Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 351 - Ai Là Bạn Cũ?

trước
tiếp

Lúc này, Bạch Tuyết đi tới.

“Đoan Mộc, có phải anh đã biết cái gì hay không? Hãy nói thật cho tôi.” Bạch Tuyết nhìn ra từ thần sắc của anh đã có chuyện xãy ra, đoán chừng là không có chứng cứ, chỉ là suy đoán, anh cũng đang do dự có nên nói hay không?

“Chị dâu, đúng là đã có chuyện, chị đi với tôi ra đây một chút, chúng ta nói chuyện riêng.” Đoan Mộc rầu rĩ đi ra ngoài trước, nơi này còn có trẻ con, cũng có người ngoài, tuy rằng luật sư Khang không phải là người xấu, nhưng mà rốt cuộc cũng không phải là người thân quen, một số việc vẫn nên tránh đi.

Bạch Tuyết đi theo Đoan Mộc đến ra ngoài cửa lớn, đi vào trong vườn hoa.

Anh bật lửa đốt hút thuốc, rầu rĩ hút một ngụm, phun ra đầy sương khói.

“Nói đi, là chuyện gì?” Bạch Tuyết có chút sốt ruột.

“Chị dâu, tôi hoài nghi đứa bé đã chết kia không phải là người, bởi vì cậu ta……” Đoan Mộc dừng lại nhìn Bạch Tuyết, anh không dám xác định, cũng chỉ là suy đoán, cho nên mới có thể nói ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

“Như thế nào?” Bạch Tuyết nói nhỏ, kỳ thật, Đoan Mộc vừa nói muốn cùng cô ra ngoài nói chuyện riêng, cô liền nghĩ đến nhất định là chuyện bí mật, bằng không sẽ không thần thần bí bí như vậy, còn do dự.

“Đứa bé kia ở nhà xác, tôi đã đi xem qua, còn mang theo chuyên gia khám nghiệm tử thi. Kết quả, anh ta nói đứa bé kia…… Chỉ đã chết một nửa. Chị dâu, chị nói cái gì gọi là đã chết một nửa? Chẳng lẽ cậu ta là Lâm Chính Anh* trong TV sao, là…… Cương thi?

*Lâm Chính Anh: Đạo diễn – diễn viên chuyên đóng phim cương thi, diệt trừ ma quái.

Hay là nửa người nửa thi thể đã chết? Ha hả!! Chị dâu, tôi nói như vậy có phải có chút buồn cười hay không, nhưng mà, pháp y đã nói như vậy.”

Đoan Mộc rất rối rắm nói, bởi vậy cái trán còn có rất nhiều nếp nhăn, nếu đứa bé kia là nửa người nửa thi thể, có thể là mối nguy hiểm cho con người hay không? Thật là đáng sợ, trước kia chỉ là xem Lâm Chính Anh diễn trên TV liền sợ hãi, hiện tại nếu thực sự có loại sinh vật như vậy, có phải quá nguy hiểm hay không!

“Dựa vào cái gì mà người khám nghiệm tử thi kia lại nói như vậy?” Bạch Tuyết sắc bén hỏi.

“Anh ta nhìn thấy ngón tay đứa bé kia rất đen, hơn nữa lúc pháp y mở miệng cậu ta ra, phát hiện có răng nanh. Chị dâu, người đã chết sẽ có răng nanh sao? Còn có mắt cậu ta cũng rất dị thường, hoàn toàn không phải dáng vẻ mới chết vào buổi tối ngày hôm qua. Kỳ thật, chị dâu không tin tthì tôi có thể lý giải, thậm chí ngay cả tôi cũng rất hoài nghi, đây là loại chuyện gì? Trên thế giới này rốt cuộc có loại sinh vật này hay không? Tại sao Lâm Chính Anh lại chụp phim ảnh như vậy, lẽ ra hẳn đều là hư cấu mới đúng, tôi cũng thực hoang mang!” Đoan Mộc rầu rĩ nói, lại hung hăng hút thuốc một hơi.

“Mọi việc nhất định đều có nguyên nhân, anh lequydon nhìn thấy có lẽ là thật sự, cũng có lẽ chỉ là biểu hiện giả dối.” Bạch Tuyết nói làm phía sau lưng Đoan Mộc hơi hơi lạnh cả người, trái tim cũng thình thịch thình thịch loạn nhảy lên. Có lẽ anh còn chưa thoát khỏi bóng ma sau khi nhìn thấy đứa bé kia từ sáng hôm nay, cho nên mới bị Bạch Tuyết không thể hiểu được dọa sợ.

“Nhưng mà, tôi tin tưởng người pháp y nói, đích thực là đứa bé kia không phải chết vào buổi tối ngày hôm qua, bởi vì căn bản Lãnh Dạ là không có giết người, đây là vu oan hãm hại, giá họa Lãnh Dạ giết người.”

Hiện tại, Đoan Mộc cảm thấy chị dâu nhỏ mềm mại như là một đóa hoa thật là không bình thường, tuy rằng không có nói quá nhiều lời, chỉ nhìn qua thì bị lừa rất lợi hại, nhưng một khi đã làm việc, cũng sẽ làm người khác dựng tóc gáy từ trong xương cốt.

Trên người cô, thế nhưng lại mơ hồ có bóng dáng của đại ca.

Đoan Mộc trộm nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ, may mắn bản thân không ngu ngốc; may mắn đã nhớ kỹ lời đại ca đã nói, ngàn vạn lần không thể có điều giấu diếm chị dâu, nhất định phải tích cực nói chuyện rõ ràng với Bạch Tuyết. May mắn đã nói chuyện này ra, bằng không sẽ bỏ qua một cái tình báo quan trọng, chính là đứa bé kia không phải chết vào buổi tối ngày hôm qua, thời gian đại ca giết người liền không được thành lập.

Tuy rằng trên người người chết có dấu vân tay của đại ca, nhưng mà đã tìm được chứng cứ có ích, tin tưởng nhất định đại ca sẽ không có việc gì.

lequydonn

Thật ra, ý tứ của Lang Vương là muốn Đoan Mộc nói chuyện rõ ràng với Bạch Tuyết, anh không thể nói muốn Đoan Mộc nói chuyện rõ ràng với bọn nhỏ, như vậy sẽ làm Đoan Mộc hoài nghi bọn nhỏ là đặc biệt, cho nên anh mới nói muốn Đoan Mộc liên hệ với Bạch Tuyết, như vậy, chỉ cần Bạch Tuyết biết được chuyện thì bọn nhỏ cũng sẽ biết.

Đoan Mộc nhìn chị dâu lạnh lùng, khí thế có chút dọa người.

Chỉ là, anh cảm thấy có chút nghĩ mà sợ a!

Anh không khỏi lẩm bẩm ở trong lòng ——

Này thật đúng là thấy quỷ, làm sao anh lại đột nhiên có chút sợ Bạch Tuyết!

Đây đều là chuyện gì a!

Nhưng đây chỉ là một người mềm yếu, người phụ nữ mềm như bông!

Là người phụ nữ còn quá nhỏ so với anh, đã bao lâu rồi anh không tự tin như vậy!

“Vậy chị dâu có tin đứa bé kia chỉ chết một nửa hay không?” Đoan Mộc lại hỏi.

“Là từ đâu pháp y đã nhìn ra được đứa bé kia còn sống?” Nếu là chết một nửa, tất nhiên là một nửa còn sông, như vậy pháp y làm sao phát hiện được?

“Là phát hiện từ đồng tử của cậu ta, nếu là người sơ ý llequydon vừa nhìn thấy đồng tử liền cho là đứa bé kia đã chết, nhưng mà, chỉ cần là người cẩn thận quan sát. Liền phát hiện đồng tử đứa bé kia chỉ là biểu hiện giả dối làm cho người ta tưởng cậu ta đã chết. Pháp y còn phát hiện lòng bàn chân đứa bé kia thực mềm, nếu là người chết thì đã bị đóng cứng, cả người nhất định sẽ cứng đờ, mà lòng bàn chân sẽ không mềm mại, nhìn giống như là chân người đang ngủ. “Đoan Mộc nghi ngờ nói, phía sau lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Tuyết cắn môi, xem ra pháp y kia rất chuyên nghiệp, thậm chí còn nghiên cứu một số trường hợp hiếm gặp.

“Đoan Mộc, người pháp y ở nơi nào? Tôi muốn gặp anh ta, có lẽ anh ta có thể giúp đỡ rất nhiều cho chúng ta.”

“Chị dâu, người pháp y là bạn tốt của tôi, nhiều năm trước, cậu ta đã bị tước đi tư cách pháp y, nguyên nhân chính là bởi vì cậu ta thường xuyên giải thích một số chuyện kỳ dị, tất cả mọi người đều không tin cậu ta, cho nên cậu ta cũng trở thành người không xứng chức (xứng đáng với chức vụ) pháp y, bị cách chức thôi việc!” Đoan Mộc buồn bực nói.

“Vậy, snh có tin lời anh ta nói hay không?” leequydon

“Tôi muốn tin tưởng, chỉ là có chút hoang mang!”

“Tôi tin tưởng anh ta, tôi tự mình đi mời anh ta, trợ giúp chúng ta phá vụ án này, có anh ta hợp tác với luật sư Khang, tôi tin tưởng nhất định sẽ như cá gặp nước, ngày Lãnh Dạ thoát khỏi tội danh giết người không còn xa nữa.”

Trong lòng Đoan Mộc run nhè nhẹ một chút, vì thời khắc Bạch Tuyết lên tiếng. Cô lẳng lặng mở to mắt, lộ ra một loại ánh sáng hổ phách, màu vàng hơi hơi ấm, rồi lại mang theo có vẻ thông suốt như vậy, hơi có chút ma mị! Cô hơi hơi nhíu lại mày, giống như hai thanh cây nhỏ kéo lại, hiện ra sắc bén nhàn nhạt, làm người khác cảm giác được sự giỏi giang của cô. Miệng lưỡi kiên định, lại làm người khác cảm giác được cô rất tự tin, cùng với cảm giác nhạy bén.

Anh gần như là giật mình một cái mà nhớ tới, kỳ thật, bản lĩnh cô lớn đó chứ. Một người phụ nữ có thể chinh phục được người đàn ông như đại ca như vậy, sao có thể chỉ là một đóa hoa được nâng niu?! Sao có thể chỉ là vô cùng đơn giản như vậy?! Anh cảm thấy cô rất đơn giản, hồn nhiên, yêu kiều, mềm mại, chỉ là bởi vì, lúc anh nhìn thấy cô, phần lớn là cô và đại ca đang ở bên nhau, cho nên, cô không cần mở ra những thứ trên người cô, không cần biểu hiện bản thân sắc bén, chỉ cần rúc vào bên người đại ca, để đại ca bảo vệ cô là tốt rồi. Nhưng bảo vệ như vậy, cũng sẽ không làm leqquydon cho cô thay đổi bản chất bên trong cô. Khi cần đến, cô sẽ là hoa dại thôn quê ngược gió chống bão, kiên cường mà tự tin, bày ra vẻ xinh đẹp không sợ mưa gió!

Anh thật tán thưởng cô!

Vốn là, anh chính là tán thưởng cô, lấy một loại tán thưởng từ góc độ đàn ông tán thưởng phụ nữ; lần này, cũng là tán thưởng, nhưng lại khác với trước kia, lần này là tán thưởng đơn giản biến thành phức tạp dành cho bậc bề trên!

“Tôi đã biết, tôi sẽ sắp xếp thời gian chúng ta đi tìm anh ta.”

Anh khôi phục lại vẻ nghiêm nghị. Mặc dù, cô nghĩ đến điểm này, đại ca cũng đã nghĩ đến, hơn nữa nhất định cũng đã sắp xếp. Nhưng mà, cô không hề tiếp xúc với một số điểm quan trọng trong chuyện này, lại nhanh như vậy đã nghĩ tới điểm này, hơn nữa trên cơ bản là nghĩ tới cùng một nơi với đại ca, không thể không nói, người phụ nữ này, thật là từ nhỏ đã xứng với đại ca anh. Cũng khó trách, quả thực đại ca xem cô như là trân bảo mà yêu thương, che chở.

Nếu đổi lại là anh, cũng sẽ làm như thế.

Sáng hôm nay lúc Đoan Mộc đi gặp Lang Vương, Lang Vương đã nói với anh, “Đoan Mộc, có phải cậu có một người bạn là pháp y hay không, cậu đi tìm cậu ta, sau đó đưa cậu ta đi đến nhà xác xem thi thể đứa bé kia, nhớ lequuydon kỹ nhất định phải bảo mật, tuyệt đối không thể để người khác biết cậu ta là pháp y. Nếu phát hiện có chuyện gì khả nghi, nhất định cậu phải nói cho Bạch Tuyết, nói rõ rồi thương lượng với cô, nhiều người sẽ hiệu quả hơn.” Lúc ấy Đoan Mộc còn có tức giân đại ca, đây là xem thường năng lực làm việc của anh, lại có thể tìm người phụ nữ nhu nhược như chị dâu nhỏ trợ giúp anh!

Hiện giờ xem ra đại ca là hiểu rõ bạch Tuyết, cô…… Là người phụ nữ có tính toán.

Hiện tại điều mà Bạch Tuyết lo lắng chính là làm sao cứu Lang Vương ra ngoài, cô thật sự không muốn để người đàn ông của cô ở trong tù, đó thật sự không phải là chỗ tốt đẹp gì. Hơn nữa, anh là thiên chi kiêu tử (dứa con cưng của trời) như vậy, vốn không nên bi nhốt ở chỗ này, điều này quả thực là đang làm nhục anh.

Cô cảm thấy uất ức thay cho Lang Vương!

Nhưng mà, quan hệ trong nước của cô có hạn, tóm gọn lại thì chỉ có Đoan Mộc, còn có người nhà họ Khang này là có một tầng quan hệ, tất nhiên cũng bao gồm Khang Nghị ở bên trong.

Nhưng mà, trời không tuyệt đường sống lequyydon của người, tin tức tốt luôn xuất hiện lúc sắp tuyệt vọng.

Lang Vương thế nhưng lại ra ngoài!

Anh ra ngoài, đứng ở nơi cách cô hơn mười mét, cô có chút không thể tưởng tượng mà lập tức mở to hai mắt, sau đó kích động mà đứng lên một phen. Muốn gọi anh, nhưng lại kích động, thế nhưng không hô lên.

Nhưng mà, lúc này từ trong phòng bọn nhỏ lại bay nhanh chạy ra kêu to lên, thi ra là các con cảm giác được ba tới, mới có thể chạy ra từ trong phòng.

Thì ra ba tiểu gia hỏa lại có sức bật hơn cô, hét lên một tiếng ——

“Ba ——”

“Ba ——”

“Ba ——”

Lập tức hoan hô, như là ba nhóm đầu tàu, tốc độ như thủy triều mà chạy qua chỗ anh, đụng vào trên đùi anh một phen, sau đó gắt gao ôm lấy. Ức Ức khó có khi ẩn mình, cao hứng liền nhảy nhảy lên, cười đến khanh khách, vui sướng gào to giống con khỉ nhỏ đơn độc. Ngược lại là Thiên Tầm luôn luôn sôi nổi, lần này lại ẩn mình, chỉ là ôm lấy đùi của ba, lấy khuôn mặt nhỏ của mình, gắt gao mà dán ở trên đùi anh, sau đó cũng không nhúc nhích, giống như hận không thể luôn ở bên ba như vậy.

Lãnh Dạ ngồi xổm xuống ôm toàn bộ ba đứa con vào trong ngực, anh làm sao bỏ được bọn nhỏ và cô vợ nhỏ ở bên ngoài mà sốt ruột lo lắng vì anh, cho nên anh liền ra ngoài, đến nỗi ra ngoài như thế nào, trước tiên gắng sức mở còng ra.

Ba tiểu gia hỏa đều biểu hiện khác thường!

Bạch Tuyết nhìn một màn này, cái mũi thoáng chua xót, nhưng lại cười ngọt ngào, cũng đi đến chỗ Lang Vương.

Lang Vương cũng cười với cô một chút, dùng tay nắm tay bọn nhỏ, ở trong tiếng cười thanh thúy, bước đi nhanh, đi tới chỗ cô. Sau đó mạnh mẽ và kiên định mà kéo cô vào trong lòng ngực, ôm lấy.

Bạch Tuyết chủ động vươn tay, gắt gao mà ôm eo to lớn của anh, đồng thời gắt gao dán mặt vào ngực anh, gần như là hưởng thụ mà nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh.

Nghĩ đến có anh bên người thật là tốt, cô liền nhếch miệng, không tiếng động mà cười, vui sướng đến ngu đần! lequydoon

Tuy rằng Đoan Mộc tò mò đại ca làm sao ra ngoài được, nhưng mà lại nhịn xuống phần tò mò kia, hâm mộ nhìn một màn này.

Lúc này Khang Giai yên lặng đi đến bên cạnh anh, duỗi tay kéo tay anh, cũng hâm mộ nhìn người một nhà đang ôm nhau kia. Hình như cảm giác có con rất tốt, cũng không phải giống như những người bạn học của cô nói, con cái chính là quỷ gây chuyện, có con chính là trói buộc.

Vì sao cô lại không nhìn thấy điều này từ trên người Bạch Tuyết, cái cô nhìn thấy chính là hạnh phúc, là thân tình, là quan tâm và yêu thương lẫn nhau, là tràn đầy tình yêu, tình yêu người nhà.

Bọn họ đứng nhìn ở một bên, không nhẫn tâm quấy rầy, chỉ cảm thấy một màn này, thật làm người khác cảm động, nếu ai quấy rầy, giống như là có tội.

Đoan Mộc và Khang Giai nhìn đến ngẩn ngơ, luật sư Khang cũng ở thư phòng nhìn con gái và Đoan Mộc đứng ngẩn ngơ chung một chỗ, khi nào thì con gái ông lại quen thuộc với Đoan Mộc như vậy, lại kéo cánh tay, đầu dựa gần nhau, vai cũng dựa vào nhau, như là người yêu. Ông nhíu mày thật mạnh, chẳng lẽ cô muốn đi theo con đường của Bạch Tuyết, không —— quyết không cho phép. lequydonn

Sau một lúc lâu Bạch Tuyết ôm Lang Vương, trái tim cô khát khao nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này, mới có chút thỏa mãn, sau đó, cô mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất.

“Dạ, anh được thả ra sao?”

Đôi tay ôm anh như cũ, cô ngẩng mặt lên, khát khao mà nhìn anh, tìm kiếm sự khẳng định.

Anh gật đầu đơn giản, cô lập tức mừng rỡ vô cùng, chỉ kém không nhảy dựng lên.

“Thật tốt quá!”

Làm sao Lang Vương nhẫn tâm để cô vợ nhỏ rơi nước mắt vì anh, khổ sở vì anh.

Buổi sáng hôm nay nhìn thấy đôi mắt cô vợ nhỏ sưng đỏ, anh đau lòng muốn chết!

Cho nên anh liền……

Nghe thấy Lang Vương nói như vậy, Bạch Tuyết cao hứng mà mặt mày phấn khởi.

Nhân cơ hội này, Đoan Mộc đi tới, mở miệng hỏi. “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Người nào thuộc cấp trên đã làm chuyện này?!”

Nếu như không phải người của cấp trên, không khả năng Lãnh Dạ được ra ngoài!

“Là một người bạn cũ đã ra mặt nộp tiền bảo lãnh tôi.” Lang Vương trầm thấp mà trả lời, tuy rằng trên mặt nhàn nhạt, chỉ là trong mắt lại toát ra một tia vui mừng. “Anh ta tự mình gọi điện thoại tới, muốn thả người. Anh ta nói, anh ta tin tôi!”

Lúc Bạch Tuyết tận mắt nhìn thấy người đàn ông nhà mình nhắc tới một câu “Anh ta tin tôi”, ánh mắt liền thay đổi. Bởi vì ánh mắt vui sướng mà bộc phát ra cực hạn, làm tâm cô bị nặng nề mà va chạm một chút, đâm cô có chút đau. Cũng là loại đau đớn này, cô càng thêm thanh tỉnh.

Đã xảy ra chuyện như vậy, thật ra cô là nguyên nhân lớn nhất, nếu cô bất hòa cãi nhau với Lang Vương, làm sao mẹ Đản Nhi sẽ có cơ hội thừa nước đục thả câu, làm sao Lang Vương lại bị tố cáo giết người!

Một người bạn cũ cũng có thể kiên định mà tin tưởng người đàn ông của mình, nhưng vì cái gì, chính mình là vợ của anh, ở gần anh như vậy, lại không tin tưởng anh như vậy, còn làm khó dễ anh rất nhiều?!

Áy náy thật nhiều, nổi lên trong lòng cô. Cô ôm chặt anh, một lần nữa nặng nề đứa mặt chôn ở ngực anh.

Cô cảm thấy, cô thật có lỗi với anh!

Trái lại anh còn tới an ủi cô, giống như cho rằng cô là vì lo lắng cho anh.

“Tuyết Nhi, không có việc gì, lần này anh đi ra ngoài, sẽ không khả năng lại vào đó nữa. Không có việc gì, em đừng lo lắng!”

Cô nặng nề “Ừ” một tiếng, rồi lại lắc lắc đầu.

Anh sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói.

“Chúng ta về nhà đi!” Lang Vương nói.

Cô lại “Ừ” một tiếng, lại đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hỏi anh.

“Em muốn cùng Đoan Mộc đi gặp một người, tuy rằng anh đã không có việc gì, nhưng mà tội danh…… Em muốn giúp anh rửa sạch tội danh, anh không có giết người, bọn họ dựa vào cái gì nói bắt anh thì liền bắt anh, dựa vào cái gì muốn như vậy đối với anh chứ!”

Có lẽ Lãnh Dạ còn không biết đứa bé kia có bao nhiêu nguy hiểm, đứa bé kia hiện giờ chỉ đã chết một nửa, nói như vậy thì cậu ta còn tùy lúc mà tỉnh lại, cho nên cô cần phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, rất nguy hiểm! Cô vội vã muốn nói với anh những gì mình biết, anh lại vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng mà ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô.

“Về nhà đi, có chuyện gì, về nhà lại nói, hiện tại về nhà quan trọng nhất, bọn nhỏ mệt mỏi, nhất định em cũng đã mệt mỏi.”

Ánh mắt tô điểm thêm một chút ôn nhu, quả thực giống như mặt hồ đầu xuân, cho dù còn có lạnh lẽo, nhưng lại làm người khác có cảm giác hết sức về điểm gợn sóng mang theo ấm áp này, là trân quý đến nhường nào.

Cô chỉ cảm thấy, đáy mắt anh có một chút ấm, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức làm cô hơi hơi thất thần, không tự chủ được mà gật gật đầu.

Về nhà đi!

Chuyện gì, đều không quan trọng bằng việc về nhà!

Lời này, rất ấm áp, rất ngọt ngào!

Thật ra, Lang Vương về nhà là vì muốn cô vợ nhỏ nghỉ ngơi một chút, cô vì chuyện của anh, nhất định đã bôn ba nhiều nơi, cho nên mục đích về nhà là vì đau lòng cô vợ nhỏ, bọn nhỏ có pháp lực, anh không lo lắng, người anh lo lắng nhất chính là Bạch Tuyết.

Vui mừng nhìn ba đứa nhỏ, bọn chúng là con của Lang Vương, lại là linh đồng chuyển thế, bọn chúng khác biệt, bọn chúng đã trải qua quá nhiều chuyện khó khăn hơn. Cho nên anh tin tưởng bọn nhỏ có năng lực thích ứng rất lớn.

Mục đích về nhà chỉ có một, chính là cái kẹo que kia, anh cần phảivề nhà tìm nó, muốn đưa Đản Nhi quay trở về, chủ yếu đều ở trên cái kẹo que kia, cái kia nhìn như là kẹo que, thật ra mấu chốt là để khống chế Đản Nhi.

Trên xe, Đoan Mộc lái xe, Ức Ức đeo đai an toàn ngồi ở trước, Bạch Tuyết và hai tiểu gia hỏa đều ở trong lòng ngực Lang Vương. Không xem Đoan Mộc như người ngoài, cho nên người đã lớn như vậy, lại ở trong lòng ngực người đàn ông của mình, cô cũng không cảm thấy không được tự nhiên.

Đoan Mộc báo cáo tình huống đặc biệt trước mắt Lang Vương, có khi Bạch Tuyết chen vào vài câu. Lang Vương lẳng lặng nghe, khi thì nhàn nhạt gật đầu, lại không có làm ra quá nhiều chỉ thị, gần như đối với cục diện như vậy, ngoài trừ anh bị động thừa nhận ở ngoài, có thể làm, cũng rất ít!

Trong lòng cô liền nặng trĩu, làm cô thấy khó chịu, liền trầm mặc, không nói một lời.

Vừa tới nhà, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng mà nói: “Em có lời phải nói với anh!”

Lẳng lặng mà nhìn anh, trong mắt cô chưa nhàn nhạt vẻ bi thương.

Ánh mắt thâm thúy che chở cô, gật gật đầu, sau khi phân phó Đoan Mộc ở lại với ba tiểu gia hỏa, liền nắm tay Bạch Tuyết, lên lầu, đi vào phòng ngủ. Bạch Tuyết vươn tay, khóa cửa phòng lại.

Ánh mắt Lang Vương chợt lóe lên, trong lòng biết, anh đợi lâu như vậy, ruốt cuộc cô vợ nhỏ đã muốn giao ra át chủ bài.

Sở dĩ anh cam tâm tình nguyện bị bắt đi, thật ra còn có một mục đích khác, chính là cô vợ nhỏ luôn không tin anh, cái này làm cho anh thực sốt ruột, cho nên anh muốn nhân cơ hội lần này trừng phạt cô vợ nhỏ thật tốt một chút, ai kêu cô không tin người đàn ông nhà mình, trong lòng anh chỉ có cô, anh cũng chỉ yêu ột mình cô, vì cái gì cô lại không tin!

Đầu tiên Bạch Tuyết đẩy Lang Vương đến ngồi xuống sô pha, sau đó chính mình ngồi xuống gần anh, bắt một bàn tay to của anh, ôm lấy nó, giống như làm như vậy là có thể cho cô dũng khí lớn hơn.

“Dạ, em có chuyện giấu anh.”

Ánh mắt cô lóe lóe, trong mắt nổi lên sương mù nước mắt nhàn nhạt.

Anh lẳng lặng mà nhìn cô, ánh mắt bao dung, không tiếng động mà cổ vũ cô.

Cô hít hít cái mũi, đáng thương mà cười hề hề.

“Anh phải bảo đảm, sau khi em nói với anh xong, tuyệt đối không được giận em, càng không được tức giận với em!”

Anh thở dài ở trong lòng, cái cô vợ nhỏ ngốc này.

Dùng một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô, anh kiên định mà nói.

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không, anh bảo đảm!”

Bạch Tuyết lại đáng thương mà cười hề hề một chút, hít sâu một hơi, lấy ra những suy nghĩ rối rắm những ngày qua, nói toàn bộ cho anh biết.

“Thật ra, lúc mẹ Đản Nhi xuất hiện, em đã ghen, em cố ý điều tra, em cố ý chọc giận anh! Nếu không phải em phát cáu, làm sao anh sẽ bị bắt! Đều là do em không tốt, em không nên không tin anh, ngay cả người khác cũng đều tin tưởng anh, em lại hoài nghi anh! Anh…… Đừng nóng giận nha.”

Quai hàm Bạch Tuyết phồng lên, đáng thương nói.

Nói xong, miệng lưỡi Bạch Tuyết liền mang theo nét bi thương, sau khi nói xong, nước mắt không nhịn được mà lẳng lặng rơi xuống, làm lòng Lang Vương đau quá sức, duỗi tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của cô.

Anh chỉ là tức giận Bạch Tuyết không tin anh, hiện giờ nhìn thấy Bạch Tuyết khổ sở như vậy, anh lại đau lòng chịu không nổi.

Loại tình yêu này cũng thật tra tấn người!

Thích một đóa hoa không nhất định phải hái nó xuống, thích một đóa không nhất định phải giữ nó lại, thích một người không nhất định phải độc chiếm cô —— nhưng mà Lang Vương tuyệt đối sẽ là người đàn ông độc chiếm Bạch Tuyết. Lang Vương không có vĩ đại như vậy, anh sẽ trân quý Bạch Tuyết ở trong lòng, vĩnh viễn.

Hiện tại đã biết rõ, khi một người yêu một người khác, thật ra rất đơn giản, giống như cách tạo ra đá quý nhân tạo, nhưng mà cô yêu anh, anh cũng yêu cô, lại khó cầu tựa như đá quý thiên nhiên.

Hạnh phúc, không phải trường sinh bất lão, không phải thịt cá, không phải quyền lực vua chúa. Hạnh phúc là một loại nguyện vọng nhỏ bé đạt được trong cuộc sống.

Lúc muốn ăn liền có thức ăn để ăn, lúc muốn yêu liền có người đến để yêu.

Hạnh phúc giấu kín vào góc một cái nhỏ bé, mỗi một phần hạnh phúc đều chờ đợi chủ nhân của nó phát hiện sự tồn tại của nó. Hạnh phúc vẫn luôn đang chờ đợi, mà mọi người lại ngây ngốc nghĩ rằng mình đang chờ đợi hạnh phúc đến. Cho nên cuối cùng mới có thể lỡ mất hạnh phúc tốt.

Cả đời một người có thể yêu được rất nhiều người, chờ người chân chính thuộc về hạnh phúc của mình, họ sẽ cùng nhau hiểu rõ đau lòn cũng là là một loại tài phú, nó làm họ học được nên nắm chắc và quý trọng người yêu mình.

Ở trong thế giới của Lang Vương, Bạch Tuyết vĩnh viễn thuần khiết, chỉ có thế giới này mới ô uế.

Tình yêu là một đóa hoa sinh trưởng ở bên cạnh vách núi, muốn hái thì nhất định phải có dũng khí.

Yêu là một tờ giấy trắng, có trả giá, có che chở, thậm chí có cả vết thương, còn có màu hồng, đó mới là yêu.

Đừng nói đã định trước, có đôi khi, tình yêu là một loại ngoài ý muốn. Một ngàn năm trước việc Mẫu Đan Tiên Tử yêu Lang Vương chính là một chuyện ngoài ý muốn, cũng vì loại ngoài ý muốn này, khiến cho Bạch Tuyết và Lang Vương nhất định có số mệnh.

“Còn có…… Đản Nhi kia, giống như còn chưa chết hoàn toàn, pháp y nói, cậu ta chỉ đã chết một nửa, mà mặt khác một nửa là……” Bạch Tuyết nói xong lông tơ đều dựng thẳng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.