Hôm nay phải nói là ngày vui nhất trong cuộc đời Hạ Phong Diệp, chỉ sau hôm nay thôi hắn sẽ là bá chủ ở đây, rồi hắn sẽ qua rước Hạ Quyên Quyên về làm vợ, rồi thâu tóm luôn tập đoàn của Trần Dương Thần, tất cả những kẻ thảm hại đều chết dưới tay hắn.
Hạ Phong Diệp quyết định diện bộ vest của nhà thiết kế người Pháp Saint Laurent, chất liệu vải thượng hạng lại mềm mại khiến hắn càng thêm hưng phấn, hắn mỉm cười nhìn cô gái đang nằm trên giường, ả ta quyến rũ trong tình trạng không một miếng vải che thân.
– Diệp, chúc anh may mắn.
Hắn mỉm cười tiến lại phía cô ta, người con gái quyến rũ tên Khanh đã đi theo hắn khá lâu rồi, ả rất biết nịnh hót, đặc biệt dẻo mồm, dẻo miệng nên có thể ở bên cạnh hắn lâu đến như vậy.
– Anh vốn là người may mắn.
Hắn nhìn cô.
– Em yêu anh, tối nay bù lại cho em nhé.
Ả ngước cổ lên hôn nhẹ vào môi hắn.
– Ừ, anh đi đây. Ngoan ở nhà đợi.
Khanh gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm im, nhìn hắn đi cho đến khi chiếc cửa phòng đóng lại.
Hạ Phong Diệp đi được một đoạn khá xa thì đột ngột bên ngoài có tiếng chuông gõ cửa. Cô ả mệt mỏi leo xuống giường, khoác vội chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra, đây là căn biệt thự ngoại ô của Hạ Phong Diệp mua cho cô, thường thì rất ít người qua đây, mà cô ta cũng chẳng quen ai cả, sao lại có tiếng chuông giờ này chứ.
Khanh được Hạ Phong Diệp bao nuôi cách đây 2 năm rồi, từ lúc ả còn làm trong quán bar, bị đuổi việc vì không chiều theo ý khách cho, các chủ nợ thì liên tục hăm dọa, mẹ thì bệnh nặng chết, cô cứ tưởng đời mình đã tàn cho đến khi cô gặp Hạ Phong Diệp, hắn giúp cô trả nợ, chôn cất mẹ cô, còn bao dưỡng cô, nói chung vị trí hiện tại của cô bây giờ là tình nhân của hắn.
Khanh rất yêu Hạ Phong Diệp, có thể nguyện hi sinh tính mạng này cho hắn, chỉ một chút dịu dàng của hắn cũng khiến cô mẩn mê đắm chìm trong ảo tưởng dục vọng, nhưng hắn lại khác, hắn không hề yêu cô, người hắn yêu lại không yêu hắn, một mối tình thật phiền phức, kẻ muốn có tình yêu lại không được, kẻ muốn né tránh thì lại càng có được tình cảm sâu hơn.
Hạ Phong Diệp tuấn tú, thông minh lại tài giỏi, ai chẳng muốn được hắn bao nuôi, làm con rối thỏa mãn tình dục của hắn, đó đều là những ý tưởng không tồi.
Khanh thực sự rất muốn nghe được chính miệng của Hạ Phong Diệp nói yêu cô, như cách mà cô đã nói yêu hắn, mặc dù biết đó chỉ là những ảo tưởng hão huyền.
– Ai vậy?
Bên ngoài cửa cứ liên tục ấn chuông, làm cô vội vã mở cửa ra, để xem kẻ nào quấy rối.
– Anh là…Á!
Rầm!
Khanh gục xuống đất trước cú đấm mạnh vào bụng cô, một đám vệ sĩ áo đen xông thẳng vào trong nhà.
Khanh đau đớn cố với tới chiếc điện thoại bàn đang ở trên kệ kia nhưng lại không may mắn bị kẻ cầm đầu thấy được, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, hắn đập nát chiếc điện thoại bàn thành nhiều mảnh, rơi lả chả trước mặt Khanh.
– Tất cả tìm thấy chìa khóa chưa?
Bọn áo đen ai nấy mét 8 to cao lực lưỡng, bọn chúng hất tung mọi thứ trong căn biệt thự lên, dường như chúng đang nhắm đến một món gì đó rất quan trọng.
– Các người là ai?
– Câm miệng đi cô gái, bởi vì cô sống không còn bao lâu nữa đâu!
– Rốt cuộc các người đến đây với mục đích gì?
Cô cố dùng chút sức cuối cùng để nói chuyện với tên đầu đàn kia nhưng lại bị hắn phớt lờ, bọn vệ sĩ chạy lại xếp thành một hàng.
– Thuộc hạ không tìm thấy chìa khóa.
– Khốn kiếp, vậy thì ở đâu được chứ?
Hắn đang bực tức suy nghĩ thì một cuộc gọi đến, hắn nhìn nó rồi bắt máy, giọng cung kính trả lời.
– Ngài J!
– Tìm thấy món đồ đó chưa?
– Dạ, vẫn chưa, thuộc hạ đang cố gắng hết sức nhưng vẫn không biết nó nằm ở đâu cả.
Hừm!
Đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng, rồi cất giọng trầm cuốn hút.
– Trên người ả tình nhân!
Nói xong hắn cúp máy, bọn thuộc hạ đều dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn Khanh, cô sợ hãi hét toáng lên.
– Các người tính làm gì?
– Mau giao chìa khóa ra!
– Tôi làm gì có thứ đó!
Ả run sợ lùi về phía sau. Tên đầu đàn cười gian tà.
– Vậy thì hôm nay cô hãy phục vụ chúng tôi như cách cô đã phục vụ chủ nhân Hạ Phong Diệp của cô đi.
– Không!
– Thích lắm đúng không?
– Xin các anh…
Tên đầu đàn đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ả, rồi quay sang ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
– Chơi xong cô ta rồi lấy chiếc chìa khóa trong chân phải ả, nhanh gọn lẹ, các người chỉ có 10 phút, tôi sẽ ra ngoài đợi.
– Vâng!
Đám thuộc hạ đồng thanh trả lời, hắn đứng bên ngoài rút một điếu thuốc ra hút nhìn khung cảnh biển ở đây, quả thực rất đẹp.
Bên trong là tiếng hét chói tai rợn người của Khanh khi bị cưỡng hiếp tập thể, cô sinh ra là một điều tuyệt vời, đúng đắn nhưng nó đã sai khi cô theo Hạ Phong Diệp và nắm giữ một món vật vô giá, có thể lật đổ hắn trong chớp mắt.
Hạ Phong Diệp, ngày tàn của mày sắp đến rồi, cứ tiếp tục tận hưởng giây phút ngông cuồng cuối cùng này đi