Xe ngựa về đến Lăng Phủ thì đêm cũng đã khuya. Lăng lão phu nhân cùng với mẫu thân Sở Đình Nhi trông hắn từ chiều giờ nghe được tin tức liền vội vã chạy ra ngoài đón. Khi nhìn thấy trong nhóm hộ vệ có không ít người bị thương liền thất kinh không thôi.
Lăng Thiên từ trong xe ngựa nhảy xuống liền nhìn thấy ánh mắt oán giận của Lăng lão phu nhân và mẫu thân Sở Đình Nhi liền ha ha cười, nháy mắt ra hiệu: “Chúng ta về phòng rồi nói!”
Lăng lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi đều là người thông minh thì sao không hiểu được ý tứ của hắn đây chứ. Lăng Thiên nhân cơ hội này liền nói một chút với mẫu thân là hắn có dẫn về một nha hoàn. Sở Đình Nhi nghe vậy cũng không để ý nhiều, chỉ phân phó thủ hạ dẫn nha hoàng đi rửa mặt. Nhìn thấy Lăng Thiên rất để tâm đến nha hoàn mới dẫn về liền cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi muốn để cho nha đầu kia hầu hạ ngươi sao?”
Lăng Thiên cười hắc hắc, gãi gãi đầu làm cho Sở Đình Nhi mỉm cười gõ lên đầu hắn một cái.
Bên trong phòng Lăng lão phu nhân…
Lăng lão phu nhân sau khi nghe Phùng Mặc kể lại chuyện Lăng Thiên bị tập kích liền trầm mặc còn mẫu thân Sở Đình Nhi khiếp sợ dùng tay che miệng lại rồi vội vàng ôm Lăng Thiên vào lòng kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống một lần thấy không có gì mới an tâm. Sau đó liền tuyên bố: “Từ nay về sau không cho phép Lăng Thiên hành động một mình. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được ra khỏi phủ!”
Lăng Thiên vừa nghe vậy liền nóng nảy, hắn bất chấp Lăng lão phu nhân đang cau mày suy nghĩ liền chạy đến ôm một cánh tay lay động không ngừng. Nếu như mẫu thân quyết định như vậy thì sau này mình thật giống như một thiên kim tiểu thư khó có thể bước ra ngoài một bước. Nghĩ vậy nên Lăng Thiên sợ hãi không thôi.
Lăng lão phu nhân vỗ đầu hắn một cách trìu mến, nói với Sở Đình Nhi: “Đình Nhi à, nam hài tử mà cấm ở trong phủ cũng không tốt lắm. Ngươi không thể nào chiếu cố hắn cả đời được. Một cánh chim luôn được bảo hộ thì không cách nào trưởng thành. Hơn nữa ta cũng đã an bài cao thủ bên người Thiên Nhi rồi. Không có việc gì đâu.”
Sở Đình Nhi tuy có chút không muốn nhưng không thể cãi lời đành phải ủy khuất lên tiếng đồng ý.
Nghe Lăng lão phu nhân nhắc đến cao thủ hộ vệ thì Lăng Thiên liền nhớ đến ý định của bản thân: “Nãi nãi. Lần này ta bị hù dọa mất mật rồi. Trải qua chuyện này Thiên Nhi mới phát hiện rằng người bên cạnh Thiên Nhi thật sự quá ít đi.”
Lăng lão phu nhân cười lớn: “Tiểu quỷ. Ngươi cũng biết sợ sao? Nói nhảm, đừng gạt ta. Ngươi coi trọng những Thiết Huyết Vệ của phụ thân ngươi thôi phải không?”
Lăng Thiên cười một tiếng không có ý tứ: “Bọn họ rất được. Hì hì”
Lăng lão phu nhân sao không hiểu rõ tâm tư của hắn chứ? Nghe vậy cười mắng: “Được rồi. Mai ta sẽ nói với phụ thân ngươi một tiếng. Đám Phùng Mặc sau này sẽ đi theo ngươi vậy.”
Lăng Thiên nghe vậy liền cao hứng nhảy lên hoan hô: “Cảm ơn nãi nãi.” Trong lòng đắc ý không thôi. Trước mắt mình rất thiếu người mà lại được đưa cho mấy Thiết Huyết Vệ này thì thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa vài tên trong đó rất đáng tin tưởng, có thói quen phục tùng mệnh lệnh trong quân doanh nên Lăng Thiên rất coi trọng điểm này của họ.
Lăng Thiên không nhịn được giơ tay ra tính: Chuyện Cuồng Phong Bang cần bốn tên Thiết Huyết Vệ ra quản lý. Phúc Vương biệt viện cũng phải có ba người giám thị. Xưởng binh khí cần năm người… Ha ha, lần này giàu to rồi. Tất cả vấn đề khó khăn trong lòng đã giải quyết hơn phân nữa.
Lăng lão phu nhân cảm thấy có chút mệt mỏi vuốt vuốt trán…
Sở Đình Nhi hiểu ý liền nhìn Lăng Thiên nói: “Trời cũng đã tối rồi, mẫu thân cũng nên nghĩ ngơi đi thôi. Thiên Nhi ngươi cũng trở về ngủ đi.”
Ánh mắt Lăng lão phu nhân chợt lóe lên liền nói: “Đình Nhi cũng bận rộn cả ngày rồi. Sớm về nghĩ ngơi đi. Còn Thiên Nhi ở lại đây trò chuyện với ta một chút.”
Sở Đình Nhi đáp ‘vâng’ một tiếng rồi vuốt đầu Lăng Thiên nói: “Phải nghe lời nãi nãi, không được nghịch ngợm. Thiên Nhi ngoan.” Rồi mới rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai tổ tôn (bà cháu) ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta có mỉm cười có chút quỷ dị.
Lăng lão phu nhân trợn mắt lên, bộ dáng mệt mỏi vừa rồi không cánh mà bay mất. Hiển nhiên vừa rồi giả bộ mà thôi, nhìn Lăng Thiên nói: “Nói đi. Muốn cái gì nữa?”
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, suy nghĩ một chút liền đem kế hoạc trong lòng nói thẳng ra.
“Gì?” Lăng lão phu nhân giật mình ngồi thẳng người: “Ngươi thật sự đã đoạt lấy binh khí xưởng của Tiêu Gia?”
“Ách. Đúng vậy, tôn nhi đi tìm hắn đòi bồi thường thì hắn đưa xưởng đó cho tôn nhi. Có gì không đúng?” Lăng Thiên giả bộ hồ đồ. Dù sao Tiêu Phong Hàn cũng không có khả năng nói ra được. Tần đại tiên sinh thì nằm bên phe hắn nên cũng không sợ lão phu tử tiết lộ bí mật gì.
“Có vấn đề chứ sao? Vấn đề lớn là khác!” Lăng lão phu nhân đứng lên đi tới đi lui trong phòng: “Binh khí xưởng này là một căn cứ quân sự trọng yếu của Tiêu Gia tại Thừa Thiên Vương Quốc. Theo mật thám của chúng ta hồi báo thì bên trong đó ẩn dấu ít nhất là năm nghìn binh mã tinh nhuệ. Một khi Tiêu Gia hành động thì với một trung tâm quân sự ngay tại kinh thành của Thừa Thiên Vương Quốc sẽ tạo ra lực phá hoại lớn cỡ nào? Thậm chí nội ứng ngoại hợp đoạt Thừa Thiên Thành cũng là chuyện không có gì ngạc nhiên. Một địa phương quan trọng như vậy thì tại sao Tiêu Phong Hàn dễ dàng đưa cho ngươi? Ta thật sự hoài nghi Tiêu Phong Hàn có âm mưu khác.”
Lăng Thiên cười thầm trong lòng. Hắn có thể dễ dàng đưa sao? Hắn làm vậy là do vạn bất đắc dĩ mà thôi. Bất quá nghĩ là vậy nhưng không có khả năng nói thật với nãi nãi. Không còn cách nào khác đành nói: “Có thể Tiêu gia gia chủ xem tôn nhi làm một nhân tài mới giao cho.”
Vẻ mặt Lăng lão phu nhân vốn đang nghiêm túc cực kỳ nghe hắn nói vậy thì không biết khóc hay cười cho phải. Vươn một ngón tay ra chỉ lên đầu Lăng Thiên: “Ngươi là nhân tài? Nếu như là nhân tài thì lão gia hỏa đó sẽ không hủy hôn. Việc này là hắn có ý đồ khác.”
Lăng Thiên gãi gãi đầu cười: “Mặc kệ hắn có mưu đồ gì thì nãi nãi cũng phải thay đổi toàn bộ người trong binh khí xưởng đi. Đem toàn bộ người của Tiêu Gia trả lại cho Tiêu lão đầu kia. Không có người nào của hắn trong đó thì có thể làm được chuyện gì?”
Lăng lão phu nhân trừng mắt hắn một cái: “Ngươi cho rằng đơn giản lắm sao? Tiêu Phong Hàn nếu có mưu đồ khác muốn kéo Lăng Gia chúng ta vào thì hắn nguyện ý đem toàn bộ nhân thủ rời khỏi sao? Chuyện không đơn giản như vậy đâu!”
Lăng Thiên cười một tiếng quỷ quái: “Điều đó nãi nãi không nên sốt ruột. Tôn nhi cùng với Tiêu gia gia chủ thương lượng rồi. Vài ngày sau khi hắn rời khỏi sẽ đem theo tất cả nhân vật trọng yếu của Tiêu Gia trong binh khí xưởng theo. Nãi nãi chỉ cần chuẩn bị người cho tốt để tiếp nhận là được.”
Lăng lão phu nhân lại càng không hiểu chút nào. Đối với hành động của Tiêu Phong Hàn lại càng khó hiểu. Ba mươi năm thâm giao nên Lăng lão phu nhân biết vị nghĩa đệ này luôn mưu tính sâu xa, hơn nữa tâm tư hắn lại rất cẩn thận, tính toán không bỏ sót bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra! Mỗi một việc làm đều có thâm ý sâu sắc. Nhưng hành động Tiêu Phong Hàn đưa binh khí xưởng kia cho Lăng Thiên thì Lăng lão phu nhân càng nghĩ càng thấy rối. Việc này đối với Tiêu Gia chỉ có hại mà không có lợi. Trong lúc nhất thời cảm thấy như đang trong mộng, thầm nghĩ Tiêu Phong Hàn chẳng lẽ có đổi tính? Hay là đại nghiệp của Tiêu Gia đã ngưng rồi? Nhưng vài ngày quan sát thì nàng cảm thấy hắn không phải như thế.
Cũng tốt. Nếu nghĩ không ra thì cứ đi một bước tính một bước, hành động cẩn thận là được. Xưởng đã đến tay rồi thì Tiêu Phong Hàn ngươi có bất kỳ quỷ kế nào cũng không thể dễ dàng thực hiện được! Lăng lão phu nhân âm thầm quyết định trong lòng.