nạt ta, có lúc lại bị ta bắt nạt kia…”
“Tô ca ca…”
“Ờ? Gì thế?”
“Không rơi!”
“Tốt”. Mai Trường Tô hít sâu, trên gương mặt nở một nụ cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Không được rơi lệ, rõ ràng chúng ta rất vui vẻ mà”.
“Vui vẻ!” Phi Lưu lập tức quên mất phiền muộn vừa rồi, chỉ ra bên ngoài: “Có mặt trời, chơi!”
“Được… Chúng ta đi chơi”.
Nói là chơi, nhưng Mai Trường Tô cũng chỉ ngồi xuống chiếc ghế dài dưới gốc cây sưởi những tia nắng yếu ớt của buổi chiều đầu đông.
Phi Lưu nhảy nhót trên cây đuổi bắt những vệt sáng xuyên qua tán lá, chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại chạy đến bên cạnh Tô ca ca, đòi chàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho mình.
Trong phút chốc, dường như thời gian quay ngược trở lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đó. Chàng thì cởi trần trên đồng cỏ thuần phục con ngựa khó tính, cát vàng và bụi đất bay lên theo vết chân ngựa. Cảnh Diễm thì đứng ngoài hàng rào tung cho chàng một túi rượu, chàng đưa tay bắt được, ngẩng đầu uống thỏa thuê, rượu chảy đầy xuống ngực. Phụ thân chàng đi vào, mỉm cười xoa đầu con trai, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vệt rượu…
“Tô ca ca…” Phi Lưu chớp đôi mắt trong suốt gọi chàng.
“Không sao”. Mai Trường Tô hòa nhã nhìn lại: “Mặt trời rất ấm áp. Suýt nữa ngủ mất…”
“Như vậy, ngủ!” Phi Lưu tung người đi lấy một chiếc chăn nhẹ nhàng đắp lên người Mai Trường Tô, chính mình thì ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu vào đầu gối chàng.
Bóng nắng chậm rãi di chuyển, cả tuyết lư đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh.
Nhưng đối với Mai Trường Tô đã cuốn vào cuộc tranh đấu quỷ quyệt thì những khoảng thời gian bình tĩnh thế này sẽ càng ngày càng hiếm có, càng ngày càng ngắn ngủi…