Trụ sở của Hạ Phong Diệp.
Hắn oai hùng gác chân lên, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện kia.
– Nghe nói, các ông muốn mua lại cổ phần bên chúng tôi?
– Đúng vậy, thưa ngài.
Người đàn ông áo đen, kính cẩn trả lời. Nhìn người này chắc cũng tầm 40 tuổi, trông rất đĩnh đạc.
– Tôi có thể gặp ông chủ của ông không?
– Ngài J hiện đang công tác ở nước ngoài, không tiện để gặp.
– Theo tôi biết, thì ngài J của các người đang nắm giữ 39% cổ phiếu rồi, chỉ xếp sau tôi, chẳng lẽ ngài ấy muốn…
Người đàn ông kia vang lên tiếng cười khó hiểu, khiến Hạ Phong Diệp có phần không ưng ý, hắn nheo mày.
– Ngài hiểu lầm rồi, hiện ngài J thấy tập đoàn của ngài Hạ chủ tịch đây rất có tiềm năng trở nên lớn mạnh, ngài ấy chỉ muốn đầu tư vào tập đoàn của ngài nhiều hơn thôi, đôi bên đều có lợi mà, phải không? Không phải tập đoàn của ngài đây hiện nay đang gặp phải một số vấn đề về tài chính sao? Chúng tôi có thể giúp đỡ.
Hạ Phong Diệp khoan trả lời, đúng là tập đoàn của hắn đang gặp trục trặc về vấn đề tài chính, với cả hắn từ khi thành lập tập đoàn nhờ có sự giúp sức một tay của gã đàn ông bí ẩn tên J này, nhờ vậy tập đoàn của hắn mới phồn thịnh như ngày hôm nay.
– Chuyện đó tôi cần suy nghĩ lại, nếu tôi chuyển cho ngài 5% thì tôi sẽ khá là thiệt.
– Hạ chủ tịch còn lạ gì ông chủ chúng tôi, ngài ấy chỉ muốn củng cố địa vị thôi, không lẽ vốn đầu tư bao lâu nay vào tập đoàn này của ngài ấy chưa đủ thể hiện lòng thành sao?
-….
– Nếu Hạ chủ tịch không chê, bên chúng tôi còn có một lô vũ khí rất có ích cho ngài, ngài thấy sao nếu chúng ta thương lượng.
Được lắm, dám uy hiếp Hạ Phong Diệp, chỉ có thể là kẻ J bí ẩn kia một là có ý đồ gì nên mới giúp hắn như vậy, đưa cho hắn quá nhiều lựa chọn thơm ngon béo bổ như vậy, hai là hắn chỉ có ý tốt muốn tập đoàn này thịnh vượng hơn thôi.
Hắn nên từ chối hay đồng ý, quả là một lựa chọn khó khăn, nếu sai lầm thì coi như bao công sức của hắn coi như đổ sông đổ biển.
Gã đàn ông kia nhếch mép cười khó hiểu.
– Ngài thấy sao nếu chúng tôi diệt cái gai trong mắt ngài-Trần Dương Thần.
…
—–
Trong khi Trần Dương Thần đang tắm rửa sau một ngày mệt nhọc với những chuyện rắc rối ở công ty và truyền thông, hắn thực sự rất uể oải, mới có mấy hôm mà nhìn hắn già đi hẳn, nhìn hắn đáng thương vô cùng.
Nhìn đống quần áo lộn xộn với mớ giấy tờ chằng chịt đang nằm lộn xộn trên giường và bàn kia, cô chỉ thở dài rồi lại xếp gọn gàng chúng, Trần Dương Thần vốn là người kĩ tính, nhưng hôm nay hắn như vậy cũng chứng tỏ hắn đang rất không ổn định và phiền não cỡ nào.
Cất đống giấy tờ đâu vào đó xong xuôi, Hạ Quyên Quyên phủi tay mỉm cười, cuối cùng thì cô cũng thấy mình có ích, ít nhất là những việc giản đơn này.
Cô khẽ nheo mày, dường như đôi mắt vừa chạm chán thứ gì đó khó chịu.
Trong lòng dấy lên câu hỏi “Đây là cái gì?”
Một tờ vé máy bay đến Paris, kèm theo đó là passport của cô. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc chân bước nhanh vào phòng tắm, mở rầm cửa ra ném thẳng tờ vé vào người Trần Dương Thần.
– Anh nghĩ em là người như thế nào?
Trần Dương Thần nheo mày nhìn tờ giấy chạm đất kia, hiểu ra mọi chuyện.
– Anh chỉ muốn em được bình yên, anh không muốn kéo em vào những rắc rối này.
– Anh không tin em, anh không tin tưởng vào tình yêu của chúng ta, anh nghĩ em đến với anh là vì cái gì? Vì tiền, vì tình, hay vì danh vọng…
Cô khẽ lắc đầu rồi tiếp tục nói.
– Tất cả đều sai…đều sai hết…em cứ ngỡ anh tin tưởng vào tình yêu của chúng ta… nhưng em đã lầm, anh không hề coi trọng nó.
Hắn níu hai vai cô lại, lắc đầu nói.
– Không phải đâu, anh tin chứ, nhưng mà em cũng thấy bây giờ kẻ thù của anh đang chờ sẵn ở ngoài kia, chỉ mở sai lầm nhỏ của anh thôi cũng khiến chúng có cơ hội, anh chỉ lo em sẽ xảy ra mệnh hệ gì thôi, em phải hiểu cho anh.
– Không, anh sai rồi, vì anh em có thể hi sinh tính mạng mình không chút do dự.
– Tiểu Quyên, không được nói thế!
– Em không muốn nhìn thấy những hành động vớ vẩn này của anh nữa.Hắn cười cười rồi hôn nhẹ lên trán cô. Hắn biết mình đã chọn đúng người mà, vì tình yêu này hắn nguyện đánh đổi tất cả.
[…]
——-
Tại thư phòng quen thuộc.
Trần Dương Thần cong cong khoé môi, hắn đang rất chăm chú xem đoạn video gì đó.
Nguyên lên tiếng dập tắt không gian im lặng.
– Lão đại, tình hình này có vẻ đi quá xa so với dự kiến rồi, chúng ta có nên…
Ánh mắt sắc lẻm nhìn Nguyên. Hắn biết Nguyên đang muốn nói điều gì.
– Vụ chứng khoán sao rồi?
– Đang ổn định trở lại, phía bên Hạ Phong Diệp vẫn đang nhăm nhe tới cổ phần của chúng ta ở tập đoàn.
– Còn bên gã Nghiêm Mặc Huy?
– Gã ta dường như đang rất đắc ý, xin lão đại cho chỉ thị tiếp theo nên hành động như thế nào?
Hắn nhếch môi cười vẻ tà mị.
– Ván bài lật ngửa!
Một câu nói liệu có thay đổi được cục diện hiện nay, chỉ có gã Trần Dương Thần lạnh lẽo này mới biết, hắn ta rốt cuộc lại đang âm mưu gì, càng lúc càng khó hiểu người đàn ông này.
——
Vừa bước qua phòng khách, Nguyên đã vô tình chạm mặt với Hạ Uyên Nhi, cô không một chút e ngại tiến về phía hắn.
– Đàn ông làm việc chăm chỉ, thảo nào ngần tuổi này rồi vẫn chưa có vợ, biết giờ là mấy giờ rồi không?
– Cô uống rượu?
– Chỉ một chút thôi…
– Còn sạo sự, nhìn mặt cô ửng hồng hết rồi kìa.
– Không có nha, tôi tỉnh lắm đó.
Nói xong cô nàng loạng choạng đi, đôi mắt càng lúc càng mờ dần, đầu óc thì quay cuồng chóng mặt, rõ ràng ban nãy Hạ Quyên Quyên chỉ mời cô đúng 1 ly thôi mà sao giờ trong người lại cảm thấy khó chịu đến như vậy cơ chứ, thật khó hiểu.
– Anh ghét tôi lắm sao?
– Không có.
Hạ Uyên Nhi ngây ngốc cười, nụ cười men say càng làm cô mê đắm. Cô ngân nga một hồi rồi cất tiếng.
– Vậy anh có thích tôi không?
Hắn nuốt nước bọt trả lời.
– Tôi…
—- hết chap 61—–