Tiêu U Hàn nước mắt lã chã nhìn những bóng đen đang lao đến phía Lăng Kiếm, trong lòng nàng là sự tuyệt vọng vô bờ, thanh kiếm trong tay nàng chĩa vào bụng của chính mình, nếu như Lăng Kiếm chết, nàng sẽ tuyệt đối không do dự mà chết theo hắn.
Người mình yêu thương nhất chết, nàng sẽ không sống cô độc một mình!
Tiêu U Hàn cắn chặt lấy môi, cánh tay nàng nắm chặt lấy chuôi kiếm, sắc mặt nàng nhợt nhạt đi!
Bỗng một tiếng gầm rung trời lở đất vang lên, một bóng người nhanh như chớp giật lao vọt vào trong đại điện, lập tức những âm thanh bụp bụp liên tục vang lên, đám cao thủ đang vây đánh Lăng Kiếm lăn lộn trên mặt đất như những quả bóng hơi, máu tươi trong mồm phun ra xối xả!
Tống Quân Thiên Lí sắc mặt bực bội, phẫn nộ lao vào, đại đả xuất thủ, đại khai sát giới!
Ngoài câu nói vừa nãy ra, Tống Quân Thiên Lí đều là ở bên ngoài theo dõi, hắn đang đợi đến lúc Lăng Kiếm không chống đỡ được nữa, để xem xem tên sát thủ mặt lạnh máu lạnh này liệu có cầu cứu mình không. Thử xem bộ mặt không biến sắc này liệu có thay đổi không, sẽ xuất hiện nét sợ hãi hay không!
Nhưng Lăng Kiếm đã làm Tống Quân Thiên Lí thất vọng!
Lăng Kiếm, từ đầu đến cuối không hừm đến một tiếng, tuy hắn biết rõ Tống Quân Thiên Lí ở ngay bên ngoài, lúc nào cũng có thể ra tay tương trợ, giải vây cho mình. Biết thế nhưng Lăng Kiếm vẫn không hề thúc giục hay cầu cứu Tống Quân Thiên Lí! Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Lăng Kiếm lúc nào cũng vậy, không có chút biểu lộ tình cảm nào, càng là lúc nguy hiểm, sắc mặt của hắn càng trấn tĩnh!
Đừng nói là Tống Quân Thiên Lí muốn nhìn thấy sự hoảng loạn của hắn, ngay đến trong mắt của Lăng Kiếm, ngoài sát khí ra thì không còn có gì cả!! Dường như kể cả là lập tức bị loạn đao chém chết thì Lăng Kiếm cũng sẽ vẫn giữ nguyên bộ mặt đó vậy.
Do đó mà Tống Quân Thiên Lí sao có thể không cảm thấy bực tức được!
Tống Quân Thiên Lí thật ra không biết, Lăng Kiếm không phải là sẽ không cầu cứu, nhưng cả đời hắn sẽ chỉ cầu cứu một người, người đó chính là Lăng Thiên! Mạng của Lăng Kiếm chính là của Lăng Thiên, cầu cứu Lăng Thiên, không có gì là xấu hổ cả!
Trước mặt Lăng Thiên, Lăng Kiếm có thể bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài của mình, có cười đùa có giận dữ có sợ hãi, nhưng ngoài những lúc đó ra, Lăng Kiếm chính là một người kiêu ngạo nhất trên thế gian này!
Kể cả là người mà Lăng Kiếm trước giờ luôn khâm phục như Tống Quân Thiên Lí, vị cao thủ đệ nhất có một không hai của tạo hóa này, trong lòng Lăng Kiếm cũng cảm thấy hắn không xứng để được mình cầu cứu!
Không đủ tư cách? Không phải là vậy, nếu như nói Thiên Lí không đủ tư cách thì tức là nói trái với lương tâm, chỉ là Lăng Kiếm tuyệt đối sẽ không cầu cứu ai khác ngoài Lăng Thiên mà thôi!
Con người kiêu ngạo, trái tim kiêu ngạo! Lăng Kiếm, một thanh kiếm nổi danh thiên hạ đứng dưới một người đứng trên tất cả mọi người!
Những tiếng cước đá quyền đấm vang lên không ngớt, Tống Quân Thiên Lí giống như hổ đói rơi vào bầy cừu, đại phát thần uy! Chỉ trong nháy mắt đã có đến tầm mười cao thủ của Thiên Thượng Thiên bị thương trong tay hắn!
“Là Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí của Vô Thượng Thiên!”. Cuối cùng cũng có một người hoảng hốt kêu lên!
Đối diện với Đệ Nhất Lâu chủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thì đám người của Thiên Thượng Thiên còn có khả năng ngoan cường mà chống đỡ, mà liều chết! Nhưng khi đối diện với thiên hạ đệ nhất cao thủ, Giang Sơn Lệnh chủ, thì tất cả những gì được gọi là sức đề kháng này bỗng chốc tan vỡ sụp đổ!
Tuyệt chiêu nhất kích tất sát nổi danh thiên hạ của Lăng Kiếm quả nhiên là sống chết phân minh, chưởng môn Thiên Thượng Thiên Mộng Phiên Vân đã thân vong!
Tuyệt chiêu này là niềm kiêu ngạo của Lăng Kiếm, đó là tuyệt chiêu đủ để danh chấn thiên hạ, xoay chuyển càn khôn!
Nhưng cũng chính tuyệt chiêu này, đã kích phát tính hung tợn tiềm ẩn nhất của đám người Thiên Thượng Thiên, kẻ nào cũng liều chết quên mình, cái chết của Mộng Phiên Vân làm cho những người trước giờ vẫn xem hắn như “thần thánh” của Thiên Thượng Thiên này chịu một sự kích động rất lớn! Trong khi đó, nhát kiếm đó của Lăng Kiếm tuy giết được Mộng Phiên Vân, nhưng công lực trong người hắn bị tổn hao một cách nghiêm trọng, lại còn bị hai chưởng của Mộng Phiên Vân trước lúc chết đánh trọng thương ở vai, hắn đang rơi vào vòng khổ chiến!
Mất mạng dường như chỉ còn là chuyện trong khoảnh khắc! Nhưng sự xuất hiện kịp thời của Tống Quân Thiên Lí, làm cho sự điên cuồng mê loạn chỉ muốn báo thù của bọn người Thiên Thượng Thiên này lập tức được hồi tỉnh trở lại!
Chúng có thể không sợ Đệ Nhất Lâu chủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thậm chí còn có gan muốn nếm thử mùi vị khi giết tên đệ nhất sát thủ này để báo thù cho chưởng môn, nhưng nói thế nào chúng cũng phải sợ thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lí. Vốn dĩ từ sau ngày Tống Quân Thiên Lí không thể giết được Lăng Thiên, uy danh của hắn ngày càng giảm xuống, nhưng trong đó không bao gồm người của Thiên Thượng Thiên, bởi vì người của Thiên Thượng Thiên biết rất rõ một chuyện, năm đó các cao thủ tuyệt đỉnh nhất của Thiên Thượng Thiên hợp lực tấn công Tống Quân Thiên Lí, kết quả là bị một mình hắn đánh bại, không những thế còn là đánh ngay chính diện! Cần phải có thực lực như thế nào mới có thể làm được điều đó?! Cho nên không một kẻ nào của Thiên Thượng Thiên muốn hoặc dám đối diện với kẻ thù lớn không thể chống cự này! Thậm chí đến dũng khí để liều mạng, để thử một chút cũng không có!
Trước mặt là một đệ nhất sát thủ, cái thế sát thần! Sau đó lại đến một đệ nhất cao thủ hùng cứ thiên hạ, Giang Sơn Lệnh chủ của Vô Thượng Thiên, đó là cao thủ tuyệt thế mà không một người nào của Thiên Thượng Thiên có thể đối địch! Không những thế, trụ cột tinh thần và sức mạnh vững chắc nhất hiện nay của chúng là Mộng Phiên Vân lúc này đã an giấc ngàn thu! Trận đánh này làm sao mới có thể được tiếp tục?
Ba lão già râu bạc cố gắng trấn tĩnh, ra sức gào thét, lệnh cho tất cả cùng tấn công. Nhưng nhân tâm đã loạn, không bao giờ có thể được như trước. Không ít người vừa tấn công vừa nhìn tây ngó đông, có ý muốn tháo chạy!
Thật ra nếu như chúng không loạn thì có thể chú ý thấy, Lăng Kiếm lúc này đang ở vào thế sa cơ lỡ vận, Thiên Lí chắc chắn sẽ phải chiếu cố đến Lăng Kiếm, chỉ cần tất cả chúng hợp lực, tuyệt đối sẽ có sức để đánh trả, ít nhất cũng có thể giết chết Lăng Kiếm để bồi táng, thế nhưng lúc này nhân tâm li tán, mỗi người có một cách nghĩ riêng, sao có thể nói đến được việc hợp lực mà tấn công!
Lăng Kiếm và Thiên Lí hai người tả xung hữu đột, tung hoành trong đám người, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, những tia máu không ngừng được bắn ra, mùi máu tanh ngày càng nồn nặc, càng làm cho dũng khí của những người tham dự thêm hao hụt.
Nhìn những sư huynh đệ và các trưởng bối sớm này có nhau từng người thấm ướt máu tươi nằm ngổn ngang trên mặt đất, nghị sự sảnh dùng để bàn bạc đại sự của Thiên Thượng Thiên bỗng chốc biến thành một nơi tràn đầy mùi máu tanh, sự khủng khiếp cực độ này, còn cả cảm giác u ám lúc nào cũng có thể đến của cái chết làm nhiều người không thể chịu đựng được! Cuối cùng, một người hoảng sợ một cách triệt để, đột nhiên gào lên một tiếng, vứt thanh trường kiếm trong tay đi, ôm mặt chạy ra ngoài.
Lăng Kiếm nắm chặt kiếm trong tay, không chặn người tháo chạy này lại, mà tiếp tục tiến hành chém giết đối với những người còn lưu lại trong đại điện! Tống Quân Thiên Lí mặt mũi lầm lì, một cái vung tay, đánh một lão già tóc bạc bay ra, sau đó tiếp tục cuồng mãnh tấn công 7, 8 người khác đang vây quanh hắn.
Cùng với việc người thứ nhất bỏ chạy, lục tục xuất hiện thêm người thứ hai, người thứ ba….Chính tại lúc này, ba vị chưởng lão nội môn của Thiên Thượng Thiên đột nhiên liếc nhìn nhau một cái, tâm ý tương thông, cả ba cùng gầm lên một tiếng, đồng thời vọt người lên, lao về phía Lăng Kiếm!
Ba người nhiều năm cộng sự với nhau, tâm niệm như một, cả ba cũng điều biết rõ, tinh thần chiến đấu của những người của Thiên Thượng Thiên đã sụp đổ, mất hết, không thể có được phần thắng, nếu cứ tấn công Tống Quân Thiên Lí thì đến cơ hội làm hắn bị thương cũng tuyệt đối không thể có được. Thế nhưng vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu trước mặt này đã trải qua thời gian chiến đấu quá dài, người bị trọng thương, rõ ràng là đã sức gần tàn lực gần kiệt, dù gì thì việc Thiên Thượng Thiên bị tiêu diệt cũng đã gần trong gang tấc, thà cứ liều một phen, dù không giết được Tống Quân Thiên Lí thì cũng phải giết được Đệ Nhất Lâu Chủ để báo thù cho đại chưởng môn!
Lần tấn công này, gần như là ba vị trưởng lão này đã dùng đến toàn bộ công lực cả đời, kiếm còn chưa chém đến, nhưng khí thế đó đã làm cho người khác khó thở. Tấm thân mệt mỏi đã bị trọng thương của Lăng Kiếm rõ ràng là đã không thể ứng phó được sự tấn công như vậy!
Tống Quân Thiên Lí hai mắt quét ngang qua, phát giác thấy khốn cảnh của Lăng Kiếm, lập tức gầm lên một tiếng, lao đến ứng cứu.
Chính tại lúc này, mộng giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Lăng Kiếm: “Chạy về hướng của điện!”.
Lăng Kiếm hoàn toàn không suy nghĩ gì, lộn người một cái, thân người lao về phía của đại điện.
Lúc này Lăng Kiếm đã rời khỏi vị trí vừa nãy của hắn, chuyển hướng về phía cửa điện, cũng tức là đã kéo giãn một khoảng cách với Tống Quân Thiên Lí, một khi xảy ra chuyện gì thì kể cả Tống Quân Thiên Lí có thần thông quảng đại hơn nữa cũng chắc chắn sẽ không ứng cứu kịp.
Bất luận nói thế nào thì việc lao về phía cửa điện đều là một cách làm hết sức hồ đồ!
Nếu như người khác bảo hắn làm như vậy, Lăng Thiên sẽ tuyệt đối không làm theo, không những thế hắn sẽ quay người lại đâm cho người này một nhát! Chính bởi vì người vừa nói lúc nãy là ngoại lệ, chỉ cần là lời của người này nói, kể cả trước mặt là núi đao biển lửa, thâm la địa ngục thì Lăng Kiếm cũng sẽ không chút do dự mà làm theo!
Bởi vì người vừa nói chính là Lăng Thiên! Lăng Kiếm đã nghe ra được, giọng nói đó chính là của Lăng Thiên. Cho nên Lăng Kiếm không dám có chút chậm trễ! Nếu như cửa điện có núi đao biển lửa thật, có câu nói này, hắn tuyệt đối sẽ không do dự!
“Tiểu quỷ! Ngươi làm gì vậy, lao đến chỗ đó, muốn tìm cái chết sao?! Đứng yên đó đừng cử động, bản tọa tự sẽ đảm bảo ngươi được chu toàn!”. Tống Quân Thiên Lí bụp bụp đánh bật mấy thanh đao, quay đầu lại nhìn thì thấy Lăng Kiếm đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của mình, bất giác tức đến đầu bốc khói! Người của Thiên Thượng Thiên tuy nhân tâm đã loạn, nhưng không phải là tất cả, Thiên Lí cũng chỉ là người, không phải là thần thánh, những việc vượt ngoài phạm vi của con người, hắn cũng là không làm được!
Chỗ cửa điện đó ngoài con nha đầu sợ đến lục thần vô chủ ra, nào còn có người khác? Lúc này lao đến đó, mà thế kiếm của ba chưởng lão đó đã truy kích đến sát nút, ngoài tầm với của mình, đây chẳng phải là muốn tìm cái chết sao?.
Chưa nói đến việc Tống Quân Thiên Lí cảm thấy kì quái, ba lão già thấy Lăng Kiếm đột nhiên như là choáng váng đầu óc tránh nhầm phương hướng, bất giác trong lòng mừng rỡ! Ba người đồng loạt quay người, trường kiếm nhanh như chớp giật chém đến người Lăng Kiếm!
Có lẽ đó cũng chính là cơ hội cuối cùng để có thể báo thù được cho chưởng môn!
Dựa vào thực lực lúc này của Lăng Kiếm, hắn đỡ được hai đường kiếm trong đó đã là vô cùng tuyệt vời, nhưng kiếm của người thứ ba thì hắn đã không còn kịp để mà tránh nữa. Nhất kiếm tất trúng, nhất kiếm tất chết!
Lăng Kiếm sắc mặt bình tĩnh, thanh trường kiếm cầm nghiêng. Công tử đã bảo mình tránh sang bên này, chắc chắn là có lí của công tử! Càng huống hồ, chỉ cần công tử đến thì kể cả là mình muốn chết, chỉ sợ cũng không chết được. Cho nên Lăng Kiếm rất có lòng tin rằng hắn sẽ không sao cả!
Nhưng điều Lăng Kiếm không ngờ được là, Lăng Thiên không hề ra tay cứu hắn!
Thanh kiếm thứ ba mang theo tiếng gió rít dũng mãnh chém đến cổ của Lăng Kiếm. Trong lòng Lăng Kiếm bỗng lóe qua một sự tuyệt vọng, tại sao lại như thế này?
Cho đến lúc này Lăng Kiếm vẫn không phát hiện ra, bản thân hắn lúc lùi đến cửa đại điện thì cũng chính là đã lùi đến ngay bên cạnh Tiêu U Hàn. Thấy Lăng Kiếm gặp nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, không biết Tiêu U Hàn lấy dũng khí ở đâu ra, hoàn toàn không quan tâm đến thực lực nhỏ bé yếu ớt của mình, nàng đột nhiên toàn thân dùng lực, giơ thanh kiếm trong tay ra đỡ, những tia lửa bắn tung tóe, cũng không biết sức mạnh của nàng từ đâu đến, không ngờ có thể chặn đứng được lưỡi kiếm sắc lạnh thế như chẻ tre đang chém đến ngay sát cổ Lăng Kiếm.