Tô Tô thánh tôn nói:
– Phạt Kiếp giáo chủ là cảnh giới vô lượng chân thánh vậy mà bị Phong Phi Vân nô dịch, tu vi của tiểu tử này quá mạnh.
Cảnh Thụy thánh vương tự phụ nói:
– Nếu hắn không mạnh thì Văn Tổ đã không phái ta đến bắt.
Tô Tô thánh tôn nói:
– Nghe bảo chuyện này khiến Phạn Diệt giáo hoàng cực kỳ tức giận, đã phái Thiên Đô giáo chủ đi bắt Phong Phi Vân.
Cảnh Thụy thánh vương nói:
– Thiên Đô đứng đầu bốn giáo chủ của Phạn Diệt giáo, tu vi khá lợi hại. Phong Phi Vân có các chí bảo Thanh Đồng cổ thuyền, bàn man phủ, Vũ Hóa đài. Chúng ta phải tìm ra Phong Phi Vân trước Thiên Đô, tránh cho các chí bảo rơi vào tay Phạn Diệt giáo.
Tất Ninh Soái dẫn Phong Phi Vân đến nơi gã ẩn náu.
Tất Ninh Soái nói:
– Ba ngàn năm trước cường giả vực ngoại mạnh mẽ ập đến, đại thế hùng hổ chiếm lĩnh Tây Ngưu Hạ Châu, trở thành người thống trị mảnh đất này. Ai dám làm trái bọn họ đều có kết cuộc bi thảm, từng người bị giết.
– Làm người ta tuyệt vọng nhất là có người truyền ra thánh giả Tây Ngưu Hạ Châu đều chết trên đường thông thiên.
Phong Phi Vân nói:
– Đại chiếp đường thông thiên đúng là thảm khốc, khoảng trên bảy phần thánh giả chết trận rồi. Những thánh giả khác biết đại thế không thể chống lại nên ẩn náu.
– Các Trung Ương vương triều nhân tộc cũng bị chiếm lĩnh. Tất gia chúng ta gặp đả kích hủy diệt, vô số tộc nhân chết trận, chỉ có ta và Hồng Liên trốn ra. Khi ây ta có mười một nhi nữ, tám người chết trong chiến loạn.
– Ta . . . Ta muốn cứu họ nhưng . . . Nhưng ta không cứu được . . . Ta . . .
Hốc mắt Tất Ninh Soái đỏ ửng, giơ tay lau nước mắt.
Phong Phi Vân siết chặt vai Tất Ninh Soái, hắn hiểu nỗi bất đắc dĩ, đau khổ trong lòng gã.
Phong Phi Vân an ủi:
– Huynh đệ, đừng khóc. Ta quay về là để chiến trời long đất lở, giết người vực ngoại run sợ. Tu sĩ vực ngoại giết tám tử nữ của ngươi thì ta chém hết tám thánh linh để bọn họ chôn cùng, chịu không?
Tất Ninh Soái khóc nức nở:
– Sau này ngoại công vì giúp ta và Hồng Liên thoát khốn nên chết dưới chiến mâu của tu sĩ vực ngoại, đầu bị đâm thủng, tiêu tiểu gì tuôn ra hết. Tam ãi mãi không thể quên cảnh đó, hu hu . . .
– Đừng khóc, đây là viên linh đan thập bát phẩm, ngươi hấp thu nó hoàn toàn đủ để tu vi bước vào giai đoạn mới.
Phong Phi Vân lấy viên đan dược to cỡ long nhãn ra nhét vào ngực Tất Ninh Soái.
Tất Ninh Soái cất linh đan thập bát phẩm, tiếp tục khóc lóc:
– Mười một thê tử đã chết hết sáu.
Phong Phi Vân lấy ra than chhiến qua đưa cho Tất Ninh Soái:
– Đã sống hơn ba ngàn tuổi còn khóc trước mặt bọn nhỏ. Đây là cổ binh thánh linh từng dùng, tuy không phải thánh linh dụng cụ nhưng lực lượng vượt quan hiều linh khí thái cổ, đủ làm báu vật trấn địa tộc.
Mắt Tất Ninh Soái long lanh nhìn Phong Phi Vân:
– Phụ mẫu ta cũng đã chết.
Tất Ninh Soái xòe tay chờ Phong Phi Vân tạng vài món báu vật vô giá.
Phong Phi Vân không đưa ra báu vật gì, hắn bắt chặt tay Tất Ninh Soái, ánh mắt chân thành nói:
– Lão tất, hãy nén bi thương đi. Đây là đại kiếp nạn, sức người rất nhỏ bé trước đại kiếp nạn.
Tất Thắng Thiên, Phỉ Phỉ đi theo sau, nghe phụ thân kể chuyện cũ ba ngàn năm trước, lòng chua xót. Bọn họ cảm nhận được nỗi đau của người lớn.
Tất Thắng Thiên rất tôn sùng Phong Phi Vân, cảm thấy tu vi của hắn đã vô địch thiên hạ.
Tất Thắng Thiên hỏi:
– Phong thúc, tu vi của Phong thúc cao như vậy chẳng lẽ còn người nào làm gì được Phong thúc?
Phong Phi Vân buông tay Tất Ninh Soái, cười nói:
– Tiểu tất, ngoài núi có núi, ngoài người có người. Có vài thứ bây giờ ngươi không tưởng tượng được, có một số cường giả tu vi hiện tại của ngươi không hiểu. Phụ thân của ngươi kêu ngươi làm việc điệu thấp cũng vì tốt cho ngươi.
Tất Ninh Soái nháy mắt với Tất Thắng Thiên.
Tất Thắng Thiên ngầm hiểu, quỳ xuống đất:
– Thắng Thiên luôn xem Phong thúc là mục tiêu cố gắng, muốn bái Phong thúc làm sư phụ, tu luyện thần thông vô thượng. Xin Phong thúc nhận ta làm đồ đệ!
Thiếu nữ tên Phỉ Phỉ cũng quỳ xuống, biết nam nhân trước mắt là thánh giả cường đại, nếu Tất Thắng Thiên bái hắn làm sư phụ thì tương lai không thể đo lường.
Tất Ninh Soái góp lời:
– Ta và Hồng Liên chỉ có một đứa con này. Lão Phong, nếu ngươi không nhận hắn làm đồ đệ, ta thì không sao, nhưng Hồng Liên tuyệt đối không tha cho ngươi.
Phong Phi Vân cười tủm tỉm nhìn Tất Thắng Thiên quỳ dưới đất. Tư chất của tiểu tử này rất cao, đã tu luyện đến Niết Bàn đệ lục trọng thiên, xem như thiên tài trong vạn ức người.
Hơn nữa ánh mắt Tất Thắng Thiên kiên quyết, đối diện cường giả như Tiểu Thiên Thánh vẫn không sợ hãi, đây là điều đáng quý nhất.
Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
– Cuộc đời ta chỉ chính thức thu một đệ tử. Tiểu tất, tuy tư chất của ngươi rất cao nhưng tính toàn thiên hạ chỉ xem như tư chất trung đẳng. Muốn trở thành đệ tử thánh linh thì ngươi còn kém khá xa.
Tất Ninh Soái tức giận méo mũi, xắn tay áo định xử Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân tiếp tục bảo:
– Nhưng ta thu đồ đệ không bao giờ xem tư chất, ta chỉ xem nghị lực, bền lòng. Nói thật là lúc ta vừa bắt đầu tu luyện thì tư chất kém hơn ngươi gấp ngàn lần. Sư tỷ của ngươi tư chất thua xa ngươi, nhưng bây giờ tu vi của nàng cao hơn ngươi gấp vô số lần. Ta chỉ muốn hỏi một câu, nghị lực tu luyện của ngươi mạnh đến đâu?
Tất Thắng Thiên ngơ ngác nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lấy miếng lá cây ra đưa cho Tất Thắng Thiên:
– Đây là lá cây Tang Ngô, nếu ngươi có thể xé nó trong vòng ba ngày thì ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.
Tất Thắng Thiên nâng lá Tang Ngô, ánh mắt kiên quyết nói:
– Trong vòng ba ngày chắc chắn ta sẽ xé đợc miếng lá cây này, nếu không ta sẽ xé bản thân!
Tất Ninh Soái nói:
– Lão Phong, ngươi chơi ác. Đó rõ ràng là lá cây thánh linh, đan xen đạo tắc thánh linh. Hắn mới có cảnh giới niết bàn, sao xé được đạo tắc thánh linh? Thu nhi tử của ta làm đồ đệ khó khăn vậy sao?
Phong Phi Vân cười nói:
– Ta làm vậy vì tốt cho hắn. Ngươi tố khổ nửa ngày chỉ vì mong ta thu hắn làm đồ đệ, ta hiểu tấm lòng thương con của ngươi.
Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái đi vào sơn cốc sâu thẳm, mở trận pháp ra. Sương mù trong sơn cốc tan, đoàn người vào trong.
Chỗ này là nơi gia đình Tất Ninh Soái ẩn náu, Phong Phi Vân bày trận pháp cao minh hơn quanh sơn cốc. Phong Phi Vân tạm ngụ trong sơn cốc.
Ban đêm Phong Phi Vân mở đường thông Thiên quốc, đi vào trong.
Trong Tiểu Linh tiên giới, đường thông thiên, thần giới không thể mở ra đường Thiên quốc, dù có mở cũng không thể đưa người trong Thiên quốc ra, không thể thông qua con đường này vào Thiên quốc.
Đường Thiên quốc cùng loại như truyền tống trận, không phải ở đâu cũng ra vào tự nhiên được. Lúc Phật Tàm Tử sáng tạo đường Thiên quốc chưa đến cảnh giới thánh linh.
Sau khi Phong Phi Vân về Tây Ngưu Hạ Châu lần đầu tiên hắn trở lại Thiên quốc.