Chẳng qua là những ý nghĩ này của Bạch Tuyết còn chưa có nói ra, liền bị tiếng điện thoại cắt đứt.
“Alo?” Thầy giáo vụ cầm điện thoại lên.
“Vâng vâng, tôi lập tức tới ngay.” Thầy giáo đáp, Bạch Tuyết thấy ông hình như là có chuyên quan trọng phải đi xử lý, như vậy không phải là cô trước hết sẽ tránh được một kiếp sao!
“Cái đó, Bạch Tuyết em hãy đi về lớp học trước đi, thầy còn có chuyện phải xử lý.” Thầy giáo cuống quít cầm lên áo khoác mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Tuyết sau đó cũng đi ra theo, nhưng mà sau khi rời khỏi đây cô liền trợn tròn mắt, trong sân dừng một chiếc xe nhìn rất quen mắt nha? Đó không phải là xe của Lãnh Dạ sao.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, thì ra mọi chuyện đã tra ra được Lãnh Dạ, chẳng lẽ trường học gọi anh tới là để tra hỏi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi trắng bệch, nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi xuống xe, tâm Bạch Tuyết run lên một cái, xong rồi! Cô đã gây họa, người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!
Không được, cô không thể để cho thầy giáo thẩm vấn anh được!
Liền cuống quít chạy đến trước mặt Lãnh Dạ.
“Anh? Lãnh. . . . . . , chuyện đã được giải quyết rồi, cùng anh không có bất cứ quan hệ gì, vì tôi không có nói gì cả, nên anh mau đi nhanh lên?” Bạch Tuyết muốn gọi Lãnh Dạ, nhưng mà khi thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, cô đành thu miệng lại, không có kêu lên tên của anh, chỉ muốn để cho anh nhanh lên rời khỏi nơi này, tránh cho bị liên lụy tới!
Nhìn dáng vẻ Bạch Tuyết điềm đạm đáng yêu , làm cho tâm Lãnh Dạ dao động, chuyện kia không phải là đã giải quyết xong rồi sao, vì sao cô còn lo lắng như vậy?
“Bạch Tuyết, em tại sao vẫn còn ở nơi này?Thầy còn có việc, em mau về phòng học trước đi!” Thầy giáo tự nhiên thấy Bạch Tuyết ở chỗ này, bọn họ hôm nay phải tiếp đón chính là vị đại nhân vật này, có quan hệ trực tiếp đến tương lại của trường học, nên mới không dám chậm trễ, cho nên toàn thể thầy cô giáo đều phải trình diện nghênh đón.
Bạch Tuyết bị các thầy chen đến một bên, nhìn Lãnh Dạ bị bọn họ bao vây.
Lỗ mũi liền đau xót, lặng lẽ khóc.
Thì ra là mọi chuyện đã huyên náo lớn như vậy.
Cô vốn cho là mình gánh hết trách nhiệm về chuyện này thì xong rồi, không nghĩ tới các thầy giáo còn muốn điều tra anh, lại còn coi trọng chuyện này như vậy , ngay cả hiệu trưởng cũng tới.
Thấy Bạch Tuyết bị sợ khóc, tâm Lãnh Dạ đau xót.
“Xin lỗi không tiếp được, Bạch Tuyết là con gái người quen của tôi, tôi phải đi xem một chút.” Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ trừng lớn hai mắt, bọn họ không nghĩ tới Bạch Tuyết biết nhân vật lợi hại như thế.
“Anh cứ đi, mời.”
Bạch Tuyết không nghe được bọn họ nói gì? Nhưng mà cô nhìn thấy Lãnh Dạ đang hướng chỗ cô đi tới, anh không phải là tới hỏi tội cô chứ ?
Lãnh Dạ đến gần.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!” Thấy Lãnh Dạ đến gần, Bạch Tuyết khóc nói.
“Tại sao lại nói xin lỗi?”
“Bởi vì, bởi vì tôi, anh mới?” Bạch Tuyết nhìn một chút những người phía sau, Bạch Tuyết không có dũng khí nói ra, ủy khuất giống như đứa bé, chỉ biết là khóc.
“Đem nước mắt lau đi, cô đã không còn là hài tử nữa rồi, điểm này tôi so với ai khác đều rõ ràng.” Lãnh Dạ nói.
“Bọn họ có thể hay không đem anh đưa vào tù?” Bạch Tuyết lo lắng hỏi, cô mặc dù nhát gan, nhưng cô còn hiểu một chút kiến thức pháp luật, cô là trẻ vị thành niên, Lãnh Dạ lại cùng cô phát sinh quan hệ chính là phạm pháp! Cho nên anh có thể hay không bị phán xét tội?
“Cô là đang lo lắng cho tôi?” Lãnh Dạ hỏi.
“Cảnh sát có thể bắt anh hay không?” Bạch Tuyết chỉ lo lắng anh thể hay không bởi vì cô mà phạm tội!
“Tại sao phải bắt tôi?” Lãnh Dạ nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện ở trong trường học còn chưa có cho Bạch Tuyết một câu trả lời thuyết phục?
“Bởi vì bởi vì tôi còn chưa có là vị thành niên!” Bạch Tuyết thanh âm rất nhỏ. Cô biết Lãnh Dạ chắc cũng hiểu ý của mình.
“Uh, không biết cô sau khi trưởng thành có thể hay không lớn hơn nữa, bất quá, hiện tại, vẫn có cảm xúc, buổi tối đi về nhà tôi đi.” Lãnh Dạ xoay người rời đi . Bạch Tuyết vốn cúi đầu, nghe thấy lời nói của Lãnh Dạ , liền giật mình ngẩng đầu lên, ý của anh là gì? Cái gì mà còn có cảm xúc ? Cô là đang nói anh có thể vì chuyện này mà ngồi tù hay không mà!