Sau mấy lần tiếp chiến liên tục sau đó, Tây Môn Tạp đúng là không hổ thẹn với danh hiệu thống soái thiếu niên thiên tài, sau khi tập hợp đám tàn binh bại tướng này lại với nhau, không ngờ hoàn toàn không còn sự hỗn loạn trước đó nữa, có công có thủ, sự phản công tuy là không có hiệu quả, nhưng phòng thủ thì có thể nói là hoàn mĩ, cứ như vậy lại giằng co thêm được vài ngày, toàn quân dần dần rút về.
Tuy là không thể thay chuyển được kết cục thất bại, nhưng thực lực trong tay cũng không bị tổn thất nhiều.
Thắng không kiêu, bại không loạn, Tây Môn Tạp không hổ danh là nhân tài quân sự kiệt xuất!
Đó chính là sự đánh giá của Ngọc Mãn Lâu đối với Tây Môn Tạp sau khi nhận được tin tức như trên.
Những người làm tướng đều biết rõ, sau khi vừa thất bại, muốn thu thập được nhân tâm của tàn binh bại tướng, làm họ lại tiếp tục có ý chí chiến đấu, đồng thời chống đỡ với sự truy kích điên cuồng của đại quân mấy chục vạn ở phía sau, đó là một việc khó khăn đến thế nào! Nếu không phải là lão tướng một đời sa trường có kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể nào làm được. Nhưng Tây Môn Tạp đã làm được!! Không những làm được là còn làm một cách rất hoàn mĩ, điểm này đúng là quá đáng quý! Như thế nào mới là thiên tài quân sự. Điều này càng làm cho Ngọc Mãn Lâu có một cảm giác sai là: Nguyên nhân chủ yếu của mấy lần thất bại trước của Tây Môn Tạp có thể là do nội gián làm lộ thông tin tình báo quan trọng gây nên, nếu không dựa vào năng lực của Tây Môn Tạp, thì tuyệt đối không thể gặp phải thất bại thảm hại như này được! Nghĩ đến điều này, Ngọc Mãn Lâu càng cảm thấy việc thanh lọc quân đội của mình là điều không thể chậm chễ.
Có trời mới biết Lăng Thiên rốt cuộc đã xắp xếp bao nhiêu mật thám trong quân mình? Trước mắt chỉ thấy xuất hiện trong quân của Tây Môn Tạp, bên đó chỉ là một đại binh đoàn, tuy ảnh hưởng không nhỏ, nhưng vẫn chưa thể ảnh hưởng đến đại cục được, nhưng nếu như trong đại quân cả trăm vạn ở phía quận Yên cũng xuất hiện tình trạng này…Ngọc Mãn Lâu hít sâu một hơi lạnh.
Thất bại đáng tiếc của Tây Môn Tạp tuy đau lòng, nhưng trên một ý nghĩa nào đó cũng là gõ lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cả Ngọc Gia, cũng không được xem là hoàn toàn không có lợi.
Ngọc Mãn Lâu lập tức quyết định một cách quyết đoán, phái đi các cao thủ gián điệp bí mật nhất trong nội bộ Ngọc Gia, tiến hành điều tra bí một đối với tất cả các tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nếu như phát hiện có điểm khả nghi, liền lập tức tước bỏ binh quyền, áp tải về kinh để xử lí, nếu như ai dám phản kháng, thì có thể giết không cần hỏi! Thà giết nhầm 1000 người còn hơn bỏ sót 1 người.
Sự xuất hiện của những thành viên chấp pháp làm cho đại doanh Ngọc Gia lập tức xuất hiện một chút huyên náo, sau đó có vài tướng lĩnh bị đưa đi, sau đó có kết cục trong lặng câm, điều này càng làm tăng thêm rất nhiều sự khủng hoảng trong quân đội.
Khi Ngọc Mãn Lâu bắt đầu thanh tẩy quân đội, đế quốc Thần Châu dường như phát giác được ý đồ của Ngọc Mãn Lâu, sự xung đột giữa hai bên ở phía quận Yên ngày càng lớn hơn, cũng kịch liệt hơn rất nhiều. Ba đại binh đoàn của Thẩm Như Hổ, Vu Diên Hải, Đông Phương Kinh Lôi luân phiên nhau xuất kích, từng bước thăm dò thực lực quân đội của Ngọc Gia, dường như là không ép được Ngọc Gia tác chiến với quy mô lớn thì không ngừng nghỉ vậy.
Đó là do lo sợ nội gián bị bắt sẽ làm mất đi nội ứng, mất đi thời cơ tốt? Ta sao có thể mắc mưu được! Trước khi quân đội chưa được thanh lọc, nội gián chưa bị bắt ra, ta sẽ tuyệt đối không quyết chiến toàn diện với các người! Ngọc Mãn Lâu tự cho rằng mình đã nắm bắt được suy nghĩ của đế quốc Thần Châu, hắn cười lạnh lùng không dứt. Hiện giờ trong mắt hắn, hành động của quân đội đế quốc Thần Châu đáng cười giống như thằng hề đang diễn kịch.
Còn Tây Môn Tạp lúc này vẫn tiếp tục duy trì tác phong vừa đánh vừa lui rất vững vàng, tuy binh lực thua kém nhiều so với Tiêu Phong Dương, nhưng sau khi hội hợp với mười vạn đại quân, Tây Môn Tạp hiện nay cũng đã nắm trong tay binh lực 20 vạn quân, chiến lực cũng theo đó tăng lên rất nhiều, vừa đánh vừa lùi, dần dần áp sát về bộ đội chủ lực, không hề có chút hỗn loạn nào.
Còn Tiêu Phong Hàn lúc này cũng đang ra sức truy kích, nửa bước không rời, hoàn toàn không còn bóng dáng sự cẩn thận của hắn trước đó. Ra sức dẫn đầu 40 vạn đại quân giống như châu chấu vụ mùa ào ào kéo đến.
Tây Môn Tạp cả quãng đường đều là tháo chạy, tuy thất bại nhưng không hề hoảng loạn, binh sĩ thu nạp trên đường rút quân tuy không ít, nhưng cũng được xem trở thành một đội quân hỗn tạp cực kì hùng hậu. Cách đại bản doanh Ngọc Gia ở quận Yên đã ngày càng gần, chỉ cần hội hợp được với đại quân chủ lực của Ngọc Gia, thì đội bại binh này có thể hoàn toàn thoát được sự uy hiếp của Tiêu Phong Dương ở phía sau, thậm chí có thể quay ngược lại truy kích đại quân của Tiêu Phong Dương.
Cuối cùng thì cũng chỉ còn cách đại quân Ngọc Gia ở quận Yên khoảng một ngày đường nữa, dường như tất cả mọi người đều thở phào một hơi, trên cả quãng đường bị Tiêu Phong Dương truy sát , cục tức này đúng là họ đã nén quá uất ức, Tiêu Phong Dương cả quãng đường giống như là đỉa bám mông trâu, chốc chốc lại tấn công họ, ai nấy đều là uất hận vô cùng, nhưng lại không làm gì được. Hiện giờ cũng xem là có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, hừm hừm, phía trước chính là trăm vạn đại quân của chúng ta, ngươi còn dám đuổi đến không? Chúng ta rất hoan nghênh các người tiếp tục truy đuổi, đến lúc đó bọn ta liền có thể quay ngược lại truy sát các người.
Thế nhưng chính lúc họ đang cảm thấy rất yên tâm, thậm chí là có chút dương dương tự đắc này, vào thời điểm lúc sáng sớm trong doanh trại của Tây Môn Tạp, đột nhiên xuất hiện một trận hỏa hoạn, trận hỏa hoạn này xuất hiện một cách rất kì lạ và cũng rất đột ngột, dường như là có người từ lâu đã có âm mưu phóng hỏa vậy, không những vậy tốc độ lan rộng của thế lửa là vô cùng nhanh, chỉ trong thời gian cực ngắn, đã lan đến tất cả những nơi dựa trữ lương thảo và quân dụng, những cột khói bốc lên cao đến mấy trượng.
Dưới sức nóng của trận hỏa hoạn này, đến những vùng tuyết xung quanh đều nhanh chóng bị tan chảy.
Trại doanh chính gần ngay trong gang tấc, các tướng sĩ đang ngủ một cách rất an tâm liền nhanh chóng tỉnh dậy trong cơn mê, hoảng hốt mặc quần áo, lao đến bên cạnh đám cháy, ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, trong sự phẫn uất kèm theo một chút sợ hãi. Ngay phía trước đám cháy, một bóng người đã đứng ở đó, chính là Tây Môn Tạp.
Các tướng lĩnh bước đến bên cạnh, lén nhìn Tây Môn Tạp một cái, thấy Tây Môn Tạp lúc này sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thấp thoáng có vệt máu, ánh mắt tuyệt vọng, có thể nhìn ra trận hỏa hoạn này đã đả kích lớn như thế nào đến đại soái.
Ngay thời khắc sắp đến được nơi an toàn này lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy, đây rõ ràng là trời cũng muốn diệt ta đây mà.
Trên mặt các binh lính xung quanh đều như muốn ứa nước mắt, ra sức dùng tuyết, dùng đất để cố gắng dập tắt ngọn lửa lớn đang cháy ngùn ngụt này, nhưng tất cả đều có thể nhìn ra, bất luận là nỗ lực thế nào, đều là phí công vô ích. Lương thảo của 20 vạn đại quân, thức ăn của ngựa, tất cả các vật tư quân dụng đều trở thành hư vô trong trận hỏa hoạn này, bọn gian tế đáng chết! Trong sự im lặng, đột nhiên chủ soái Tây Môn Tạp gầm lớn một tiếng, máu tươi từ trong mồm phun ra xối xả, thân người gầy gầy từ từ ngã ngửa về đằng sau.
“Đại soái”.
“Đại soái”.
“Người đâu, đại soái ngất rồi, nhanh truyền quân y”. Lập tức tất cả các tướng lĩnh đều hoảng sợ, gào thét lên ầm ĩ, trong những ngày này Tây Môn Tạp đã là trụ cột chính của 20 vạn đại quân này, không những thế hắn còn lãnh đạo những người này vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất, lúc này đã sắp đến được nơi an toàn. Vậy mà trong chính thời khắc then chốt nhất này đại soái lại bị một trận hỏa hoạn do bọn gian tế gây ra làm cho tức giận đến mức cấp nộ công tâm, không còn chịu đựng nổi mà ngã xuống.
Tất cả các tướng lĩnh đều không biết làm thế nào, loạn càng thêm loạn, tiếp theo phải làm thế nào đây?
Đột nhiên những tiếng vó ngựa vang lên chấn động mặt tuyết, những tiếng hô chém hô giết vang đến như núi lở, đại quân của Tiêu Phong Dương toàn quân xuất kích đang đánh đến.
Đây lại là một thời cơ chuẩn xác vừa đúng lúc của Tiêu Phong Dương, nhưng đối với đám tàn binh bại tướng này của Ngọc Gia mà nói, điều đó còn mang tính hủy diệt.
“Dù gì cũng không còn đường sống nữa, liều chết với chúng thôi, liều một trận sống mái”. Một tướng quân trong mắt như muốn tóe lửa, vung nắm đấm lên hét lớn.
“Đúng, liều chết với chúng”. Tất cả cùng nhau hét lớn.
Chính ngay lúc này cơ thể gầy gò của Tây Môn Tạp bỗng giật giật mấy cái, trong miệng như đang khẽ rên gì đó, từ từ mở mắt ra.
“Đại soái, ngài không sao chứ?”. Đám tướng lĩnh vui mừng vây quanh lấy hắn.
“Toàn lực rút quân, nhanh nhất có thể, tiến sát về phía đại quân, đừng làm anh hùng rơm, chỉ 1 ngày đường, nếu như….”. Ánh mắt của Tây Môn Tạp lờ đờ, nói câu được câu không, mấy chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, đầu nghiêng sang một bên, lại ngất đi.
Chỉ là ý của hắn, tất cả đều đã nghe rất rõ ràng, lúc này không phải là lúc làm anh hùng rơm.
“Đại soái”. Những tiếng gào xé gan xé ruột, ai nấy mắt đều rơm rớm lệ, tính mạng đại soái đã nguy kịch đến mức này, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến sự sống chết của các huynh đệ, một đại soái tốt như này đi đâu để tìm được người thứ hai.
Khoảng mười tướng lĩnh cùng lúc quỳ xuống, giập đầu mấy cái trước cơ thể đã ngất đi của Tây Môn Tạp, trong mắt họ, đều là nước mắt.
Nhất định phải bảo toàn tính mạng của các huynh đệ, bảo vệ đại soái đến nơi an toàn, tất cả các tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, trong đầu họ cùng chung một ý nghĩ.
“Toàn quân nghe lệnh, tập tức rút lui”.
Tiền quân của Tiêu Phong Dương đã tiếp cận đến doanh trại của Ngọc Gia. Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, có thể nhìn thấy rõ vô số kị binh vung đại đao trong tay, ầm ầm lao đến. Lần rút lui khẩn cấp này của 20 vạn đại quân Ngọc Gia có thể nói là gọn nhẹ lên đường, chạy không thể nhanh hơn, không ai mang theo lương thảo hay quân nhu gì cả, có kẻ còn vứt cả giáp mũ, cả quãng đường giống như là đang chạy lũ, ào ào tiến về phía doanh trại của đại quân Ngọc Gia, chỉ là quãng đường 1 ngày, có thể đến được đó là có thể sống sót.
Mà lúc này ở phía quận Yên, cũng vừa khớp xuất hiện những âm thanh long trời lở đất, ba đại binh đoàn trăm vạn đại quân của đế quốc Thần Châu đột nhiên đồng thời phát động thế tấn công mãnh liệt nhất.
Lần tấn công này, không cần biết sống chết, bất chấp tất cả, không tính toán đến tổn thất, tất cả đều bất chấp hết.
Cuối cùng thì trận quyết chiến cũng bắt đầu?!
Vu Diên Hải, Thẩm Như Hổ, Đông Phương Kinh Lôi cả ba người trong lòng đều đang tồn tại một câu nói, đó là câu mà Lăng Thiên dùng màu mực đỏ như máu viết trong bước thư phi ưng đưa đến: Vô kì công vu nhất dịch , chiến định thiên hạ (đã đến lúc kết thúc trận chiến này).
Trực tiếp tổng cộng 10 vạn tay cung tốp đầu tiên đồng thời lên dây lắp tên, vô số mũi tên trong khoảnh khắc bao trùm lấy cả bầu trời lúc sáng sớm, tiếp ngay sau đó là 15 vạn kị binh phóng như điên như dại vào trong doanh trại của Ngọc Gia, tiếp theo đó là lính trường thương, đoản dao, hoành đao tổng cộng hơn 80 vạn quân ầm ầm kéo đến, thế như tức nước vỡ bờ.
4 phương 8 hướng, chiến thuật biển người.
Trận chiến hoàn toàn không thể hiện ra xu thế một phía.
Gần như nhìn ở góc độ nào đó, thế công kích của đế quốc Thần Châu gặp phải sự kiềm hãm, mà còn là một sự kiềm hãm rất mạnh, dưới sự mai phục và cạm bẫy của đối phương, mất đi mấy vạn binh mã, nhưng quân phía sau như không nhìn thấy điều đó vẫn hét lớn tiến lên ầm ầm, phía trước ngã xuống phía sau lại xông lên, hai bên cuối cùng rơi vào trong cuộc chiến kịch liệt đến cực điểm.
Đâu đâu cũng là những ánh đao ánh kiếm đang vung lên, tiếng vó ngựa sục sôi, đầu người lăn khắp nơi, máu chảy thành sông.
Hai trăm vạn đại quân quấn chặt lấy nhau, những tiếng hô hào chém giết gần như vang xa đến mấy dặm.
Những tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên ở phía Tây Bắc, vô số tàn binh bại tướng nét mặt kinh hoàng hãi hùng xuất hiện, sống như một con cự long hoảng loạn đột nhiên lao ra từ trong bóng đêm, điên cuồng lao đến nơi mà nó cho là an toàn.
Tiêu Phong Dương hạ lệnh một tiếng, tốc độ của kị binh lập tức tăng nhanh hơn, những binh sĩ chạy không kịp phía trước liền bị chém nằm chết đầy đường, điều này càng làm cho tinh thần của đại quân Ngọc Gia càng thêm suy sụp, giống như đám vịt đang bị lùa, ra sức lao về phía chiến trường đã đang vô cùng hỗn loạn.