“Phụ thân! Cha… cha sao vậy?” Thủy Thiên Nhu đại kinh thất sách, ôm lấy cánh ta của phụ thân, vừa khóc vừa ra sức lắc.
Tiếng cười điên cuồng của Thủy Mạn Không lập tức nghẹn lại, thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, quay mặt sang nhìn nữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Nhu nhi, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho mẫu thân của con biết! Phải vĩnh viễn che giấu mẫn thân của con, bà ta tuyệt đối không chịu đựng nổi đâu, bà ta sẽ phát điên mất, hiểu chưa? Ca ca cũng con vẫn còn ở nhân gian, nó bị thiện hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý mang đi, mang tới Vô Thượng Thiên!”
“Con biết nên nói thế nào rồi, phụ thân, nhưng cha phải làm sao? Hiện tại tựa hồ như vẫn không phải là…” Thủy Thiên Nhu vội vàng gật đầu. Nàng ta vốn muốn giấu cả phụ thân của mình, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không giấu được, nàng ta không phải là không muốn báo thủ cho ca ca duy nhất của mình, nhưng…
“Cha… tự có tính toán!” Thủy Mạn Không nhìn nữ nhi, đưa một tay ra vuốt tóc nữ nhi đầy yêu thương, nói: “Nữ nhi con, đừng khóc.”
Thủy Thiên Nhu vẫn nước mắt như mưa.
“Ta vốn định sau khi con về sẽ đính hôn cho con cùng Hoảng Phủ Tuấn.” Thủy Mạn Không cười tự giễu, ôn nhu nói: “Hiện tại xem ra đã không còn cần thiết nữa rồi. Nhu nhi, con thích Lăng Thiên phải không?”
Thủy Thiên Nhu lập tức mặt đỏ bừng, vê vê tay không nói ra lời.
Thủy Mạn Không cười nói: “Ta sao lại không biết chứ? Cái loại bại gia chi tử như Hoàng Phủ Tuấn sao có thể xứng với Nhu nhi của ta? Trước đây chỉ chẳng qua là muốn tạm thời lôi ké một trợ thủ mạnh hòng đối phó với bọn nhị thúc, tam thúc của con, cũng chỉ là việc bất đắc dĩ mà thôi. Hiện giờ chuyện đã tới mức quyết liệt như thế này rồi, ta sao có thể lại một lần nữa hy sinh hạnh phúc cả đời của nữ nhi mình được nữa? Yên tâm, ta quyết sẽ không ngăn cản các con. Đợi sau trận chiến một giáp, con cũng tính là tận sức vì Thủy gia rồi, con cứ về Thiên Tinh đại lục tìm Lăng Thiên đi. Vô luận là tới đâu cũng phải nhớ rằng, bất kể thế nào cũng phải được hạnh phúc vui vẻ. Biết chưa?”
“Phụ thân!” Thủy Thiên Nhu lao vào lòng phụ thân mà khóc lóc.
Thủy Mạn Không yêu thương cọ má lên tóc nữ nhi, muốn thở dài nhưng cuối cùng lại nén xuống. ở chỗ mà Thủy Thiên Nhu không nhìn thấy, hai con mắt của Thủy Mạn Không léo lên tinh quang chói mắt, sát khí càng lúc càng nặng, cơ hồ biết thành thực chất…
Một đêm vốn an tĩnh bình hòa đã không còn được yên bình nữa. Thiên Tinh Sát Thần quân lâm Thiên Phong. Tùy tiện đi tới đâu, tất nhiên sẽ đầy gió tanh mưa máu tới đó.
Người của Ngọc gia và người phía Vô Thượng Thiên lúc này có lẽ vẫn phiêu lưu trong biển lớn. Hoặc có lẽ là mấy ngày sau sẽ tới dị vực Thiên Phong. Nhưng đêm nay của Thủy gia đã chú định là một đêm không ngủ. Thủy Mạn Không sau khi bảo Thủy Thiên Nhu đi nghỉ trước, bèn bước ra khỏi mật thất một mình đứng trong lương đình nhìn tinh không ngàn năm không đổi. Đứng si ngốc dưới ánh trăng sáng suốt một đêm.
Cũng có rất nhiều không người đêm nay không ngủ giống như hắn. Trong đó bao gồm cả Thủy Mạn Thành cũng ngây ngốc ngồi một đêm. Còn Thủy Mạn Thư, Thủy Mạn Bình hai người thì ngay đêm triệu tập người từ Thiên Tinh đại lục trở về tập trung lại với nhau, tiến hành phân tích kỹ càng mỗi một chuyện, ý đồ từ trong đó rút ra được kết luận hữu ích nào đó, ít nhất thì cũng không muốn phát triển tới một phương diện không tốt.
Ngược lại, Thủy Vô Ba trưởng lão võ công cao nhất Thủy gia thì đêm nay ngủ rất ngon.
Trời sáng, thế gian lại bắt đầu nhộn nhịp…
Đề tài khiến người ta chú ý nhất không gì khác chính là việc ba vị đương gia của Thuận Thiên Minh đột nhiên hiện thân, giá lâm Bích Thủy thành. Có điều trước mắt nơi hạ lạc còn chưa rõ. Nhưng, tin tức này đã khiến các đại hộ trong Bích Thủy thành ai ai cũng đều sợ hãi. Không ai biết ba tên sát tinh này vì sao lại đột nhiên tới đây, ai ai cũng cảm thấy bất an, không dám tùy tiện ra khỏi cửa.
Chuyện thứ hai chính là Tống gia đại công tử Tống Cuồng phát sinh xung đối với đại đương gia Điền Chi Chi của Thuận Thiên Minh tại Bích Tủy quán, chủ phó đi theo của Tống gia tổng cộng là hai mươi sáu người, sống không thấy người mà chết không thấy xác, toàn bộ đều biết mất một cách thần bí. Giống như là đột nhiên bốc hơi vậy.
Còn có một chuyện lạ đó là người của Hoàng Phủ thế gia đột nhiên chui ra như thả lưới bắt cá, đi lại như con thoi trong Bích Thủy thành, sắc mặt trầm trọng. Mà người của Tống gia cũng có từng nhóm từng nhóm tới Bích Thủy thành. Loại tình cảnh này, giống như là hai gia tộc muốn sống mái với nhau vậy, bầu không khí trong Bích Thủy thành lập tức trở nên nặng nề.
May mắn là hai nhà vẫn bảo trì sự khắc chế lẫn nhau…
Tới giữa trưa thì không biết là ai truyền ra tin tức, mọi người lúc này mới biết, thì ra không chỉ Tống gia đại công tử Tống Cuồng thất tung, mà số người thất tung tối qua quả thực là không ít, hơn nữa đều là những người khá có lai lịch, ví dụ như nhị công tử của Tống gia, con tư sinh bí mất của Tống gia gia chủ Tống Thiên Kiều, cùng với tiểu thiếp mà hắn sủng ái nhất cũng đều biến mất một cách kỳ diệu.
Tao ngộ của Tống gia coi như vẫn còn tốt, dẫu sao thì màn thảm hơn vẫn ở phía sau.
Bởi vì thảm nhất là Hoảng Phủ thế gia, ba vị không tử trước sau biến mất, còn có hai nữ nhi cũng không biết nơi hạ lạc. Sau cũng ngay cả lão bà của Hoàng Phủ thế gia gia chủ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cũng không thấy bóng. Ngoài ra, truyền gia chi bảo Thiên Mệnh bảo kiếm của họ Hoàng Phủ cũng bị kẻ trộm tiện tay dắt dê lấy mất…
Xui xẻo nhất là Hoảng Phủ Tuấn nhị công tử, hắn đi đón người yêu về Thiên Phong, nhưng lại bị khiêu khích ở giữa đường, sau đó thì thì không chút lưu tình chạy về, mang theo đầy một ngực oán khí, còn chưa vào được nhà thì đã bị người ta một gậy đánh ngất.
Theo số ít nhân chứng, những người này mặt áo đen, che mặt, võ công cao cường, đặc biệt về phương diện đánh côn thì càng là một hảo thủ đứng đầu…
Phát sinh những chuyện này, hai vị gia chủ tất nhiên đều nộ khí trùng thiên, không hẹn mà cùng áp dụng biện pháp giống nhau. Phát bố cùng một mệnh lệnh: Vô luận là ai làm thì cũng phải trả một cái giá đắt! Cho dù là đào ba thước cũng phải tìm ra người cho ta, bắt tên đầu sỏ đứng đằng sau, phân thây thành vạn mảnh. Thế là, cả thành đầy là những đại hán mắt đỏ bừng, giống như muốn ăn người đấu đá nhau.
Thế là người của hai nhà như trải thảm tìm kiếm khắp nơi ở trong thành, mỗi một góc tường cũng không bỏ qua, thậm chí ngay cả phủ thành chủ cũng tìm một lần, nhưng không tìm thấy bất kỳ một dấu vết nào. Đám nhân mã hạ thủ bắt người không ngờ lại không lưu lại bất kỳ một đầu mối nào!
Dạng kết quả này khiến cho những người tham gia tìm kiếm đều mở rộng tầm mắt.
Hai gia tộc tại Thiên Phong đại lục đều thuộc loại siêu cấp thế gia, đặc biệt Bích Thủy thành có thể nói là sào huyệt của Hoàng phủ gia tộc. Vậy mà không ngờ để địch nhân ở ngay dưới mí mắt mình, trong phạm vi bảo hộ của mình mà bắt cóc vợ con của mình, đã thế còn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì! Thế này chẳng khác nào hung hăng bợp cho Hoàng Phủ thế gia gia chủ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn một cái tát tai rõ vang.
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nổi trận lôi đình, há miệng chửi ầm lên ở trong nhà mình, giọng chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua, trầm bổng du dương truyền ra xa, người ở vụ cận nghe rõ mồn một. Thì ra vị Hoảng Phủ đại nhân này còn có tài như vậy, mắng người mà giống như ca hát, mắng tới mấy giờ mà không ngờ lại không trùng lặp, đúng là nhân tài, trước đây vậy mà không ai phát hiện ra.
Cho nên khi Hoàng Phủ gia chủ ra khỏi cửa thì có những ánh mắt cực kỳ sủng ái lẳng lặng nhìn theo, lỗ tai thì dựng thẳng nghe ngóng. Không có nguyên nhân nào khác, thực sự là quá kinh điển rồi! Những lời như vậy nếu như từ miệng mấy tên lưu manh nói ra thì mọi người chỉ coi là đánh rắm. Nhưng lại từ trong miệng Hoàng Phủ Nghiêm Hàn đỉnh đỉnh đại danh nói ra, vậy thì quả thực là khác hẳn. Cho nên vị Hoàng phủ gia chủ gần sáu mươi này thoáng chốc đã trở thành minh tinh.
Chuyện nhốn nháo qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, người canh cửa của Hoàng Phủ gia tộc đột nhiên phát hiện một cái rương nhỏ được bọc rất tinh xảo, lập tức đi bẩm báo cho Hoàng Phủ Nghiêm Hàn.
Tất cả cao thủ của Hoàng Phủ thế gia như gặp đại địch mở cái rương được bọc tinh xảo này ra, lại thấy bên trong là một phong thư và một vật được bọc kín bằng vải trắng.
“Hoảng Phủ gia chủ Nghiêm Hàn đại nhân tại thượng: Gia chủ khí phách hào hùng, thế nhân không ai là không khâm phục. Hoàng Phủ thế gia phát triển không ngừng, càng khiến ta hâm mộ không thôi. Với tài năng kinh thiên vĩ địa, tài chí định quốc an bang của Hoàng Phủ gia chủ, há lại an tâm mãi mãi ở dưới người khác. Có câu bên cạnh giường há có thẻ để cho người khác ngủ ngáy? Là kẻ hèn mọn bất tài này, đặc biệt tới phân ưu cho gia chủ.
Ba vị công tử và chủ mẫu đại nhân ngày hôm qua ta đã được mời tới, đãi như tân khách, cẩn thận hầu hạ, không dám có nửa điểm chậm trễ, không khác gì ở nhà mình. Ta thấy cơ hộ thống nhất của gia chủ đã ở ngay trước mặt, ngày độc bá Thiên Phong sắp tới rồi. Tống gia ngang ngược, khinh người thái quá, không ngờ dám gây sư ở Bích Thủy thành, thực sự là không biết trời cao đất dày. Ta tuy là người ngoài, nhưng nhìn thấy vậy cũng căm phẫn trào dâng, kêu oan gào khuất cho Hoàng Phủ gia chủ.
Tống gia chỉ là một nhà nho nhỏ mà không ngờ lại dám to gan như vậy, công nhiêu khiêu khích tại Bích Thủy thành? Thiết nghĩ nếu không giáo huấn nghiêm khắc, khó tránh khỏi đám hỗn láo này khinh thường hùng uy hiển hách của Hoảng Phủ gia tộc.
Cho nên, để sớm xúc thành Hoàng Phủ bá nghiệp, tại hạ lớn gan, mời ba vị công tử, hai vị tiểu thư và một vị phu nhân tới nhà an dưỡng. Nếu gia chủ lập tức phát binh, quét sạch Tống gia thì nửa giang sơn Hoàng Phủ gia tộc đã ngồi vững, cơ hội tốt ở ngay trước mặt, phải biết tận dụng thời cơ. Đợi ngày Hoảng Phủ gia chủ ca khúc khải hoàn, cũng chính là lúc ta đưa quý gia quyến về nhà.
Ừ, để gia chủ khỏi lo lắng, đặng biệt đưa tới một phần lễ mọn, xin Hoàng Phủ gia chủ sớm định đoạt, cứu lấy vạn dân trong lúc nước sôi lửa bỏng, gây dựng được đại nghiệp trong loạn thế! Giấy ngắn tình dài, không thể đối diện với gia chủ mà nang cốc nói cười, thực sự là chuyện đáng tiếc trong cả đời người! Hoàng Phủ gia chủ là người văn nhã, chắc có thể thông cảm cho sự lỗ mãng của kẻ hèn này.
Ngoài ra, xin nhắc nhở Hoàng Phủ gia chủ nên chú ý, nếu trong vòng ba ngày vẫn không triển khai hành động, lần sau sẽ lại tặng cho Hoàng Phủ gia chủ một phầ lễ vật khác. Một chút ý tứ nho nhỏ, xin ngài nhận cho.”
Lạc khoản là một cái tên cực kỳ quái dị: Một người nhiệt tâm, kính tặng!
Chúng nhân của Hoàng Phủ thế gia quay sang nhìn nhau, đọc qua ngôn từ rắm chó này, Hoàng Phủ Nghiêm hàn càng nổi giận lôi đình, giật lấy phong thư rồi xé nát, mũi không ngừng thở dốc, mặt đầy sát khí cuồng bạo.