Đại Ma Vương uống xong ly đồ uống lạnh có nguyên liệu đặc biệt kia, chưa được bao lâu, cả người ngứa vô cùng, giống như có con rận bò lên, ở nơi công cộng lại không thể duỗi tay cào nơi ngứa, cho nên vẫn luôn cắn răng chịu đựng, bất đắc dĩ không chịu được tra tấn anh liền đi đến phòng vệ sinh để cào ngứa. diendanlequydon
Nhưng mà, thuốc này không phải chỉ cào ngứa đơn giản như vậy, về đến nhà, vào ban đêm Đại Ma Vương vẫn luôn không ngừng cười to, không biết còn tưởng rằng anh có bệnh tâm thần, anh dùng tay che miệng mình lại, nhưng mà vẫn không ngừng cười được, bụng cười đến đau rồi.
Chuyện xãy ra trên người anh, anh hoài nghi là người đàn ông có chứng sợ nước cả ngày quấn lấy Tuyết Nhi kia! Cho nên Đại Ma Vương đã có lòng đề phòng với Lang Vương.
*******
Dưới bậc, Bạch Tuyết vẫn luôn nhìn màn hình không chớp mắt, nếu màn ảnh này là một phần ký ức, cô không thể dừng nó lại được, Ma Vương cũng không thể dừng lại được, như vậy cô đành phải nghiêm túc xem, nghiêm túc tìm hiểu chuyện trước kia, nghiêm túc tìm hiểu lúc ba chồng còn trẻ, còn có làm sao Tuyết Nhi trên màn ảnh trở thành Mẫu Đơn Tiên Tử?
*******
Trên màn ảnh……
Mỗi người đều đang vội, bởi vì công ty muốn ký hợp đồng với công ty E nước Mỹ lớn nhất. Đối phương yêu cầu lấy ra thiết kế vừa lòng nhất, hơn nữa còn muốn nhà thiết kế tự mình giới thiệu về ưu thế của sản phẩm, sau khi vừa lòng mới có thể ký hợp đồng.
Cuối cùng công ty cũng tuyển ra sản phẩm do Lang Vương thiết kế, Lang Vương chưa bao giờ tham gia qua loại cộng việc trong cuộc sống của con người này, một nửa là tò mò, giống như là mới mẻ, anh rất nghiêm túc hoàn thành công việc. Anh thiết kế đồ cho đối phương, đối phương rất vừa lòng. Kế tiếp chính là đi nước Mỹ chuẩn bị ký hợp đồng.
Ngoại trừ muốn lãnh đạo công ty đi qua ký hợp đồng, còn muốn Lang Vương và Tuyết Nhi cùng đi, Tuyết Nhi tất nhiên là đi học tập. Tất cả đã ổn thoả, cuối cùng quyết định xuất phát vào thứ sáu, đến trước để nghỉ ngơi một chút, có thời gian thích ứng một chút, tầm thứ hai gặp mặt với bên công ty kia.
“Viện trưởng, nhiều nhất thì con chỉ đi một tuần là đã trở lại, không cần lấy nhiều đồ vật như vậy!” Viện trưởng nhìn Tuyết Nhi muốn ra cửa, luôn là không yên tâm, cho nên chuẩn bị rất nhiều đồ vật cho Tuyết Nhi.
“Ở bên ngoài phải tự mình chăm sóc thật tốt, nhớ kỹ mỗi ngày phải gọi điện thoại về nhà, báo bình an.”
“Tuân mệnh.” Tuyết Nhi cười cúi chào với viện trưởng.
Thứ sáu, mọi người tới sân bay đúng giờ, cùng nhau bước lên phi cơ. Không cần phải nói Lang Vương và Tuyết Nhi đã ngồi cùng nhau, chức vụ bọn họ đều là nhân viên, nhưng mà Đại Ma Vương là lãnh đạo, tất nhiên sẽ không ngồi cùng bọn họ, điểm này ngay cả bản nhân Đại Ma Vương cũng rất nôn nóng! Nhìn bản thân có cảm giác người phụ nữ không thể chăm sóc chính mình, lại còn muốn chăm sóc người đàn ông lòng mang quỷ thai kia! lequydon
Vào buổi tối, Lang Vương chỉ cần nhớ tới sẽ cùng Tuyết Nhi ra cửa, liền hưng phấn đến ngủ không yên, rốt cuộc đã có cơ hội theo đuổi Tuyết Nhi, trước kia cô là vợ của Đại Ma Vương, anh không có lý do gì để chen chân, cho nên mỗi một lần đều là đi vào trong mơ hẹn hò với Tuyết Nhi.
Hiện giờ, Tuyết Nhi đã thay đổi thân phận, thay đổi mặt, anh liền có cơ hội. Mấy ngày kế tiếp của Tuyết Nhi sẽ thuộc về anh, nghĩ đến đây không khỏi ngây ngô cười.
“Ngây ngô cười cái gì?” Tuyết Nhi dùng cánh tay chạm vào Lang Vương một chút.
“Tôi đang cười mấy ngày nữa em chính là của tôi.” Lang Vương không hề che dấu cười nói.
“Đừng chảnh choẹ, khi nào thì tôi thành của anh.”
“Đây không nhất định, nói không chừng trở về em chính là người phụ nữ của tôi.” Lang Vương không thuận theo mà nói.
Tuyết Nhi vươn tay tới phóng tới trên cánh tay Lang Vương, vừa mới bắt đầu Lang Vương còn rất vui vẻ, kế tiếp chính là thống khổ, Tuyết Nhi dùng tay mình vặt chặt một miếng thịt trên tay anh, trái vặn phải vặn.
“Nhớ kỹ, về sau thành thật một chút cho tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí.”
Tuy rằng rất đau, nhưng mà anh không có ra bất kỳ cái âm thanh gì, bởi vì đây là ở trên phi cơ, yêu cầu yên lặng, nếu là ở trong nhà Tuyết Nhi thì thảm rồi, Lang Vương nhất định sẽ báo đáp cô.
“Tôi thích em không khách khí, bảo bối nhỏ. Lại đến lần nữa, tôi yêu sự cái nhéo của em.” Lang Vương tà mị cười.
“Có bệnh! Anh, không chỉ có chứng sợ nước, còn có chứng yêu thích bị ngược đãi, quả thực là không có thuốc nào cứu được.”
“Không, em sai rồi bảo bối nhỏ, em chính là thuốc của tôi, thuốc giải duy nhất của tôi.”
Lang Vương nghiêm túc nói. Bởi vì trong lòng anh rất rõ ràng, nhiều năm như vậy anh đối không có bất kỳ phản ứng gì với phụ nữ, anh chỉ thích loại cảm giác lúc anh và Tuyết Nhi ở bên nhau, rất đẹp, có lẽ đây là yêu, anh yêu cô gái giống như tuyết này.
“Ngừng lại, về sau không được gọi tôi là bảo bối, tôi muốn nôn rồi, hiểu rõ chứ?” Tuyết Nhi có chút tức giận.
“Không, em với tôi mà nói chính là ——. Em vừa rồi nói cái gì? Muốn nôn? Em biết này đại biểu cái gì sao?” Lang Vương mỗi khi nói chuyện với Tuyết Nhi luôn rất khó đứng đắn, đây là tính nết trước kia chưa bao giờ có, cho đến khi gặp được Tuyết Nhi, tất cả đều thay đổi.
“Thật chịu không nổi anh rồi, tôi muốn ngủ một lát, tới rồi thì gọi tôi.” Tuyết Nhi nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Toàn thế giới cũng chỉ có em mới có thể đầu gỗ như vậy khi đối mặt với một người đẹp trai!” Lang Vương tự tin tràn đầy nói.
Thật ra, Tuyết Nhi cũng chưa ngủ, cô chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, lại chuẩn bị hợp đồng sắp kí kia, đây là cô, rất có trách nhiệm với công việc, nếu là học tập, tất nhiên muốn quen thuộc với tất cả công việc.
Biết lần này tới nước Mỹ là để làm gì, ăn nhậu chơi bời đối với cô mà nói đều không quan trọng, quan trọng là, làm sao để Đại Ma Vương lau mắt mà nhìn cô.
Chỉ là, bởi vì trời vừa tối cô đã đi ra ngoài dạy dỗ những tên phú nhị đại kia, cho nên thiếu ngủ nghiêm trọng. Cho nên không bao lâu sau Tuyết Nhi đã ngủ rồi, ngủ thật sự ngon, Lang Vương nhẹ nhàng đỡ đầu cô ở phía anh, cố gắng để cô thoải mái một chút. Anh say mê nhìn Tuyết Nhi.
“Đồ ngốc, khi nào em mới có thể hiểu anh đây, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh có tình cảm với phụ nữ, vật nhỏ anh sẽ không từ bỏ em đâu.” Lang Vương có một tia ưu thương nhàn nhạt. Ở trong lòng em rất nhớ anh phải không? Gặp được em, cơ thể của em, mùi hương của em đều làm anh mê muội, làm anh xúc động, thậm chí là điên cuồng.
“Vật nhỏ, làm sao mới có thể đi vào trong lòng em đây?” Vẻ đẹp trai trên mặt tăng thêm vài phần ưu sầu.
Ba giờ sau.
“Tuyết Nhi, tỉnh dậy thôi, chúng ta tới rồi.” Mới vừa bị đánh thức Tuyết Nhi rất mê người, Lang Vương không chịu được dụ hoặc, rất nhanh hôn một cái ở trên trán Tuyết Nhi, lần này Tuyết Nhi hoàn toàn thanh tỉnh, “Anh ——” cô trừng lớn hai mắt.
“Xuỵt……” Lang Vương làm thế tay kêu cô đừng ầm ĩ, Tuyết Nhi nhìn chung quanh, người trong khoang máy bay đều quay lại nhìn bọn họ, không biết còn tưởng rằng đây là một đôi tình nhân nhỏ, đều mỉm cười nhìn bọn họ hạnh phúc.
“Thật ra chúng tôi không có quan……” Lời nói còn chưa nói xong, Tuyết Nhi đã bị Lang Vương nắm tay kéo ra ngoài. Mấy người Đại Ma Mương đã ra ngoài, đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Nhưng mà, Lang Vương lại vừa đi một bên nói: “Thân ái giải thích nhiều như vậy làm gì, như vậy không phải rất tốt sao, ngoan ngoãn mới đáng yêu.”
Tuyết Nhi vừa định phản kích, nhìn thấy Đại Ma Vương nhìn bọn họ, hơn nữa bọn họ đã chạy tới trước mặt Đại Ma Vương, không có biện pháp chơi đùa sau lưng, cô dùng giày cao gót hung hăng mà dẫm lên chân Lang Vương, làm bộ không biết bản thân dẫm phải người khác, còn rất vô tội nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn mà.”
Lang Vương và Tuyết Nhi ở bên nhau rất vui vẻ, tuy rằng bị dẫm lên thật sự đau, nhưng mà anh vẫn cứ không thể không vui sướng được. lequydonn
“Thật bị anh đánh bại, kiếp trước tôi thiếu nợ anh sao?” Tuyết Nhi còn nói thêm.
“Có lẽ thật là kiếp trước em thiếu nợ tôi, đời này đến trả nợ, dứt khoát em làm triệt để luôn đi! Chúng ta kết hôn đi?” Lang Vương chân thành nói.
Lại đổi lấy tia lạnh Đại Ma Vương bắn lại đây, tất nhiên Lang Vương làm lơ tia lạnh kia.
“Anh đừng thối nữa” Tuyết Nhi nói xong liền bỏ đi.
Sau khi tới khách sạn, bọn họ trải qua bàn bạc chia làm hai tổ, hai ngày này có thể tự do hoạt động, thứ hai mới gặp đối phương để bàn bạc, cho nên có thể tới chỗ đi dạo chơi một chút.
Lang Vương cố ý chung một tổ với Tuyết Nhi, điểm này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, tiểu tử này vẫn luôn lấy lòng Tuyết Nhi, Tuyết Nhi thật không sao cả, dù sao anh cũng sẽ không ăn thịt người.
Nhưng mà, Đại Ma Vương…… Tuyết Nhi suy nghĩ làm sao để trừng phạt anh, nơi này là nước Mỹ, nhất định dễ đối phó hơn với Trung Quốc, nếu có thể ở chỗ này làm anh hoàn toàn biến mất mới tốt, vĩnh viễn đừng để anh lại bước lên lãnh thổ Trung Quốc.
4 giờ rạng sáng là lúc bọn họ ngồi trên phi cơ, đối chiếu thì lúc họ đến nơi đó là giữa trưa, nhưng mà nơi này là nước Mỹ, hiện tại là buổi tối. Tuyết Nhi ở trên phi cơ liền ngủ, hiện tại lại ngủ tiếp, làm sao mà ngủ!
Gọi viện trưởng một cú điện thoại, báo bình an, bụng có chút đói, từ buổi sáng đã chưa ăn được gì.
“Thùng thùng……” Có người gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Tuyết Nhi là tôi”
“Vào đi!” Lang Vương đi vào.
“Ngủ không được sao! Tôi cũng không buồn ngủ, không bằng đi ra ngoài ăn gì đi?” Lang Vương đề nghị nói.
“Bây giờ —— quá muộn rồi! Lại nói đi nơi nào để ăn đây!” Tuyết Nhi buồn bực nói.
“Tôi biết đi nơi nào ăn cái gì, gần đây có một nhà hàng Trung Quốc, cũng không tồi, chuẩn bị một chút, tôi ở bên ngoài chờ em.” Lang Vương đi ra ngoài trước.
Tìm nơi để ăn, cái này không làm khó Lang Vương được, cho nên anh mới có thể nói như vậy.
Vừa nói đến ăn, bụng Tuyết Nhi kêu lộc cộc lộc cộc, thật đúng là nhịn không được dụ hoặc, không ăn cũng uổng, ăn không trả tiền thì ai lại không ăn, đi, thay một bộ quần áo thoải mái rồi ra cửa.
Lang Vương nói không sai, nhà hàng thật sự rất tuyệt, bọn họ ăn ngon ăn no xong. Rời khỏi nhà hàng, đi trên đường phố xa lạ, hai người đều không nói lời nào, hưởng thụ đêm khuya yên lặng này.
“Cảm ơn anh về bữa tối.” Tuyết Nhi mỉm cười nói.
“Người một nhà mà cảm ơn gì, thật ra, tôi còn có chút đói!” Lang Vương tà mị cười.
“Anh vui đùa cái gì vậy, vừa rồi ăn nhiều như vậy, còn đói sao?” Tuyết Nhi rất nghi hoặc.
“Bụng tôi thì rất no, là tinh thần tôi đói!” Lang Vương rất xấu nói.
Tuyết Nhi biết mình bị chơi, cầm lấy túi xách liền muốn đánh anh, Lang Vương lại nhanh chân chạy đi.
“Anh, người bị bệnh tâm thần này, có thể đứng đắn một chút được không? Nói ba câu anh liền nói lệch lạc, nói cho anh biết, không ai cứu anh đâu!”
“Thần linh ơi —— cứu mạng a, vật nhỏ lại muốn dạy dỗ người khác, chịu không nổi a.” Lang Vương cười ha ha.
“Vật nhỏ? Đã nghe qua ở đâu ta?” Gần đây thật sự là bận quá, Tuyết Nhi nghĩ không ra, lắc lắc đầu không nghĩ, để bản thân thả lỏng một chút đi!
“Nước Mỹ —— tôi đã trở lại.” Tuyết Nhi lớn tiếng kêu gọi, chạy tới phía trước, khoảng thời gian trước cô còn ở nơi này làm giải phẫu.
Sau khi tự sát, lúc tỉnh lại, lại đến nơi xa lạ, sau đó lại thần không biết quỷ không hay nằm ở bệnh viện chỉnh hình nước Mỹ, cho nên cô nói đây tất cả đều là ý trời, là đại tiên kia cứu cô, cho nên cô mới có sức mạnh ghê gớm kia, mới có năng lực dạy dỗ những phú nhị đại kia, dạy dỗ những người đàn ông phụ lòng kia.
Lúc bọn họ đi ngủ đã là 5 giờ rạng sáng, lúc này hai người đang ở trong giấc mơ kia!
Đương nhiên là từng người ở phòng của mình.
Đại Ma Vương vì muốn tách Lang Vương và Tuyết Nhi ra, cố ý sắp xếp cho Lang Vương một bữa tiệc, còn cố ý tìm một vài người ép Lang Vương uống rượu.
Không nghĩ tới bữa tiệc này vừa uống, liền uống tới bốn giờ chiều. Lang Vương trở lại khách sạn đã say bất tỉnh nhân sự. Tuy rằng Lang Vương là yêu, nhưng mà anh cũng sẽ không thắng được rượu, tựa như Tôn Ngộ Không mặc dù lại lợi hại, cũng sẽ có lúc uống say, thật giống như Tôn Ngộ Không uống say ở Hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương, còn chạy tới ăn vụng tiên đan của Thái Thượng Lão Quân.
Tuyết Nhi ở trong phòng nghe có thanh âm liền chạy ra ngoài.
“Vì sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Mấy người đàn ông đưa Lang Vương trở về, nhìn cô gái trước mắt. Những người đàn ông này đều là do là Đại Ma Vương bỏ tiền ra mướn, cho nên những người này đều không quen biết Tuyết Nhi.
“Cô chính là Tuyết Nhi?”
“Sao anh lại biết?” Tuyết Nhi hỏi.
Mọi người đồng thời chỉ về Lang Vương đang hôn mê.
“Sau khi tên ngốc này uống say, vẫn luôn gọi Tuyết Nhi, chúng tôi giao anh ta cho cô, chăm sóc tốt cho anh ta.”
Những người đàn ông đó đưa Lang Vương lên trên giường rồi đi, trong đó một người đàn ông quay đầu lại nói: “Anh ta thật sự là người? Lại có thể uống hết một xe tải bia!” Người đàn ông kiakhông thể tưởng tượng nói, sau đó lắc đầu rồi rời đi.
Tất cả mọi người đi rồi, lưu lại chỉ có yên lặng và căn phòng đầy mùi rượu. Tuyết Nhi đứng ở nơi đó phát ngốc, tình huống gì đây?
Mặc kệ, trước mắt là phải đánh thức cái say người bất tỉnh nhân sự này mới được. Cô gọi điện thoại cho phục vụ, nói cho bọn họ nơi này cần canh giải rượu, nhanh đưa canh giải rượu tới.
Tuyết Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh hy vọng có thể đánh thức anh, uống xong canh giải rượu.
“này? Tỉnh lại đi. Này? Uống canh đi.”
“Hửm? Hả? Đừng làm phiền tôi?” Lang Vương lại ngủ rồi. Không có biện pháp, Tuyết Nhi lấy khăn lông tới lau mặt cho anh, hy vọng có thể để anh thanh tỉnh một chút.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi……” Lang Vương lẩm bẩm lầm bầm mà nói, âm thanh không lớn, nhưng mà lại có thể nghe thấy.
“Ừ, tôi ở chỗ này, tỉnh rồi sao? Uống canh đi.” Tuyết Nhi đến gần anh, nhìn anh.
Mùi hương rất quen thuộc, là Tuyết Nhi?
Đúng vậy, đúng vậy không sai, chỉ có mùi hương của cô mới làm anh si mê, vì sao lại không mở mắt ra được, nâng tay lên đi tìm nơi phát ra mùi hương. Đảo một cái đã bắt được cánh tay Tuyết Nhi.
“Đừng đi, vật nhỏ.”
Vật nhỏ? Lại là vật nhỏ, vì sao lại có cảm giác kiểu xưng hô rất quen thuộc?
Thật ra, ở trong những giấc mơ đó, Lang Vương đều là gọi Tuyết Nhi như vậy, gọi cô là vật nhỏ. Chỉ là những giấc mơ đó, Tuyết Nhi còn không có nhớ tới, cô trăm triệu lần không nghĩ tới những cảnh trong giấc mơ sẽ xuất hiện trong đời sống hiện thực!
Lang Vương yêu Tuyết Nhi, đặc biệt là chỉ có cảnh trong mơ kia.
Rất khó để bắt đầu yêu, nhưng một khi đã yêu, thì càng khó đi ra. Yêu là một đèn sáng vĩnh viễn tối tăm. Nguyện mượn bồ câu trắng bay lượn để yêu em, giương cánh bay cao.
Người còn sống muốn yêu một lần. Sinh mệnh như hoa, tình yêu là mật.
Yêu vĩnh viễn sẽ không ngại muộn màng. Đối với thế giới, em chỉ là một người, nhưng đối với người nào đó, em lại là toàn bộ thế giới. Nơi nào có yêu, nơi đó liền có hi vọng. Em sẽ không bởi vì xinh đẹp mà đi yêu một người phụ nữ, nhưng em sẽ bởi vì người mình yêu mà trở nên xinh đẹp