Hạ Quyên Quyên men theo bức tường, nơi này hắn vừa chạm một thứ gì đó thì cánh cửa hầm mở ra, Trần Dương Thần xảo quyết xấu xa và tàn ác như thế chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho em cô, nhất là khi nó là kẻ phản bội, điều tối kị của hắn…
Mò nãy giờ cũng mất 15 phút mà vẫn không biết cách nào để mở cánh cửa ra, lòng có chút không kiên nhẫn, cứ sờ, cứ sờ cho đến khi cô chạm vào một bức tranh, bức tranh này rất kì lạ vẽ một con rắn hổ mang nhưng không có mắt, những đường máu chảy dài trên cơ thể nó, tạo cho người nhìn cái nhìn vô cùng sợ hãi…
Hạ Quyên Quyên giật nảy mình rồi té xuống, bàn tọa chạm ngay vào một chỗ nào đó trên sàn nhà. Cảm giác tê tê ở phía mông, không ngờ trong phòng này lại đáng sợ đến như thế, quả là người đàn ông dã thú. Bàn tay định chống lên để đứng dậy thì…
Rầm…
Cánh cửa phòng hầm mở rộng ra, Hạ Quyên Quyên vô cùng bỡ ngỡ, đôi chân hơi lo lắng có chút do dự…
Nhìn tầng hầm này có vẻ khá là sâu, những bậc thang chi chít nhau nối dài đến nỗi không thể nhìn thấy giới hạn, càng về sau ánh sáng càng mờ dần, chỉ còn lại bóng tối bao trùm vô cùng đáng sợ.
Cô lo lắng, đôi chân run rẩy cố bước đi nhưng lòng vẫn cố gắng vì em trai, vì nó là người thân duy nhất của cô.
Chiếc điện thoại là nguồn sống cuối cùng của cô, nhờ nó mà có thể thấy đường mà đi tiếp. Bức tường nơi đây lạnh lẽo đến thấu xương, cảm giác ghê rợn không khác gì người đàn ông kia, ánh mắt hắn cũng đủ khiến cô sợ hãi rồi.
– Á!
Cô run lẩy bẩy nhìn phía dưới chân, cái gì đó rất lạnh chạm vào chân cô. Nó đang trườn quanh chân cô từng chút…từng chút một…
Cô hoảng sợ đá nó ra, đôi chân ngã quỵ xuống.
– Á…Rắn…
Con rắn thè lưỡi dài, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Quyên Quyên, thân mình không ngừng uốn lượn. Nó là một con rắn hổ mang Châu Phi dài tầm 2 đến 3m, nó khoác lên mình bộ lớp áo màu đen với những viền màu trắng mờ cách nhau rất đều. Nó không ngừng tiến về phía Hạ Quyên Quyên, ánh mắt vô cùng thèm khát.
Cô run sợ lùi về phía sau, bàn tay lại vô tình chạm phải thứ gì đó rất cứng. Cô run sợ giật bắn mình.
Một…một con bọ cạp…
Cô hoảng sợ đứng dậy, đầu đập vào một thứ gì đó, một con rắn lục lại rơi xuống, cô tá hỏa nhìn khắp lối đi…
Không phải chỉ một, hai con mà là rất…rất nhiều rắn và bọ cạp…toàn là những động vật cực độc, một vết cắn của nó cũng đủ người ta phải vĩnh biệt với thế giới này rồi…
Bàn tay cô run rẩy, ánh mắt khảo sát, xem xem mình đã bị chúng nó cắn chưa, không ngờ ở trung tâm thành phố này lại có thứ đáng sợ như vậy…
Hạ Quyên Quyên khẽ nhẹ nhàng né những con rắn kia đi, mặc dù chúng đang mơn man nhăm nhe cô, cô đi men men vào bức tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn…
Lại một bầy rết bò xuồng từ trên cao, Quyên Quyên kinh hãi té xuống, mông lại chạm vào một vật gì đó rất cứng, cô xanh xao trợn tròn con mắt, cặp môi run lẩy bẩy.
Một…một bộ xương người…
Cảm giác lạnh lẽo nó truyền vào da, lạnh đến thấu xương thấu tủy, lúc này cô không thể giữ thêm được bình tĩnh được nữa, đôi tay nhỏ đẩy mạnh bộ xương khô đi…
Hoảng hốt bỏ chạy khỏi nơi quỷ quái đó, cho đến khi dừng chân lại một chỗ…
Nơi đây, đâu đâu cũng toàn là xương người, có những bộ xương mất chân mất tay, có những bộ xương thì đã mất đầu, cô hoảng sợ nhớ lại những gì tên ác ma kia đã nói…
Hắn dọa sẽ chặt từng ngón tay, ngón chân của em trai cô…
Thật đáng sợ…
Hơi lạnh từ khắp nơi phả tới, vì nơi đây là hầm nên xung quanh chỉ là bóng tối, không có một chút tia sáng của ánh mặt trời, cảm giác chẳng khác gì đang tham quan 18 tầng địa ngục cả, rất lạnh lẽo, ghê rợn…
Giờ cô mới hiểu những con rắn, con rết, con bọ cạp kia sống là nhờ thứ gì rồi? Là nhờ ăn những xác người kia…
Chẳng lẽ, cô cũng sẽ là mồi nhắm cho bọn chúng sao?
Cô run sợ lùi chân về phía sau, nếu đi tiếp thì sẽ chết, nhưng nếu không đi tiếp thì…em trai cô…
Lũ rắn và bọ cạp ngày càng đông hơn, dường như chúng nhận diện được vị khách không mời này đang quấy nhiễu cuộc sống của chúng…
Lưỡi của những con rắn thè ra, liếm láp cơ thể chúng, ánh mắt không phân biệt phải trái lạnh lùng. Bọn chúng bao vây Hạ Quyên Quyên theo một đường vòng cung, con nào con nấy đều hung hăng muốn tóm gọn con mồi…
Một con rắn hổ mang chúa tiến về phía cô, cô càng lùi chúng càng tiến tới, cho đến khi giáp với bức tường…
Rốt cuộc cũng hết đường đi…
Làm…làm sao bây giờ…
Rắn hổ mang chúa nổi tiếng là hung tợn, nọc độc mà nó mang trên mình rất độc, chỉ một nhát căn thôi cũng đủ khiến người bị cắn phải quằn quại vì chất độc ngấm từ từ vào cơ thể, làm thối rửa lục phủ ngũ tạng, làm người ta lên cơn đau đớn trước khi chết…
Nó lùi về phía sau, chiếc đuôi lấy đà rồi bật lên, mục tiêu chính là chiếc cổ cô, cái miệng rộng nhe ra để lộ hai chiếc răng nanh vô cùng sắc nhọn…
– Á!
—- hết chap 6—-
Ấn sao và đừng quên follow Hoài nha.