Linh Chu

Chương 4 - Thánh Linh Khí Mãnh. (1)

trước
tiếp

La Lão Hán ở ngoài sân bị một đám hàng xóm vây lại, không chỉ là đàn ông cao lớn thô kệch, còn có phụ nữ che khăn trùm đầu, thậm chí còn có trẻ nhỏ, bọn họ đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ở bên ngoài tường rào nhỏ bé mà xem thế nào, không có ai can đảm dám ra mặt vì La Lão Hán.

Ở trong đêm tối, có người giơ lên bó đuốc làm cho cái sân nhỏ của La gia được rọi sáng.

Hai người đầy tớ lôi La Lão Hán ra giữa sân, toét miệng cười, nhìn những người dân nghèo đang vây xem, một người đầy tớ lạnh giọng cười nói:

– La Lão Hán không biết tốt xấu, dám đắc tội với thiếu gia nhà chúng ta, loại lão bất tử này, các người nói có nên để cho hắn sống ở trên đời không?

Lúc này mọi người hàng xóm đều cúi đầu, mỗi một người đều im lặng không nói.

Tuy là biết rõ Phong thiếu gia ở bên trong làm đều ác trắng trợn nhưng không ai dám đứng ra.

Tên đầy tớ kia cười hắc hắc, nói:

– Ha ha! Ở Linh Châu thành này, Phong thiếu gia chúng tôi như trời, đắc tội với Phong thiếu gia chính là đắc tội với ông trời, hiển nhiên bị đánh chết.

Nói xong hắn liền nhặt một khúc gỗ lớn bằng nắm tay ở dưới đất, chỉ ở trên đỉnh đầu của La Lão Hán.

Cơ thể của La Lão hán gầy trơ xương, cuộn người trên mặt đất run lẩy bẩy, bên mép miệng vẫn không ngừng nhỏ giọng cầu xin:

– Buông tha cho Ngọc Nhi, buông tha cho Ngọc Nhi, nó còn nhỏ, nó còn nhỏ …

Mọi người đều không dám nhìn một màn thê thảm như thế này, biết rõ kế tiếp La Lão Hán nhất định bị một gậy đánh chết, sau đó ném cho chó ăn.

Ôi! Gây nghiệp chướng!

Thiên hạ làm sao có thể có tên Phong thiếu gia khốn kiếp như vậy!

Trong lòng mọi người đều mắng chửi!

“Lộc cộc!” Ở đây lại vang lên một loạt tiếng bước chân.

Phong Phi Vân từ trong nhà đi ra, một tay cầm lấy cây gậy trong tay của tên đầy tớ, lạnh lùng trừng mắt liếc bọn chúng một cái, nói:

– Cút sang một bên.

Hai người kia vốn hung hăng càn quấy, là đầy tớ mà ngông cuồng tự cao tự đại, nhất thời ngoan ngoãn lùi qua một bên, không dám chần chừ nửa bước, trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia ngày hôm nay là như thế nào, chẳng lẽ muốn một lần làm người tốt?

Không đúng, cái này không phải tác phong của hắn, lẽ nào hắn muốn tự tay đánh chết Lão Hán này?

Cũng không đúng, mặc dù thiếu gia được bao bọc bởi cái vẻ gan góc nhưng mà lá gan lại rất nhỏ, căn bản là không dám giết người.

Mọi người đều kinh ngạc, Phong Phi Vân cầm cây gậy ở trong tay ném qua một bên, từ từ ngồi xổm xuống đỡ La Lão Hán đứng lên, ngón tay hắn sờ sờ những vết máu trên người lão, sau đó lại sờ sợ mạch đập rồi gật đầu một cái, kêu lên:

– Phong Bình, mau kêu Vương đại phu đến.

– Hả?

Một tên đầy tớ dường như nghe không rõ lời của Phong Phi Vân.

– Ta bảo ngươi đi mời Vương đại phu của Cổ Thiện Đường, ngươi không nghe rõ hay sao?

Phong Phi Vân trừng mắt liếc hắn một cái.

– Nghe rõ, nghe rõ.

Một tên đầy tớ tên gọi là Phong Bình miệng nói không ngớt, sau đó chạy vọt ra cửa sân của La gia, đi mời đại phu đến.

Giờ khắc này, tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

Chuyện lạ, chuyện lạ!

Đầy tớ Phong gia làm La Lão Hán bị thương, Phong thiếu gia lại giúp hắn đi mời đại phu.

Tất cả mọi người thấy chuyện lạ thiên địa này nhất thời đứng im, như vậy cũng tốt, giống như một võ tướng thêu hoa, hòa thượng chải tóc, thái giám gọi kỹ nữ, rất không bình thường!

Vương đại phu của Cổ Thiện Đường là một thầy thuốc có tiếng, đáng lẽ là đã nằm ở trên giường, chuẩn bị đi ngủ chung với vợ nhưng vừa nghe Phong thiếu gia cho mời hắn tức khắc mặc y phục chỉnh tề, ngựa chạy không dừng đi đến đó.

Nữ nhân đều là mây trôi vì nếu như làm lỡ chuyện của Phong thiếu gia, đây chính là muốn rơi đầu mà.

Giúp La Lão Hán rửa sạch vết thương, băng bó xong rồi bốc loại thuốc tốt nhất, lúc này Vương đại phu mới dám thở mạnh một cái.

– Phong thiếu gia, La Lão Hán tuổi đã cao, phải từ từ mới bình phục được, sau này mỗi ngày đều phải thay đổi thuốc một lần, bảy ngày sau thì có thể xem như không có việc gì.

Vương đại phu mang cái hòm thuốc lên người, lau mồ hôi trên trán, cẩn thận từng chút mà nói với Phong Phi Vân.

Đây chính là người hiểm ác nhất Linh Châu thành, Vương đại phu ở trước mặt hắn một chữ cũng không dám nói sai.

Phong Phi Vân gật đầu một cái, hỏi:

– Bao nhiêu tiền?

– Không dám, không dám, ta nào dám nhận tiền của Phong thiếu gia.

Vương đại phu bị dọa sợ đến hai chân run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Phong Phi Vân nhíu mài một cái, dặn bảo:

– Phong Bình, lấy cho Vương đại phu một trăm đồng bạc.

“Boom!”

Vương đại phu trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, quay về phía Phong Phi Vân không ngừng dập đầu, luôn miệng nói:

– Phong thiếu gia, người nghìn vạn lần đừng giết ta, nếu như Phong thiếu gia phải cho ta tiền thật, ta đây thà rằng tự chặt đứt hai tay từ nay không dám hành nghề chữa bệnh nữa.

Vương đại phu bị dọa không nhẹ, trong lòng tự răn đe mình dù thế nào cũng không được nhận tiền của Phong thiếu gia, đã từng có người vì không biết điều mà nhận tiền cơm của Phong thiếu gia, sau này bị làm cho tan nhà nát cửa, ngày cả bà vợ cùng với ba đứa con gái đều bị dâng lên cho Phong thiếu gia, sau đó lại bị Hạnh Hoa Lâu mua được.

Đắc tội với Phong thiếu gia, đây chính là muốn vợ chồng xa rời, con cái phân tán!

Việc kiêng kỵ như vậy, hắn không dám phạm phải.

Phong Phi Vân thầm than trong lòng, xem ra cái thân thể này trước kia thật đúng là người khốn nạn, không biết điều, ở trong mắt những người khác như là ác ma tồn tại. Nhưng mà hắn lại chợt nhớ đến một chút ký ức ở trong đầu, thấy những chuyện ác, không có tính người kia chính hắn cũng không nhịn được phải chửi mình một câu:

“Thứ cặn bã.”

– Ngươi lui xuống đi!

Phong Phi Vân nói.

Vương đại phu như trút được gánh nặng, sau cùng thả lỏng người, luôn miệng nói tạ ơn rồi lộn nhào một cái đi ra ngoài.

Ngọc Nhi ăn mặc áo lót sơ sài, len lén nhìn thấy hết tất cả, đôi mắt đen bóng chớp chớp, tên thiếu gia gian ác này rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao phải cứu ông nội?

Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Ngay lúc nàng đang nghiêng đầu suy nghĩ, Phong Phi Vân đã chạy tới trước mặt nàng, nhất thời làm nàng hoảng sợ hết hồn, nhào về phía sau không ngừng kêu la nhảy nhảy.

– Ngươi, ngươi muốn làm gì?

La Ngọc Nhi yếu ớt lui hai bước, tựa ở trên vách tường.

Phong Phi Vân nhìn nàng tỉ mỉ, chậm rãi đi tới trước người nàng, nhìn một chút vào quần áo mộc mạc trên người nàng, dưới bộ quần áo kia dường như lại thấy được một thân thể mềm mại, lả lướt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.